Untitled Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
pha: "Không để cho cậu ấy nhớ lại một chút thì làm sao cậu ấy tin tưởng tôi được?"

Diệp Thu Du sững người vài giây, "Đừng có để anh ấy nhớ lại nhiều quá, không thì chớ trách tôi không nhắc nhở anh."

Lý Hải Hải hừ lạnh một tiếng. "Nhà họ Diệp các cô làm nhiều chuyện khốn nạn như vậy, còn muốn người khác phải chết theo mình, đúng là vô liêm sỉ."

"Lý Hải Hải!" Diệp Thu Du thẹn quá hóa giận, "Anh câm miệng!"

"Tôi ghét nhất có người uy hiếp tôi." Giọng nói của Lý Hải Hải từ chế giễu chuyển sang hung dữ, "Tôi không cần cô dạy tôi làm như thế nào, tạm biệt." Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.

Diệp Thu Du lắng nghe tiếng bíp bên tai, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nắm chặt các ngón tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Cô chậm rãi bước ra khỏi phòng làm việc, đứng trên lầu hai nhìn xuống, Lâm Cảnh Vân đã đứng ở cửa chờ cô đưa đến phòng tư vấn tâm lý. Đầu của Lâm Cảnh Vân rất tròn, bóng lưng của anh ấy trông thật ngoan ngoãn.

Cô thở dài, sắc mặt phức tạp, trong lòng đột nhiên đau đớn âm ỉ, lan tràn ra toàn bộ lồng ngực.

Khi một số thứ đã bắt đầu thì sẽ không có đường lui, giống như một số trò chơi khi đã khởi động thì không thể dừng lại, nếu không sẽ bị túm lấy, bị kéo xuống vực thẳm của sự diệt vong vĩnh viễn.

"Bạn học Lâm đến rồi." Lý Hải Hải ngồi sau bàn, mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng như thường lệ, liếc nhìn Diệp Thu Du đang đi theo Lâm Cảnh Vân, trên mặt nở nụ cười nửa miệng: "Cô Diệp cũng đến à?"

Diệp Thu Du lạnh lùng nhìn anh, nhưng một giây tiếp theo, cô nở một nụ cười lịch sự: "Xin chào bác sĩ Lý, thấy Vân Vân gần đây đã hồi phục rất tốt nên tôi muốn đến cảm ơn anh."

Lý Hải Hải cũng cười, lễ phép đáp: "Không có gì, đây là việc tôi nên làm".

"Anh không phiền nếu tôi ở đây với Vân Vân hôm nay chứ?"
"Có phiền."

Sau một lúc lâu im lặng, Lâm Cảnh Vân nhìn Lý Hải Hải rồi nhìn Diệp Thu Du, không hiểu tại sao không khí lại căng thẳng thế. Cuối cùng cậu nói với Diệp Thu Du: "Em về trước đi, bác sĩ Lý sẽ chăm sóc cho anh."

"Nhưng..."

"Cô Diệp, xin đừng làm ảnh hưởng đến tiến trình điều trị của chúng tôi, cô như thế này làm sao tôi có thể khôi phục trí nhớ cho cậu Lâm được? "

Lâm Cảnh Vân nhìn Lý Hải Hải, rõ ràng anh vừa nói vừa cười, nhưng giọng điệu của anh lại khiến người ta rùng mình.

Cậu chợt thấy hơi sợ hãi.

Diệp Thu Du nghiến răng trả lời: "Được, vậy tôi về nhà trước. Vân Vân, sau khi kết thúc hãy gọi cho em."

Lâm Cảnh Vân gật đầu, Diệp Thu Du ném cho Lý Hải Hải một cái nhìn cảnh cáo. Người phía sau đang nhìn cô với nụ cười như một con cáo ranh mãnh.

"Bác sĩ Lý," Lâm Cảnh Vân ngồi xuống và bất an hỏi, "Anh và Thu Du..."

"Vừa rồi tôi hơi nóng nảy, xin lỗi cậu." Giọng nói của anh trở nên ấm áp, "Tôi chỉ muốn bắt đầu càng sớm càng tốt."

Lâm Cảnh Vân nhìn vào mắt anh và gật đầu trong vô thức.

