Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ Duyên  đang đập cả mặt vào trong cái cặp núi mềm mại kia cũng không thể nào tịnh mộng được bởi cái điện thoại bên dưới túi quần cứ rung mãi.

“Dậy và nghe máy đi, đã nằm đây hơn 1 tiếng rồi đó...!” Minh Triệu  khẽ cất giọng, chạm tay vào, đẩy hai vai Kỳ Duyên  ra khỏi ngực mình. “Ngủ như lợn vậy!”

“Nó ngừng reo rồi mà!” Kỳ Duyên  lười nhác, lại dụi đầu vào đó mà nằm co ro trong vòng tay Minh Triệu  giữa đám cỏ xanh.

“...Hừm, khi nào thì về đây? Em tìm cớ ra đây để biến tôi thành gối ngủ à?” Minh Triệu  nhăn mày.

“Huh???”

Kỳ Duyên  và cả Minh Triệu  giật mình, vì ngay khi cái điện thoại Kỳ Duyên  ngừng reo vài phút thì cái điện thoại Minh Triệu  đã reo lên thay.

Minh Triệu  có chút tiếc nuối, đẩy nữ nhân kia ra khỏi mình, rồi đưa tay xuống lấy cái điện thoại đang chớp nháy một con số lạ ra xem xét.

“...Cái số này.” Vừa quen lại vừa lạ, Minh Triệu  có chút khựng lại vì dãy số trên màn hình. Nếu không lầm thì có thể con số kia đã từng xuất hiện trong máy nàng rồi.

“Là Vĩnh Khoa ?” Kỳ Duyên  hơi lo lắng nhìn Minh Triệu  khi thấy biểu hiện không rõ của nàng ấy.

“Không!” Minh Triệu  ngồi gượng dậy, một tay chóng trên đám cỏ một tay bật cái điện thoại lên nghe. “Ai đó?”

Kỳ Duyên  thở phào một hơi nhẹ nhõm khi xác định người gọi cho Minh Triệu  không phải Vĩnh Khoa , cô với tay lấy lon nước và ngồi dậy đưa vào miệng uống vài ngụm cho đã khát.

Thấy Minh Triệu  có vẻ dần không hài lòng khi nghe máy, Kỳ Duyên  ngẩn ngơ nhìn nàng. Còn nàng thì dần chuyển sang một sắc mặt thật đen xấu, liếc mắt nhìn Kỳ Duyên .

“...Hở??” Kỳ Duyên  nhăn mày giật mình khi nữ nhân nọ đưa cái điện thoại đang nghe về trước mặt Kỳ Duyên . Chỉ hành động kì lạ như thế mà không mở miệng nói gì, Minh Triệu  dành cho Kỳ Duyên  đúng một kiểu nhìn sắc lẻm khó nói.

Kỳ Duyên  nhận cái điện thoại, rồi chậm rãi đưa đến gần tai nghe. Chỉ vừa ho khan một tiếng để mở miệng thì đầu dây nọ đã vang lên cái giọng quen thuộc hết mức của một nữ nhân.
“Ai chà, Kỳ Duyên  à, em rảnh không? Có muốn đi đâu chơi không?”

“J...Minh Tú?” Kỳ Duyên  nín thở một hơi, run giọng.

“Là chị đây!”

“...Ờ thì...em...em đang bận...một vài chuyện!”

“Với Minh Triệu ?”

“Cũng...cũng đúng!”

“...Coi nào, hãy nói thật đi, có cái mối quan hệ gì mờ ám với chị ta không?”

“Không có mà! Chị nói gì thế?”

“Thôi cũng không sao! Nếu bây giờ em không rảnh hay cô ta cố tình không cho em gặp chị cũng không sao! Tối nay có một cuộc họp tại quán của Giang Ca, chỉ sợ cô ta không đến thì không được...!”

“....A thì...!”

