Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Minh Triệu , đừng phá nữa!!!” Kỳ Duyên mệt mỏi lấy cái khăn ấm chườm lên trán kẻ say rượu đang nằm hươ tay múa chân trên chiếc giường to nọ.

“Kỳ Duyên~ Chị chưa có say, tiệc còn chưa tàn...”

Kỳ Duyên thở dài thườn thượt, rồi đưa tay lên gỡ vài cái nút áo của mình ra cho dễ thở.

Nhìn mấy vết cào cấu trên tay mình mà Kỳ Duyên tự thương cảm cho bản thân. Có ngờ đâu Minh Triệu  lúc say không biết gì cũng thích bạo hành Kỳ Duyên như thế kia...

Chẳng qua là thấy Minh Triệu  uống dần quá sức, dần trở nên hành động ngu xuẩn nên Kỳ Duyên mới lo liệu cho Minh Triệu  rời khỏi buổi tiệc về nghỉ tại khách sạn hạng nặng đã được sắp xếp trước bởi bọn tay chân.

Ai ngờ đâu vừa lên xe đã bị cắn rồi bị cào cáu trầy da tróc thịt như vậy...Minh Triệu  thì mở miệng là cứ mãi nguyền rủa Kỳ Duyên chứ chẳng có cái gì đặc biệt khác.

Đương nhiên...Kỳ Duyên không bận tâm, chuyện này là khá thường tình.

“...Coi nào, Minh Triệu !!! Ngủ đi!!!” Kỳ Duyên hết sức lực để thuyết phục Minh Triệu  ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng hình như điều đó là không có tác dụng bao nhiêu.

Minh Triệu  nhăn mặt cau có, toát nên cái giọng lè nhè say rượu. “Thật là khốn nạn...”

“...Chị thì ngoài chửi rủa người khác ra còn cái gì hay?” Kỳ Duyên nhướn mày, cởi cái áo khoác da bên ngoài của Minh Triệu  ra để nàng ấy dễ thở một chút.

Vừa cởi ra, Kỳ Duyên đã chán nản thở dài. “Chị lại mặc cái này nữa à?”

Lần nào cũng là màu đỏ, hình như Minh Triệu  rất thích màu đỏ thì phải, hoặc Vĩnh Khoa thích Minh Triệu  mặc cái loại màu đỏ mà có ren thế này... Lần nào Kỳ Duyên có dịp thấy cũng vẫn y một lần như vậy.

“...Đ...đừng mà...” Minh Triệu  nửa tỉnh nửa mê đưa đôi bàn tay kiều diễm của mình lên che bộ ngực được bảo vệ bởi cái áo ngực màu đỏ lại.
“...Ai làm gì chị chứ?” Kỳ Duyên như có tật giật mình, đỏ mặt rút cái tay xém tí làm bậy lại.

“...Đừng mà”

“Đừng cái gì? Ngủ đi!” Kỳ Duyên lấy cái khăn lau trán cho Minh Triệu , lau mặt cho nàng ấy thật tỉ mỉ.

“...Thích...thích...”

“Cái gì?”

“...Em thích...”

Kỳ Duyên nhún vai, cho dù bây giờ có UFO bây xuống cũng không thể hiểu nổi Minh Triệu  đang muốn nói về cái vấn đề gì.

Đúng là kẻ say rượu. Thà không nghe họ nói còn hơn.

“Em thích...ngực tôi........Kỳ Duyên......em thích ngực tôi lắm mà...”

“Cái gì?” Kỳ Duyên đỏ mặt, hai mắt mở to hết cỡ, lại có chút kinh hãi nhìn Minh Triệu .

“...Ngực đó...” Minh Triệu  đưa hai bàn tay của mình lên hai quả ngực của bản thân mà ép ép chúng vào nhau. “T...to chưa nè?”

“Minh Triệu , chị làm cái gì thế?” Kỳ Duyên giữ chặt bàn tay hư hỏng của Minh Triệu  lại.

“Ha...ha...” Minh Triệu  chưa bao giờ say lại quậy phá như thế kia...phải chăng là do có Kỳ Duyên săn sóc nên mới thoải mái như vậy...?
Kỳ Duyên hơi ngượng, thật tình là đang bối rối không biết mình nên làm gì.