"Nào, uống nước trước đi." Lý Hải Hải chỉ vào cốc giấy trên bàn, "Tối hôm qua thế nào? Có nhớ ra gì không?"

Lâm Cảnh Vân gật đầu và nói với giọng trầm: "Tôi nhớ ra rằng vụ tai nạn xe hơi là do hỏng phanh. Khi đó, bố mẹ tôi và tôi đang đi trên một con đường nông thôn. Sau khi bố tôi phát hiện ra rằng phanh bị hỏng, ông đã đâm vào một cái cây bên đường".

Cậu day day đầu lông mày: "Tối hôm qua khi nhớ đến những chuyện này, đầu tôi đau như búa bổ, trong đầu lướt qua rất nhiều hình ảnh, phần lớn đều là ở nhà mình..."

---

Lúc này, bệnh viện.

Diệp Thu Du đi trên hành lang màu trắng, tiếng bước chân đều đều. Vị bác sĩ đi qua khẽ gật đầu chào cô.

Khi đi đến cuối hành lang, cô dừng lại và mở cánh cửa bên phải.

Trong phòng có hai chiếc giường bệnh đặt cạnh nhau, trên đó có hai người lớn tuổi đang ngồi nói cười vui vẻ. Thấy cô đi vào, hai người cười nói với cô: "Tiểu Diệp đến rồi hả? Lại đây ngồi đi, ôi chao, cháu lại mang đồ tới, sao cháu khách sáo như vậy, cô chú ở đây không dùng hết đâu..."

Diệp Thu Du cười lễ phép, đặt giỏ trái cây trong tay cô lên bàn, nói: "Mấy hôm nay cô chú nghỉ ngơi có tốt không? Cháu đã tìm một bác sĩ tâm lý khác cho Vân Vân nên mấy hôm nay không đến thăm cô chú được."

"Tốt quá, tốt quá, Vân Vân có người bạn gái như cháu cô chú cũng yên tâm."

Diệp Thu Du vẫn giữ nụ cười lịch sự, trò chuyện với hai người một lúc, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói: "Thưa cô chú, cũng muộn rồi, cháu đi đón Vân Vân đây ạ. Hẹn gặp lại cô chú."

Ông bà Lâm gật đầu nói: "Đi đi, thật ra cháu cũng rất bận rộn, không cần thường xuyên đến thăm cô chú đâu. Cô chú vẫn khỏe lắm."

"Đây là điều cháu nên làm."

Khuôn mặt của Diệp Thu Du trở nên lạnh lùng ngay khi cô ta đóng cửa lại. Khỏe ư? Tôi không muốn cho các người được khỏe đâu.

---

"Hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo đi, không khí bên ngoài rất tốt cho việc hồi phục." Lý Hải Hải kiên nhẫn nghe Lâm Cảnh Vân nói xong rồi đề nghị.

Lâm Cảnh Vân gật đầu, Lý Hải Hải cởi áo blouse trắng, cầm điện thoại, vừa mở cửa cho cậu vừa cười nói: "Đi thôi."

Khoảnh khắc anh bước ra khỏi cửa, trong lòng Lâm Cảnh Vân chợt lóe lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng cảm giác đó thoáng qua chỉ để lại chút dư âm. Lâm Cảnh Vân cau mày, Lý Hải Hải nhìn cậu khẽ cười: "Làm sao vậy?"

"Không, không có gì." Lâm Cảnh Vân lắc đầu đi ra ngoài.

Phòng khám tư nhân khá ít người, đi trên đường cũng không gặp mấy đồng nghiệp, Lý Hải Hải đi tới xe của mình, mở cửa ghế lái phụ: "Lên xe đi."

Lâm Cảnh Vân lo lắng lên xe và hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?"

Lý Hải Hải quay đầu lại nhìn cậu, nói: "Đến nơi rồi cậu sẽ biết." Không biết anh dùng hương liệu gì trên xe, Lâm Cảnh Vân cảm giác lần trước ngồi xe anh không có mùi hương này, cộng thêm tiếng nhạc du dương, chưa được bao lâu cậu đã che miệng ngáp.

