Chap 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Minh Triệu  buồn bã, cả ngày cầm điện thoại chỉ mong nhận được một tin nhắn của ai đó. Ai lại tỏ tình xong liền bị bỏ rơi như nàng chứ. Ít ra con bé kia cũng nên bỏ qua mọi chuyện cho nàng rồi, nên đến đây cùng nàng làm việc như trước kia.

Minh Triệu  lăn trên ghế sofa như một con mèo lười, nàng mân mê sợi dây chuyền trên tay mình rồi cười hì hục một mình.

"Phạm Tỷ!" Thằng đàn em bước vào gian phòng làm việc ít ánh sáng của nàng, cẩn thẩn cuối đầu rồi nói. "Có Nguyễn Tỷ đến tìm chị."

"À, quên mất." Minh Triệu  ngồi thẳng dậy, chỉnh chủ cho đàng hoàng lại rồi cất sợi dây chuyền vào người. "Bảo cô ta vào đây."

Tên đàn em bước ra ngoài mời nữ nhân đã đứng bên ngoài chờ sẵn vào trong.


Minh Tú đóng cửa lại, bước vào rồi hết sức tự nhiên ngồi lên ghế cạnh bên Minh Triệu . Nàng không nói cười như hằng ngày, tâm trạng hết sức tệ, lấy gói thuốc của Minh Triệu  rồi nhâm nhi.

"Sao? Tìm Kỳ Duyên  hay là giải quyết chuyện?" Minh Triệu  nhếch môi. "Hiếm khi thấy cô ăn mặc đàng hoàng như thế này."

"Im lặng đi, tôi đến để giải quyết chuyện!" Minh Tú nhăn mặt. "Chuyện ma tuý, đây là bằng chứng...tôi đã thay cô xử tên mèo chơi xấu rồi! Nó đã chầu diêm vương, không cần quan tâm."

Minh Tú xổ một tràng, đem mấy tấm hình chém gϊếŧ ra đặt lên bàn cho nàng kia xem. Rồi thái độ vẫn khó chịu.

"Là Ánh Quỳnh  giúp cô à?" Minh Triệu  cong môi hài lòng. "Làm ăn như vậy, tôi rất thích."

"Đừng nhắc Ánh Quỳnh  trước mặt tôi!" Minh Tú nhíu mày, quay mặt sang bóp mạnh hai bên gò má Minh Triệu  vào nhau. "Sắc mặt cô chưa bao giờ như hôm nay...hình như ai đó làm băng tan à?"

"Còn ai?.." Minh Triệu  đẩy Minh Tú ra, nàng cau có. "Tôi đã dành trọn một đêm để thăng hoa với con bé. Nghỉ ngơi một ngày lấy sức, hôm nay tâm trạng đã hết sức tốt. Cô đừng tìm cớ chọc tôi..."

"...Hay thật! Hoá ra hai người là thật!"

"...Tại sao phải giả? Con bé đó ra sao vẫn là người của tôi. Cô thua rồi, ai là kẻ thắng cuộc đây...Joohyun!?"

"Ra sao cũng được." Minh Tú lần này không cứng đầu dành giật, nàng chu chu môi, rồi hôn cái chóc lên má Minh Triệu . "...Dẫu sao người ta cũng chỉ muốn được thử một đêm với Kỳ Duyên ."

"...Cô muốn trắng trợn đem nữ nhân của tôi lên giường à?"

"Chứ còn sao?" Minh Tú chéo chân, kéo một hơi thuốc. "Không cần khen mặt tôi dày, sớm muộn gì tôi cũng qua đêm được."

"Đừng có mơ mộng ban ngày."

"Nếu cô đem Kỳ Duyên  giam với bản thân cô, thì hên ra tôi không dám đến. Chứ bây giờ chẳng phải người ta vẫn tự do ngoài kia sao...không nói nhiều, tôi chờ đủ lâu rồi."

"...Cô lấy cái gì để câu dẫn?"

"Đừng nói vậy. Minh Triệu , ngực tôi có, mông cũng có, cơ thể hấp dẫn có thể hơn cả cô...Biết đâu, nơi ấy cũng tuyệt hơn cô!" Minh Tú phả khói vào mặt Minh Triệu , nàng thách thức nói.

"...Cái nơi của cô bao nhiêu lần ra vào rồi? Còn dùng được hay sao!" Minh Triệu  là nữ nhân, bị chọc ghẹo mãi cũng tức. Nàng hất tay Minh Tú ra phản bác.

"Muốn "test" thử không? Cô muốn làm tay ba thử một đêm không?!"