“Nhắc đến cô ta! Các anh chị địa bàn gần đây muốn nói chuyện! Kỳ Duyên , em cũng phải đi đấy nhé!”

“...Dạ vâng!”

“Tối nay gặp nhau!”

Chưa kịp trả lời hoàn chỉnh, cái điện thoại đã bị chủ nhân của nó giật ngược lại. Kỳ Duyên  nhìn Minh Triệu  rồi nhỏ giọng. “Xin lỗi chị!”

“Lỗi phải cái gì! Cô ta nhớ hơi em đến như thế thì cứ chở tôi về rồi đến tìm cô ta...” Minh Triệu  quăng cái điện thoại xuống đám cỏ xanh, rồi lại trân vẻ mặt không hài lòng ra.
“Không có!” Kỳ Duyên  chạm tay vào vai Minh Triệu . “Chỉ là có một cuộc họp vào tối nay tại quán của Giang Ca!”



Chả lẽ Minh Tú gọi cho Minh Triệu  chỉ nói như thế, đàn em của cô ấy cũng có thể đến nói với Minh Triệu  cơ mà. Rõ ràng là cô ta tìm cớ để dò xét đến Kỳ Duyên ...

“Cái loại nữ nhân đó thật sự là đã hết thuốc chữa, toàn nghĩ đến chuyện qua đêm với em nên đã bị mất hết sĩ diện rồi!”

“Qua đêm?” Kỳ Duyên  nhướn mày ngạc nhiên, rồi chợt nở nụ cười nhẹ. “Người ta cũng có chút chân thật với tôi mà!”

“...Ừ thì chân thật! Để xem khi qua xong vài đêm thì cô ta sinh chán rồi đá mông em đi như thế nào!”

“Minh Triệu , làm sao lại qua đêm được! Chị thừa biết tôi không thích ai ngoài chị...”

“...Cái miệng lúc nào cũng chỉ nịnh bợ như thế! Bao nhiêu năm đi theo nịnh nọt tôi nên mồm miệng mới thu được nhiều con ong cái như Minh Tú đấy!”
“Chị luôn nói như vậy!”

Kỳ Duyên  đẩy nhẹ Minh Triệu  xuống cỏ, rồi mình lại như một con mèo chui vào nằm giữa hai quả ngực căng tròn của nàng ấy mà thư giản khép mắt...

Cái khoảng cách có lẽ là không có ý nghĩa nữa...

Kỳ Duyên  căn bản có giận đến đâu, hay miệng mạnh đến đâu cũng không thể không đến gần Minh Triệu  quá lâu được.

Nàng ấy như thuốc phiện dành riêng cho Kỳ Duyên  vậy, tuy nhiên chỉ cần được đến gần tiếp xúc là Kỳ Duyên  đã rất thoả mãn trong lòng rồi.

Đây gọi là yêu mù quáng đúng không?


Tối đêm đó.

Minh Triệu  cùng Kỳ Duyên  và vài đứa em đi đến quán Bar của Giang Ca để tham gia cuộc họp đúng hẹn.

Liếc nhìn bãi đỗ xe đã thấy điều bất thường ngay, bình thường quán Giang Ca phải nói là xe để không đủ chỗ luôn nhưng hôm nay lại lưa thưa vài chiếc. Đặt biệt xe đang đỗ toàn là xe hạng nặng, đắt tiền, hiếm hoi,...
Kỳ Duyên  cũng tham dự với Minh Triệu  đến những cuộc nói chuyện giữa các đại ca đại tỷ nhiều lần nhưng xem ra lần này là thấy bất an nhất.

“Cẩn thận một chút!”

Minh Triệu  ngó sang nhìn Kỳ Duyên . “Cái gì?”

“...À không, chỉ là muốn nhắc nhỡ chị cẩn thận! Lần này tôi thấy có gì đó không được ổn!” Kỳ Duyên  nhỏ giọng.

