Chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Minh Tú  tâm trạng khi gặp được Kỳ Duyên  thì là hết sức tươi tắn, ấy thế mà vừa về đến nhà đã nghe bọn đàn em bảo Ánh Quỳnh đang trong nhà của cô. Tâm trạng nghe xong thì tụt dốc thảm hại.

Nàng lập tức phi lên trên phòng của mình ngay.

Rầm!!!

Minh Tú  định hình lại xung quanh, đã thấy mình nằm trên giường và bị một nữ nhân đè chặt hai tay sang hai bên. Khẽ liếʍ môi, Minh Tú  cất giọng. "Ánh Quỳnh , em thật nhanh. Chị chỉ vừa hé cửa ra..."

"Chị đã đi đâu?" Ánh Quỳnh trừng mắt, sắc mặt hết sức là tệ, rõ ràng thể hiện đủ sự căm phẫn trên gương mặt. Minh Tú  trông thấy đương nhiên rất thích.

"Đương nhiên là gặp...người yêu."

"...Điên thật, chị còn chẳng tin em đến đó làm loạn!"

"Ánh Quỳnh , cứ như em đã quen với chuyện chèn ép chuyện của chị vậy. Chị theo đuổi ai cũng có liên quan đến em?"

"...Minh Tú ." Ánh Quỳnh xiết chặt tay Minh Tú , cô chân tình nhìn vào mắt nàng rồi cố gắng níu kéo. "Chẳng lẽ...sau mấy năm, chị vẫn không thể quay lại với em?"
"...Chị không hứng thú với em đâu." Minh Tú  nhăn mặt, nàng thổi một hơi vào mặt Ánh Quỳnh rồi nhướn mày đáp trả tiếp. "Chuyện của chúng ta đã kết thúc rất lâu. Em chỉ là người thân của chị..."


"...Chị càng nói, em càng tức." Ánh Quỳnh buông tay Minh Tú  ra, cô lập tức chuyển sắc mặt, tức giận cồn cào trong lòng. Ánh Quỳnh vốn còn định vui vẻ với Minh Tú  một chút, nhưng khi thấy Minh Tú  như vậy liền mất hết hứng thú, cô đứng dậy và rời xuống giường.

"...Quỳnh...! Nếu em dành nhiều thời gian như vậy để bày trò đập Kỳ Duyên  thì giúp chị một chuyện được không?" Minh Tú  ngồi dậy, đưa đôi mắt cầu khẩn đến Ánh Quỳnh .

"Nói đi."

"Còn không thèm quay mặt đến đây?" Minh Tú  phì cười rồi cũng nói thẳng thừng ra. "Chị đang phải lấy lời khai từ một tên tép dám đem ma tuý sang địa bàn của Minh Triệu làm loạn rồi đổ danh cho chị. Nó bảo chị là kẻ đứng đầu."
"...Vậy sao?" Ánh Quỳnh nhếch môi. "Minh Tú , là chuyện của Minh Triệu và riêng chị mà!"

"...Ánh Quỳnh , em nói thế là sao? Còn không giúp chị một tay?"

"Được." Ánh Quỳnh lấy gói thuốc ra, rồi cùng nó rời khỏi căn phòng trang nhã của Minh Tú  và không thèm nói thêm lời nào dài dòng nữa.

Minh Tú  cũng xém quên mất, liền nói lớn trước khi cái cửa đó đóng. "Nếu còn đυ.ng đến Kỳ Duyên  một lần nữa thì chị tuyệt tình với em luôn đấy nhé!"

Không nghe người kia trả lời, chỉ thấy cái cửa đóng lại.

Minh Tú  nhẹ lòng, bây giờ là giây phút cho nàng nằm dài hưởng từng giờ ngủ ngày cho khoẻ.

Chuyện của Minh Triệu , chuyện của Kỳ Duyên ...đã tạm được giải quyết. Minh Tú  phải nói là có được Ánh Quỳnh là chị em thì hoàn toàn là vô cùng may mắn, cô ấy tuy hơi cứng đầu nhưng rất nghe lời nàng, chắc chắn sẽ không làm gì bậy bạ nữa.
"...Oa~Kỳ Duyên  ơi~" Minh Tú  ôm con gấu to bên cạnh, hạnh phúc hồi tưởng đến ai đó xong nhắm mắt để chìm dần vào giấc ngủ.

