1. CON THỨ BA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đã nhìn mọi thứ qua mắt nó, nghe mọi thứ qua tai nó, và tôi xin nói rằng, nó là đứa thích hợp. Hay ít nhất là đứa thích hợp nhất mà ta có."

"Ông cũng đã nói thế về thằng anh nó."

"Thằng anh không qua được bài kiểm tra. Vì các lý do khác. Không liên quan gì đến khả năng của nó."

"Cả con chị cũng vậy. Và có nhiều nghi vấn về thằng bé này. Nó quá dễ bảo. Quá sẵn sàng nghe theo lệnh kẻ khác."

"Nếu kẻ đó là kẻ thù của nó thì không."

"Thế ta phải làm gì? Bao vây nó bằng kẻ thù vào mọi lúc mọi nơi ư?

"Nếu cần thiết."

"Tôi tưởng ông bảo ông mến thằng bé này."

"Nếu lũ bọ bắt được nó, chúng sẽ khiến tôi trông như một ông chú có nhiều cháu."

"Thôi được. Dù sao ta cũng đang tìm cách cứu thế giới. Đưa thằng bé đi."

Bà phụ trách giám sát mỉm cười rất hiền và xoa đầu nó rồi nói, "Andrew, ta dám chắc cháu đã chán ngấy vì cứ phải đeo cái máy giám sát kinh khủng ấy rồi. Ta có tin vui cho cháu đây. Hôm nay sẽ tháo máy. Chúng ta sẽ tháo nó ra ngay bây giờ, và không đau tí nào đâu."

Ender gật đầu. Chuyện không đau tí nào tất nhiên chỉ là nói dối. Những vì hễ sắp có đau đớn là y như rằng người lớn luôn nói vậy nên nó có thể coi tuyên bố đó là một dự đoán chính xác cho tương lai. Đôi khi lời nói dối lại đáng tin hơn là sự thật.

"Cháu lại đây, Andrew, ngồi lên bàn kiểm tra này. Bác sĩ sẽ vào ngay thôi."

Máy giám sát được tháo ra. Ender cố tưởng tượng ra cái thiết bị nhỏ không còn trên gáy mình nữa. Mình sẽ nằm ngửa ra trên giường và nó sẽ không ấn vào gáy nữa. Mình sẽ không thấy nó giần giật và nóng lên khi mình tắm.

Và anh Peter sẽ không ghét mình nữa. Mình sẽ về nhà chỉ cho anh ấy thấy cái máy giám sát đã bị tháo ra, và anh ấy sẽ biết rằng mình cũng không được chọn. Rằng giờ mình cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường như anh ấy. Như thế cũng sẽ không tệ lắm. Anh ấy sẽ tha thứ cho mình vì mình được đeo máy giám sát lâu hơn anh ấy những một năm. Bọn mình sẽ... có lẽ không thân thiết với nhau được. Không, anh Peter quá nguy hiểm. Anh Peter luôn giận dữ. Nhưng bọn mình sẽ là anh em. Không phải kẻ thù, không phải bạn bè, nhưng là anh em... có thể chung sống dưới cùng một mái nhà. Anh ấy sẽ không ghét mình nữa, anh ấy sẽ để mình yên. Và khi anh ấy muốn chơi trò bọ và phi hành gia, có lẽ mình không bắt buộc phải chơi, có thể mình sẽ được đi đọc sách.

Nhưng ngay cả trong lúc suy nghĩ như vậy, Ender vẫn biết Peter sẽ không để nó yên. Có vẻ gì đó trong mắt Peter mỗi khi nó nổi điên, và mỗi khi nhìn thấy cái vẻ đó, cái ánh mắt long lên đó, Ender biết rõ sẽ không bao giờ có chuyện Peter để cho nó yên. Tao đang tập piano, Ender. Lại giở bản nhạc cho tao. À, thằng đeo máy giám sát bận quá không giúp ông anh nó được? Nó thông minh quá à? Mày phải đi giết bọ à, thằng phi hành gia kia? Không, không, tao không cần mày giúp. Tao tự làm được, đồ chó, đồ Con Thứ Ba.

"Sẽ không lâu đâu, Andrew," ông bác sĩ nói.

