Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Kỳ Duyên à?...Tôi tưởng em đã chết ở nhà rồi chứ!” Minh Triệu nhếch khoé môi, vẫn đứng trước cửa như một pho tượng không thèm mời Kỳ Duyên vào nhà.

“...Phạm Tỷ, sao lại nói thế?” Kỳ Duyên   chau mày khó hiểu vì lời nói của Minh Triệu , cô không sang nhà Minh Triệu kể từ cái ngày nào đó của quá khứ rồi. Tại sao Minh Triệu  lại nói như kiểu Kỳ Duyên đang thất hẹn với nàng ấy vậy.

Khẽ nhìn sâu vào đôi mắt Minh Triệu , Kỳ Duyên dâng lên một cảm giác xót thương. Tại sao mắt nữ nhân xinh đẹp kia lại nổi lên mảng màu đỏ như thế kia, ôi không, có phải là nàng ta đang giận vì chuyện gì hay không?

Không, không phải...là một nỗi buồn, trong mắt nàng ấy là một nổi buồn thật sự, là một sự thất vọng tràn trề....

Đôi mắt đáng thương này...chính là đôi mắt của ngày hôm đó. Ngày mà Kỳ Duyên không thể quên được, đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Kỳ Duyên thấy nàng ấy như vậy. Là lần đầu tiên khi Minh Triệu  biết Vĩnh Khoa nhăng nhít bên ngoài....
Tại sao bây giờ đôi mắt băng lãnh hằng ngày của Minh Triệu lại trở thành như vậy. Lý do gì chứ?

“Không lẽ...là vì anh ta sao?”

Minh Triệu vẫn không một câu trả lời, chỉ lách nhẹ người sang một bên như ý bảo Kỳ Duyên vào nhà. Kỳ Duyên   cũng không chút nghi ngờ, bước vào nhà thật thản nhiên.

Ngay lúc đó, Minh Triệu đóng cửa thật mạnh như muốn đẩy sập cái cửa đi.

RẦM!!!

“Này súc sinh!!! Tôi đã gọi cho em, biết không?”

“Sao cơ?”

Súc sinh?

Minh Triệu đang nói với Kỳ Duyên   đó sao?

Súc sinh sao?

Kỳ Duyên là một loại súc sinh à?

Kỳ Duyên nhíu chặt mày, quay mặt lại nhìn Minh Triệu  khi chưa bước được bao nhiêu bước trong nền nhà nàng ấy. Minh Triệu từ phía cửa đi lại, lạnh giọng quát to. “Súc sinh!!! Mau trả lời!!!Điếc à???”

“Chị...nói em hả?” Kỳ Duyên sững sờ hỏi lại lần nữa.

Minh Triệu  không trả lời, máu như sôi lên sùng sục. Nhìn Kỳ Duyên thì Minh Triệu không thể ngừng nhớ đến Vĩnh Khoa  , lòng từ hận chuyển sang tức điên. Minh Triệu  nghiến răng, thẳng chân đạp Kỳ Duyên ngã mạnh ra sau một cái.
Rộp...

Túi thức ăn nhanh rơi xuống sàn.

Kỳ Duyên nằm ngửa dưới sàn nhà của Minh Triệu , nàng kia không những không thương tiếc...còn phi lại đạp cho Kỳ Duyên vài cái. Đánh đập Kỳ Duyên như một con chó trong nhà khi đã làm trái ý chủ.

“SÚC SINH!!! SÚC SINH!!!” Minh Triệu  lấy cây gậy đánh bóng chày treo trên tường xuống, ra sức đập cô gái nằm co ro rên la đau đớn bên dưới chân mình theo từng lời mắng chửi.



Kỳ Duyên nghiến chặt răng nằm ăn đòn. Đã đoán được mình vào nhà Minh Triệu  không đúng lúc, nàng kia đang giận tức chuyện gì đó nên đem mình ra làm thớt để chém thay con cá. Những vết thương sắp lành lần này lại bị đánh lại cho còn nặng hơn lúc nằm trong viện. Kỳ Duyên vẫn không dám mở một lời.



“Minh Triệu , đánh chết em cũng được! Vì chị em sẽ làm tất cả!” Kỳ Duyên hét lớn.

“SÚC SINH!!! SÚC SINH!!! ĐỒ BỆNH HOẠN!!! ĐỒ BỆNH HOẠN!!!” Minh Triệu  giáng những đòn gậy trời giáng xuống thân Kỳ Duyên  .


Cảm giác như từng khúc xương gãy lìa ra, trái tim như bị moi móc ra bởi những thanh sắc, Kỳ Duyên vẫn ráng câm miệng, không phát ra bất cứ âm thanh nào thảm thiết nữa.

“SÚC SINH, TRẢ LỜI!!!! ĐỒ ĐIẾC!!!”

“Phạm...!!! Phạm Tỷ!!!”

“TẠI SAO KHÔNG NGHE MÁY HẢ??? ĐỒ SÚC SINH THẤP HÈN!!!!”

“Em không biết...!!!Điện...”

“TẠI SAO???”

Những âm thanh bốp bốp đầy thương thảm và kinh hoàng gây nên cảm giác sợ hãi cho người khác bởi tiếng vang lại của những bức tường cao cấp. Còn có tiếng quát dữ dội của Minh Triệu , tiếng trả lời đầy khó khăn của Kỳ Duyên  .

“SÚC SINH DƠ BẨN!!”

“BỆNH HOẠN!!!”

“BỆNH HOẠN”

“TRẢ LỜI ĐII!!!”