“Đương nhiên là không ổn! Vì lần họp này Ánh Quỳnh sẽ có mặt!”

“Ánh Quỳnh??” Kỳ Duyên  chợt níu lấy tay Minh Triệu .

“Đúng, là nữ nhân đứng đầu cả chục địa bàn! Cô ta không phải dạng dễ chơi.” Minh Triệu  cẩn thận nhắc nhở bọn đàn em cũng như Kỳ Duyên . “Đừng gây chuyện với cô ta!”

“Lâu lắm rồi! Chẳng phải cô ta đã đi Anh sao?”

“Thì giờ đã về rồi! À còn nữa...” Minh Triệu  nhếch môi, kéo Kỳ Duyên  lại gần mình, nói riêng hai người nghe. “Cô ta là người tình cũ của Minh Tú, cẩn thận em đấy!”

“...Tôi thì sao? Có liên quan gì Minh Tú đâu chứ? Chẳng phải chỉ là bạn bè sao?”
“Nhưng Minh Tú không nghĩ em là bạn! Tốt nhất là đừng liếc mắt đưa tình với nhau khi Ánh Quỳnh còn ngồi đó!”

Minh Triệu  nâng gót bước đi, vừa hả dạ lại vừa lo. Nàng khá vui vì khi có Ánh Quỳnh chắc chắn cô ta sẽ không để Minh Tú đến gần Kỳ Duyên , vì cô ta tuy là tình cũ nhưng lại một lòng một dạ với Minh Tú, sẽ không thể để người trong lòng mình liếc mắt đưa tình với nữ nhân khác.


Nhưng một phần lại đâm ra Minh Triệu  rất lo lắng, nàng sợ rằng nếu Ánh Quỳnh nảy sinh ganh tỵ mà “xử” Kỳ Duyên , do trước giờ Ánh Quỳnh kia là một nữ nhân thích gì làm đó, rất vô tư và máu lạnh.

Vừa bước vào quán, là sân nhảy chính của quán, đã thấy trống vắng không một người nhảy nhót như mọi hôm nữa, ánh đèn bây giờ vẫn rọi đủ màu sắc nhưng đã không còn nhấp nháy điên cuồng, nhạc cũng vặn nhỏ vừa đủ người nghe.
Mọi thứ thật trống trãi tuy nhiên lại có một đám người đang ngồi đằng bàn V.I.P góc phòng thảnh thơi nói chuyện vô tư, phía sau cái bàn nọ là một đám nam nhân mặc áo tây đen đương nhiên là thủ hạ.

“Ai chà!!! Phạm  Tỷ!!! Cô đến đấy à!!! Vào đâyy!!!”

Một trong những người đang ngồi cái bàn đầy quyền lực đã thấy Minh Triệu  đứng trước cửa, liền hô to khiến cho cả cái bàn đó quay mặt ra ngó.

Có Giang Ca, Minh Tú, và rất nhiều anh chị đại khác nữa, Kỳ Duyên  gãi gãi đầu nhìn Minh Triệu . “Sao...sao lần này đông như vậy...?”

Minh Triệu  quay sang đám đàn em của mình. “Mấy đứa sang bên kia ngồi, nên nhớ nếu có gì xảy ra cũng không được ẩu đã với bọn đàn em của những đàn anh đàn chị bên kia!”


“Rõ!!!” Đàn em Minh Triệu  vâng lời, lịch sự di chuyển đến cái bàn dành cho thủ hạ để yên vị.

Minh Triệu  nhìn Kỳ Duyên . “Còn em theo tôi, đã quen với việc này nhiều năm chắc em không cần tôi dạy phép tắc!”
“Được rồi!” Kỳ Duyên  gật đầu nhẹ, trong bàn có người lạ cũng có người quen, các anh chị đó không phải là cộc cằn hay lạnh tính, chẳng qua Kỳ Duyên  khá chán khi ngồi chung bàn với họ. Năm nào cũng vậy, ngồi nói chuyện, chia địa bàn sau đó lại ép người khác uống phát say.

