chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nhà riêng, Giang Uyển hốt hoảng tột độ, co rúm người trên ghế số pha màu đỏ, hai tay ôm lấy đầu mình.

"Vì sao? Vì sao lại như vậy? Vì sao lại có clip? Vì sao?"

Trợ lý riêng của Giang Uyển chạy vào nhà, trông thấy Giang Uyển căng thẳng hoảng sợ cũng làm cô ta phát hoảng theo, nhưng trợ lý lâu năm lại qua nhiều khóa đào tạo sao có thể để mình hoảng sợ, đây có khi chỉ là một phút sóng gió thôi, người nổi tiếng ai cũng phải một lần gặp sóng gió trong đời.

"Giang Uyển, phóng viên ở ngoài đông lắm chúng ta không thể đi được, cửa sau cũng bị vây kín rồi"

"Cái gì!? Không thể nào, chúng ta bị nhốt trong nhà sao!?"

"Giang Uyển đừng mất bình tĩnh, từ từ để tôi giải quyết"

"Cô mau giải quyết nhanh lên đi! Tôi muốn ra khỏi đây!"

Nhà của Giang Uyển nằm trong khuôn viên của một đô thị mới, công nghệ lẫn thiên nhiên đều rất tốt. Hiện tại nhà riêng bị vây kín, muốn trốn ra ngoài cũng trốn không được, cô ta có cảm giác như cả thế giới đang chống lại mình. Giang Uyển đang rơi vào địa ngục...

Một ngày đẹp trời, Tống Ngữ Cảnh đưa Trịnh Hiểu Phi đi trung tâm thương mại để mua sắm theo ý thích của cô nàng. Cô thật sự rất cao hứng khi có anh cùng đi, đến cửa hàng nào cũng kéo anh vào, vừa mua đồ cho cô lại vừa mua đồ cho anh.

Hai người đi trong sảnh cũng thu hút nhiều ánh mắt của người khác, anh cũng được xem là người nổi tiếng vì đang trong cuộc chiến đối đầu giành chiếc ghế chủ tịch với Tống Liệt, mà cũng từng là bạn trai của diễn viên nổi tiếng Giang Uyển, đi trên đường cũng có người nhận ra anh. Còn cô thì không nổi tiếng như anh được các mặt báo biết đến, cô chỉ đơn giản là quá bắt mắt nên người khác phải quay đầu lại nhìn.

Trịnh Hiểu Phi đưa một cái caravat màu xám lên cổ anh, sau lại đổi thành màu xanh dương đậm khác, cứ lập đi lập lại như vậy đến anh cũng chóng mặt.

"Xong chưa?"

"Chưa, em thấy cái nào cũng hợp cả, thật băn khoăn" cô bực bội nói, mắt đăm đăm nhìn vào hai cái caravat giống như muốn soi một lỗi sai của nó. Tống Ngữ Cảnh thở dài.

"Lấy cả hai đi"

"Không được"

Anh nhướng mày nhìn cô, cô lại tiếp.

"Em muốn tặng anh mỗi thứ một cái, sẽ là món đồ độc quyền, sau này mỗi khi nhìn thấy anh sẽ nhớ đến em"

"..."

Cô lại cúi đầu chọn giữa hai cái, anh nhìn cô không nói nữa, 'đồ độc quyền' à? Nghe cũng không tệ.

Cuối cùng cô cũng chọn cái màu xám, nhìn nó được gói gọn kỹ lưỡng rồi bỏ trong túi giấy màu đen, cô rất hào hứng, cả quá trình đều cười tít. Đến lúc tính tiền cô lại quay sang nhìn anh.

"Không phải nói mua tặng tôi à?" anh cau mày nói, tay vẫn mò vào trong túi lấy ví ra.

"Vợ xài tiền chồng là lẽ thường tình"

Anh nhíu nhíu mày nhìn cô, cầm lấy thẻ ra cô liền đoạt mất, trên tay anh liền trống không. Nhưng anh không nổi giận, cô vui vẻ cầm lấy thẻ của anh đi quẹt tính tiền.

"Anh có muốn lấy lại thẻ không?" cô giơ trước mặt anh, vẻ mặt tinh ranh.