__________________

Kỳ Duyên  hắt hơi một cái, rồi lấy tay dụi dụi mũi. "Hình như có ai gọi tôi thì phải."

"Hai cô nương của em chứ ai." Mẫn Nhi khoanh tay, đầy khó chịu, cứ như vừa trải qua ác mộng. Nàng gằn giọng. "Xui xẻo!"


Cảnh cửa lại một lần nữa mở ra, Kỳ Duyên  và Mẫn Nhi còn tưởng Lâm Anh  đến thăm nhưng nào ngờ đó là một ông bác sĩ trung niên mang áo blouse trắng, có cặp kính tròn, bé đeo trên sống mũi, gương mặt lại có chút thánh thiện và trắng trẻo.

"Còn tưởng là ai, hoá ra là bác sĩ Jung à?" Kỳ Duyên  thì thở dài, Mẫn Nhi lại lịch sự đứng dậy khỏi cái ghế, nàng cúi nhẹ đầu trước ông ta, cất giọng êm nhẹ. "Bác sĩ Jung."

"...Ừ, y tá Vũ, cô đem sổ ghi chép tình trạng của Kỳ Duyên  trong tuần qua cho tôi."
Ông bác sĩ nọ nói. Xong liền đem "đồ nghề" mắc trên cổ ra khám và hỏi thăm xem xét Kỳ Duyên  vài chuyện. "Cô ổn chứ?"

"Rất ổn." Kỳ Duyên  phì cười. "Nhưng ổn ra sao thì cuối cùng tôi cũng chết đúng không...?"

"...Kỳ Duyên !!!" Mẫn Nhi trừng mắt. "Đừng có ăn nói kiểu như vậy."


"...Ờ..." Kỳ Duyên  chán chê, nằm ì ra rồi kéo chăn lên trùm mình lại. Mẫn Nhi đem cuốn sổ to ra, giao nộp cho vị bác sĩ nọ xem. Ông ta xem xong, có vẻ vui, tự nhiên lại gật gật đầu hài lòng.

"Sao vậy..?"

"...À, không có gì. Chỉ là trong tuần qua cô đã khá hơn, nếu được thì cô có thể điều trị tại nhà, sẽ không có vấn đề gì cả nếu cô thực hiện đúng mọi biện pháp chữa bệnh...nếu có gì khẩn thì phải đến bệnh viện. Hơn nữa mỗi tháng lại phải kiểm tra định kì một lần."

"Sao? Thật à?" Kỳ Duyên  khi nghe thông báo mình được "thả" liền hớn hở ngốc đầu dậy nghe ngóng, trong khi Mẫn Nhi lại ảm đạm hẳn đi.
Mọi chuyện sau đó vẫn tiếp tục diễn ra, Kỳ Duyên  có hai sự lựa chọn. Một đó là ở lại bệnh viện và hai là tự điều trị bệnh ở nhà, nhưng phải chú ý sức khoẻ và thường tháng lên kiểm tra định kỳ một lần.

Với tính khí của Kỳ Duyên , đương nhiên cô sẽ chọn phương án hai. Cô đã thông báo với Lâm Anh , và đương nhiên cậu ta cũng phải đưa cô về nhà.

Trước khi rời bệnh viện, Kỳ Duyên  có một cuộc tạm chia tay với Mẫn Nhi...à không, chính xác là khi thấy vẻ buồn bã của nàng ấy khi cô đi, cô đã cho cô ấy xin địa chỉ và số điện thoại của mình để liên lạc. Tính ra bây giờ Kỳ Duyên  lại có thêm một người bạn nữa...Mẫn Nhi sẽ trở nên thân thiết với cô như Lâm Anh  vậy.