“BỊ ĐIẾC À???”

“BỊ CÂM SAO???”

“AHAHAHA!!!”

Hàng loạt câu cay nghiệt từ miệng Minh Triệu  đã phun ra. Nhưng Kỳ Duyên vẫn đang ráng mà trả lời, thật sự rất đau, miệng định mở ra nhưng lại sợ mở miệng lại không thể chịu được mà hét lên.
Đau lắm. Rất đau. Cả trong lẫn ngoài, phải đánh chết Kỳ Duyên  thì Minh Triệu  mới vui thì đúng hơn!



“Súc sinh...” Thấy Kỳ Duyên dần trở nên mệt mỏi, Minh Triệu  cũng không đánh nữa. Nàng ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng đỡ nữ nhân vừa bị mình đánh đập lên xem xét.

“...Phạm Đình...Minh Triệu ...” Kỳ Duyên thỏ thẻ, bây giờ toàn thân đau nhức, cô không thể trả lời Minh Triệu  được.

Minh Triệu  đột nhiên oà khóc, tát vào mặt Kỳ Duyên một cái như trời giáng.

CHÁT.

“Tại sao không nghe máy??!”

“Phạm...Tỷ....”

CHÁT.

“Súc sinh,đúng là súc sinh! Tôi là người nuôi nấng và nâng đỡ em mấy năm nay!!! Biết chưa??! Đó là thái độ hỗn láo!!!”

CHÁT .

CHÁT.

CHÁT.

“Còn thờ thẫn hay sao? Hả? Tại sao em không trả lời. Em thờ ơ là muốn xem thường tôi à?”

Bàn tay Kỳ Duyên chợt nắm lấy bàn tay Minh Triệu  lại. Minh Triệu  trừng đôi mắt đầy sắc bén lên nhìn Kỳ Duyên . Còn Kỳ Duyên lại hết sức ôn nhu, nhẹ nhàng mỉm cười với hai gò má ấn liền năm ngón tay của nàng ấy.


“Minh Triệu ...bình tĩnh đi nào! Em...chỉ là điện thoại...đã hư, vì hôm đó bị đánh vào trời...mưa...!” Kỳ Duyên nói nhẹ nhàng, xoa dịu nàng công chúa tóc vàng của mình. “...Em làm sao dám...bỏ rơi, hỗn láo hay...lờ đi những cuộc điện thoại của chị...?”

Những lời của Kỳ Duyên , như một bản nhạc êm xuôi nhẹ nhàng, Minh Triệu  dần hạ hoả trong lòng một cách diệu kì, đôi mắt lửa hận giờ lại lộ vẻ mềm yếu buồn bã, ngấn trọn lệ cay.

Minh Triệu đột nhiên bật khóc rồi ôm chầm lấy Kỳ Duyên . “Đồ khốn kiếp, nói láo! Tại sao chứ...? Những nữ nhân tựa cột vào ban đêm...đã lấy điện thoại em rồi đúng không...!Hả?”

Nữ nhân tựa cột vào ban đêm?

Kỳ Duyên khẽ nhếch nhẹ mép cười. “Chị biết chuyện của Vĩnh Khoa  ?”

“Hãy im ngay đi, em đến đây để xem bộ dạng thê thảm của tôi chứ gì?...Tôi sẽ đánh chết cái thứ hoạn tàn như em!!! Rõ ràng em chỉ cố tách mối quan hệ của chúng tôi!!!”
“Minh Triệu ...”

Kỳ Duyên  tuy rằng rất đau, nhưng cũng không quên nắm lấy cơ hội ngàn vàn của mình. Lần này, cô nhất định phải đem Minh Triệu giữ thật lâu trong lòng mình. Đem hai bàn tay run rẩy vì đau, Kỳ Duyên chân ái đan hai bàn tay lại, tạo thành một vòng tròn tay quanh eo Minh Triệu . Xiết nhẹ nàng ấy vào người, Kỳ Duyên ôn nhu lên tiếng...

“Chị hãy bình tĩnh lại đi nào...Phạm Tỷ không nên loạn như vậy a~ Rất kì cục~”


“Buông tôi ra...” Minh Triệu  đượm nước mắt, miệng một đường nhưng làm một nẻo, Minh Triệu  yếu đuối nấc từng đợt trên đôi vai của Kỳ Duyên  . Nàng dụi mắt trên vai của Kỳ Duyên mà khóc, rõ ràng ở nơi đây mang cho nàng cảm giác an toàn khó cưỡng, nếu được...nàng có thể ở lì trong lòng Kỳ Duyên đến khi ngừng khóc mới rời.

Kỳ Duyên cười nhạt, toàn thân ê ẩm, vẫn cố gắng chống thân cho nữ nhân mình đơn phương có chỗ tựa. Kỳ Duyên   buông một tay ra, đưa lên vuốt mái tóc vàng của nàng thật nhẹ nhàng. Hành động này, ít nhiều, Minh Triệu  sẽ có một cảm giác được che chở. “Minh Triệu , em nhất định...sẽ không để chị chịu một tổn thương nào nữa!”
Nàng vẫn khóc... Kỳ Duyên không thể kìm được lòng, nước mắt cũng lưng tròng theo.

“Tại sao chị vẫn yêu Vĩnh Khoa  ? Hắn còn không bằng cầm thú. Thứ thú đội lớp người kia không đáng để chị trao trọn tình yêu...khóc nhiều như thế này! Minh Triệu ...em yêu chị còn hơn mạng sống của mình! Làm ơn đừng khóc nữa,em đau lắm!”





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net