là?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


mình không xứng, mình vô cùng ghét bản thân mình.

chỉ là mình không khóc nổi nữa.
tự cảm thấy chính mình vô dụng mà chẳng có chút cố gắng gì, mình thật sự không xứng với bất kì ai, bất kì thứ gì tốt đẹp, những thứ mà mình đang có lẫn mong mỏi hằng đêm, mình đều không xứng.

kể cả câu "em vất vả rồi." cũng chẳng dành cho mình, mà nếu nó có chủ ý dành tặng mình, thì mình cũng không dám nhận.
lạc lõng và vô vị, không định hướng.

mình ai? và sẽ là ai?

không biết nữa, đơn giản chỉ là từng chút một hít thở để thân xác này không mục rữa, để linh hồn không thối nát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net