Cái gì? Cái nữ nhân trước mắt còn chẳng biết là có sĩ diện không, rõ ràng đã bảo Kỳ Duyên  là của nàng nhưng nàng ta vẫn không bỏ cuộc. Còn nghĩ ra chuyện quái lạ như vậy...

"...Đừng có mơ mộng!!"

"À, Y tá Im gì đó! Trông cũng được, không biết có nên rủ cô ta làm lần bốn luôn..."

"Joohyun, cô thôi đi...!!"

Minh Tú càng nói càng khiến Minh Triệu  ghen tức.

Quả thật băng đã tan ra hết, nhường chỗ cho núi lửa cồn cào trong lòng nàng.

Tối nay, nàng sẽ bắt cóc Kỳ Duyên  lần nữa. Có thể là đi đâu đó, miễn chỉ có hai người nàng hạnh phúc với nhau...không có Minh Tú hay Mẫn Nhi phá đám là được rồi.
Lần này phải kĩ càng hơn, phải đảm bảo nữ nhân của nàng không thể trốn khỏi nàng nữa.

________________

Không kiên nhẫn để chờ đến tối, Minh Triệu  giữa trưa nóng bức đã phi moto đến nhà của Kỳ Duyên  để thực hiện âm mưu thâu tóm tình nhân của mình.

Dựng xe trước nhà, Minh Triệu  hít một hơi rồi mỉm cười gõ cửa nhà của Kỳ Duyên .

1.

2.

3...

"Ai đó.......Minh Triệu !!! BUÔNG RAAA!!! BỚ NGƯỜI TA!!!!"

"Kỳ Duyên , là tôi..." Minh Triệu  nhanh tóm lấy nữ nhân nọ, trao cho Kỳ Duyên  một cái hôn mặn nồng rồi nàng âu yếm ôm chặt cô ấy. "Mới một ngày...đã thật nhớ em."

"...Chị điên rồi!!!" Kỳ Duyên  đỏ mặt, cô cố gắng tránh né nàng kia. Nhưng có lẽ không kịp. Nàng ấy xông vào nhà cô, rồi lục lọi đủ thứ.

"...Chị muốn cái gì? Nè, cái đó mắc tiền!!! Nè!!! Nè!!! Đừng quăng mọi thứ lên như vậy!! Chị tìm cái gì ở đây!!!??Phạm...Aaa!!!"
Minh Triệu  lục ra cái balo trong phòng Kỳ Duyên , rồi gom cho cô ấy vài bộ đồ, hộp thuốc, dụng cụ cần thiết, bla...bla..

Kỳ Duyên  đã ngửi ra điều không ổn, cô lập tức cuống chân chạy khỏi nhà...trước khi bị Minh Triệu  tóm đi đâu đó.

Minh Triệu  nhìn theo, rồi nàng quải cái balo của Kỳ Duyên  ra ngoài, khoá cửa, phóng lên chiếc moto và lái nhanh đi theo hướng bóng lưng của nữ nhân đang chạy hì hục đằng xa.

Kéttt!!!!!

Kỳ Duyên  té ngã ra sau vì chiếc xe moto hạng nặng vừa đánh một vòng mạnh đến phi khói trước mắt cô. Minh Triệu  ngồi trên đó, lấy ngón tay đá phần kính của cái nón bảo hiểm lên trên và lên giọng ranh mãnh.

"Xem ra chạy cũng nhanh, nhưng người, không làm lại máy đâu. Lên xe."

"Không!!! Chị muốn cái gì!!! Tha cho tôii!!!" Kỳ Duyên  tái mặt, cô liền ngồi dậy, quay lưng chạy hướng khác.

"...Kỳ Duyê...Aizzz! Chạy mãi...xem ai mệt đây!"
Minh Triệu  cứ đuổi theo, Kỳ Duyên  chạy một lúc đâm mệt. Vừa chạy cô vừa hét lớn rầm rang. "CHỊ MUỐN CÁI GÌ??! THA CHO TÔI ĐI!!!!"

Kỳ Duyên  nhắm mắt nhắm mũi chạy trên đường, liền đâm đầu vào cột điện rồi ngồi đó ôm nó ngắm sao bay đầy trên đầu. Minh Triệu  dừng xe tại đó, nàng dìu Kỳ Duyên  lên ghế sau của xe rồi mình leo lên phía trước.

"Mình đi thôi, ôm cho chắc nào."

"...C...chị muốn...đi đâu chớ?"

"...Giải căng thẳng nào...! Ngốc của tôi..."

"K...không!!! TÔI KHÔNG MUỐNNN!!!!"

"Khởi hành."

"THẢ TÔI XUỐNGG!!! MINH TRIỆU !!!!!"

_________________________________________





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net