CHAP 2: MÀY LÀ CHỒNG TAO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


10 phút trôi qua, trên lầu một bóng người bước xuống, Minh Tú đang ngồi ở sofa ngước lên nhìn một cái, suýt nữa là ngất đi. Nhìn chăm chăm như nhìn di tích lịch sử

Kỳ Duyên với cái đầm màu HƯỜNG CÓ REN, giày cao gót MÀU HƯỜNG, bông tai rung rinh rung rinh, môi son đỏ chót. Minh Tú nén cơn cười lại, ôi trời ơi, con bạn thân của cô, hôm nay nó nữ tính đến lạ, nhìn thật không quen mắt, thà nó không mặc gì chạy nhong nhong trước mặt cô, chắc còn thấy dễ chịu hơn. Mà cái đáng nói ở đây là sánh đôi với bộ trang phục đó là một khuôn mặt không thể nhăn nhó hơn, cái bánh bao xệ xuống thấy rõ, chắc đang bất mãn lắm đây, ai đời người như Kỳ Duyên lại bắt mặc đầm.

Minh Tú nhìn khuôn mặt nhắn nhó kia rồi nói:

- CÁI MẶT CỦA MÀY RẤT LÀ XẤU.

- Kệ bà tao.

Mẹ Kỳ Duyên nhìn cô con gái của mình, tấm tắc khen:

- Con gái của mẹ hôm nay rất đẹp, rất nữ tính, rất………

"Oành"
"Rầm rầm"

- Ui da đau quá má ơi......!!!

Câu khen thưởng kia chưa kịp dứt thì Kỳ Duyên đã té chúi nhủi, lăn một vòng và đáp xuống nền nhà, cả cái mặt ấp xuống gạch, thôi xong, chắc thôi rồi cái mũi. Mà còn may mắn chán, tay cô kịp thời chống xuống, nên va đập cũng không đến nỗi nào. Chỉ bầm 1 bên mặt.

Mẹ Kỳ Duyên hoảng hốt chạy đến đỡ cô đứng dậy:

- Trời ơi, con gái...

- Không sao mà mẹ, đôi giày gì mà cao quá không biết.

Bà khẽ tạch lưỡi xoa xoa gót chân, xót xa đứa con gái của mình, còn Minh Tú thì chẳng mảy may quan tâm, hình như đối với chuyện Kỳ Duyên té cô không có chút phản ứng nào thì phải. Cũng đúng, chơi với nhau mười mấy năm, việc hai đứa chạy đá banh té, leo rào té, hái trộm trái cây té thì hình như quá quen thuộc, nên hiển nhiên không lo lắng. Chỉ khác là lần này Kỳ Duyên lại té vì mang giày cao gót, làm Minh Tú có chút tức cười, thật là chuyện đáng ghi vào sử sách.

Sau 1 hồi chật vật, Kỳ Duyên cũng dán cho mình miếng băng cá nhân to tổ trảng trên mặt mình, kẹp cổ Minh Tú rồi hiên ngang đi ra xe như giang hồ thứ thiệt, bộ dáng thật sự rất kì quái.

- KỲ DUYÊN, ĐI KHÉP CHÂN VÀO.

- DẠ, con biết rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.

Khi gia đình họ Nguyễn đến buổi tiệc đã là 7:15pm. Ông Trần Hoàng Nhật và Trần Hoàng Nam đã ngồi vào bàn.

Ba mẹ Kỳ Duyên đi trước, Kỳ Duyên và Minh Tú đi theo sau, đến nơi ông Nguyễn nhìn ông Trần với vẻ ái ngại:

- Xin lỗi anh, đường dạo này kẹt xe quá. Đây là Minh Tú, bạn thân của con bé Kỳ Duyên.

Ông tìm cho đại gia đình một lí do chính đáng để che dấu cái sự cố té lầu xấu hổ của cô con gái rượu của mình.

- Không sao! Anh chị ngồi đi! Hai con ngồi đi.

Hoàng Nam lon ton đi đến kéo ghế cho Kỳ Duyên, lơ luôn cô gái tên Minh Tú kia:

- Duyên ngồi đi.

Kỳ Duyên nhíu mày nhìn cái tên con trai vừa kéo ghế cho mình, cô buột miệng nhìn ông Nhật:

- Trần Hoàng Nam đâu? Sao chỉ có em trai của anh ta?

Ông Trần nhìn Kỳ Duyên giải thích:

- Không, nó là Hoàng Nam, là chồng con đó.
...

...

...

...

Một vài phút im lặng, Kỳ Duyên nhìn Minh Tú một cái, rồi nhìn cái người con trai kia, cúi mặt gần hơn nói:

- MÀY... LÀ CHỒNG TAO?