"Nói về thì cũng vui, nhưng mà tôi lại sợ phải dính líu đến Minh Triệu nữa? Mẫn Nhi. Cô nghĩ làm sao để giúp tôi đây?!" Kỳ Duyên  đưa tay vòng ra sau gáy, thở dài một hơi ngán ngẩm. "Khi rời khỏi đây...sẽ như bao lần khác! Tôi không chịu nổi sự nhớ nhung...và sẽ lại chủ động rơi vào lưới tình của cô ấy cho xem."
"Kỳ Duyên , hãy chuyển sang nơi khác sống đi. Biết đâu chừng...em sẽ thoát." Mẫn Nhi chân ái, đưa ra lời khuyên mà nàng cho là có hiệu quả nhất.

"...Nơi khác sao?" Kỳ Duyên  vừa ngồi xe vừa đưa mắt ra nhìn từng ngôi nhà vụt qua trước mắt. Bất giác lại ngu ngốc nghĩ sang ý khác....cảm thấy Mẫn Nhi nói cũng có góc đúng.

Chỉ cần cô chuyển sang nơi khác thôi.

Ấy mà không, cả đất nước này 8/10 đã là nằm gọn trong vòng tay của Minh Triệu và bạn bè nàng ấy, chỉ có nước Kỳ Duyên  phải du lịch lên cõi tiên, tham quan âm tàu hoặc thực tế nhất là bay máy bay sang nước khác để trốn chạy thôi.

Cách để trốn thì có, mà khó trốn khỏi bị tóm...Kỳ Duyên  lại có chút lưu luyến muốn được hôn và ngửi lấy mùi hương trên người Minh Triệu , muốn đưa tay ôm gọn nàng ấy vào lòng, cũng lại tham lam muốn được đưa mặt vào lòng ngực ấm áp của nàng ấy...như trước kia.

Nhưng lại rối rắm thay, nếu được hưởng thụ những thứ đó... Kỳ Duyên  sẽ phải chịu một nổi tổn thương lớn, phải hằng ngày trông thấy cảnh thân thiết của nàng ấy và Hồ Vĩnh Khoa .

Có một thứ phải mất một thứ sao?

"Lâm... Lâm Anh , cậu chở tôi về nhà hả?"

"Bộ bị điên à? Thì chẳng phải là đang về nhà cậu hay sao?" Lâm Anh  lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy Kỳ Duyên  như vừa rơi trên trời xuống mà thở dài thườn thượt. "Lại mơ mộng."

"...Có mơ cái gì? Tôi chỉ muốn rút khỏi cuộc sống của...Phạm Đình Minh Triệu ...!! Là Phạm Tỷ..."

"...Đã bảo rồi! Chỉ cần cho thêm một nữ nhân khác vào thôi. Chắc chắn Phạm Tỷ sẽ tự động biến mất trong lòng cậu."

"...Thật sao?" Kỳ Duyên  nhỏ giọng, rồi lại nhớ đến cái hôm Minh Triệu đến thăm.

Nàng ấy đã khẳng định một điều rất chắc chắn....Sẽ chẳng ai hợp với Kỳ Duyên  hơn là nàng ấy...
Điều đó là do cái gì, hay là do nàng ấy buồn miệng nói chơi cho vui... Kỳ Duyên  thật không hiểu nổi nàng ấy đang nghĩ cái gì.

"Lúc lạnh lùng mắng chửi...xem tôi như đồ bỏ.

Lúc ấm áp, hiền hoà...xem tôi như bảo bối.

Lúc lại thật tàn nhẫn...đối với tôi như súc vật.

Lúc lại thật mang đậm tính sở hữu...nhìn tôi như món đồ chơi.

Lúc lại thật tình cảm...ra vẻ như tôi là của riêng chị...là tình nhân.

Chẳng biết tôi có giá trị gì trong lòng của chị...? Là cái gì chứ?

Một món đồ đa năng?"

Kỳ Duyên  nghĩ đến lại tổn thương, ngực trái nhói đau như chuẩn bị bị ai đó khoét một lỗ to, moi trái tim đỏ nhuộm máu ra ngoài....

Cô lén lút đưa tay gạt đi gọt nước khoé mắt. Rồi nở một nụ cười nhạt. "Lâm Anh , có phải...tôi sinh ra chỉ là đồ chơi cho cuộc sống không..."


Lâm Anh  không trả lời gì nhiều, cậu ta nhếch môi. "Nếu cứ ngu ngốc, cậu sẽ trở thành đồ chơi thật sự. Ngu ngốc."
________________________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net