110. Mẫu Tử Tình Thâm, Vợ Chồng Sao Đâm Nhau Một Nhát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủ đô của nước Pháp vào một buổi tối lạnh lẽo đến bất cứ ai cũng muốn vùi mình vào trong những ổ chăn ấm áp. Ấy vậy mà vẫn có một cô gái mặc chiếc váy ngủ mỏng manh đứng bên khung cửa sổ nhìn những hạt mưa rơi tí tách bên ngoài, vóc dáng cộng dung nhan so với mấy năm trước không có bất kỳ một sự thay đổi nào, cái duy nhất cô ấy đánh mất chính là những hồi ức tốt đẹp pha lẫn chút đau thương.

Hình ảnh này làm cho cô ấy ở trong những mảnh trắng xoá vẽ ra một khung cảnh tương tự. Là cô ấy đang trông chờ điều gì ? Ở nơi được mệnh danh là " kinh đô ánh sáng" tại sao trong đôi mắt của cô ấy chỉ nhìn thấy những khoảng tối tăm, ánh sáng từ những toà nhà chọc trời, ánh sáng từ những ánh đèn lung linh huyền ảo, ánh sáng phát ra từ sự hạnh phúc của những cặp đôi đưa nhau đi dạo trên từng con phố. Vậy ánh sáng của cô ấy ở đâu ?

Căn nhà cô ấy đang ở có một người thường hay xưng hô với cô ấy là ba, ông nói cho cô ấy biết rằng cô ấy năm đó được Quỷ Y cứu chữa, mặc cho Quỷ Y nổi tiếng thiên hạ nhưng chỉ cần sơ xảy một chút cô ấy sẽ không qua khỏi. Não bộ cô ấy bị tổn thương do va đập nghiêm trọng còn chịu sự tác động lâu dài của thuốc an thần liều mạnh, cho dù có cứu lại được tính mạng của cô ấy cũng sẽ để lại di chứng.

Cô ấy rời khỏi Hàn Quốc trong một năm đầu tiên hoàn toàn hôn mê mặc dù Quỷ Y vẫn ra sức cứu chữa, một năm sau đó khi tỉnh dậy cô ấy lại trở nên điên loạn, khi tỉnh lại cô ấy đập phá mọi thứ liên tục ôm đầu của mình la hét và một năm nay cô ấy dần dần hồi phục khi Quỷ Y tìm về cho cô ấy một bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất của nước Pháp.

Cô ấy của ba năm sau đã có thể có ý thức của một người bình thường nhưng hồi ức của cô ấy vẫn không thể trở về bình thường. Cô ấy chỉ biết người đàn ông đó là ba của mình, kẻ cứu chữa cho mình tên gọi là Quỷ Y, người con gái từng nói chuyện với cô ấy trong vòng một năm đó là bác sĩ tâm lý, còn có một cô gái ba thuê về thường xuyên ở trong phòng của cô ấy là để chăm sóc cho cô ấy. Thông qua lời nói của người ba này cô ấy biết mình có một cái tên, tên của cô ấy là Đỗ Hà.

Người đàn ông đó lại bước vào trong phòng của nàng sau những tiếng gõ khô khốc, những tiếng bước chân trên đôi giày âu cũng dần dần truyền đến rõ ràng hơn bao giờ hết.
" Giờ này rồi sao con còn chưa ngủ ?"

" Con ngủ rồi nhưng bị tiếng sấm bên ngoài làm cho thức giấc, hôm nay ba lại về muộn sao ?"- Đỗ Hà ở bên cạnh khung cửa sổ quay lại tiếp chuyện cùng ông, nhìn thấy cả người ông lấm tấm những bọt nước li ti chắc ông vừa mới từ bên ngoài đi về.

" ba có chuyện đột xuất phải ra ngoài chứ ba đã về từ lâu rồi, con giật mình rồi sao không ngủ lại ?"
Người đàn ông đó đã ở bên cạnh đứa con gái mà ông ấy yêu thương nhất trong vòng 3 năm. Nhưng Đỗ Hà đối với ông cũng chưa tính được có bao nhiêu phần thân thiết.