Minh Triệu  lại mãi không yên, bây giờ lại đưa tay xuống tự kéo khoá cái quần của mình ra.

Kỳ Duyên nhìn lại càng thấy khó chịu, nhức mắt, nên rời giường đi vào nhà vệ sinh.

Mới rời đi khoảng 5 phút, khi trở ra Kỳ Duyên đã xém ngất xỉu vì Minh Triệu  chỉ còn mỗi nội y trên người, quần áo gì thì nằm dưới sàn hết, đã vậy còn ưỡn ưỡn người dậy mà tự sờ mó cơ thể mình...

“Aizzz!” Kỳ Duyên căn bản không biết có nên ngủ chung với Minh Triệu  không, toan tính trong đầu là nên đi xuống dưới kia đăng kí thêm một phòng nữa.

Nhưng lại sợ nếu Minh Triệu  mà nằm một mình thì biết bao giờ mới chịu yên để ngủ, ai biết nổi nàng ấy sẽ làm gì...?

Nhìn cái cơ thể nóng bỏng mang một đường cong sεメy hiếm nữ nhân nào có thể hoàn hảo sở hữu đang ưỡn ẹo trên giường, Kỳ Duyên run người vì thấy có cái sự câu dẫn từ phía Minh Triệu .
Cái áo ngực màu đỏ nọ có quá chật không? Kỳ Duyên hơi nghĩ lạ, muốn đến cởi luôn cả nội y của nàng kia ra.

Đưa tay tắt công tắt đèn, Kỳ Duyên muốn cho hình ảnh gợϊ ȶìиᏂ của Minh Triệu  biến mất để tránh mình làm chuyện có lỗi với nàng ấy. Muốn bóng tối dìm nàng ấy đi khỏi tầm mắt.

Kỳ Duyên trở về cái giường bên cạnh giường của Minh Triệu  rồi thoải mái mà yên lưng trên đó.

Vừa nhắm mắt, mở mắt ra đã thấy cảnh gợϊ ɖụ© khó cưỡng. Minh Triệu  đang tự mình tháo đi cái áo màu đỏ nọ, cặp ngực bây giờ hiện lên giữa ánh đèn vàng nhỏ khá quyến rũ. Minh Triệu  quăng đi, vô tình lại quăng vào mặt Kỳ Duyên.

Mùi hương quen thuộc từ bao giờ thật nồng nặc, Kỳ Duyên lấy cái áo ngực màu đỏ xuống khỏi mặt mình mà ngửi.

Thật thơm tho.

Ngửi rồi đưa mắt nhìn Minh Triệu .

Lửa trong người Kỳ Duyên dâng lên như một trận nham thạch đang bị ngăn cản và sắp tuông trào ra bởi ngọn núi lửa...
Dần mất tự chủ, Kỳ Duyên nhẹ nhàng rời khỏi cái giường của mình, muốn xâm chiếm sang giường của nữ nhân kia.

Rộp.

Đang đi thì đột nhiên chân lại đá phải một vật hay cái gì đó dưới sàn. Kỳ Duyên nhíu mày đem nó lên giường, nhờ ánh sáng bé xíu của cái đèn ngủ để xác định thử nó là cái gì.

Một cái giỏ màu đen.

Là của Minh Triệu ...?

Kéo khoá ra thử, Kỳ Duyên nhăn mặt kinh ngạc vài giây.

Khẽ đưa mắt nhìn Minh Triệu . “Chị ta đem mấy cái này theo làm cái gì??”

Thấy mọi thứ đang dần trở nên nóng bỏng, Kỳ Duyên cũng nóng người mà

Minh Triệu  cắn môi, lại rên một mình trên giường. “Kỳ Duyên ơi...”

Kỳ Duyên im lặng.

Một lần nữa quan sát kĩ từng thái độ, từng hành động lố lăng của Minh Triệu .

Kỳ Duyên tự mình lèm bèm trong miệng. “Xin lỗi chị.”

Leo lên giường, Kỳ Duyên cẩn thận đưa mặt đến gần Minh Triệu  để hôn nàng ấy.

Nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng, kĩ thuật đá lưỡi của Kỳ Duyên là thật sự là rất tuyệt vời.
Minh Triệu  nhất thời say đắm mà đưa tay lên cổ Kỳ Duyên kéo xuống để nụ hôn sâu và nồng nhiệt dần lên. Trong phòng bao giờ lại tràn ngập âm thanh thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hai cái lưỡi nọ.

