chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm năm sau.

Trịnh Hiểu Phi trở về Trung Quốc, điều đầu tiên đón nhận cô là tin tức "Tổng giám đốc tập đoàn Âu Hải - Tống Ngữ Cảnh sẽ kết hôn cùng diễn viên nổi tiếng Giang Uyển"

Thì ra bọn họ cho đến bây giờ vẫn ở cạnh nhau, chỉ có cô là ngu ngốc ôm mãi một cái quá khứ xưa cũ, cô muốn Tống Ngữ Cảnh hạnh phúc, nhưng không muốn anh cùng cô ta, ai cũng có thể, trừ Giang Uyển.

Cô đã điều tra cả rồi, Giang Uyển dùng quy tắc ngầm để tiến đến cái danh xưng cao quý là 'Ảnh Hậu'. Bằng chứng đều đã nằm trong tay rồi, ngay cả công ty của anh cô cũng nắm rõ, tình hình không tốt, việc lấy Giang Uyển thực sự chẳng giúp ích được bao nhiêu cho công ty cả, nhưng anh vẫn cố chấp. 

Cô đến nhà của Tống Ngữ Cảnh, gặp lại chú Tống, không ngần ngại nói ra mục đích của mình.

"Bác Tống, con biết công ty đang gặp khó khăn, kết hôn với Giang Uyển là phương án rất mạo hiểm đúng không ạ?"

"....Hiểu Phi" chú ấy quả thực không nói được gì .

"Con muốn kết hôn với Tống Ngữ Cảnh"

"...."

"Bác Tống, đây là phương án cuối cùng rồi ạ"

Đêm hôm đó, Tống Ngữ Cảnh xuất hiện tại nhà riêng của cô, cô không ngạc nhiên lắm, nhưng ánh mắt của anh giống như có thể giết chết cô bất cứ lúc nào.

"Trịnh Hiểu Phi, vì sao đã nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn thích thao túng người khác như vậy?"

"Không thao túng, mà là làm ăn. Công ty anh không tốt, ba em giúp ba anh, đổi lại anh sẽ là chồng của em, rất công bằng "

"Tôi không đồng ý!"

"Anh có thể không đồng ý, nhưng tin tức của Giang Uyển ngược đãi trợ lý sẽ truyền ra, Tống Ngữ Cảnh, anh biết mà đúng không?"

"...." vì sao cô lại trở nên như thế này? Nói chuyện không cho người khác đường lui, bộ dạng bình tĩnh, Trịnh Hiểu Phi nay đã trưởng thành rồi.

"Được!" anh nói như thế rồi bỏ đi.

Một tháng sau, trước ngày cử hành hôn lễ, Vương Duyệt gọi điện đến.

"Em chắc chắn sao?"

"Vương Duyệt, em không chắc chắn, em cũng biết mình sẽ hối hận, nhưng thời gian của em không còn nữa, em muốn lúc còn 'bình thường' được ở bên cạnh anh ấy với tư cách một người vợ "

"Phi Phi, điều trị còn kịp mà..."

"Chúng ta đều biết bệnh này không chữa được,Vương Duyệt đừng cố gắng nữa"

"..."

"Vương Duyệt, ngày mai em thành cô dâu rồi, anh chúc mừng em đi"

"Chúc em hạnh phúc Hiểu Phi, cô dâu xinh đẹp nhất trong lòng anh"

Trịnh Hiểu Phi cười nói "Cảm ơn, anh phải chăm sóc tốt cho Nhạc Nhạc nhé"

"Đó là bổn phận của anh, anh sẽ luôn chăm sóc tốt cho cô ấy, còn em hãy tự chăm sóc tốt cho mình, khi cần đều có thể gọi cho anh và Nhạc Nhạc"

Một giọng nói đáng yêu vang lên bên đầu dây "Con cũng muốn nói chuyện với mẹ nữa", Thương Nhạc cười vui vẻ, Vương Duyệt cũng cười đưa điện thoại cho cậu bé vừa nói câu đó. Nó cầm lấy rất nhanh, áp lên tai, giọng nói vẫn chưa rõ ràng và mạch lạc lắm. "Mẹ ơi, mẹ đã gặp ba chưa? "

Trịnh Hiểu Phi suýt khóc, nhưng cô vẫn kìm nén, chỉ vài ngày không gặp cô đã nhớ cậu muốn chết "Mẹ gặp rồi"

"Ba có đẹp trai như trong ảnh không hả mẹ? "

"Thế con có đẹp trai không?"