"Buồn ngủ à? Có muốn ngủ một lát không?"Lý Hải Hải vặn nhỏ tiếng nhạc. Lâm Cảnh Vân lắc đầu: "Không, tôi không buồn ngủ."

Một lúc sau, Lâm Cảnh Vân nghiêng đầu ngủ thiếp đi, Lý Hải Hải nắm vô lăng nhìn cậu, trên môi nở nụ cười hài lòng.

Khi Lâm Cảnh Vân tỉnh dậy, cậu không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy mình đang hơi lắc lư, như thể đang ở... trên tàu?

Cậu giật mình ngồi dậy, đợi khi mắt đã quen với bóng tối, cậu nhìn xung quanh. Đây là một cabin rất nhỏ, cậu đang nằm trên chiếc giường nhỏ ở giữa, ngoài ra không còn gì khác. Có một cửa sổ nhỏ, qua lớp kính chỉ có thể nhìn thấy bóng tối. Lâm Cảnh Vân nắm lấy quần áo của mình, cẩn thận xuống giường và mở cửa.

Cậu nhìn thấy Lý Hải Hải đứng ở mũi thuyền, đứng dưới ánh trăng, anh mặc một chiếc áo gió màu đen, hai tay đút túi quần, mái tóc hơi dài bị gió thổi bay, giống như một ác ma khát máu. Mà con thuyền nhỏ này trôi dạt trên biển lớn, sắc trời đêm như đôi mắt thăm thẳm của thiên sứ.

Lý Hải Hải xoay người, nghiêng đầu cười: "Em tỉnh rồi à?"

Anh không đeo kính, Lâm Cảnh Vân sợ hãi và khó hiểu nhìn anh, có quá nhiều điều trong đôi mắt đó, cậu không thể hiểu được.

"Anh... vì sao..."

"Lâm Cảnh Vân, em thật sự không nhớ ra anh sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Lâm Cảnh Vân, Lý Hải Hải khẽ thở dài. "Khi em sáu tuổi, anh nhìn thấy em trong một đám cưới. Lúc đó, anh rất ấn tượng với em. Em có làn da trắng và đôi mắt to, xinh đẹp và lễ phép nhất trong đám trẻ ở đó."

"Khi em mười hai tuổi, anh gặp em tại bữa tiệc sinh nhật của một đứa trẻ khác. Anh rất hối hận vì đã không hỏi tên em.

"Tôi..."

"Anh đã tìm em rất nhiều năm." Lý Hải Hải chớp mắt nhìn cậu, "Khi Thu Du đến tìm anh, cô ta yêu cầu anh tìm cách phá hủy hoàn toàn ký ức của em, lúc đó anh chỉ nghĩ chuyện này thật buồn cười, không ngờ rằng em chính là người mà anh đang tìm kiếm bao lâu nay."

Lâm Cảnh Vân tròn mắt kinh ngạc: "Diệp Thu Du..."

"Mặc dù anh không ở trong giới kinh doanh, nhưng cũng có nghe nói qua một chút. Theo anh được biết, gần đây nhà bọn họ đang chuẩn bị thu mua công ty của nhà em."

Vẻ mặt của Lâm Cảnh Vân vô cùng ngạc nhiên, Lý Hải Hải thấy hơi đau lòng bước về phía trước, hơi khom người để đến gần cậu hơn: "Diệp Thu Du không phải người tốt, cha mẹ cô ta cũng vậy."

Lâm Cảnh Vân nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt mình, cậu bỗng thấy choáng váng, lảo đảo đưa tay giữ cửa khoang thuyền. Lý Hải Hải vội vàng ôm lấy cậu, bế cậu vào cabin đặt lên giường, hôn lên má cậu nói bằng giọng đầy yêu thương: "Ngủ đi bé yêu, sắp đến tới rồi."

Lâm Cảnh Vân ngất đi.

---

Bên tai truyền đến tiếng đàn piano mơ hồ, đầu mũi ngửi thấy một mùi hương ngòn ngọt. Lâm Cảnh Vân xoa đầu và ngồi dậy, đầu óc cậu trống rỗng trong vài giây, tiếp đó ký ức ùa về như thủy triều. Thái dương giật liên hồi, cậu rên rỉ đau đớn và ngã xuống giường. Tiếng đàn dừng lại, "cạch" một tiếng, cửa mở ra, ánh sáng chen nhau tràn vào phòng.