" Con muốn nói chuyện với ba một chút được không ?"
Nàng đứng dựa lưng vào bức tường ở phía sau mình, bởi vì mưa bắt đầu to hơn, cùng với chiếc cửa sổ mở toang phả từng hơi nước lạnh lẽo vào phòng nên bức tường phía sau đó cũng làm nàng phát run, nhưng đột nhiên chỉ muốn đặt lưng vào nó giống như có một cái gì đó cho mình dựa dẫm.

" Ừm "- rất ít khi Đỗ Hà chủ động nói chuyện với ông nên tâm trạng của ông có một chút căng thẳng. Mặc dù vậy vẫn đi đến chiếc ghế đặt bên trong phòng ngồi xuống.

" Con đeo nhẫn cưới, chồng của con là ai ?"- chiếc nhẫn màu xanh ngọc bích bao nhiêu năm vẫn gắn chặt lên ngón tay thon dài của Đỗ Hà, ánh sáng lấp lánh phát ra từ nó lúc nào cũng khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhưng người đã trao nó cho nàng là ai kể từ lúc nào nàng không còn nhớ nữa ?

" Chết rồi "
Ông lãnh đạm buông ra một câu khi nhắc đến người đó. Trong khoảng thời gian Thuỳ Linh cho người điều tra tin tức của Đỗ Hà, ông cũng cho người điều tra tin tức về mối quan hệ của hai người con gái này. Cuối cùng từ trong miệng của những người giúp việc bị Thuỳ Linh đuổi đi lúc trước nói rằng con gái của ông là vợ Thuỳ Linh. Một sự thật quá mức nghịch lý mà ông không thể nào chấp nhận được cũng không muốn nhắc lại.

" Trên bụng con có một vết sẹo do sinh mổ, vậy con của con đang ở đâu ?" – Đỗ Hà mặc kệ ông trả lời như thế nào vẫn muốn hỏi tiếp một câu.

" Cũng đã chết rồi "
Ông tức giận khi nghe Đỗ Hà hỏi tiếp câu này, bởi vì con gái của Đỗ Hà chính là cháu ngoại của ông, nhưng nó mang họ Lương. Nó là dòng dõi của Lương Gia, người của Lương Gia sẽ không có bất cứ một mối quan hệ nào với ông.

Do tức giận những chuyện xưa cũ không muốn Đỗ Hà tiếp tục hỏi đến nên ông đứng lên đi thẳng ra bên ngoài, mặc dù vậy vẫn không không bỏ mặc sức khoẻ của Đỗ Hà nhắc nhở con gái đóng lại chiếc cửa sổ kia. Nhưng khi ông vừa đi ra ngoài còn chưa kịp khoá cửa lại, bên trong chất giọng ngọt ngào lại cất lên thành từng câu nói.

" Nếu như ba muốn lừa gạt con thì đừng để con tự mình tìm ra sự thật, ba cứ nhốt con cho đến khi nào ba muốn, nhưng một khi con thật sự muốn đi ba có nhốt cũng không nhốt được "

Cũng sau câu nói đó nàng không hề nói thêm một câu nào nữa, từ phía cánh cửa truyền đến âm thanh có người đã đóng lại. Không cần ra xem cũng biết được rằng bên ngoài có bao nhiêu người đứng canh gác dưới danh nghĩa bảo vệ cho nàng. Hiện tại có thoát ra được cũng để làm gì ? Đi đâu ? Về đâu ? Tìm kiếm ai ?