Anh âm trầm nhìn cô, sau đó quay lưng bỏ đi.

"Giữ đi"

"..." dĩ nhiên cô không ngờ anh sẽ nói vậy, chậm chạp một lúc mới phản ứng lại, sau đó cười vui vẻ khoác tay anh.

"Tống Ngữ Cảnh, em yêu anh!"

Anh mỉm cười, chỉ mỉm cười thôi không có bất kỳ thái độ hay lời nói nào khác, cô nắm tay anh, vui vẻ cười nói, tay xách túi quà nhỏ, cảnh tượng này anh rất thích.

"Là giám đốc Tống của công ty Âu Hải!"

Đang vui vẻ trên đường hiển nhiên là bị lời nói làm giật mình. Anh và cô cùng quay đầu lại nhìn, một đám phóng viên chẳng biết từ đâu chạy ra, nhắm anh mà lao tới. Tống Ngữ Cảnh nắm lấy tay cô, một phần chắn trước mặt cô như đang bảo vệ.

Chẳng mấy chốc cả hai bị dồn vào vòng tròn của đám phóng viên. Vô số máy ảnh cùng micro chỉa về phía anh.

Một người đàn ông lên tiếng trước.

"Anh Tống, anh có suy nghĩ như thế nào về tin đồn gần đây của Giang Uyển?"

"Anh Tống, nghe nói hai người vẫn qua lại sau khi anh kết hôn cùng tiểu thư họ Trịnh"

"Anh Tống, cô gái này có phải là Tống phu nhân không?"

Mọi người lại nhằm vào cô, Trịnh Hiểu Phi mặt tĩnh lặng nhìn bọn họ, bàn tay cô bị siết chặt bởi lực của người đàn ông này. Hình như anh đang tức giận.

Sắc mặt Tống Ngữ Cảnh cực kỳ khó coi, hôm nay là cuối tuần, anh chỉ đơn giản muốn được không gian thoải mái, đám chó săn này không biết từ đâu chui ra làm mất hứng của anh.

"Tôi không nói nhiều, tôi và Giang Uyển đã kết thúc từ lâu, bây giờ tôi đang đi mua sắm cùng vợ của mình là Trịnh Hiểu Phi đây, các người thật muốn phá hoại bầu không khí hạnh phúc của chúng tôi sao?"

'Vợ'?

Cô đã từng ao ước cái danh phận này biết bao. Bây giờ lại được nghe chính anh nói, cô thật sự rất vui, có cảm giác xung quanh ồn ào như thế nào cũng không quan tâm, trong mắt cô dường như thế giới này chỉ có anh.

Tống Ngữ Cảnh nói xong liền kéo cô ra khỏi đám đông, cũng không còn tâm trạng đi dạo nữa, cả hai cứ một mạch đi về hầm xe. Mà suốt quãng đường đó, anh chưa từng buông tay cô ra.

Ngồi yên vị trong xe, anh đang chỉnh lại đai an toàn, cô nhìn anh không chớp mắt.

"Ngữ Cảnh"

"Chuyện gì?"

"Sau này nếu em làm chuyện có lỗi với anh, anh có hận em không?"

Anh dừng động tác, mắt nhìn về phía xa, ánh mắt cô khẩn khiết cầu mong lời nói của anh, nhưng chưa đầy một phút cô đã sợ rồi, cô không muốn nghe câu trả lời của anh.

"Bỏ đi..." cô cười cười, quay mặt đi chỗ khác.

"Không phải em cũng dùng thủ đoạn để tôi kết hôn với em sao? Trịnh Hiểu Phi, có chuyện gì mà em không dám làm nữa"

"...."

Cô không nhìn lầm, người đàn ông này....đang cười.

Nụ cười dịu dàng cô chưa từng thấy.

Tống Ngữ Cảnh, hy vọng rằng, anh sẽ nhớ những gì hôm nay anh nói.

Cũng hy vọng rằng, anh sẽ nhớ đến em, với cương vị nào cũng được, xin hãy nhớ đến em.

-------

Merry Christmas (ノ*>∀<)ノ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net