Tiếng bước chân đến gần, Lâm Cảnh Vân cố mở một mắt ra, người đàn ông cao lớn đứng ngược sáng trước mặt cậu, không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

"Lý Hải Hải, tôi đang ở đâu?"

Lý Hải Hải ngồi ở mép giường, đưa tay xoa đầu cậu: "Bé yêu, đừng lo lắng, bây giờ em đang rất an toàn."

Lâm Cảnh Vân đau đớn, Lý Hải Hải bước tới ôm cậu vào lòng, vuốt ve cậu như đang dỗ một đứa bé.

Qua vài phút, Lâm Cảnh Vân thấy đỡ hơn, giãy ra khỏi vòng tay của anh, nhìn chằm chằm vào Lý Hải Hải với đôi mắt đỏ ngầu: "Bây giờ tôi đang ở đâu? Tại sao anh lại bắt cóc tôi?"

"Bé yêu, sao em có thể nói là anh bắt cóc em được?" Lý Hải Hải tỏ vẻ đáng thương nhìn cậu, ánh mắt vô cùng mê hoặc, Lâm Cảnh Vân ngây người vài giây, bắt ép mình tỉnh táo lại: "Vậy anh dẫn tôi tới đây làm gì? Rốt cuộc đây là đâu?"

"Đây là một hòn đảo nhỏ ở phía xa của Biển Đông. Một người bạn của anh đã thuê hòn đảo nhỏ này để phát triển du lịch hai năm trước, nhưng anh ấy đột ngột qua đời khi đang thực hiện dở dang." Lý Hải Hải dừng lại một lát, Lâm Cảnh Vân hoang mang nhìn anh "Không mấy người biết đến hòn đảo nhỏ này, cho nên... đây chính là thiên đường mà anh xây dựng cho em."

Giọng nói của Lý Hải Hải càng ngày càng trầm thấp, cuối cùng biến thành tiếng thì thầm nỉ non. Anh đứng dậy đi tới cửa bật đèn, Lâm Cảnh Vân vô thức lấy tay che mắt lại, sau khi mắt thích ứng với ánh sáng cậu mới mở mắt ra, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình sợ hãi.

Cả phòng có một cái lồng cực lớn, trần nhà rất cao, đỉnh lồng cao hơn đầu ước chừng hai mét. Thân lồng được chạm khắc hoa văn phức tạp, còn buộc rất nhiều hoa hồng và dây leo xanh. Gian phòng rất lớn, nhưng chỉ đặt cái lồng này, Lâm Cảnh Vân nằm trên chiếc giường, bên cạnh có một cái tủ đầu giường.

Nỗi sợ hãi và tê liệt chạy dọc sống lưng, Lâm Cảnh Vân thực sự cảm thấy nỗi sợ hãi đâm vào xương tủy của cậu khiến cậu bất động.

Lúc này cậu mới thấy Lý Hải Hải đang mặc một bộ đồ tây giống như trong phim, làm nổi bật tối đa tỷ lệ cơ thể hoàn hảo của anh. Nhưng bây giờ cậu không có tâm trạng thưởng thức vóc dáng hoàn mỹ của Lý Hải Hải. Người đàn ông trước mặt từng bước một đi về phía cậu, còn cậu chỉ có thể vô vọng lui về phía sau, há hốc miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào.

"Đây là biệt thự dưới nước chìm dưới hòn đảo này, chung quanh là biển, phong cảnh rất đẹp, bé yêu, em nhất định sẽ thích nơi này."

Lâm Cảnh Vân lắc đầu, nước mắt lăn dài: "Cầu xin anh, hãy thả tôi đi..."

Lý Hải Hải đau khổ đưa tay lau nước mắt: "Bé con đừng khóc, ở đây với anh không được sao? Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, người phụ nữ đó sẽ không bao giờ thao túng em được nữa". Anh nhẹ nhàng đẩy Lâm Cảnh Vân ngã xuống giường.

"Đừng lại đây... A!"