Cánh cửa sổ bị nước mưa phủ kín cuối cùng cũng được nàng khoá lại, nhấn công tắc tắt đi chiếc đèn sáng rực rỡ bên trong phòng, bước lên giường nằm xuống với tay nhấn vào chiếc đèn ngủ ngay bên cạnh, nhưng mà...ánh sáng từ chiếc nhẫn không biết của ai đeo vào cùng chiếc vòng tay đính đá phát ra những sắc màu rực rỡ, chỉ bấy nhiêu thôi cũng không cần bất cứ thứ gì soi sáng nữa, đêm hôm nay mưa to gió lớn đất trời quá ư lạnh lẽo, ở trong ổ chăn dày ấm áp khoé miệng vô thức nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp cũng chẳng biết tại sao ?
------------------------------

Jeju vào một buổi tối đất trời vô cùng lạnh lẽo mặc cho bây giờ đã bước sang không khí của mùa hè. Bắt đầu từ một tháng trước , cô cùng gia đình họ Nguyễn đã đưa bọn trẻ rời thành phố đến đây sinh sống cho đến khi nào bọn chúng bắt đầu đi học lại.

Lúc trước cô từng hứa với một người chỉ cần cô ấy thích thì họ có thể ở đây cả đời cũng được. Nhưng chưa được bao lâu bệnh của người này lại tái phát, bọn họ phải quay trở về thành phố sau đó cùng nhau đi Nhật Bản chữa trị cho cô ấy. Ở Kyoto học được rằng tuyết không phải là thứ lạnh nhất khi thấm vào da thịt mà là sự cô đơn. Khi cô trốn chạy,  cô ấy bằng mọi cách kéo cô quay trở về, để rồi đến lượt cô ấy nói đi liền đi đến ba năm. Cô ấy chính là vợ của cô là mẹ của Hà Linh..

Còn nhớ ngày đó khi cô gieo trồng Cúc Hoạ Mi ở sau vườn đến khi nó mọc lên chỉ ra hoa được hai tuần liền tàn đi. Nhưng chậu Cúc Hoạ Mi của Đỗ Hà không biết là giống loài gì, nó không nở phụ thuộc vào một mùa nào lại cứ nhìn thấy nó nở hoài như thế, cho dù có tàn đi những cành khác cũng bắt đầu kết nụ.

" Đây là tình yêu của em, chị có tìm cũng không ra được một chậu thứ hai đâu "

Cũng kể từ lúc đó cô bắt đầu lấy hạt của nó để gieo ra, ấy vậy mà nó cứ chết hoài. Cô chưa từng trồng được bất cứ một cây nào làm cho cô chán nản nên không trồng nữa, kể từ khi Đỗ Hà mất tích cô đi đâu làm gì cũng sẽ để cái gọi là " tình yêu của em " đó ở bên cạnh của cô, ngày đó khi đi đến Jeju tìm Đỗ Hà trong vô vọng cũng là lúc cho người xây cất căn nhà này, tự tay lấy hạt của Hoạ Mi gieo trồng vào khoảng trống trước sân, cuối cùng cũng có thể trồng được một vài cây, cũng không biết từ khi nào đến bây giờ quay trở lại nó đã mọc ra nhiều đến như vậy. Ba năm trôi qua, hoa nở lại hoa tàn...

Căn nhà của Thuỳ Tiên cách nhà của cô một đoạn, Hà Linh muốn sang nhà chơi với Luca nên cô đưa nó đến đó sau đó tự mình quay về. Mặc dù Thuỳ Tiên muốn đi ra bên ngoài nói chuyện với Thuỳ Linh nhưng Tiểu Vy nói để cho cô yên tĩnh.

Một tháng rồi chị đến nơi này, không phải là nơi tình yêu bắt đầu của chúng ta đâu em nhỉ ? Mà là nơi tình yêu chấp nhận, chấp nhận quên đi luân thường đạo lý yêu em ruột của mình, ngày đó chúng ta đã cho rằng như vậy phải không em ? Hình ảnh của em vào mấy năm trước ở đỉnh núi lộng gió hoà lẫn với những đám mây nhiều màu sắc, những vệt nắng trải dài len lỏi qua chúng khắc hoạ ngũ quan xinh đẹp đến không còn chân thật. Đã lỡ bắt gặp khoảng khắc đẹp đẽ của một người... cả đời không thể yêu ai được.