Không thích chút nào.

“Sao mãi đứng đằng nọ thế kia!!! Vào đây!?!” Giang Ca ngồi trong đó đưa tay lên ngoắc ngoắc mời gọi. Minh Triệu  ho khan một tiếng rồi thản nhiên bước đi, Kỳ Duyên  cũng chậm rãi theo sau.

“Mọi người vẫn khoẻ chứ?” Minh Triệu  nở nụ cười thân thiện rồi ngồi xuống vị trí tốt trên cái ghế sofa to.

“Chúng tôi rất khoẻ luôn đó nha!” Bọn họ đồng loạt trả lời với Minh Triệu . Ai nấy mặt mày rất ổn, Minh Triệu  cũng thở phào vì lần họp này hẳn không có gì căng thẳng.

Kỳ Duyên  cúi đầu chào mọi người. Lập tức cũng nhận được nhiều ánh mắt khen ngợi. “Kỳ Duyên , đã trưởng thành rồi ha!”
“Còn nhớ hôm nào nó ngồi kế chúng ta mà ngó chúng ta uống rượu hay không?” Một ông chú trung niên, có cái bụng đầy mỡ phá lên cười với mọi người.

“Đấy là thuộc hạ lân cận của Phạm  Tỷ! Kỳ Duyên !” Giang Ca giới thiệu cho những người không biết Kỳ Duyên  là ai biết về cô ấy. “Con bé rất được chuyện!”

“Là Kỳ Duyên  sao?” Ánh Quỳnh luôn là nữ nhân đang nhìn Kỳ Duyên  với đôi mắt thất thường nhất từ lúc cô ấy vừa bước vào mà không ai để ý. Ánh Quỳnh khoé miệng nhếch một cái đầy khinh bỉ, đôi mắt lại có hơi thách thức nhìn Kỳ Duyên .

Kỳ Duyên  nhíu mày, như pho tượng nhìn cái nữ nhân lạ mặt đang nhìn mình với ánh mắt như thế kia. Rõ ràng là có cái gì đó...không ổn.

Minh Triệu  nhìn thấy ánh mắt của Ánh Quỳnh nhìn Kỳ Duyên , rồi kéo Kỳ Duyên  ngồi xuống nhanh. Đồng thời mở miệng nhắc nhở. “Kỳ Duyên , mau chào Đồng Tỷ!!”

“Là Đồng Tỷ sao?” Kỳ Duyên  nín thở, rồi ngại ngùng xoay mặt cuối chào Ánh Quỳnh.
“Đã làm được cái gì cho Minh Triệu  chưa?” Ánh Quỳnh nhướn mày hỏi Kỳ Duyên  với chất giọng thật băng lãnh.

“...Ánh Quỳnh, em biết không, từ trước đến giờ có lẽ phần thắng của Minh Triệu  đều là công của Kỳ Duyên !” Giang Ca lên tiếng thay Kỳ Duyên  trả lời, nghe xong cả bàn nở nụ cười hài lòng.


“...Được! Có khí phách!” Ánh Quỳnh vỗ tay thích thú, rồi liếc mắt khẽ nhìn ánh mắt say đắm của Minh Tú dành cho Kỳ Duyên  mà lòng trở nên khó chịu.

“Ái Chà chà, chị nhích người sang chút nào~ Giang Ca, nhích qua! Em sang bên này ngồi cho!” Minh Tú đứng dậy đẩy đà xâm lấn chỗ ngồi của Giang Ca, mục đích chủ yếu để ngồi cạnh Kỳ Duyên .

Minh Triệu  thấy Ánh Quỳnh không hài lòng, đã nhéo nhẹ đùi Kỳ Duyên  mà khẽ nhắc nhỡ. “Đừng thân mật với cô ta, coi chừng Ánh Quỳnh!”

“Em có làm gì đâu!”