"Có chứ, con đẹp trai số một!"

"Thế thì ba con cũng đẹp trai số một"

Tiểu Lăng cười ha ha vui vẻ, cậu hay khoe với bạn bè là ba cậu bảnh trai nhất mà.

"Mẹ ơi"

"Mẹ đây"

"Bao giờ mẹ đưa ba về với nhé, để ba biết ba có một đứa con là con siêu cấp đáng yêu"

Một giọt nước mắt lăn dài trên má, cô bịt miệng không để tiếng nấc phát ra.

"Ừ, hôm nào mẹ sẽ đưa ba con về gặp con"

Tiểu Lăng phụng phịu mãi mới tắt máy, trước khi ngắt cậu còn nói nhớ cô thiệt nhiều, cô cũng nhớ cậu thật nhiều.

Hôm sau, một ngày rất đẹp trời, cô xuất hiện với bộ váy trắng tinh khôi, phấn làm má cô thêm hồng, bộ dạng xinh đẹp thục nữ khiến người khác động lòng. Anh đứng cạnh cô, sắc mặt âm trầm, không có chút cảm xúc nào.

"Trịnh Hiểu Phi, con có bằng lòng lấy người đàn ông này, dù cho bệnh tật, ốm đau, nghèo khổ"

"Con đồng ý" giọng nói của cô nhẹ tựa lông hồng, dịu dàng vang lên làm người ta cảm thấy ấm áp. 

"Tống Ngữ Cảnh, con có bằng lòng lấy cô gái này, dù cho bệnh tật, ốm đau, nghèo khổ "

"Không đồng ý!"

Một giọng nói vang lên cắt đứt không khí trong khán phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn phía cửa, là Giang  Uyển, cô ta trông khá chật vật, mặt mày đều lem luốc nước mắt, Tống Ngữ Cảnh vội bước xuống, đến gần Giang Uyển.

"Ngữ Cảnh, đừng kết hôn với cô ta mà, đừng bỏ em"

"Anh không bỏ em, chúng ta đi"

Anh cứ vậy mà rời đi, ôm Giang Uyển cùng rời đi, bỏ lại một mình cô trong lễ cưới của hai người, cô rất bình tĩnh, không có thái độ nào khác, mà cũng không rơi một giọt nước mắt nào, những vị khách mời đến cùng họ hàng ba mẹ hai bên ai nấy đều hoang mang, ngược lại cô thấy đây là điều rất bình thường, hoặc là cô đã biết trước việc này có thể xảy ra. Trịnh Hiểu Phi tiến tới lấy micro trong tay MC, anh ta thoáng ngơ ngác nhưng cô không để ý lắm, dỏng dạc tuyên bố "Chú rễ đã đi rồi, thay mặt anh ấy xin lỗi mọi người, mọi người bắt đầu nhập tiệc đi, không say không về"

Đêm hôm đó, anh không về nhà, cô cũng không gọi điện thoại cho anh.

Hôm sau, trên mặt báo là tin tức của Giang Uyển ngược đãi trợ lý, tuy đã được anh cản lại, nhưng tốc độ thật nhanh, toàn nước đều đã biết rồi, không nói cũng biết, chắc hẳn là đang khóc lóc, Tống Ngữ Cảnh giận đùng đùng trở về, quăng lên bàn một tờ báo.

"Là cô phải không!?"

"Đúng vậy, là em" Cô tao nhã uống trà, Vương Duyệt nói, cô chỉ nên uống trà sâm thôi, không nên uống nước chứa chất kích thích.

"Cô nói chỉ cần chúng ta kết hôn sẽ không tung tin ra"

"Chúng ta vẫn chưa kết hôn" Cô đưa bàn tay của mình ra, ngón tay trống không, không có chiếc nhẫn. 

"Ý gì?"

"Hôm qua, Giang Uyển làm gián đoạn hôn lễ, anh bỏ đi, chỉ còn một mình em, anh vẫn chưa tuyên thệ, chưa đeo nhẫn, xin hỏi ngài Tống, chúng ta thực sự đã kết hôn sao?" cô đặt ly trà xuống, mắt nhìn anh.

"Cô rất khá, Trịnh Hiểu Phi, tôi đã xem thường cô rồi"

"Cảm ơn" cô cười nói.

Cổ phiếu của công ty Âu Hải thực sự đã vững lại, ba Tống rất vui, bảo cô về dùng cơm, nhưng cô vẫn từ chối, dù sao trở về mà không có anh thì vẫn ngại lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net