Bé Đậu, lúc em theo chị đến Jeju đã không ít lần hỏi chị " Chị muốn làm gì vậy ?". Em sợ chị tiếp tục cuốn em vào một trò chơi không lối thoát mà em cho rằng chỉ mang tên của dục vọng, cho rằng chị đang muốn tiếp tục đùa giỡn cùng em. Để rồi cuối cùng ở chính nơi này em chấp nhận cùng chị hoà cùng một nụ hôn dài bất tận.

Ngày đó em nhìn thấy dì Ly đến vạch trần thân phận của chúng ta trước mặt Thuỳ Tiên, em sợ chị sẽ chùn bước em đã rời khỏi chị để không phải chứng kiến chị lại tiếp tục lạnh lùng với em. Ở nơi vực sâu vạn trượng em bước vào từng bước, em không gào khóc lên như thời em còn nhỏ, em chỉ để mặc những giọt nước mắt của mình cho gió cuốn đi, cũng may chị đã đến kịp nói với em rằng " Em không phải là em gái của Thuỳ Linh, chúng ta không cùng chung huyết thống". Em đã ở trong lòng của chị khóc như thế nào có còn nhớ được hay không ? Lý do em khóc là gì chị vẫn còn nhớ rõ, em đã có quyền mang thai, có quyền sinh ra những đứa con cho chị. Đỗ Hà à, chúng ta đã có Hà Linh rồi sao em vẫn không nuôi ?

Một tháng rồi chị đến với Jeju, nơi này không có tiếng kèn xe inh ỏi cũng chẳng nghe thấy những tiếng rao hàng, nơi đâu đó trên từng ngôi nhà chị đã đi qua có người đang reo vui cũng có người than khóc. Đã sớm quên đi những ánh đèn thị thành mê hoặc sao chẳng thể nào quên được bóng hình của em.

Cô không nhớ được rằng cô đã đi qua bao nhiêu nơi ở đất trời Jeju lạnh lẽo, chỉ biết rằng lúc cô quay trở về đón Hà Linh thì Luca đã ngủ từ rất lâu rồi. Cô sợ đứa con gái bé nhỏ của mình sẽ lạnh nên mượn đỡ một cái áo khoác dày của Luca mặc ngoài áo khoác của Hà Linh, dọc đường bế nó trở về nhà còn tưởng rằng nó sẽ ngủ ai ngờ đâu ngước xuống lại nhìn thấy nó đưa mắt nhìn vào cô.

" Mama khóc hả mama ?"- kể từ lúc nó được cô bế lên đã nhìn chằm chằm vào đôi mắt khác lạ với lúc đi của cô nhưng nó không dám hỏi.

" Đâu có, con không thấy gió thổi rất to à, cay mắt quá nên nó mới đỏ như vậy "

" Mama ơi, mama đã dạy con không có được nói dối "

" Hà Linh xấu xa này "

" Ngoan ngoan, mẹ nhìn thấy cũng sẽ rất buồn cho coi "- nó xoa xoa gương mặt của cô sau đó nhướn người lên hôn vào đôi mắt đỏ hoe đau rát đó của Thuỳ Linh, cách này chính là cách cô từng dùng để dỗ mẹ của nó cũng như trong ba năm qua đã dùng để dỗ nó.

Thuỳ Linh nhìn thấy nó như vậy cốc đầu nó một cách cưng chiều rồi quẹt nhanh giọt nước mắt không nghe lời trải xuống. Cả hai cùng nhau quay trở về căn nhà không to lớn như căn biệt thự tại thành phố nhưng chính vì không to lớn lắm nên không thấy lạnh lẽo. Cũng có xây thành nhiều phòng vậy mà hai mama cùng nhau chui rúc vào một phòng. Trước khi nó ngủ đều phải kể truyện cổ tích cho nó nghe.
--------------------------------

Buổi sáng hôm sau khi tất cả mọi người ở những cánh đồng trà xanh hát hò vui vẻ thì cô đã có mặt ở ngoài vườn, kể từ lúc cô đến Jeju ngoài việc đi lại những địa điểm lúc trước cũng không biết phải làm cái gì ? Ừ chắc là sẽ nói chuyện với Hà Linh này hay dẫn Hà Linh ra đồng xem mấy dì làm việc, ngồi canh chừng cho Hà Linh chơi cùng đám trẻ con gần đó hoặc sẽ dẫn Hà Linh sang nhà của Luca.