“Ư...ưmmm!!!”

Minh Triệu  rùng mình khi bị cắn môi mạnh đến bật máu.

Kỳ Duyên có sở thích thật sự rất lạ. Thật sự có chút cái gọi là muốn đáp ứng sự ham mê mạnh bạo của Minh Triệu , có lẽ cả hai có chung một sở thích là rất muốn bạo ngược với đối phương khi gần gũi.

Không hiểu mình đang nghĩ cái gì, Kỳ Duyên đưa tay tát cái ngực đẩy đà của Minh Triệu  một cái thật mạnh làm Minh Triệu  một phen giật mình...Năm dấu tay của Kỳ Duyên dần in rõ lên đó, trông rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Kỳ Duyên nhếch một bên khoé môi. “Chị thích mạnh bạo à?”

“...K...không...đừng mà...!” Minh Triệu  hươ hươ tay loạn xạ trên không trung.

Kỳ Duyên cúi người, lấy một sợi dây trong cái giỏ đen ban nảy ra. Đem đi trói hai cổ tay Minh Triệu  lại.

“...Kỳ Duyên a,...hôn nữa...”

Kỳ Duyên bóp miệng Minh Triệu , rồi láu cá. “Sao tôi phải hôn loại nữ nhân như chị?!?”

“H...hôn nữa đi mà...”

Kỳ Duyên cắn môi Minh Triệu  rồi chuyển xuống cổ nàng ấy mà mút hôn lên vài dấu khiến cơ thể Minh Triệu  bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất thời mà cong lên thành một chữ C.

Kỳ Duyên một tay bóp nắn lấy bên ngực kia của Minh Triệu , còn bên ngực còn lại được chăm sóc bởi cái miệng và lưỡi của Kỳ Duyên. Kỳ Duyên mạnh mẽ mút lấy núm ngực màu đo đỏ đầy mẫn cảm của Minh Triệu , sau đó lại kéo và cắn như một món đồ chơi, tiếp đến lại nhẹ nhàng.

Kỳ Duyên lúc thì mạnh lúc thì nhẹ, Minh Triệu  chịu phản ứng của cơ thể mà gần như sắp khóc. Dòng điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ chạy ròng ròng trong các dây thần kinh đúng là không thể nào chối bỏ nổi, nàng chỉ có thể nằm im chịu đựng và há miệng rên.

“...A...a...nhẹ lại...đừng cắn, đừng cắn...”
Cả Hồ Vĩnh Khoa  còn không có khả năng làm Minh Triệu  nhanh chóng ra nhiều xuân thuỷ như bây giờ.

Minh Triệu  hai gò má đỏ chót, hơi khép hai chân lại.

Kỳ Duyên cảm thấy liền đưa bàn tay đang bóp nắn ngực Minh Triệu  xuống nơi cái quần bé xíu đã ướt nước tình của nàng mà mạnh bạo bóp một cái đúng rất đau.

“Aaaa!!!”

Minh Triệu  say sẫm mặt mày, gần như tỉnh hết rượu bởi cái đau khó tả.

Đau như vậy, Minh Triệu  điên hay sao mà lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa, cảm giác quần dưới lại ướt hơn ban nãy.

Bàn tay Kỳ Duyên thì vô tư sờ mò, Minh Triệu  thì cắn răng chịu đựng và há miệng rên những từ vô nghĩa.

“Kỳ...Kỳ Duyên a...”

“Huh?” Kỳ Duyên ngẩng mặt nhìn đôi mắt mờ sương gợϊ ɖụ© của Kỳ Duyên.

“...Đừng... loạn!” Minh Triệu  cắn môi, hai chân run rẩy vì bàn tay đang ma sát ngay nơi tư mật của nàng.

“Thật đáng cười!” Kỳ Duyên cong môi nở nụ cười đầy ranh ma. “Chị cho người mang cái giỏ đen nọ tới là có âm mưu với tôi trước cơ mà! Còn giả bộ...”
Minh Triệu  đã ngại giờ nghe lại còn ngại hơn. “...Không có!”

