Chương 6: Ấm Áp Gia Đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lăng Mạn tỉnh lại đã là chuyện của 3 tiếng sau. Trời đã ngả dần về phía tây. Lăng Mạn khi tỉnh lại, dụi dụi mắt, đôi mắt to tròn khẽ linh hoạt nhìn mọi thứ xung quanh.

Là nhà của Trình Tư Liêm. Căn phòng cô đang nằm mang đậm phong cách của anh, đang ngẩn người, chợt cánh cửa mở ra.

Trình Tư Liêm bước vào, nhìn thấy Lăng Mạn ngồi đến ngây ngẩn trên giường, nhẹ lên tiếng gọi, "Nếu đã dậy thì mau đi tắm thay quần áo đi. Anh đã nấu cơm xong rồi đó. "

"Trình Tư Liêm, vì sao hôm nay anh lại giúp tôi vậy? "Đột nhiên hỏi một câu, không rõ đầu đuôi làm Trình Tư Liêm hơi giật mình. Quay qua nhìn Lăng Mạn, ánh mắt đầy ý cười nói, "Vậy chẳng lẽ tôi lại trơ mắt nhìn em bị đánh sao? Dù sao mẹ em cũng đã cứu tôi khi còn bé, tôi đương nhiên phải chăm sóc con gái bà ấy thật tốt rồi. Tính ra chúng ta cũng là thanh mai trúc mã đó! "

"Thanh mai trúc mã? Chúng ta sao? "Lăng Mạn hơi ngẩn người hỏi lại. Anh với cô sao có thể tính là thanh mai trúc mã chứ. Vậy Lăng Mật thì sao? Cô ấy chẳng phải cũng chơi với anh từ nhỏ sao? Cô ấy trong mắt anh cũng được coi như là thanh mai trúc mã sao?

Như hiểu được nội tâm Lăng Mạn đang nghĩ gì, Trình Tư Liêm hít một hơi thật sâu, tiến đến bên cô, ôm chầm cô vào lòng, "Lăng Mạn. Chẳng lẽ em vẫn không hiểu được tình cảm của tôi. Tôi đã nói rồi, tôi chỉ coi Lăng Mật là em gái. Người tôi thích từ đầu đến cuối chỉ có mình em, chẳng lẽ em không hiểu sao? "

"Tôi không thể hiểu cũng không muốn hiểu. Trình Tư Liêm, mẹ tôi cứu anh, mất đi một mạng tôi không trách anh. Nhưng mà anh nên biết... Giây phút mẹ tôi xông ra cứu mẹ tôi... Chúng ta, đến làm bạn cũng không thể được. "Lăng Mạn lạnh lùng xé toạc lời tỏ tình của Trình Tư Liêm.

Nói xong, cô định xoay người rời đi thì bàn tay to lớn của Trình Tư Liêm bỗng nắm chặt lấy tay cô, giọng nói trầm thấp vang lên, "Ở lại đây tối nay được không? Tôi đã làm rất nhiều món em thích đó. "

"Trình... "Lăng Mạn đang định bảo Trình Tư Liêm buông tay ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của anh, những lời nói đó bỗng dưng cuộn trào về. Cô nặn ra một chữ, "Được. "

Nghe thấy cô nói vậy, ánh mắt Trình Tư Liêm lướt qua tia vui mừng xen lẫn ngạc nhiên. Anh cầm tay Lăng Mạn, dắt cô về phía phòng tắm, "Mau đi tắm trước đi. Tôi đã để khăn tắm trong đó rồi. Quần áo tôi sẽ đặt trên giường, tí em thay quần áo xong xuống lầu ăn tối nhé. "

Cũng không chờ cô tiếp lời, liền trực tiếp đem cô đẩy vào nhà tắm, đóng cửa lại.

Một lát sau, trong phòng ăn.

Hai con người ăn cơm, Trình Tư Liêm vô cùng nhiệt tình gắp đồ ăn cho Lăng Mạn, luôn miệng nói, "Em gầy quá rồi. Phải anh nhiều mới bổ sung thêm chất dinh dưỡng được. Đang nóng đó, mau ăn đi. "

Lăng Mạn, "... "Anh gắp nhiều thế tôi ăn sao hết???

"Anh cũng ăn đi. "Lăng Mạn cười ngượng nói. Sau khi nói ra những lời cự tuyệt năng nề đó, trong lòng cô vẫn có chút bứt rứt, áy náy, muốn xin lỗi nhưng đến miệng lại nuốt trở về.

"Em đang quan tâm tôi đấy à? Đúng rồi, ăn tối xong tôi dẫn em đến một nơi. Đảm bảo em sẽ thích. "

Nói xong, lại gắp đồ ăn vào bát của Lăng Mạn. Hai người trong bầu không khí vô cùng hòa thuận, nếu mà người ngoài nhìn vào, chắc sẽ chỉ nói rằng bọn họ là một cặp vợ chồng son hạnh phúc. Nhưng mà họ đâu biết...thật ra hai người bây giờ cũng chẳng khác gì người xa lạ.

Sau kh ăn xong, Lăng Mạn muốn rửa bát nhưng lại bị Trình Tư Liêm đuổi ra ngoài phòng khách xem phim, còn bản thân mình thì tự thân vào bếp rửa bát. Không khí hòa hợp như vậy, giống như... Cô vợ đang xem phim truyền hình, còn người chồng đảm đang đang rửa bát.

Ý nghĩ này bỗng dưng nổi lên trong đầu Lăng Mạn, cô khẽ lắc đầu phủ nhận suy nghĩ điên rồ đó. Rồi lại liếc nhìn về phía người đàn ông đó. Thầm cười nhạt, cô đã không có tư cách gì để ở bên anh nữa rồi.

Đang thất thần suy nghĩ, bỗng Trình Tư Liêm lay người, "Em đang nghĩ gì mà chăm chú vậy? Anh rửa bát xong rồi, chúng ta đi thôi. "

Đợi Lăng Mạn phản ứng, chính bản thân mình đã bị anh dắt đi lúc nào không hay. Cái cảm giác này... Giống như một gia đình ấm áp, êm đềm vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net