Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mấy ngày trôi, Kỳ Duyên vừa nằm trên giường bệnh vừa đếm ngày được rời khỏi nơi ngột ngạt này...Cứ như thế này thì sướng hơn ở trong tù một chút chứ bao nhiêu, cứ như một con chim đang bị nhốt trong lòng vậy. Đi đâu cũng không cho, nếu bước ra khỏi giường, mấy bà chị y tá gặp là la oai oái lên ngay. Nhiều lúc muốn trốn khỏi viện nhưng thấy cái camera trên góc phòng lại thôi.

Lạ thật, mấy ông bác sĩ cách khoảng 1, 2 ngày là đến kiểm tra này nọ ngay. Nếu bị đánh đến mức nào đó ghê lắm cũng bị bầm dập hay gãy xương vài chỗ, hà cớ gì phải đi hỏi rồi kiểm tra đủ thứ liên quan đến cái đầu và ký ức của Kỳ Duyên như vậy. Làm cứ như Kỳ Duyên dính bệnh gì nguy hiểm không bằng...

Thấy cũng hơi nghi, nhưng Kỳ Duyên vốn vô tư phóng đãng...bệnh gì thì bệnh, chết cũng chẳng sợ a.
Hãy cầu mong cho ai đó xuất hiện và mang Kỳ Duyên rời khỏi thế giới đầy đau thương này đi, gia đình, người thân,...cho đến bản thân Kỳ Duyên cũng rất tự ti vì mình khá là rủi phận.

Nói thế thôi, chứ gương mặt Kỳ Duyên được xứng là trên vạn người mà dưới một người đấy chứ. Mi cong và dài, có chung một màu đen huyền với mái tóc bóng không một lần thuốc nhuộm chạm đến, còn cả làn da trắng không tì vết nữa, đôi mắt to tròn và đôi môi trái tim đỏ xinh không thể không kể...

Nói chung, Kỳ Duyên đã là một mỹ nhân luôn đấy chứ nhỉ? Chỉ tiếc cái là cô ấy quá manly, ngoài những bộ quần áo kín bít ra thì chỉ vỏn vẹn những bộ hệt như nam nhân mặc. Nếu không phải một lòng một dạ với Minh Triệu , có lẻ bây giờ đã được chục cô mê đắm mê đuối vì chuẩn soái tỷ mất rồi.

Đang miên man suy nghĩ đến chuyện tương lai và quá khứ, Kỳ Duyên khẽ nhướn mày khi cánh cửa phòng được mở bởi ai đó. Người bước vào tạo ra tiếng cốp cốp do đôi dày cao gót cổ cao va chạm với mặt sàn của bệnh viện. Cái nữ nhân yểu điệu như vậy mà Kỳ Duyên thân thuộc chỉ có một người mà thôi, không cần liếc mắt cũng biết là ai, lòng vẫn bồi hồi.
“Phạm Tỷ, hôm nay đến thăm em à?”

“Kỳ Duyên, tôi có nghe y tá nói rằng em làm loạn trong đây?” Minh Triệu  đóng cửa rồi chau mày khó chịu, bắt cái ghế ngay cạnh giường để ngồi.

“...Làm loạn? Chẳng phải em rất ngoan sao~” Kỳ Duyên ra vẻ đáng yêu,bắt đầu làm trò. “ Phạm Tỷ à, cho em về nhà được không? Ở đây ngột ngạt lắm a?”



“Ồ, tôi tưởng em thích ở đây sờ mông các cô y tá?” Minh Triệu  gằn mạnh từng chữ, khiến người ta mắc cười vì trông nàng ấy bây giờ không khác gì đang “ghen” người tình với các cô gái khác.

“Ai? Ai? Ai sờ?!! Nè nè, chị đang nói gì á?”

“Họ nói với tôi, em ngoài sờ mông ra còn tấy mấy ngực người ta nữa...thật luôn à?!”

