Untitled Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cốc, cốc, cốc.

- Mời vào.

Lý Hải Hải bỏ quyển sách trong tay xuống, đẩy cặp kính trên sống mũi, nhẹ giọng nói.

Cánh cửa gỗ được mở ra, một đôi nam nữ trẻ bước vào. Cậu bé cụp mắt nhìn xuống, sắc mặt tái xanh, nét mặt dễ thương ngoan ngoãn, tóc mái lòa xòa che mất một phần đôi mắt. Cô gái vừa bước vào đã chú ý đến Lý Hải Hải đang ngồi sau bàn.

- Chào bác sĩ Lý.

Cô gái bước đến bắt tay anh, Lý Hải Hải đứng lên, nhẹ nhàng bắt tay cô nhưng ánh mắt dừng lại ở cậu bé đứng sau vài giây, cậu bé vẫn luôn cúi đầu im lặng.

- Xin chào, xin hỏi hai người là...

- Là thế này, bạn trai tôi và bố mẹ anh ấy bị tai nạn hồi tháng ba năm nay. Anh ấy bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng nên bị mất một phần ký ức, đã đi khám rất nhiều bác sĩ tâm lý rồi nhưng không có tác dụng gì. Tôi nghe nói anh là bác sĩ giỏi nên đưa anh ấy đến đây khám.

Đôi mắt Lý Hải Hải hơi tối lại, lật quyển bệnh án trước mặt: "Tên."

Diệp Thu Du.

Lý Hải Hải cười nhẹ, nhìn về phía chàng trai trẻ: "Tôi hỏi cậu ấy."

- À, à, Lâm Cảnh Vân. Xin lỗi bác sĩ Lý.

Ngón tay anh lướt nhanh trên tờ giấy: "Tuổi."

- 21.

- Ừ, bố mẹ cậu ấy sao rồi?

- Vẫn đang nằm viện.

- Cậu ấy còn nhớ được bao nhiêu?

- Phần lớn thì vẫn nhớ được, chỉ là những chuyện khoảng một năm gần đây thì không nhớ được nữa.

Trong lúc Lý Hải Hải đang ghi chép, cuối cùng Lâm Cảnh Vân cũng ngẩng đầu lên. Cậu nhìn những ngón tay thon dài của anh rồi lại rời ánh mắt đến khuôn mặt anh. Khuôn mặt cũng trắng trẻo như ngón tay anh vậy, ẩn sau đôi kính là hàng mi dài cong cong.

Lý Hải Hải dừng bút ngẩng đầu lên, Lâm Cảnh Vân không kịp ngoảnh đi mà nhìn vào mắt anh. Đôi mắt đen sâu thẳm như có một con đường đầy cạm bẫy dụ người ta bị cuốn vào đó.

Giây phút ấy, cậu như bị mất hồn, không hề nhúc nhích, đến khi Lý Hải Hải rời mắt đi chỗ khác.

- Hai người đang còn đi học hay là...

- Anh ấy nghỉ học rồi, tôi đang học năm ba đại học A.

- Tôi biết rồi. Thế thì tôi muốn nói chuyện riêng với cậu Lâm một lát.

Diệp Thu Du thấy hơi bất an, cô nhìn Lâm Cảnh Vân rồi lại nhìn Lý Hải Hải, cuối cùng vẫn gật đầu.

- Vậy tôi ra ngoài chờ. Vân Vân, bác sĩ Lý hỏi gì thì anh trả lời cái đó, đừng thấy áp lực gì nhé.

Lâm Cảnh Vân gật đầu, Diệp Thu Du đứng dậy cúi đầu chào Lý Hải Hải.

- Bác sĩ Lý, xin nhờ anh đó.

Lý Hải Hải cười gật đầu với cô, đợi khi cô ra ngoài đóng cửa lại rồi, Lý Hải Hải cũng đứng lên, chỉ vào bộ sofa đặt gần cửa sổ: "Cậu Lâm, chúng ta qua bên kia ngồi được không?"

Lâm Cảnh Vân im lặng đi về phía đó, Lý Hải Hải đi theo sau cậu, ánh mắt thầm đánh giá cậu một lượt. Cậu bé mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần bò màu xanh đậm, ánh nắng bên cửa sổ chiếu lên người cậu làm ẩn hiện vòng eo thon nhỏ. Cậu khá gầy, cánh tay và đôi xương bướm sau lưng lộ rõ. Lý Hải Hải rót hai ly nước trên bàn, đặt trên bàn giữa bộ sofa.

Lâm Cảnh Vân nói khẽ: "Cảm ơn."

Đây là câu đầu tiên cậu nói kể từ khi bước vào, giọng nói nhẹ nhàng thanh toát như trà Ô Long dịu mát. Lý Hải Hải khẽ cong khóe miệng, đây là giọng nói của một đứa trẻ ngoan.