Ender gật đầu

"Nó được chế tạo để có thể tháo ra. Không gây nhiễm trùng, không gây thương tích. Nhưng sẽ hơi nhột một chút, và vài người nói họ có cảm giác thiêu thiếu một cái gì đó. Cháu sẽ luôn tìm kiếm cái gì đó. Tìm kiếm nhưng không thể tìm thấy và cũng không nhớ nó là cái gì. Vì vậy bác sẽ cho cháu biết. Cháu đang tìm cái máy giám sát, và nó không còn đó nữa. Chỉ vài ngày sau là cảm giác đó sẽ biến mất thôi."

Ông bác sĩ đang xoắn một cái gì đó ở gáy Ender. Đột nhiên một cơn đau xuyên qua người nó, như một mũi kim đâm từ gáy xuống bẹn. Ender thấy lưng mình thắt lại, và người nó ưỡn mạnh về phía sau; đầu nó đập vào thành giường. Nó có thể cảm thấy chân mình đang co giật, và hai tay nó đang siết lấy nhau, bóp chặt đến nhức nhối.

"Deedee!" ông bác sĩ quát. "Vào đây ngay!" Cô y tá chạy vào, há hốc miệng. "Phải giãn cơ cho thằng bé. Đi lấy thuốc cho tôi ngay! Cô còn đợi gì nữa!"

Có cái gì đó được chuyền từ tay người này sang tay người kia; Ender không thể nhìn thấy. Nó lắc lư lật người sang bên và ngã khỏi bàn kiểm tra. "Đỡ lấy nó" cô y tá hét.

"Giữ nó nằm yên."

"Ông giữ nó đi, bác sĩ, nó khỏe quá tôi không giữ nổi."

"Đừng dùng hết! Cô làm tim nó ngừng đập mất."

Ender cảm thấy mũi kim đâm vào lưng, ngay phía trên cổ áo. Mũi kim bỏng rát, nhưng bất kể hơi nóng ấy truyền đến chỗ nào trong cơ thể nó, các múi cơ của nó cũng dần dần thả lỏng. Giờ thì nó có thể òa khóc vì sợ và đau.

"Cháu không sao chứ, Andrew?" cô y tá hỏi.

Andrew không còn nhớ cách nói cho ra lời nữa. Họ nhấc nó lên bàn. Họ bắt mạch cho nó, làm này làm nọ; nó chẳng hiểu gì hết.

Ông bác sĩ đang run lên; giọng ông nghẹn lại. "Họ bắt lũ trẻ đeo cái thứ này suốt ba năm trời, họ nghĩ nó sẽ thế nào chứ? Chúng ta suýt nữa đã ngắt mạch thằng bé, cô có hiểu không? Suýt nữa ta đã làm não nó tắt điện hoàn toàn."

"Khi nào thì thuốc hết tác dụng?" cô y tá hỏi.

"Để nó nằm đây ít nhất một tiếng nữa. Theo dõi nó. Nếu mười lăm phút nữa mà nó chưa nói được thì gọi tôi. Suýt nữa đã rút phích cắm của nó vĩnh viễn. Não tôi đâu có phải như của lũ bọ."

Nó quay về lớp của vô Pumphrey khi chỉ còn mười lăm phút nữa là hết giờ. Nó vẫn còn đi không vững.

"Em ổn chứ, Andrew?" cô Pumphrey hỏi.

Nó gật đầu.

"Em ốm à?"

Nó lắc.

"Trông em không được khỏe lắm."

"Em ổn ạ."

"Em nên ngồi xuống đi, Andrew"

Nó dợm bước tiến về phía bàn, nhưng bỗng dừng lại. Mình đang tìm cái gì nhỉ? mình không nhớ là mình đang tìm cái gì nữa?

"Bàn của em ở đây cơ mà," cô Pumphrey nói.

Nó ngồi xuống , nhưng nó cần một thứ gì đó khác, một thứ nó đã đánh mất. Mình sẽ tìm nó sau.

"Máy giám sát của cậu," cô bé ngồi sau lưng nó thì thào.

Andrew nhún vai.

"Máy giám sát của nó," cô bé thì thào với những đứa khác.

Andrew thò tay ra sờ lên sau gáy. Ở đó có một miếng băng dính. Nó đã biến mất rồi. Giờ nó cũng như mọi đứa trẻ khác.

"Bị trượt à, Andy?" thằng bé ngồi phía sau nó ở hàng đối diện hỏi.Không sao nhớ ra tên nó. Peter. Không, đó là một người khác.