Có phải mấy bà chị y tá đó thèm được sàm sỡ hay không mà bịa ra cái chuyện động trời đó? Hoặc là lộn số phòng của Kỳ Duyên với ai đó nên kể nhầm? Kỳ Duyên định nói rằng mình không có, nhưng thấy Minh Triệu  có thái độ kia nên cũng cành thích thú mà chọc giận nàng ấy.


“Phạm Tỷ không thấy ở đây rất cô đơn sao? Mà các cô ấy có những cặp mông rất căng chắc luôn nha, khi vỗ rất thoả mãn lòng bàn tay!”

“Em thích chúng?”

Minh Triệu  đột nhiên lại dùng ánh mắt thần chết và đổi nhanh cách xưng hô với Kỳ Duyên ngay. Nàng phóng từng tảng băng vào mắt Kỳ Duyên như cảnh báo sắp có trận nổ băng lớn nhưng Kỳ Duyên không sợ, càng chọc. “ Phạm Tỷ, chị có bao giờ cho em vỗ hay sờ thử đâu? Người ta chỉ muốn thử cảm giác!”

“Vì tôi không giống các cô y tá đó? Được chứ?” Minh Triệu  nhếch môi. “Đều là nữ nhân, toàn làm chuyện không ra gì!”



“Nè, chị còn giữ thái độ đó sao? Bây giờ em muốn sờ đấy, chị nói gì thì kệ chị! Ngoài Vĩnh Khoa  ra, chị còn biết gì?” Kỳ Duyên cũng hất mặt sang chỗ khác, thái độ này là cô không thích Minh Triệu  nói những thứ đó ra lần nào cả. Nữ nhân với nữ nhân thì sao chứ? Không phải là chân ái hơn bọn nam nhân sao?
Đang quay mặt đi, Kỳ Duyên bất ngờ bị Minh Triệu  tóm mạnh lấy bàn tay. Cô bất mãn hốt hoảng quay mặt lại. “Nè Minh Triệu !!! Chị muốn đánh em ở đây sao? Bấy nhiêu vết thương này còn chưa đủ??!!”

Không, Minh Triệu  nhếch nhẹ khoé môi, nụ cười kia...không phải là nụ cười chế giễu như hằng ngày. Là nụ cười rất lạ. Kỳ Duyên còn chưa khỏi bất ngờ thì Minh Triệu  đã đặt tay của Kỳ Duyên lên...NGỰC nàng ấy. (Trịu Trịu bạo vãi😱😱)



Kỳ Duyên một phen muốn văng hai con mắt ra ngoài, một loạt hành động của Minh Triệu  làm Kỳ Duyên không đỡ nổi. Cặp ngực của cô ấy căng tròn như hai quả...quả bưởi? Kỳ Duyên chợt đỏ mặt cả lên vì nhớ đến ngực mình còn không thể đọ được 1/3 với nàng ấy.

Nhất thời cứng đờ miệng và tay chân, Kỳ Duyên nhìn chằm chằm Minh Triệu  như một pho tượng. Ngược lại, Minh Triệu  chỉ liếm nhẹ đôi môi đỏ bằng cái lưỡi rù quến của mình và nhướn mày thách thức. “Tôi biết làm thế này đấy!”


Minh Triệu  ưỡn ngực, cố tình làm mấy cái nút áo sơ mi bung ra, do là nút áo bóp nên rất dễ bung ra, huống hồ chi cặp ngực cô ấy hùng vĩ như vậy. Kỳ Duyên đã sợ nay còn sợ hơn, hai bên trán toát mồ hôi lạnh ra, miệng thì há ra hết mức còn mắt lại nhìn lom lom vào cái áo ngực màu đen quyến rũ và nửa mảng da trắng của hai cặp “màn thầu”.

Chưa dừng lại, Minh Triệu  mê luyến cắn môi, đưa bàn tay run rẩy của Kỳ Duyên vào trong áo mình, cho bàn tay kia xoa xoa ngực mình thật thụ động. Kỳ Duyên sắp ngất đi mất rồi, vốn định chọc Minh Triệu  một vố ai ngờ lại bị chơi lại.