Nhưng mà bây giờ Hà Linh vẫn còn chưa thức, một mình cô chẳng biết làm gì nên lại tiếp tục công việc cô đã làm vào mỗi buổi sớm trong một tháng nay. Chính là vẽ tranh, một thói quen chưa từng xuất hiện trong những ngày tháng trước đây, thậm chí nó từng là sở đoản của cô.

Cô tự học lấy kể từ lúc ở nhà chăm sóc cho Hà Linh tính đến nay cũng đã được hai năm, cô của bây giờ không tính là thành thạo gì cho lắm nhưng có một thứ cô vẽ vô cùng có hồn, không phải người mà là vật, cảnh vật đang hiện diện trước mặt cô – từng đoá Cúc Hoạ Mi đang vui đùa trong gió.

Hôm nay ở Jeju mọi người đồn rằng có mấy người từ trên thành phố xuống sẽ vẽ hay chụp lại khung cảnh ở đây thành tranh đem triển lãm. Ngay từ hôm qua Thuỳ Linh đã nghe nói đến nhưng không quan tâm lắm, cho đến khi nhìn thấy mọi người ra cánh đồng làm việc còn cố tình ăn mặc đẹp một chút mà phì cười. Một lúc sau cô nghe Hà Linh giật mình khóc lớn mới chạy nhanh vào trong dỗ dành nó, khi đi ra nhìn thấy có một người đàn ông đang quay mặt lại với cô nhìn chằm chằm vào bức tranh.

" Ông là ai ? Tại sao lại vào nhà của tôi ? "
Người đàn ông đó nghe tiếng động quay lại nhìn thấy cô gái từ bên trong nhà đi ra, người con gái này vừa nhìn thấy đã cảm thấy khá quen. Cuối cùng cũng nhớ ra được cô ấy là ai ?

" Tổng giám đốc Lương thì ra là cô "- người con gái cao cao tại thượng này ông từng gặp vào ba năm trước trên cương vị là Tổng giám đốc của Tập đoàn giải trí Đ&T. Nhưng dạo gần đây đến công ty lại rất ít thấy cô ấy, không hiểu sao lại có thể ở nơi này trong một căn nhà bình thường như vậy.

" Bác Lâm, lâu rồi không gặp, xém chút nữa con còn tưởng bác là kẻ gian đó, bác vào nhà ngồi chơi "- người đàn ông này là một hoạ sĩ kiêm nhà thiết kế nổi tiếng mà công ty của cô từng chiêu mộ, nhưng ngày đó bác lại là một nghệ sĩ tự do không thích bị bó buộc. Do đó chỉ hợp đồng ngắn hạn một thời gian ở Đ&T.

" Bức tranh này là của Tổng giám đốc vẽ ? " – ông vẫn không từ bỏ bức tranh xuất thần ông nhìn thấy ở giá vẽ của cô mà tươi cười hỏi rõ.

" Cứ gọi con là Thuỳ Linh, đây chỉ là cách tiêu khiển lúc nhàn rỗi thôi làm bác chê cười rồi " – cô vừa nói vừa nhấc một chiếc ghế trong nhà ra mời bác ngồi.

" Cô bán nó cho tôi được chứ ?"

" Con biết nó chẳng có giá trị gì với người khác nhưng con vẽ ra bằng cảm xúc của con, con chỉ muốn giữ nó lại cho riêng mình "- cô cũng theo hướng mắt của bác Lâm nhìn vào bức tranh vừa hoàn thiện mà nở một nụ cười chua chát.