"Trật tự, trò Stilson," cô Pumphrey nói. Stilson cười khẩy

Cô Pumphrey giảng về phép nhân. Ender nguệch ngoạc lên bàn, vẽ bản đồ đường đồng mức những hòn đảo đầy núi non, rồi ra lệnh cho cái bàn chiếu chúng thành hình ảnh ba chiều từ mọi hướng. Tất nhiên cô giáo sẽ biết nó đang không tập trung nghe giảng, nhưng cô sẽ không mắng nó. Nó luôn biết câu trả lời đúng, kể cả khi cô nghĩ nó đang không tập trung.

Ở góc bàn của nó, ba chữ cái hiện ra và bắt đầu chạy quanh mép bàn. Mới đầu các chữ ấy nằm lộn ngược, nhưng Ender đã biết đó là các chữ gì trước khi chúng chạy đến mép bàn phía dưới và đảo lại đúng chiều.

CON THỨ BA

Ender mỉm cười. Nó chính là đứa tìm ra cách gửi tin nhắn và làm cho chúng chạy quanh; ngay cả khi kẻ địch giấu mặt muốn sỉ nhục nó, cách thức sỉ nhục của hắn lại ngợi khen nó. Việc là Con Thứ Ba đâu phải lỗi của nó. Đó là ý của chính phủ, chính họ đã cho phép điều đó, nếu không thì làm sao một đứa Con Thứ Ba như Ender lại vào trường được? Và giờ thì máy giám sát đã bị tháo. Cuối cùng cái thí nghiệm có tên Andrew Wiggin đã thất bại. Nếu có thể, nó dám chắc họ sẽ thu hồi các quyết định cho phép nó được ra đời. Không hiệu quả, vậy nên phải tiêu hủy thí nghiệm này.

Chuông reo. Mọi người thoát khỏi các bàn hoặc vội vã gõ mấy dòng ghi nhớ. Một số đứa chuyển bài học hoặc dữ liệu vào máy tính ở nhà. Một số đứa khác tập trung quanh các máy in đợi in những thứ chúng muốn đem về. Ender xòe tay ra trên bàn phím cỡ trẻ con đặt cạnh mép bàn và tự hỏi nếu có bàn bàn tay to như người lớn thì sẽ cảm thấy thế nào. Chắc hẳn chúng rất to và vụng về, với những ngón tay chuối mắn và lòng bàn tay chắc nịch. Tất nhiên họ có bàn phím lớn hơn, nhưng làm sao những ngón tay to của họ vẽ nên được một đường mảnh dẻ như Ender đã vẽ, một đường thẳng rất mảnh chính xác đến nỗi nó có thể cho đường thẳng ấy xoắn ốc bảy mươi chín lần từ chính giữa ra đến mép bàn mà không hề chạm nhau hoặc giao nhau. Việc ấy giúp nó có việc để làm trong lúc cô giáo đều đều giảng về môn số học. Số học! Chị Valentine đã dạy nó số học từ hồi nó lên ba.

"Em ổn chứ, Andrew?"

"Vâng, thưa cô."

"Em sẽ lỡ xe buýt đấy."

Ender gật đầu đứng dậy. Những đứa khác đã về hết. Nhưng một số đứa, những đứa xấu tính, sẽ đợi sẵn. Cái máy giám sát không còn trên cổ nó để nghe thấy những gì nó nghe và nhìn thấy những gì nó nhìn nữa. Giờ chúng có thể nói bất kì điều gì chúng muốn. Thậm chí giờ chúng có thể đánh nó, không ai còn có thể trông thấy nữa, và vì thế sẽ không ai đến cứu Ender. Máy giám sát cũng có nhiều ích lợi, và thằng bé sẽ nhớ chúng.

Đó là Stilson, tất nhiên. Nó không to con hơn nhiều đứa khác, nhưng vẫn to con hơn Ender. Và nó có đồng bọn. Bao giờ cũng thế.

"Này, thằng Con Thứ Ba."

Đừng trả lời. Có gì để nói đâu.

"Này, thằng Con Thứ Ba, bọn tao đang nói chuyện với mày đấy, thằng Con Thứ Ba kia, này đồ yêu bọ, bọn tao đang nói với mày đấy."

Không thể nghĩ ra được câu gì để đáp lại. Mình nói gì thì cũng sẽ làm mọi chuyện tệ hơn thôi. Nên đừng nói gì cả.

"Này, thằngCon Thứ Ba, đồ thối tha kia, mày trượt vỏ chuối rồi chứ gì? Tưởng mày hơn bọn tao, nhưng mày mất con chim non rồi, đồCon Thứ Ba ạ, trên cổ mày dán băng rồi kia kìa."

