Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Phạm Tỷ, bọn người kia muốn chị giải quyết dứt vấn đề!”

“...Lại chuyện gì?” Minh Triệu  chau mày nhìn thằng đàn em của mình. Nàng nhẹ nhàng gác chân chéo sang một bên trên chiếc ghế sofa, đồng thời đưa tay kéo dài một hơi thuốc.

“Người của Minh Tú đã cho người đến đây báo rằng cô ta sẽ gặp mặt chị vào đêm nay tại quán Bar của Giang Đại Ca!” Tên đàn em tháo cái mắt kính đen ra, rồi đưa lá thư màu trắng được viết từng chữ màu đen hiện rõ trên bề mặt cho Minh Triệu  xem xét. Hắn nói tiếp.

“Minh Tú nói rằng cô ta muốn nói lý lẽ về chuyện chúng ta đã phá quán của cô ta tại con phố thuộc địa bàn của cô ấy vào vài ngày trước!”

“Cái gì? Phá?” Minh Triệu  trừng mắt nhìn hắn. Nàng rõ ràng hơi sốc khi nghe lý do, nàng nào có đem quân đi phá bậy bạ bao giờ?

Tên đàn em thấy Minh Triệu  ngạc nhiên, vội giải thích. “Là.....À không! Cái này là chuyện của Kỳ Duyên , Kỳ Duyên  đã đem người sang xử lý ân oán với người trong quán của Minh Tú nên...”
“Lại là Kỳ Duyên  hay sao?” Minh Triệu  tức giận, cái nữ nhân khốn khϊếp đó lúc nào cũng toàn vác phiền vác phức sang cho nàng. Chả lẽ là nàng nợ nần gì cô ấy hay sao?
abg
“Vâng ạ!”

“Được rồi, mau gọi Kỳ Duyên  ra đây!”

Minh Triệu  lên chất giọng lạnh lùng, ngay sau đó tên đàn em liền đeo cái mắt kính đen vào và chạy ra ngoài ngay.

Bực tức hết mức.

Minh Triệu tại sao lại ngu ngốc giữ cái thứ phá hoại kia trong nhóm người của mình cơ chứ. Kỳ Duyên  ngoài việc giúp nàng trong việc đánh đấm có lợi ra thì có hại lại gấp bội. Giúp đỡ Minh Triệu  chưa được bao nhiêu, Kỳ Duyên  đã gây ra nhiều phiền toái gấp đôi cho nàng. Cứ như Kỳ Duyên  phải cân xứng sự tốt và hại của cô ấy vậy.

Hết đánh nhau, lại bị cảnh sát tóm, rồi lại đủ thứ chuyện...Nếu không có Minh Triệu , chỉ e Kỳ Duyên  bây giờ có trở thành cát bụi vì gây nên nhiều chuyện.


Lần này lại là động đến Minh Tú, một nữ nhân giang hồ chính hãng, nếu xét về quyền lực có lẻ cô ta còn ngang ngửa Minh Triệu . Nếu hai bên xảy ra ẩu đả, chắc chắn rằng máu sẽ đổ rất nhiều.



Minh Triệu  đau đầu chóng tay lên trán xoa xoa, rồi âm thầm căm phẫn Kỳ Duyên .


“Phạm Tỷ~”

Cái giọng kia từ bao giờ lại thật khiến người khác phát ghét, Minh Triệu  tóm cái gạt tàn trên bàn ném mạnh ra phía cửa.

Kỳ Duyên  hoảng hồn phi chân qua một phía để né, rồi xanh mặt. “Minh Triệu ! Chị bị điên hả??”

“Cái thứ phá hoại, em biết em đã làm gì không?”

“Chị nói đến...nụ hôn đêm qua?” Kỳ Duyên  đóng cửa lại, rồi cười trêu đùa trước một tảng băng lớn.

“Kinh tởm!” Minh Triệu  đỏ mặt quát to.

“Thế chuyện gì đây a? Ồ ha ha, chẳng lẽ gọi em đến để hỏi về những vết thương à...? Em đỡ rồi nha!” Kỳ Duyên  ung dung tự tại, kênh cảo bước những bước nhún nhảy đến cái ghế đối diện Minh Triệu  mà đặt mông xuống. Cô với tay tự nhiên lấy trái táo mà cho vào miệng nhai.
“Minh Tú? Em biết chứ?” Minh Triệu  nở nụ cười giao lưu đầy sát khí với Kỳ Duyên  làm đối phương mạnh mẽ giật mình.



“Minh Tú....? Thôi bỏ mẹ rồi!” Kỳ Duyên  chợt toát mồ hôi lạnh nơi thái dương và trán, đã biết ngay phần nào là Minh Triệu  đang nhắc đến vấn đề mà mình không mong muốn Kỳ Duyên  cười hề hề, đặt trái táo đang cắn dở lên vị trí cũ của đĩa trái cây và nói.

“Em đau bụng quá chị ơi, em cần đi WC gấp, aha, lần...sau ta bàn tiếp nha!”

Minh Triệu  lấy điếu thuốc nửa phần nằm trong miệng ra, phi thẳng về phía Kỳ Duyên . “Khốn nạn!!!Còn trốn???”



