Chương 14 ( Bị Đuổi Thì Về Nhà Anh )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua tuiii bận nên quên đăng hehe thông kảm nghen😁

_____

Chỉ còn một phòng duy nhất thôi sao? Nhưng cũng khuya rồi , vất vả lắm anh mới tìm được một quán trọ để nghỉ ngơi , đành lấy vậy...

" Được, tôi lấy "

Tiếp tân lấy chìa khóa phòng đưa anh

" Của quý khách đây ạ "

Anh cầm chìa khóa, đỡ cô vào trong . Đến nơi rồi, anh nhẹ nhàng thả cô xuống giường , mùi rượu nồng nặc khắp người

" Tên đáng ghét Mạnh Quỳnh nhà ngươi , mau cút đi! " Cô nhăn mặt , mắt vẫn nhắm , miệng thì cứ lẩm bẩm chửi rủa anh

" Em ghét tôi đến vậy sao? " Anh mỉm cười nhìn cô

" Ừ ! Đúng ... ghét lắm... rất ghét... "

" Vậy em có yêu tôi không? "

" Không... à! Có ... có một chút đấy... "

" Em có thích Nhất Thiên không? "

" Ùm... cậu ấy... chỉ là bạn ... tốt ! "

" Tốt lắm ! " Anh cười ha hả xoa đầu cô rồi bảo

Anh để cô nằm trên giường ngủ , còn anh thì ngủ ở dưới , dù trời rất lạnh nhưng cũng đành thôi , nếu anh nằm ở trên thì không phải lợi dụng sao?

2 giờ 15 phút. Đồng hồ trôi tích tắc ...

" Nhứt đầu quá... " Cô nhăn mặt , tay sờ trán , cố gượng dậy . Từ khi nào cô lại trong phòng này vậy? Phi Nhung nhìn đồng hồ , muộn thế rồi cơ à... ?

Cô đứng dậy bỗng giựt mình , nhìn xuống thì thấy anh đang nằm ngủ say sưa

Phi Nhung có ý định ra ngoài bỗng lỡ chân trượt té , ngã vào người anh . Anh giựt mình thức giấc , hai tay cô lại đặt trên ngực anh , mặt đỏ bừng

" Em... em xin lỗi ... " Cô chống tay đứng dậy thì bị anh kéo xuống

" Em đi đâu? "

" Không... đi đâu hết! "

" Vậy sao lại đứng dậy? "

" Em... em thấy... " Hai má cô đỏ như quả cà chua , miệng lắp bắp không biết giải thích như thế nào .

Anh mỉm cười gian hiểm

" Định trốn thoát anh sao? Không dễ như em tưởng "

Phi Nhung ngơ ngác nhìn anh , mặt cô sắp cháy mất thôi!

" Anh... anh định làm gì...? "

" Em đoán xem " Từng hơi ấm từ miệng anh phà vào mặt cô

" Anh... anh mà làm chuyện gì bậy bạ... là em ... em la lên đấy! "

" Em la đi , ở đây có dịch vụ cách âm rất tốt . Em la thì không ai nghe đâu! "

" Đồ đáng ghét...! Thả em ra! "

" Phải phạt em ! "

Mạnh Quỳnh kéo Phi Nhung vào lòng , nham hiểm mỉm cười . Môi anh từ lúc nào đã dính sát môi cô , cô gặm môi lại nhăn mặt dần dần về sau nhắm mắt vụng về đáp trả

" Buông... ra! " Cô đẩy anh ra , đứng dậy

" Không phải em còn đáp trả anh sao?"

" Phản ứng theo tự nhiên ! " Cô ngại ngùng giả vờ nhìn chỗ khác , sau đó liếc anh một cái

Anh nhìn đồng hồ sau đó quay sang cô

" Trễ rồi , ngủ đi . Từ nay em còn thân mật với Nhất Thiên nữa thì anh sẽ phạt nặng hơn nữa , hiểu chưa?! "

" Tuân lệnh , tuân lệnh!! "

Anh và cô chìm trong giấc ngủ say

10 giờ 30 phút sáng. Đồng hồ tích tắc trôi ...