Nói vừa dứt câu, khuôn mặt ngạc nhiên vẫn ở đấy. Minh Tú đã suýt sặc, thúc vào eo Kỳ Duyên 1 cái, Kỳ Duyên vội sửa lại:

- À không, nhầm, ý tôi là, anh là Trần Hoàng Nam?

- Ờ ờ, đúng rồi, anh là Trần Hoàng Nam.

Kỳ Duyên kéo kéo tay Minh Tú rồi cúi đầu ái ngại :

- Tụi con xin phép vào nhà vệ sinh một lát.

Cửa phòng nhà vệ sinh bị Kỳ Duyên đóng 1 cách ầm ĩ, cô thở hồng hộc nhìn Minh Tú:

- Mày... nói xem...... cái tên đó, là chồng tao....??

Có lộn không Minh Tú khuôn mặt cũng không mấy thay đổi, chỉ là cố suy ngẫm lại khuôn mặt của Trần Hoàng Nam, quả thật rất baby, nếu nói anh ta 17 tuổi, chắc cũng có thể tin. Làn da trắng quá mức cho phép, khuôn mặt không một miếng trầy xước hay có dấu hiệu của mụn. Không biết có dậy thì chưa nữa. Quá trẻ con, quá con nít, ai lại tin được anh ta lại lớn hơn Kỳ Duyên 1 tuổi chứ. Kỳ Duyên ngạc nhiên cũng phải thôi.

- Ây cha, không chừng ông Nhật kia cưới mày về làm bảo mẫu cho anh ta cũng không chừng!

- Cái con này.

- Haha, tao thật sự không thể nghĩ đến cái cảnh mày bị cái tên con nít đó áp dưới thân nó ra làm sao.

- Tao giết mày.

Khi cả hai đã yên vị trên bàn tiệc, Kỳ Duyên vẫn không giấu được sự kinh ngạc và bất ngờ ban nãy, quả thật ngồi cạnh Hoàng Nam, nhìn Kỳ Duyên không khác gì chị của cậu ta hết. Kỳ Duyên ngao ngán thở dài, lùa miếng thịt vào miệng rồi nhai nhai.

Hoàng Nam ngước lên, gắp vào chén cho Kỳ Duyên miếng thịt rồi nói :

- Mặt em, bị gì thế?

- Té lầu.

- Mà sao bị té vậy?

- Té là té, sao trăng gì?

- Có đau không?

- Anh té thử xem rồi biết.

- .......

Hoàng Nam lủi thủi tiếp tục ăn, không dám nói thêm nữa. Ông Trần hơi nhíu mày một chút rồi dãn ra, nhìn ông Nguyễn nói:

- Hôn lễ sẽ tổ chức vào đầu tháng sau. Tất cả chi phí bên nhà chúng tôi sẽ chịu. Về phía công ty Keidi, tôi đã lo liệu. Sẽ mau chóng khôi phục lại công ty.

Kỳ Duyên nhìn ông Trần một cái, nhàn nhạt nói :

- Sau khi cưới, tôi...... à không, con muốn tiếp tục làm Tổng Giám đốc của Keidi.

- Con ở nhà làm vợ hiền dâu thảo không được sao?

- Không muốn. Ông Trần đây muốn thì có thể ở nhà làm "Cha hiền ông thảo".

Ông Nguyễn gằn giọng:

- Duyên!

- Con chỉ nói sự thật.

Minh Tú thấy không khí trở nên căn thẳng thì chạm vào mu bàn tay Kỳ Duyên một cái, ra hiệu cho cô im lặng. Hoàng Nam kế bên cũng ái ngại nhìn ba:

- Ba, cứ để Kỳ Duyên làm những gì em ấy muốn.

Buổi tiệc diễn ra vô cùng....... im lặng. Sau đó, ai về nhà nấy, trước khi về Hoàng Nam còn ôm Kỳ Duyên 1 cái chào tạm biệt. Uầy, nếu không có ba mẹ ở đây Kỳ Duyên đã sớm sút cái tên này 1 phát bay ra đường nằm rồi. Ôm ôm, thật chán ghét mà.

- Ngày mai anh đến đón em đi chụp ảnh cưới.

Kỳ Duyên không trả lời tiếng nào, tranh thủ ngồi lên xe, xoay xoay cái mặt dây chuyền rồi nhắm mắt lại, thở ra một cái. Minh Tú ngồi cạnh lên tiếng:

- Xem ra cái tên đó rất thích mày.

- .....

Không một tiếng đáp lại, cô biết chứ, nếu hắn không yêu thích cô thì cô đã không khốn khổ như vậy rồi. Sao đêm nay trời lại có vẻ xấu thế. Ừ thì người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.

_________________________________________

END CHAP

#Chuột

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net