Kỳ Duyên  nhăn mặt, hất cái điếu thuốc vừa trúng đầu nóng ngay tay mình ra. Rồi vội giải thích. “Phạm Tỷ, em là bị người ta ép buộc a~”

“Đánh nhau? Phá quán? Ép buộc chỗ nào?”

“... Thật ra là do say nên đi gây sự lộn chỗ a~ Phạm Tỷ tha mạng đi mà~”

Kỳ Duyên  giở trò thân thuộc đến chai mặt đối với Minh Triệu , cô nắm tay Minh Triệu  lắc lắc, hai chân quỳ dưới đất, đôi mắt lại long lanh cầu khẩn vô tội...Minh Triệu  càng nhìn càng ghét nên không chủ động mà hất tay Kỳ Duyên  ra và phán.
“Lần này em tự giải quyết!”

“Cái gì? Chị đùa...?!” Kỳ Duyên  rơi sâu thẩm 108 tầng đất vì thứ mà Minh Triệu  vừa phán ra. Tự giải quyết...?

“....Em tự mà giải quyết!”

“Chị gϊếŧ em đó à? Chị biết Minh Tú khó tiếp lắm không? Em ghét ả.” Kỳ Duyên  liếc liếc mắt lại nghĩ ra cớ, liền lên giọng mạnh với Minh Triệu . “Mà nếu có chuyện gì là máu nổi lên đầy băng đảng của mình luôn chị ha?”

“Em...” Minh Triệu  nhíu mày. “Uy hϊếp tôi sao?”

“Không đâu~ Người ta muốn được làm việc chung với Phạm Tỷ cơ!”

Minh Triệu  đưa tay định tát cho Kỳ Duyên  tỉnh, nhưng lại bất lực giữa chừng vì không dám. Kỳ Duyên  cứ như bị ăn đánh riết mà phát điên, trở nên bá đạo từ khi nào, nếu lại nổi sùng lại đè nàng ra mà hôn hít...



Lại nữa, nhắc đến chữ hôn hít thì cái nụ hôn đêm hôm đó lại hiện lên đầu Minh Triệu. . Hai gò má nàng ửng hồng lên trông thấy, lần nào cũng vậy, nghĩ đến thôi là...
“Ơ, Phạm Tỷ sao lại đỏ mày đỏ mặt thế kia? Bị cảm à~”

“Kỳ Duyên , nếu không phải em là đàn em của tôi, tôi đã sớm đánh chết em rồi thiêu xác cho toi em đi!”

“Nghe lời hâm doạ thật kì diệu Phạm Tỷ a? Nè, chị đang dần...nóng lên kìa? Có bệnh không đấy?” Kỳ Duyên  nhíu mày vì hai gò má không phấn mà đỏ của Minh Triệu , nó dần lan đến cả vành tai.

“Kệ tôi ngay đi, tối nay có cuộc hẹn với Minh Tú, em phải đi! Bằng cách nào đó phải khiến cô ta hạ hoả!”

“Cái nữ nhân đó rất khó ...”

“Kỳ Duyên ! Có đi hay không?”

Thấy Minh Triệu  không đùa giỡn, Kỳ Duyên  nhất thời cũng ngưng chọc ghẹo nàng, nhẹ nhàng nhún vai mà gật gật đầu đồng ý. Minh Triệu  có vẻ hài lòng, nàng khẽ nhướn nhẹ mày rồi xua tay ra hiệu cho Kỳ Duyên  ra ngoài.

Trái lại hành động của nàng, Kỳ Duyên  như đang phát căn bệnh biếи ŧɦái của mình, khẽ đưa mắt xuống cặp ngực hùng vĩ của Minh Triệu  rồi nhỏ tiếng. “Sao hôm nay nó nhỏ hơn rồi chị?”


Đã giận lại chọc thêm giận, Minh Triệu  chau mày gắt. “Em là cái thá gì mà dám nói ngực tôi như vậy???”

“...Là người xem...!” Kỳ Duyên  hí hửng cười.

“Hôm nay lại muốn sờ nên lấy cớ chứ gì?” Minh Triệu  nhếch mép. “Thực chất...em đã rất thích ngực tôi!”

“...Èo.”

Thấy Kỳ Duyên  không nói gì nữa, Minh Triệu  lại cười tủm tỉm vì cô ấy đang nhìn lại ngực của nàng mà đỏ mặt. Không biết là cái loại quỷ ma gì xui khiến, Minh Triệu  mở lời. “Thấy em thích như vậy?...Tôi thương tình hôm nay cho em xem chúng đấy!”

“Sao? Chị dám luôn à?”

“Sao lại không? Nếu được thì...tôi thách em! Dù sao nữ nhân cũng không là gì to tác!” Minh Triệu  nâng ly rượu màu đỏ lên miệng, sang chảnh nhấp một ngụm.

“Lại nữa à?” Kỳ Duyên  chau mày.

“Nữ nhân không thể làm nữ nhân thoải mái trong chuyện đó...”

“Chị chắc chứ?”

“Tôi thách em làm tôi rên lên 3 tiếng...”
Kỳ Duyên  nở nụ cười sau lời thách thức, ngồi xuống dụng ngay điểm yếu Minh Triệu  mà nói. “Chị không sợ bị hôn à!?”

“Hôn xã giao thôi...Tôi chả có sợ!” Minh Triệu  nhếch môi.

“Ồ...được!”





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net