" Um... " Cô nhăn mặt cố gượng dậy

" Cái gì...?! 10 giờ rưỡi rồi!! " Cô hốt hoảng nhìn anh , đá một cái vào lưng anh rõ đau

" Mau! Mau dậy ! Anh có biết đã 10 giờ rồi không?! "

" Rồi sao...? " Mặt anh thẫn thờ nhìn cô

" Trễ rồi...! "

Mạnh Quỳnh đứng dậy , nghiêm túc nhìn cô

" Trễ thì đã sao? Dù gì hôm nay cũng không đi học , em hốt hoảng như thế làm gì?  "

" Anh có biết..! " Chưa nói hết câu anh đã lấy tay che miệng cô lại , nếu anh không ngăn cô thì cô đã nói tới chiều rồi!

" B..uông ...! "

Anh buông tay , kéo cô vào lòng

" Muốn anh phạt nặng nữa à? "

Cô đẩy anh ra

" Lúc này rồi mà anh còn giỡn được sao!"

Cô lấy điện thoại từ trong túi , biết bao nhiêu cuộc gọi rồi?! Có cả số mẹ cô điện nữa! Chết... cô rồi!
Bỗng chuông điện thoại reo lên

" Là... mẹ em! "

Anh giựt điện thoại từ trong tay cô

" Phi Nhung!! Con đang ở đâu? Làm gì? Cùng với ai ?! Tất cả bạn học của con đều về hết rồi mà tại sao trưa thế này mà con còn chưa về?! Con có biết mẹ điện con biết bao cuộc rồi không?!... Con... "

" Chào mẹ vợ tương lai , con là Mạnh Quỳnh, bạn trai của Phi Nhung cũng là con trai tương lai của mẹ . Tối qua Phi Nhung say quá , con lo cho cô ấy nên đưa cô ấy đi xe riêng nhưng tìm không thấy khách sạn của trường nên đến nơi hơi khuya , vả lại tối hôm đó trùng hợp chỉ còn một phòng duy nhất , con cũng không muốn đâu . Mà tại vì khuya rồi, con không nỡ để vợ tương lai ngủ ngoài đường nên đành lấy thôi... Hôm nay ngủ quên, bây giờ mới tỉnh . Xin lỗi mẹ vợ ! "

Anh nói xong liền cúp máy , đưa điện thoại cho cô

" Anh... anh muốn em chết hả?! Tối nay chắc em bị tống cổ khỏi nhà mất!"

" Không sao, nếu bị đuổi em về nhà anh!"

" Bây giờ mà anh còn giỡn được hả?! Mau , mau chở em về "

Phi Nhung chạy vắt dò lên cổ , lúng túng chạy khắp nơi

" Được rồi , được rồi ... Tuân lệnh bà xã ! "

" Bà xã cái đầu anh! "

Mấy tiếng đồng hồ trên xe , cuối cùng tới nhà . Tim Phi Nhung sắp văng ra ngoài rồi ! Không biết phải giải thích với mẹ cô thế nào đây

" Cũng tại anh! Ai bảo anh nói chuyện với mẹ em thế ! "

" Dù gì em cũng là vợ anh, cũng về một nhà với anh . Nói trước thì đã sao?"

" Nói trước cái đầu nhà anh! "

Phi Nhung cằn nhằn mãi trên xe , cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm ra khỏi xe bước vào nhà

Trong đầu cô cứ suy nghĩ phải giải thích như thế nào đây.... ?!

Đến nơi rồi... Phi Nhung mở cửa , nhẹ nhàng bước vào , đến cửa phòng thì mẹ cô đã la lên

" Phi Nhunggggggg! Con định trốn mẹ sao? Mau giải thích ! "

Cô giật thót mình quay ra

" Con đâu có trốn mẹ ! Con chỉ là... là vào phòng làm chút chuyện! "

" Chuyện gì thì không quan trọng , con mau giải thích ! Người nghe điện thoại là ai? Tối qua con có làm gì không?! "

" Mẹ à ! Mẹ phải tin con chứ! Hôm đó bọn con không làm gì hết ! "

" Con... "

Trưa hôm Phi Nhung cãi vả với mẹ cô một chập , bị mẹ giáo huấn cho năm roi . Chuyện hôm qua cô ở cùng với anh cả trường đều biết rồi... Làm sao đây?!

______

Thầy báo quá chài báo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net