Lý Hải Hải nằm đè lên người hôn lên cổ cậu, Lâm Cảnh Vân đau đớn nhắm mắt lại, cảm giác da thịt mình bị cắn, dường như người đàn ông này đang hút máu của mình.

"Buông tôi ra, đồ điên!"

Lâm Cảnh Vân hét lên, không biết dùng sức lực ở đâu đẩy Lý Hải Hải ra, cậu chân trần chạy ra khỏi giường nhưng đến cửa thì đứng sững lại.

Nơi này được xây dựng không khác gì nhà ở bình thường, TV, sofa, bàn ăn, thậm chí còn có cả một cây đàn piano, điều khác biệt duy nhất là bốn phía vách tường đều thay bằng kính thủy lực, chung quanh là nước biển màu xanh ngọc, đủ các loài cá lớn nhỏ đang bơi lội. Nếu không phải trong tình cảnh này, cậu nhất định sẽ phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của căn biệt thự.

Ngay lúc cậu còn đang ngây ngốc đứng đó, Lý Hải Hải lặng lẽ bước đến phía sau ôm cậu vào lòng.

"Em có thích nơi này không bé yêu?"

Lâm Cảnh Vân cố gắng thoát khỏi anh nhưng không được, tức giận nói: "Lý Hải Hải! Tôi là con người, không phải chó mèo, càng không phải đồ vật của anh. Anh có biết đây là giam giữ phi pháp không? Anh phải chịu trách nhiệm pháp lý đó!"

Lý Hải Hải vùi đầu vào hõm cổ cậu, phát ra tiếng cười trầm thấp: "Anh biết, vậy chúng ta sống ở đây cả đời đi, cơ sở hạ tầng ở đây rất hoàn hảo. Ngoài anh ra thì không còn ai khác có thể tìm thấy nơi này đâu."

Trái tim của Lâm Cảnh Vân như rơi xuống một hố băng, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảm thấy toàn thân mệt mỏi, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã quỵ đất. Lý Hải Hải bế cậu đi về căn phòng lúc nãy.

Lý Hải Hải đặt cậu lên giường, lấy ra một chiếc còng tay từ ngăn kéo bên cạnh, còng tay Lâm Cảnh Vân vào cột giường, dùng chóp mũi cưng chiều cọ cọ mặt cậu: "Bé yêu, cuối cùng em cũng là của một mình anh rồi, anh không không còn phải lo lắng về việc em bị người khác cướp đi nữa."

Lâm Cảnh Vân cau mày quay mặt đi, nhưng Lý Hải Hải không để tâm, anh cúi người hôn lên má cậu và nói: "Anh đi giải quyết một số việc, em ngoan ngoãn ở đây, đừng chạy lung tung nhé."

Lâm Cảnh Vân cười lạnh và lắc chiếc còng tay: "Tôi có thể chạy nổi không?"

Lý Hải Hải cười hôn cậu lần nữa: "Bé dễ thương quá".

---

"Này ông, ông xem đây là cái gì?" Bà Lâm run rẩy cầm lấy thứ ở đáy giỏ hoa quả lên, giọng run run như không thể tin được. Ông Lâm đang đứng bên cửa sổ, khi nghe thấy giọng nói của bà Lâm, ông vội vàng chạy tới.

"Đơn xin phá sản? Hợp đồng mua lại công ty?" Sắc mặt của ông Lâm càng ngày càng tái nhợt, cuối cùng hai tay run lên, ngã quỵ xuống đất.

"Lâm Cường Quốc! Lâm Cường Quốc! Y tá! Y tá..."

"Con nói cái gì? Không tìm được Lâm Cảnh Vân?" Trong phòng làm việc của nhà họ Diệp, Diệp Trường Quân tức giận đập vỡ chiếc ly đã dùng ba năm. Diệp Thu Du cúi đầu, túm lấy góc áo nói lí nhí: "Có lẽ tên bác sĩ tâm lý đó đã đưa anh ấy đi. Con đã kiểm tra camera, Lâm Cảnh Vân lên xe của Lý Hải Hải tại phòng khám, đỗ xe ở tầng hầm của một tòa nhà, sau đó không thể tìm thấy anh ấy nữa. Theo con được biết, Lý Hải Hải sở hữu một chiếc máy bay riêng, anh ta cũng đã thi lấy chứng chỉ phi công..."