“Kỳ Duyên? Thích lắm mà! Sao sợ sệt như thế? Rất bản lĩnh không phải sao?”

“Minh Triệu !” Kỳ Duyên nhíu mày, rồi bất thình lình nở nụ cười tinh nghịch, nở lòng bàn tay bóp mạnh ngực người con gái hư hỏng trước mắt khiến nàng ấy nhăn mặt vì đau. “...Chẳng qua là...người ta thấy ngực chị nhỏ!”


“Cái gì??!! Nhỏ?!!!” Minh Triệu  như phẫn nộ, trước giờ chưa ai dám mở miệng nói cặp ngực đáng tự hào của cô với chữ “nhỏ”. Tại sao con người kia dám chê bai đôi đồi núi cao ngần thế này là nhỏ. “Nè,hình như cô bị đánh đến mức mất nhận thức rồi đấy! Cô nhìn thế này...rồi nói nhỏ?”

Kỳ Duyên hí hửng rút tay ra khỏi áo Minh Triệu  rồi quay sang chỗ khác mà đỏ mặt. “Nhỏ. Rất nhỏ! Không tí hấp dẫn! Không bằng cô y tá Kim, cô My, à cô Linh nữa!”

“Cô nhìn lại cô xem, cô có tí nào không mà chê bai tôi?!!” Minh Triệu  có vẻ rất tức giận, hai vành tai và gương mặt vốn trắng trẻo giờ lại đỏ lên trông thấy. “Mấy cô y tá cô nào cũng ục ịch như lợn thế kia, đó gọi là ngực mỡ! Cô sờ rồi so sánh tôi à?”



“...Phạm Tỷ cần gì đem ngực em ra nói, dù sao em cũng không cần ngực! Em không cần phải câu dẫn người ta...em là công a~”
“Suốt ngày cô chỉ nói những thứ vớ va vớ vẩn, công công thụ thụ cái gì!? Tôi nói nữ nhân với nữ nhân có trời sập cũng không có thể..!!!”

“Tại sao không?”

“Ngu ngốc!” Minh Triệu  quay sang chỗ khác, gài từng nút áo lại. Trong lòng tràn ngập khó chịu vì bị Kỳ Duyên chê bai, biết rõ cô ấy chỉ chọc mình cho vui nhưng tận sâu trong lòng vẫn không thích.

Kỳ Duyên nhìn tấm lưng của Minh Triệu  rồi mỉm cười nhẹ, đưa bàn tay ban nảy vừa được chạm vào da thịt nàng ấy lên mũi mà ngửi. Mùi hương dìu dịu này mang đến cảm rất rất tốt cho người ta, thật khả ái, thật thân thuộc. Kỳ Duyên muốn đem chủ nhân của mùi hương này mà ôm ấp trong lòng, cưng chìu cả ngày lẫn đêm, chỉ cần nàng muốn điều gì đó nhất định Kỳ Duyên có chết cũng thực hiện...

Muốn – đồng nghĩa với việc Kỳ Duyên đang ao ước. Có thể là cả đời này cũng không thể. Nữ nhân kia không thể nào có một ngày cùng mình thực hiện ước mơ được, nàng ấy mãi còn không thể bỏ đi tên nam nhân khốn nạn thì làm sao có thể.
Kỳ Duyên bị ngược đãi mấy năm trời nhưng vẫn một lòng một dạ theo nàng ấy là vì cái gì?....

Chỉ là muốn bảo vệ nàng ấy thôi. Biết đâu sau này Vĩnh Khoa  có thể làm gì thật cầm thú với nàng ta?

“Kỳ Duyên, bác sĩ nói ngày mai nếu được thì em có thể rời khỏi bệnh viện!” Minh Triệu  nói sau khi đã xong việc cài nút, nàng xoay gương mặt băng lãnh lại nhìn Kỳ Duyên.