" Chính vì được vẽ ra bằng cảm xúc nên tôi mới mua, dạo gần đây tôi có mở một cuộc triển lãm tranh trải rộng ở nhiều nước trên thế giới, tôi rất muốn đem nó trưng bày ở phòng triển lãm của mình, tôi muốn khách hàng của tôi có thể cầm trên tay những tác phẩm tôi cho là đẹp nhất, nếu như cô muốn bán bao nhiêu bức tôi cũng mua hết "

" Con bán, con bán, con có thể vẽ thêm nữa được hay không ?"- Thuỳ Linh chỉ sau vài câu nói của người đàn ông này nghĩ đến một vấn đề gì đó liên tục gật đầu đồng ý.

" Như vậy thì còn gì bằng nữa "

" Cám ơn bác "
Buổi tối hôm đó cô không còn đi khắp nơi hồi tưởng về những ký ức đã trải qua nữa, tập trung tất cả vào giá vẽ và những cây cọ đắt tiền. Hà Linh nhìn thấy mama của nó đã ngồi ở đó đến hai tiếng, nó cũng xem không biết bao nhiêu bộ phim hoạt hình đến lúc muốn cô ru nó ngủ nên đi lại gần cô.

" Woa, mama vẽ thật đẹp...ủa mà sao nhìn giống mấy cây ở trước nhà mình vậy mama ? Còn vẽ nhiều ơi là nhiều nữa "

" Nếu thật sự có phép màu xảy ra, mama muốn nó có thể đến được tay của mẹ con "

" Vậy con giúp mama nha " – con bé vừa mới  nói xong đã xoăn tay áo lên cầm cây cọ bên cạnh, vẻ mặt còn vô cùng hưng phấn.

" Cái gì con cũng giống mẹ chỉ có một cái là không giống, mẹ con vẽ đẹp bao nhiêu thì con vẽ xấu bao nhiêu, đừng có làm hư tranh của mama đó "
Thuỳ Linh không biết được rằng vừa dập tắt ý tốt của người khác, hình thức vô cùng tàn nhẫn là đụng chạm đến sự tự ái của người ta. Cô nói chuyện với nó muốn nửa ngày cũng không thấy nó đáp lại cô, xoay qua mới thấy con gái bé nhỏ của cô đưa mặt vào góc tường khoanh tay lại.

" Sao vậy Hà Linh của mama ?"- cô mặc dù biết rõ nó như vậy chính là biểu hiện cho sự giận hờn nhưng vẫn cố tình chọc ghẹo.

" Người ta muốn giúp, tự dưng chê người ta, người ta mới có ba tuổi mấy thôi sao vẽ đẹp được, mama hồi nhỏ cũng vậy thôi, mà con giận mama rồi không thèm nói chuyện với mama nữa "

Nó vài câu làm tâm lý của cô biến động, quả thật lúc nhỏ có bài tập vẽ nào về nhà đều bắt Đỗ Hà vẽ dùm cô, cô so với Hà Linh bây giờ còn không nhìn ra được là vẽ cái gì. Lại còn cái gì mà " Con giận mama rồi không thèm nói chuyện với mama nữa ", " Em giận chị rồi không thèm nói chuyện với chị nữa". Vợ bé nhỏ em sinh ra đứa con y hệt em là muốn làm chị đau lòng đến chết có phải không ?
Cô hứa với con gái của mình sẽ không khóc nữa nên nhanh chóng lau đi dòng nước mắt thời khắc này hiện diện trên gương mặt của mình. Buông cọ xuống đi lại chỗ của Hà Linh nhẹ giọng dỗ dành.

" Không thương mama hả ?"

" Thương "

" Vậy sao không thèm nói chuyện với mama ?"

" Ai bảo mama chê con "

" Xấu thật mà, bất quá sau này khi mẹ về mama nhờ mẹ dạy con vẽ nha, ngồi lâu đến như vậy nhức mỏi quá Hà Linh đấm lưng dùm mama đi "
Thuỳ Linh biết rõ con gái cứng miệng mềm lòng nên cố tình than nhức mỏi đi lên giường nằm xuống. Không lâu sau đã cảm nhận được từ phía tấm lưng của mình những nắm đấm bé xíu còn sợ làm cô đau. Vợ bé nhỏ thấy chị dạy con giỏi không ? Ngày xưa em còn dám nói sau này con sẽ bị chị dạy hư nữa đấy, em mà về chị đã đánh em một trận cho coi dám vu oan cho chồng của em hả ?