"Đủ rồi!" Diệp Trường Quân lại đáp chiếc nghiên mực, "Trong vòng bảy ngày, không, năm ngày, phải tìm được nó về đây."

Diệp Thu Du trở về phòng, mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn.

---

Lâm Cảnh Vân bất giác lại ngủ thiếp đi, còn mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, cậu vẫn là một đứa trẻ sáu, bảy tuổi, chơi đùa với chú chó con trên bãi cỏ trong sân nhà, bố mẹ mỉm cười nhìn cậu.

Đột nhiên cậu vấp phải một hòn đá nhỏ và ngã sõng soài, cậu lồm cồm bò dậy khóc rất to, nhưng không ai đến dỗ cậu cả. Cậu khóc rất lâu mới ngừng, đang định đứng dậy thì nghe thấy một giọng nói: "Lớn như vậy rồi mà còn khóc."

Giọng điệu kiêu ngạo và thô lỗ, Lâm Cảnh Vân tròn mắt nhìn, một cậu bé đang ôm quả bóng nhìn cậu một cách chế giễu.

Lâm Cảnh Vân phớt lờ cậu bé đó, đứng dậy phủi bụi trên quần áo, không ngờ cậu bé tiến lên một bước, đưa tay đẩy nhẹ, Lâm Cảnh Vân lại lảo đảo ngã bệt xuống đất.

Cậu lại khóc rất to, cậu bé kia hoảng sợ cúi xuống định đỡ cậu dậy nhưng cậu lại đẩy ra.

"Tránh ra."

"Xin lỗi, tôi..."

Khuôn mặt cậu bé đó dần dần biến đổi, cuối cùng biến thành khuôn mặt của Lý Hải Hải.

"Xin lỗi, anh... Anh đỡ em đứng lên..."

Lâm Cảnh Vân giật mình tỉnh giấc, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì một tay bị còng nên cậu ngủ không được thoải mái lắm, ngồi dậy ngơ ngác nhìn cánh cửa lồng đóng chặt trước mặt.

Cứ ngỡ đó là một giấc mơ, tỉnh dậy sẽ không sao cả. Nhưng bây giờ nó lại là sự thật. Lâm Cảnh Vân thấy cay cay sống mũi, không nhịn được lại rơi nước mắt.

Khi Lý Hải Hải trở lại, nhìn thấy Lâm Cảnh Vân đang ngồi khóc trên giường, anh nhanh chóng bước tới và ôm cậu vào lòng. Cậu có đánh vào người anh thế nào anh cũng không buông cậu ra.

Lâm Cảnh Vân khóc đến thở không ra hơi: "Cho tôi về nhà... Cho tôi về nhà..."

"Cục cưng đừng khóc, từ nay về sau nơi này sẽ là nhà của em, anh sẽ là người thân yêu nhất của em." Lý Hải Hải cúi đầu hôn lên môi cậu, vừa hôn vừa lau nước mắt, "Bé yêu, đói bụng không? Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, tiện thể anh dẫn em đi một vòng nhà của chúng ta."

Anh lấy chìa khóa trong túi ra mở còng tay, nhẹ nhàng xoa xoa vết đỏ trên cổ tay Lâm Cảnh Vân, nắm tay cậu xuống giường ra khỏi phòng.

Phòng khách rộng rãi, khắp nơi trải thảm dày mềm mại, chính giữa đặt một chiếc sofa lớn bằng da, trên tường treo một màn hình LCD lớn. Cây đàn piano quay lưng về phía ghế sofa, trên đó có vài cuốn sách âm nhạc. Nhà bếp ở một bên khác của phòng khách, trên bàn ăn đã dọn sẵn vài món ăn. Hai bên phòng khách có cầu thang bộ và thang máy, một dẫn lên tầng hai và một dẫn xuống đất.

Lý Hải Hải kéo cậu ngồi vào bàn ăn, bát đũa ngay ngắn đặt trên bàn, Lý Hải Hải cười cười nhìn cậu: "Ăn đi bé."

