Q5 - Chương 5: Sự cám dỗ của cơn say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kazuo96

Lý Hàn Uy nghĩ mình đã hoa mắt, người đàn ông trước mặt cư nhiên lại cười với hắn, đôi mắt say đắm cùng lúm đồng tiền nổi hai bên má, tuy là nụ cười trong vô thức, nhưng vẫn khiến Lý Hàn Uy vô cùng hưng phấn.

"Cậu say à?" Lý Hàn Uy đưa tay ra trước mặt Cố Phi, xua tay, trầm giọng hỏi.

Không ngờ Cố Phi mở nửa con mắt vui vẻ gật đầu, "Say... say... Anh... đừng có hòng ức hiếp tôi..." Cố Phi vừa nói xong liền ngồi dậy, ngơ ngác mỉm cười, loạng choạng đi về phía Lý Hàn Uy, vừa đi vừa nói đứt quãng: "Anh... có phải anh rất muốn... hôn tôi không..."

Không hiểu vì lý do gì, mặt Lý Hàn Uy đỏ bừng, hắn nhìn Cố Phi đang đi về phía mình, có chút bối rối, Cố Phi đi đến trước mặt Lý Hàn Uy thì dừng lại, cúi đầu gần sát mặt Lý Hàn Uy, trợn mắt nhìn hắn chằm chằm.

Lý Hàn Uy hoàn toàn sửng sốt, không ngờ mỹ nam an tỉnh lúc say sẽ thành như thế này, hắn không biết nên phản ứng thế nào, ngơ ngác chờ đợi động thái tiếp theo của nam nhân trước mặt.

Chát! Một cái tát lớn vang lên trong không gian tối tăm, khuôn mặt của Lý Hàn Uy bởi cú tát đột ngột của Cố Phi bị nghiêng sang một bên, sau đó là một tiếng hét thất thanh của Cố Phi: "Nhìn cái gì vậy, tên khốn kiếp!"

Lý Hàn Uy hoàn toàn phát hỏa, cậu ta bị chạm mạch ở đâu vậy? Từ khi yêu người đàn ông này đến nay, hắn liên tục bị tát vào mặt, dù sao cả thế giới ít nhất đều phải sợ hắn ba phần, nam nhân này thì ngược lại, mặc kệ có tỉnh táo hay không, đều cũng không quên tát hắn.

"Cậu..." Ngay tại Lý Hàn Uy vừa mới quay mặt định phát huy thực lực, Cố Phi đột nhiên vươn tay ôm lấy khuôn mặt Lý Hàn Uy, chóp mũi cơ hồ chạm vào hắn.

Tư thế gần gũi như vậy khiến đầu óc Lý Hàn Uy nhất thời trống rỗng, nhìn đôi môi đang chậm rãi tiến đến gần mình, Lý Hàn Uy cái gì cũng quên sạch.

Chẳng trách người đàn ông này không muốn uống rượu, sợ hãi khi uống say, thì... Thì ra là vậy.

"Ngô..." Lý Hàn Uy chỉ cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đang kịch liệt lay động, nụ hôn chủ động của Cố Phi đã phá hủy mọi thứ trong hắn.

Có lẽ bản thân Lý Hàn Uy cũng không ngờ rằng người đàn ông này lại có thể cho mình một sự tác động mạnh mẽ đến như vậy.

Nhanh chóng thổi tắt nến, Lý Hàn Uy bế Cố Phi đặt lên giường, sau đó bật đèn ngủ bên giường lên, dáng vẻ quyến rũ lúc say của Cố Phi khiến Lý Hàn Uy cảm giác được sự hao phí năng lượng trước đó lập tức quay trở lại, hắn đột nhiên cảm thấy bữa ăn này thật đáng giá.

"Cậu có biết tôi là ai không?" Hai tay Lý Hàn Uy đặt lên Cố Phi đầu, sốt ruột hỏi.

Cố Phi giơ tay lên, dễ dàng nắm lấy cổ Lý Hàn Uy, có chút ngốc nghếch cười nói: "...Tên khốn kiếp... Tên khốn nạn..."

“…” Chà, có vẻ như vẫn không nhầm mình với ai hết.

..................................

Giọng nói của Cố Phi rất mềm mại, cùng với nụ hôn ướt át của Lý Hàn Uy vương vãi khắp nơi trên cơ thể, cơ thể cậu vô thức uốn cong, theo khoái cảm của cơ thể, Cố Phi lần đầu tiên bắt đầu phối hợp với từng động tác của Lý Hàn Uy.