Lý Hải Hải ngồi sang một bên, uống một ngụm nước, nhìn cậu bé cũng uống một ngụm, ngón tay thon dài đan vào nhau để trên đùi: "Vậy chúng ta bắt đầu nhé."

Lâm Cảnh Vân gật gật đầu, Lý Hải Hải nói

- Cậu không nhớ được chút gì trong một năm nay hay chỉ nhớ được chút ít?

Lý Hải Hải nhìn biểu cảm của cậu bé là đoán được cậu bé đã bị hỏi câu này khá nhiều lần, nhưng cậu vẫn đáp lời: Tôi không nhớ gì cả."

- Vậy thì hơi rắc rối đấy.

Nói rồi Lý Hải Hải trầm ngâm.

Lâm Cảnh Vân nói:

- Bác sĩ, có gì đâu, chắc là đoạn ký ức này của tôi không thể lấy lại được nữa. Cũng không có gì đặc biệt hay quan trọng cả, quên rồi thì thôi.

Lý Hải Hải nhướn mày, đôi môi của cậu bé hơi nhợt nhạt, mặt cũng hơi trắng bệch, vừa nhìn là biết lâu ngày không chịu ăn uống đầy đủ. Anh quyết định đổi cách khác.

- Tình trạng sức khỏe bố mẹ cậu thế nào rồi?

Lâm Cảnh Vân ngây ra một lát, biểu cảm ôn hòa hơn:

- Sức khỏe của họ khá ổn định rồi, chắc là tháng sau sẽ được xuất viện.

- Họ có gặp tình trạng mất trí nhớ không?

- Không.

Lâm Cảnh Vân lắc đầu.

Lý Hải Hải suy nghĩ một lát rồi lại hỏi:

- Cậu với bạn gái cậu quen nhau như thế nào?

Lâm Cảnh Vân khẽ cau mày:

- Tôi không nhớ nữa, bố mẹ tôi nói là họ giới thiệu cho tôi, cô ấy là con gái bạn làm ăn của họ, chắc là chuyện của một năm trước.

Bạn làm ăn. Gia đình làm ăn kinh doanh, chắc là cũng có điều kiện, hơn nữa có vẻ cũng là gia đình gia giáo.

- Cậu thấy việc mất trí nhớ có ảnh hưởng gì đến cuộc sống hàng ngày của cậu không?

- Tôi thấy là không, chỉ là thỉnh thoảng hơi đau đầu, nhưng bố mẹ tôi cứ bắt tôi đi khám bác sĩ tâm lý.

Lý Hải Hải phát hiện ra trong cả đoạn hội thoại cậu không hề nhắc đến bạn gái mình.

- Được, tôi biết rồi. Tôi không chỉ là bác sĩ của cậu mà còn có thể là người bạn lắng nghe cậu. Có thể bây giờ cậu vẫn chưa tin tưởng tôi lắm, nhưng không sao, niềm tin có thể thiết lập dần dần. Đây là danh thiếp của tôi, nếu cần cứ gọi cho tôi.

Lý Hải Hải rút một tấm danh thiếp trên bàn tròn đưa cho cậu. Lâm Cảnh Vân nhận lấy nhìn lướt qua, danh thiếp phong cách thương mại đơn giản.

- Hôm nay chúng ta đến đây thôi. Chắc cô Diệp đợi lâu cũng sốt ruột rồi.

Anh đứng dậy mở cửa cho cậu, thấy Diệp Thu Du đang ngồi chờ ở ghế bên ngoài. Cô vừa thấy anh liền đứng dậy: "Bác sĩ Lý."

- Không vấn đề gì đâu, cảm xúc của cậu ấy ổn định, năng lực điều tiết bản thân cũng tốt, tạm thời tôi chưa giúp được gì cho cậu ấy. Còn về việc hồi phục trí nhớ, nó cũng cần một phần từ ý muốn của bệnh nhân. Cậu Lâm không muốn nhớ lại thì tôi cũng không có cách nào.

Diệp Thu Du nghe mấy câu trước còn vui, nghe đến câu đó thì không cười nổi. Cô nhìn Lâm Cảnh Vân, ánh mắt hơi trách móc còn cậu thì đang xem gì đó trên điện thoại.

- Cảm ơn bác sĩ Lý. Chắc sau này vẫn phải làm phiền anh. Chúng tôi xin phép đi trước.

Lý Hải Hải gật đầu. Diệp Thu Du vỗ vào cánh tay Lâm Cảnh Vân, ý bảo cậu chào tạm biệt bác sĩ. Cậu ngoan ngoãn nói một câu tạm biệt. Lý Hải Hải cười cười gật đầu, ánh mắt nhìn theo họ ra khỏi phòng khám, lên một chiếc Maserati màu đen.

Anh đóng cửa quay lại phòng làm việc, đi đến bên bàn trà, cầm chiếc cốc cậu bé vừa uống lên, xoay xoay tìm vệt nước đọng lại rồi nhẹ nhàng hớp một ngụm.