Có lẽ Minh Triệu  đã nói không công dụng mà phí uổng nước bọt, cho dù Kỳ Duyên  có không làm gì thì cuối cùng cái nữ nhân lẳиɠ ɭơ Minh Tú cũng tìm đủ trò ỏng ẹo để ôm ấp Kỳ Duyên .
Minh Triệu  càng đi sâu vào buổi tiệc càng cảm thấy đáng sợ bởi ánh mắt của Ánh Quỳnh. Như muốn ăn tươi nuốt sống Kỳ Duyên  vậy. Có lẽ đêm nay đông đủ không phải là một cuộc họp, mà là một buổi ăn mừng Ánh Quỳnh trở về nước sau nhiều năm lăn lộn với công việc bên nước ngoài.

Mọi người ăn uống no say và thoải mái, bất ngờ Kỳ Duyên  đẩy nhẹ Minh Tú ra rồi toát mồ hôi xin phép đi vào nhà vệ sinh một lúc.

Ngay khi Kỳ Duyên  nhấc mông đi, Ánh Quỳnh cũng uống trọn ly rượu rồi cũng nhấc mông nói đi rửa mặt.

Minh Triệu  lạnh sóng lưng ngồi uống rượu với mọi người mà bất an hẳn.


Trong nhà vệ sinh vài phút sau, Kỳ Duyên  chống tay lên trán đầy mệt mỏi rồi đưa lòng bàn tay ra hứng nước từ cái vòi rửa tay công nghệ cao mà ụp trọn làn nước mát vào mặt.

“Có vẻ không ổn nhỉ?” Ánh Quỳnh ngoài cửa đi vào, mắt hiện rõ sự câm thù “Hình như cô đang mệt?”
“...Tôi chỉ là...hơi choáng một chút!”

“Minh Tú ôm đến mức choáng mặt choáng mày hay sao?” Ánh Quỳnh nở nụ cười nhếch mép, di chuyển nhanh lại rồi tóm mạnh lấy cổ áo đối phương, dùng ánh mắt đầy mãnh thú nhìn sâu vào mắt nữ nhân nọ. “Biết cô làm gì không??!”

“...Buông ra!!! Cô nói gì?” Kỳ Duyên  nhăn mặt, bám chặt vào tay Ánh Quỳnh. “Tôi với Nguyễn  Tỷ hoàn toàn trong sạch!”


“Tốt nhất là nên như vậy! Đừng để con dao của tôi sau bao năm không hoạt động lại được rửa máu!” Ánh Quỳnh cẩn trọng hăm doạ.

“...Đã không làm gì sai! Sao tôi phải sợ?” Kỳ Duyên  cứng đầu, nhất quyết không thừa nhận cái cách nghĩ sai của Ánh Quỳnh.

“Có vẻ rất có khí phách!” Ánh Quỳnh buông cổ áo Kỳ Duyên  ra. “Nhưng đây là cảnh báo thôi, hãy tránh xa Minh Tú ra, nếu muốn sống thêm mấy chục năm nữa!”

“Đồng Tỷ, tôi nói rồi...tôi và Nguyễn  Tỷ chỉ là bạn bè!?” Kỳ Duyên  nhướn mày.
“Minh Tú là người của tôi....thấy chị ấy đắm say cô như vậy đúng là tôi không dễ chịu đâu!” Ánh Quỳnh nhếch mép.

“Cái gì cơ?” Kỳ Duyên  khó hiểu định mở lời gì đó đã nghe âm thanh quen thuộc vọng vào từ phía cửa.

“Kỳ Duyên , chào Đồng Tỷ!” Minh Triệu  đưa tay lên chào Ánh Quỳnh, rồi tiến lại gần Kỳ Duyên , ôm nhẹ cô ấy và khẽ cong môi hỏi han Ánh Quỳnh. “Hai người có vấn đề xích mích gì à?”