Lý Hàn Uy hưng phấn vô cùng, nếu biết rượu có khả năng sát thương như vậy đối với Cố Phi, hắn nhất định sẽ ép cậu uống, cớ gì phải ra sức uy hiếp.

Khi chuẩn bị tiến đến bước cuối cùng, Lý Hàn Uy đột nhiên nhớ tới lời hứa của mình với người đàn ông bên dưới. Tôi sẽ không ép cậu làm chuyện này nữa...

Lý Hàn Uy đặt điện thoại bên cạnh Cố Phi, sau khi sắp xếp xong mọi thứ, hắn ở bên tai Cố Phi, hít khí nóng rồi nhẹ nhàng liếm cắn dái tai, vốn là điểm nhạy cảm của Cố Phi.

“Thoải mái không?” Lý Hàn Uy nhẹ nhàng hỏi.

"...Ừm..." Cố Phi đang ngơ ngác, vô thức làm theo câu hỏi của Lý Hàn Uy, nhiệt độ trong cơ thể bốc lên khiến cậu vặn vẹo.

"Cậu muốn tôi tiếp tục không?"

"...Muốn..."

"Cậu có tự nguyện không?"

“...Có…”

.................................

"...Ưm...ừm...đừng...đau quá..." Cố Phi cảm thấy muốn khóc, móng tay bắt đầu cào cấu lưng Lý Hàn Uy, khiến hắn ta chảy máu

"Ngoan... không sao đâu." Lý Hàn Uy khẽ liếm lông mi Cố Phi, khi tất cả dục vọng bị đẩy vào trong, hắn bắt đầu nhẹ nhàng phóng thích chậm rãi.

"Ưm... ừm..." Cố Phi vui sướng rên rỉ, Lý Hàn Uy kích động không thôi, hưng phấn thay đổi nhiều tư thế, liên tục va chạm, ổn định vòng eo của Cố Phi, buột miệng nói "Bà xã."

"Có thích tôi không..."

“…..Ha…thích…”

___________________________

"Chát!" Trong căn phòng tĩnh lặng và ấm áp, một tiếng chói tai bất ngờ vang lên. Lệ Hàn Uy đang trong giấc mơ đột ngột bị đau đớn trên gò má làm cho tỉnh giấc, lúc hắn mở mắt, liền thấy trước mặt một bàn tay chuẩn bị để tát vào gò má của mình lần thứ hai.

 Nhưng lần này Lý Hàn Uy đã ngăn chặn kịp.

"Con mẹ nó! Cậu đánh tôi đến nghiện à!" Lý Hàn Uy đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh, người đang cuộn mình trong chăn với vẻ mặt tràn ngập sự hận thù.

"Đồ súc vật!" Cố Phi giận dữ hét một tiếng với Lý Hàn Uy

Lý Hàn Uy ngơ ngác một chút, sau đó nhớ ra lý do khiến Cố Phi nổi giận, trong lòng hắn trỗi dậy một tia tà ác, hắn quên mất cú tát vừa rồi của Cố Phi, giả vờ không biết gì hỏi, "Tôi đã làm gì mà cậu nói tôi súc vật?"

"Anh... Anh đã hứa sẽ không ép tôi mà, sao anh lại… lại chuốc say tôi... rồi lại... lại cưỡng hiếp tôi..."

"Cố thiếu gia, lần này là cậu đổ oan cho tôi rồi đấy." Lý Hàn Uy cười ác ý, vung tay lấy điện thoại của mình.

......

"Cậu muốn tôi tiếp tục không?"

"...Muốn..."

"Cậu có tự nguyện không?"

“...Có…”

"Cậu có thích tôi không?"

"… Thích... Thích."

"..........."

"..........."

…………………………………

Nhìn vào vẻ mặt đã hoàn toàn tê liệt của Cố Phi, Lý Hàn Uy ngáp một cái, sau đó lười biếng nói: "Tôi cũng muốn dừng lại lắm chứ, mà cậu vẫn cứ ôm tôi không chịu buông, rồi còn ôm tôi cứng ngắc, thậm chí trong quá trình làm còn năn nỉ tôi tăng tốc... Hôm nay tôi mới biết được là cơ thể cậu lại thèm khát đến vậy. Nếu đổi lại người khác, cả buổi trưa làm liên tục như vậy, có khi đã lên bàn ngắm gà khỏa thân rồi."

Còn sự thật là, Lý Hàn Uy đang chém gió...