Quả thật cũng không tính là cô lừa Hà Linh, cô thật sự nhức mỏi bởi vì đã vẽ từ rất lâu, giấc ngủ sâu chìm vào lúc nào cũng không biết. Joonie ở phía sau lưng nhìn thấy cô ngủ cũng ngủ theo, hôm nay cô không có kể chuyện cổ tích cho nó nghe.

Những bức tranh được vẽ rất lâu từ trước đó hay những bức mới vẽ đều được cô để ở một nơi cẩn thận, chỉ có bức còn ở trên giá chưa kịp đem cất đó nếu như đi ra phía sau của nó sẽ nhìn thấy một hàng chữ nhỏ  tương tự như những bức đã hoàn thành. Những dòng chữ này cô gửi đến Đỗ Hà.

Trong suốt một tháng tiếp theo những bức tranh của cô cũng đã được bác Lâm đem bán ở trong nước lẫn nước ngoài. Nghe bác ấy nói lại mọi người rất thích bức tranh vẽ loại hoa này. Mặc cho đến bây giờ vẫn không biết được nó có đến được tay của Đỗ Hà hay không cô cũng muốn vẽ.
---------------------------

Ở nước Pháp xa xôi cũng đã qua một tháng cái ngày mà Đỗ Văn Tào nói chuyện với con gái của mình. Kể từ lúc đó Đỗ Hà chưa từng tiếp lời với ông một câu nào nữa. Mỗi bữa ăn được đem ra bên ngoài từ phòng Đỗ Hà còn dư lại rất nhiều. Cứ tiếp tục như vậy con gái của ông sức khoẻ vốn yếu sẽ chịu không nổi. Cuối cùng ông đã mở cửa phòng cho Đỗ Hà để nàng có thể ra ngoài, đương nhiên sẽ có người đi bên cạnh. Nhưng đến lúc này Đỗ Hà lại chẳng muốn đi chỉ ở lì trong phòng không muốn tiếp xúc với ai.

" Đỗ Hà hôm nay có bạn của ba qua chơi, nếu có thể con xuống dưới cùng với ba một chút "- người đàn ông cho những người đứng canh trước cửa phòng của Đỗ Hà giải tán từ rất lâu, chỉ để lại một người giúp việc ở trong phòng không để cho Đỗ Hà làm chuyện dại dột.

" Đỗ Hà... "

" Con mệt, không muốn xuống..."- tiếng nói vọng ra từ bên trong có phần nhỏ nhẹ hơn thường ngày, không phải nàng chịu nhân nhượng mà thật sự đang lâm vào một trận sốt nhẹ.

" Có cần ba gọi bác sĩ đến cho con không ?"- trong một tháng nay đây là lần đầu tiên Đỗ Hà nói chuyện với ông, Văn Tào bước vào phòng nhìn thấy con gái của mình ở trong ổ chăn lấm tấm vài giọt mồ hôi liền lo lắng.

" Không cần, ba ra ngoài đi con muốn nghỉ ngơi..."
Nhận thấy Đỗ Hà ho khan một tràn liên tục lại có vẻ như tức giận ông cũng không nán lại nữa, dặn dò người hầu cố gắng chăm sóc cho Đỗ Hà. Bước xuống dưới nhà ngồi lại trên bàn rượu đang tiếp hai vị khách đến chơi, cầm trên tay chiếc điện thoại gọi cho bác sĩ đến kiểm tra cho Đỗ Hà.

" Em ấy không khoẻ sao bác ?"- chàng trai trẻ cầm trên hộp quà còn dự định tặng cho Đỗ Hà liền nghe được hình như nàng không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net