Kỳ Duyên chồm người hôn nhẹ lên môi Minh Triệu . “Xin lỗi chị, hôm nay có lẽ phải làm chuyện không đúng lý với chị.”

Kỳ Duyên nói xong, cũng cùng lúc cái quần bé xíu của Minh Triệu  rời khỏi chủ nhân của nó.

Minh Triệu  vừa được lột bỏ cái thứ cuối cùng cũng rợn người vì lạnh bất ngờ, nàng khép hai chân lại, cùng lúc nàng bậm môi nhắm mắt lại để tránh cảnh đáng xấu hổ của mình.

Kỳ Duyên cau có, di chuyển xuống, banh rộng hai cái chân của nàng ấy ra rồi ráng nhìn cho rõ xuân cảnh trước mắt. Ấy mà thật khó khăn, không thể được...vì đèn không đủ ánh sáng để mắt Kỳ Duyên nhìn cho ra nơi nọ.

Biết có ngắm bao nhiêu cũng không thể thấy, Kỳ Duyên đem đầu của mình rúc sâu vào nơi đó một cách đầy hấp tấp.

Minh Triệu  hét lên, ưỡn cong cơ thể lên do bị đột kích bất ngờ. Nàng không thể ngờ nổi Kỳ Duyên lại dám làm cái hành động đó. Vĩnh Khoa chưa bao giờ làm thế này cho nàng, anh ta nói không thích, có lẽ là anh ta nghĩ nó bẩn...
“Kỳ Duyên...! Không! Bẩn!!! Bẩn lắm!”

Hai cổ tay càng động mạnh càng đau. Sợi dây chết tiệt không cho nàng di chuyển mạnh...Nằm im và chịu trận là điều duy nhất Minh Triệu  có thể làm bây giờ.

“Ớ..!!!”

Cái thứ mềm mại nó bỏ qua việc liếʍ ɭáρ bên ngoài nàng, nó tiến vào cái lỗ nhỏ bé của nàng mà làm loạn trong đó.

Cảm giác mới lạ chưa từng trãi khiến Minh Triệu  như bay lên thiên đàng. Răng của Kỳ Duyên đồng thời cũng cạ vào hạt đậu bé nhỏ của nàng nữa. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhân lên gấp bội, Minh Triệu  có chết cũng sống lại chứ đừng nói chi là say.

Cảm giác thoải mái bắt đầu khiến Minh Triệu  mụ mẫm đi đầu óc, không thể nghĩ ngợi gì nữa.

Chiếc lưỡi mềm mãi nọ sao lại có thể kì diệu như thế? Sao có thể mang cảm giác của nàng ra mà đùa giỡn thế kia?Không thể nào.

Minh Triệu  cắn môi, chợt gòng cứng người chịu đựng cái gì đó. Nàng rên cứng trong cổ họng. “Làm...ơn!!!Tô...tôi sắp!!!”
Kỳ Duyên như biết nàng sắp lên đến đỉnh điểm, cố tình cắn một cái thật mạnh vào hạt đậu làm Minh Triệu  từ thiên đàng bị giật mạnh xuống địa ngục.

Đau đến nổi nước mắt tràn ra, nhưng sao Minh Triệu  lại có thể ưỡn người bắn mạnh cái thứ nọ lên trọn gương mặt của Kỳ Duyên như đang rất thích thú.

Minh Triệu  nuốt nước bọt, thở thật gấp, chưa bao giờ lại vừa đau vừa vui thú như vậy...Đây là cảm giác rất lạ lẫm với Minh Triệu .

“...Tôi chưa cắt móng tay.” Kỳ Duyên nhún vai, rồi nhìn những ngón tay nhọn của mình, kiểu nào cũng gây tổn thương cho Minh Triệu .

Minh Triệu  nằm thở,lèm bèm. “..Th...thật...tốt!”

“Chị khen tôi à?”

“Đúng...”

Nghe Minh Triệu  khen một tiếng, Kỳ Duyên máu đã sôi lên, cực kì hưng phấn. Khẽ thấp người, moi móc cái giỏ bên mép giường, Kỳ Duyên lấy lên một thứ đồ chơi có “quai đeo” đặc biệt đung đưa trước mắt Minh Triệu .
“Tôi không khiến chị bại liệt thân thể thì tên của tôi mọi người sẽ viết và đọc ngược lại!!!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net