"Anh nói gì đó? Tôi... Tôi làm sao có thể là người như vậy! Anh đang nói dối!" Cố Phi tức giận, cả cơ thể run lên vì giận dữ.

"Tôi nói dối sao? Bộ cậu điếc hả, có nghe thấy trong bản ghi âm đó, giọng nói của cậu có bao nhiêu vui sướng chưa? Nói thật, lúc đó tông giọng cậu nói... khá là quyến rũ."

Cố Phi vung tay tính cướp điện thoại của Lý Hàn Uy, nhưng Lý Hàn Uy cười hả hê, nâng chiếc điện thoại lên cao hơn, nơi mà tay của Cố Phi không thể với tới, "Sao hả? Bị người khác thấy rõ bản chất thật liền muốn tiêu hủy vật chứng?"

Cố Phi không cướp được, tức giận cầm lấy gối ném vào Lý Hàn Uy, nhưng chỉ là một cái gối mềm, ném vào Lý Hàn Uy giống như mát-xa vậy.

 Lý Hàn Uy trêu đùa với vẻ mặt tinh quái, nâng chiếc điện thoại lên cao mà Cố Phi không thể chạm tới được.

Cố Phi không giành được, tức giận nắm lấy gối và ném về phía Lý Hàn Uy, nhưng gối mềm mại chỉ khiến cho Lý Hàn Uy cảm giác như đang được mát-xa.

"Tức cái gì chứ?" Lý Hàn Uy bắt lấy "vũ khí" di động từ tay Cố Phi ném xuống đất, tiếp tục chọc ghẹo Cố Phi, "Lần này là tôi bị cậu cưỡng ép, suýt chút nữa thì tôi bị cậu ‘hại’ chết. Cậu nói đi! Làm sao để giải quyết vụ này?"

Cố Phi nhìn về phía vẻ mặt bỉ ổi của Lý Hàn Uy, bỗng chốc tức giận, "Làm sao mà tôi cưỡng ép anh được, anh nhìn lại mình xem, cơ thể anh to lớn như vậy, tôi có thể ép anh được sao?"

Lý Hàn Uy đột nhiên xoay người, chỉ vào vết cào trên lưng, "Đây là bằng chứng! Tôi đã muốn dừng lại, nhưng cậu vẫn cứ níu kéo tôi không buông, cuối cùng tôi chỉ có thể nhượng bộ với cậu mà thôi."

Mỗi khi quan hệ với Lý Hàn Uy, Cố Phi luôn cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, không muốn chạm vào cơ thể của Lý Hàn Uy. Khi nhìn thấy những vết cào kinh hoàng trên lưng của hắn, Cố Phi thực sự bất lực, nửa ngày không biết nên nói gì.

"Cho nên mới nói, lần này người bị hại chính là tôi." Lý Hàn Uy nói một cách nghiêm túc.

"Anh... Anh khỏe mạnh đến như vậy, hoàn toàn có thể đẩy tôi ra, vì sao... vì sao anh không làm?" Cố Phi mất tự tin nói.

Thực ra, Cố Phi biết về thói quen của mình khi say rượu, thường xuyên hành động trong vô thức, tất cả các hành vi và lời nói đều dựa theo cảm hứng, bỏ qua lý trí.

Nhưng Cố Phi vẫn không thể tin vào lời Lý Hàn Uy nói

"Vậy còn mấy vết cào trên lưng của tôi là gì? Hơn nữa, lúc trưa chúng ta cũng đã làm với nhau, cậu nghĩ tôi còn có ham muốn với cậu không? Nếu không phải vì cậu ôm tôi quá chặt, lại thấy cậu quá đáng thương, cậu nghĩ tôi là kiểu người dễ dãi vậy hả..." Lý Hàn Uy giả bộ tức giận nói, khiến Cố Phi trở nên tiêu cực hơn.

"Ai... ai bảo anh thương hại tôi chứ...." Cố Phi bỗng thấy hối hận, biết thế lúc đó mặc kệ để Lý Hàn Uy tra tấn mình cũng không nên uống những ly rượu đó, bây giờ chỉ có thể chịu đựng Lý Hàn Uy cười nhạo.

"Nói đi! Cậu làm sao đền bù cho tôi?" Lý Hàn Uy nghiêm nghị nói.

"Đền... đền bù?"

"Thật vô nghĩa? Chẳng lẽ cậu coi thủ lĩnh Thượng Nguyệt Bang như một con vịt sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net