“Nếu muốn ở lại sờ mông sờ ngực mấy cô y tá thì tôi sẽ xin cho ở đây luôn!”

“Phạm Tỷ, chị biết em muốn về với chị mà!”

“...Lần này xem như là cảnh cáo,hãy tránh xa Vĩnh Khoa  ra. Còn nữa...khi thấy Vĩnh Khoa  thì đừng có lại gần hay thân mật với tôi, anh ta sẽ khó chịu!”

“...Thế còn em? Em không khó chịu?”

“Kỳ Duyên, tôi đã nói rồi. Bấy nhiêu đó thôi..!”

“Được...em nghe lời của chị!”

...

Ngay tại thời điểm đó,tụi đàn em của Minh Triệu  lang thang ở một khu phố để xem xét việc làm ăn của địa bàn. Minh Triệu  có thể được xem là nữ quái giang hồ, tuổi còn trẻ trung mà lại có nhiều tay chân và quen biết rộng rãi, địa bàn làm việc lại càng rộng hơn. Các dân anh chị phần lớn là rất nể phục và kính trọng Minh Triệu , khâm phục sự thông minh sáng suốt của nàng và bọn đàn em trung thành của nàng nữa.
Nơi mà bọn đàn em Minh Triệu  đang đi dò xét chẳng qua chỉ là một con phố nhỏ, còn có những nơi to lớn hơn cần được xem xét trong vài tiếng nữa.

Mọi việc đang rất là suôn sẻ cho đến khi một tên chợt reo lên trong đám đông. “Ơ kìa, cái tên kia...không phải là Vĩnh Khoa  sao?”

Theo hướng tay chỉ, cả bọn đàn em của Minh Triệu  cũng dừng lại, tháo cái mắt kính đen ra nhìn cho rõ cái cửa khách sạn to đối diện bên đường. Thật khốn nạn, cái nam nhân đang câu cổ một cô gái chân dài nào đó vào thẳng cửa khách sạn đã lọt vào tầm mắt bọn chúng. Và hắn là một người rất quen thuộc – Vĩnh Khoa

.

“... Mẹ kiếp!” Một tên chợt phun ra câu chửi tục, rồi khạc nhổ lên mặt đường nhựa một bãi nước bọt trắng. “Ta khinh hắn!”

“Ta có nên báo cho Phạm Tỷ không?”

“Không nên, Phạm Tỷ sẽ phiền! Chúng ta đã nói với chị ấy nhiều lần, nhưng chị ấy có nghe đâu!”
“Nhưng xem kìa, hắn lại dẫn thêm một con đào nữa rồi!”

“Chả biết cái lý do gì khiến Phạm Tỷ yêu hắn!”

Cả đám câm phẫn liếc mắt cho nhau mà chửi rủa Vĩnh Khoa . Hắn quả thật không phải là con người, Minh Triệu  hết lần này đến lần khác tha thứ cho hắn, là mong hắn hối lỗi...nhưng không ngờ hắn vẫn như vậy. Gái gú, bài bạc,...

“Tụi bây, Kỳ Duyên bị đánh cũng chính là do hắn, ta nghĩ không cho hắn một bài học là không được!” Một tên đeo cái mắt kính đen vào, nói với giọng nghiêm túc.

“Không, Phạm Tỷ sẽ...!!!”

“Ta không nói là chúng ta sẽ lộ diện, Phạm Tỷ chắc chắn sẽ không biết là chúng ta!”

“Không được, ta không được phép làm gì động đến hắn...Phạm Tỷ sẽ giận!”

“...Chứ ta không muốn thấy vẻ súc sinh của hắn nữa!”

“Được rồi, mọi người bình tĩnh...Ngày mai Kỳ Duyên ra viện, ta sẽ báo chuyện này cho cô ấy! Cô ấy sẽ có cách!”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net