"Mày có định cho tao đi qua không?" Ender hỏi.

"Bọn mình có định cho nó qua không? Có nên cho nó qua không?" Cả lũ cười rú lên. "Bọn tao sẽ cho mày qua. Đầu tiên là cho tay mày qua, rồi đến mông mày, rồi có thể là một mẩu đầu gối nữa."

Những đứa khác cũng phụ họa. "Mất chim non rồi,Con Thứ Ba. Mất chim non rồi,Con Thứ Ba."

Stilson bắt đầu đẩy nó đi bằng một tay, rồi một đứa nào đó đằng sau lại đẩy nó về phía Stilson.

"Bập bập bênh bênh," một đứa nói.

"Quần vợt!"

"Bóng bàn!"

Chuyện này sẽ không thể kết thúc tốt đẹp được. Vì vậy Ender quyết định thà rằng nó sẽ không phải là đứa khốn khổ nhất khi mọi chuyện kết thúc. Khi Stilson lại thò tay ra để đẩy nó, Ender túm lấy tay thằng này. Nó túm trượt.

"A, định đánh lại tao à? Định đánh lại sao, thằngCon Thứ Ba?"

Những đứa đứng sau Ender túm lấy nó, giữ chặt nó.

Ender không muốn cười, nhưng nó vẫn cười. "Bọn mày cần ngần này thằng mới đánh được thằngCon Thứ Ba à?"

"Bọn tao là người, không phảiCon Thứ Ba , đồ thối tha. Mày chỉ khỏe bằng một cái xì hơi thôi!"

Nhưng chúng vẫn buông nó ra. Và ngay khi chúng buông tay, Ender đá thật mạnh lên cao, trúng vào giữa xương ức của Stilson. Thằng này gục xuống. Ender không khỏi bất ngờ vì nó không nghĩ sẽ hạ Stilson chỉ với một cú đá. Nó không nghĩ rằng Stilson không hề coi trọng một vụ ẩu đả như thế này, rằng Stilson không hề chuẩn bị tinh thần cho một cú đòn khủng khiếp.

Trong khoảnh khắc, bọn kia lùi ra hết và Stilson nằm đó bất động. Đứa nào cũng tự hỏi nó đã chết chưa. Nhưng Ender lại đang nghĩ cách ngăn chặn sự trả thù. Để ngày mai chúng không tụ tập đánh lại nó. Giờ mình phải thắng trận này, một lần vĩnh viễn, nếu không ngày nào mình cũng sẽ phải đánh chúng, và sẽ càng ngày càng tệ hơn. Ender biết rõ những điều luật bất thành văn của chiến tranh, mặc dù nó mới lên sáu. Không được phép đánh địch thủ đã nằm trên đất; chỉ súc vật mới làm vậy.

Vậy nên Ender bước đến bên tấm thân mềm nhũn của Stilson và đá cho nó một cú thật mạnh vào sườn. Stilson rên lên và lăn ra tránh nó. Ender đi vòng ra phía trước và lại đá nó một cú nữa vào bẹn. Stilson không kêu nổi ra tiếng; nó chỉ gập người lại, nước mắt trào trào ra.

Rồi Ender lạnh lùng nhìn những đứa còn lại. "Có lẽ bọn mày đang nghĩ đến chuyện tụ tập lại để đánh tao. Có lẽ bọn mày có thể đánh tao khá đau. Nhưng hãy nhớ tao sẽ làm gì với những đứa định đánh tao. Từ đó trở đi chúng mày sẽ luôn tự hỏi khi nào thì tao sẽ tim đến chúng mày và tao sẽ đánh chúng mày dữ đến mức nào." Nó đá vào mặt Stilson. Máu từ mũi thằng này bắn tóe ra trên nền đất. "Sẽ không dữ như thế này đâu," Ender nói. "Sẽ còn dữ hơn nhiều."

Nó xoay người bỏ đi. Không đứa nào đi theo nó. Nó rẽ xuống hành lang dẫn ra bến xe buýt. Nó có thể nghe thấy bọn con trai sau lưng nói, "Tròi nhìn nó mà xem. Tàn tạ quá." Ender gục đầu vào tường hành lang và khóc cho đến khi xe buýt đến. Mình cũng hệt như Peter. Tháo máy giám sát ra, và mình cũng chẳng khác gì Peter.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net