Hơi bất ngờ về sự thân mật của Minh Triệu  dành cho mình, Kỳ Duyên  hơi sững người. Cả Ánh Quỳnh cũng mở mắt to nhìn cho rõ cái ôm thân mật kia, nhưng rồi cô ta khẽ cười nhẹ,nói. “Minh Triệu , không có gì! Chị có chút khó chịu về chuyện Minh Tú thân mật với người của em!”

“Thân mật sao?” Minh Triệu  cười cười, nhướn mày lên ra vẻ ngạc nhiên. Rồi xoay gương mặt dò xét sang nhìn Kỳ Duyên , nói giọng ngọt. “Kỳ Duyên , thân mật gì thế?”

“Kỳ Duyên !? Minh Triệu , chị đang say rượu sao? Tại sao lại hành động như thế này...sao lại thân mật với em như vậy?” Kỳ Duyên  gần như đã chết đứng, không hiểu nổi Minh Triệu  đang làm cái gì nên cứ đờ ra, cứ lắc lắc đầu.
“...Em xin lỗi Đồng Tỷ, Kỳ Duyên  còn trẻ tuổi nên không biết chuyện!” Minh Triệu  nở nụ cười xấu hổ. “Em sẽ nói với em ấy sau!”

“Chị làm sao dám?” Ánh Quỳnh khoanh tay.

“Em thật hư đốn!” Minh Triệu  quay sang Kỳ Duyên , rồi ấn môi mình vào môi cô ấy thật mạnh.

Ánh Quỳnh có hơi giật mình, trợn mắt ra nhìn cảnh trước mắt vài giây rồi kinh ngạc. “Cái quái gì thế?!!?”

Kỳ Duyên  tròn mắt ngạc nhiên vì hành động bất ngờ của Minh Triệu . Não chưa xử lý xong mọi thứ đã chịu sự xâm lấn lạ từ phía Minh Triệu .

Đôi môi mềm mại nọ thật là quá thể câu dẫn.

Kỳ Duyên  vốn muốn đẩy ra nhưng lại không thể.

Ánh Quỳnh phút chốc đã nghe âm thanh va chạm kí©ɧ ŧɧí©ɧ của lưỡi liền ngây người ra nhìn hai nữ nhân trước mắt.

“...K...Đồng Tỷ, nếu chị không phiền thì có thể...ra ngoài tiếp tục buổi tiệc!” Minh Triệu  xoay gương mặt động tình của mình nhìn Ánh Quỳnh, hai tay nhất quyết câu chặt lấy cổ Kỳ Duyên .
“Em...” Ánh Quỳnh cứng cả họng, không thể tuôn nổi lời ra ngoài.

“Cô ấy là nữ nhân của em!” Minh Triệu  cắn môi, lại nhích người ấn toàn bộ ngực cao ngạo vào người Kỳ Duyên , đôi mắt gợϊ ȶìиᏂ nhìn sâu vào mắt Kỳ Duyên . “Ngoài kia thật nhiều người...em không dám làm loạn!”

“Minh Triệu , chị làm s...”

“Suỵt...Kỳ Duyên , người ta đã nói là rất muốn được em hôn! Đến đây...”

Cái nháy mắt lén lút của Minh Triệu  dành riêng cho Kỳ Duyên  có nghĩa gì thế kia?

Còn chưa thể hiểu nổi đã bị cưỡng hôn cuồng nhiệt.

Kỳ Duyên  nhanh chóng đáp trả nàng, mút cái lưỡi nọ thật mạnh mẽ. Làm sao có thể từ chối được sự mời gọi quyến rũ như thế kia?

Thế là hai nữ nhân mãnh liệt ôm hôn nhau trước mắt Ánh Quỳnh.

Ánh Quỳnh trợn mắt, đã kinh ngạc còn kinh ngạc hơn. Trong lòng có chút bối rối cũng khẽ quay lưng đi ra cửa....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net