Lâm Cảnh Vân vẫn bất động, im lặng từ chối. Lý Hải Hải cũng không bực bội, dùng đũa gắp một miếng thịt: "Đây là món sườn anh nấu, ăn thử xem có hợp khẩu vị không, nào."

Lâm Cảnh Vân nhắm mắt lại, nước mắt lại trào ra.

Lý Hải Hải vội đặt đũa xuống, đứng dậy ôm lấy cậu: "Bé ngoan, đừng khóc, dần dần em sẽ quen với nơi này, quen với sự chăm sóc của anh, anh sẽ luôn ở đây cùng em."

---

Bệnh viện.

Ông Lâm vốn bị bệnh tim, cộng thêm cú shock quá lớn này, ông đã ra đi mãi mãi. Vết thương của bà Lâm vẫn chưa bình phục hoàn toàn sau tai nạn xe hơi, nghe tin con trai mất tích cũng lên cơn cao huyết áp cấp tính mà qua đời.

Lẽ ra ban đầu Diệp Thu Du phải vui mừng, nhưng trái tim cô như có tảng đá đè xuống khiến cô khó thở. Nhà họ Diệp tự mình tổ chức tang lễ cho nhà họ Lâm, cô nhìn bố mình ban ngày vẻ mặt buồn bã bày tỏ lời chia buồn với những vị khách đến rồi đi, còn buổi tối lại ầm ĩ tuyên bố kế hoạch kinh doanh hoành tráng ở nhà, cảm giác phức tạp khó tả.

Con người thực sự là loài động vật kỳ lạ nhất, họ không cảm thấy hạnh phúc khi điều ước của mình thành hiện thực. Diệp Thu Du đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương, cô đã bị cha mình điều khiển mà không hề hay biết.

Cô muốn tìm Lâm Cảnh Vân, nhưng mục đích của cô lại khác.

Hãy để những sai lầm này dừng lại ở đây thôi.

---

Màn đêm lại buông xuống, dù không thể nhìn thấy bầu trời thay đổi trong căn biệt thự dưới nước nhưng Lý Hải Hải đã treo đồng hồ ở phòng khách và các căn phòng khác. Trong phòng tắm lầu hai truyền ra những tiếng rên rỉ nức nở, một bàn tay bám trên tấm kính che đi cảnh tượng mập mờ, ai không biết còn tưởng rằng bên trong đang xảy ra chuyện gì.

"Ưm... ah..." Lâm Cảnh Vân yếu ớt vô lực nằm trên mặt kính, Lý Hải Hải một tay giữ chặt vòng eo thon thả của cậu để cậu không trượt xuống, hôn lên chiếc cần cổ mảnh khảnh của cậu, Lâm Cảnh Vân ngửa đầu lên một vòng cung mỏng manh.

Thứ thô to nóng bỏng của người đàn ông đang ra vào trong cái huyệt nhỏ chật hẹp, mỗi lần anh rút ra, huyệt nhỏ lại hút chặt lấy anh như không muốn buông anh ra. Tốc độ ra vào của Lý Hải Hải ngày càng nhanh hơn. Lâm Cảnh Vân cắn chặt môi, dưới sự tấn công mạnh mẽ liên tiếp của Lý Hải Hải, tiềm thức của cậu ngày càng mơ hồ, tiếng nức nở và tiếng thở dốc hòa vào nhau.

"A... Nhẹ một chút... Ưm... "

Trong lúc người đàn ông vận động mạnh, dịch trắng trong huyệt nhỏ càng ngày càng nhiều, chảy xuống chân Lâm Cảnh Vân. Lý Hải Hải hơi quay đầu Lâm Cảnh Vân lại, ngậm lấy môi cậu trêu chọc. Đầu lưỡi của cậu ngọt ngào mềm mại, anh mút không chịu nhả ra, mãi cho đến khi Lâm Cảnh Vân kêu ưm một tiếng, cổ cậu đau nhức, Lý Hải Hải mới chịu buông ra.

Lý Hải Hải lật Lâm Cảnh Vân lại, dùng hai tay đỡ lấy mông của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zeenunew
Ẩn QC