- Lâm Cảnh Vân.

Lý Hải Hải làm việc ở một phòng khám tư, tuy nhỏ nhưng cũng đầy đủ các khoa, có các thiết bị y tế hiện đại nhất, chuyên khám chữa bệnh cho các nhà chức trách hoặc thương nhân giàu có. Anh làm việc ở đây đã năm năm, lương khá tốt nhưng vẫn độc thân.

Sau khi tan làm lái xe về nhà, anh đặt cặp xuống để rửa tay và hâm nóng lại thức ăn thừa từ bữa trưa. Vừa trở lại bàn ăn, điện thoại của anh rung lên, anh cầm lên thì thấy là một lời mời kết bạn từ WeChat, trong đó có hình một cậu bé đang ôm một con mèo. Cậu bé trông rất giống Lâm Cảnh Vân, có lẽ là ảnh hồi còn nhỏ.

Lý Hải Hải nhếch khóe môi, nhận lời kết bạn rồi gõ ngón tay lên bàn ăn một cách vô thức. Ba giây sau, đầu dây bên kia có tin nhắn: "Xin chào bác sĩ Lý, tôi là Lâm Cảnh Vân."

Lý Hải Hải trả lời: "Xin chào".

"Bác sĩ Lý, chiều mai anh có rảnh không? Tôi muốn gặp lại anh."

"Tôi rảnh."

"Vậy chiều mai lại làm phiền anh nhé, hẹn gặp lại." Lý Hải Hải click vào trang cá nhân của cậu, ảnh bìa là ảnh mặc định, chỉ xem được các bài đăng trong vòng ba ngày. Anh tặc lưỡi nhẹ một tiếng, thoát WeChat, tìm một số trong lịch sử cuộc gọi và bấm số.

"A lô."

Một giọng nói lười biếng truyền đến, Lý Hải Hải nói: "Ngày mai tôi không đến phòng bi-a đâu."

"Cậu lại sao thế? Lại bị hoa thơm cỏ dại nào câu mất hồn à?" Lý Hải Hải hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm Cảnh Vân, em chạy không thoát đâu.

Hai giờ rưỡi chiều, có tiếng gõ cửa phòng khám."Mời vào."

Cánh cửa gỗ mở ra, Lâm Cảnh Vân mặc đồ đen bước vào, Lý Hải Hải bất giác nheo mắt lại sau cặp kính. Nếu Lâm Cảnh Vân mặc áo sơ mi trắng như một nam sinh đại học trẻ tuổi, thì mặc đồ đen lại có một loại khí chất cấm dục không thể tiếp cận.

Lý Hải Hải rất thích kiểu tương phản này, giống như chơi trò mặc quần áo cho búp bê yêu thích vậy.

"Chào bác sĩ Lý." Lâm Cảnh Vân khẽ gật đầu, ngồi đối diện với anh, không có ý định bắt tay với Lý Hải Hải, Lý Hải Hải thầm hối hận.

"Hôm nay cô Diệp không đi cùng cậu à?"

"Không." Lâm Cảnh Vân khẽ cau mày, Lý Hải Hải chú ý tới động tác nhỏ này, hứng thú cười cười, đứng dậy rót hai ly nước lên bàn, "Vậy bạn học Lâm muốn hỏi ý kiến ​​tôi chuyện gì?"

"Tôi... " Lâm Cảnh Vân liếm môi, khẽ thở dài nói: "Tôi muốn nhờ anh một chuyện."

Lý Hải Hải nhướn mày, nghiêng người về phía trước, nhìn cậu nói: "Bạn học Lâm cứ nói với tôi, tôi sẽ cố hết sức giúp cậu."

"Tôi... không thích Diệp Thu Du." Lâm Cảnh Vân im lặng trong vài giây, "Hơn nữa tôi nghĩ mong muốn kiểm soát tôi của cô ấy đã đến mức vô lý. Cảm giác bị theo dõi mọi lúc thực sự đáng sợ."

Lý Hải Hải lặng lẽ nhìn cậu, khẽ gật đầu.

Lâm Cảnh Vân nhắm mắt lại và nói tiếp: "Họ tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý cho tôi. Lúc đầu tôi cũng muốn khôi phục trí nhớ, nhưng trong quá trình điều trị tôi luôn rất mệt mỏi, không có tác dụng gì nên dần dần từ bỏ."

"Phòng tư vấn tâm lý là nơi duy nhất cô ấy không theo dõi tôi. Tôi không biết tại sao, nhưng anh cho tôi cảm giác rất quen thuộc, vì vậy tôi muốn nhờ anh giúp đỡ."

Lý Hải Hải xoa xoa lòng bàn tay, chậm rãi chớp mắt.
"Vậy... anh có thể giúp tôi nghĩ biện pháp thoát khỏi cô ấy không?"

Lý Hải Hải không lập tức trả lời cậu mà hỏi: "Cậu nói trong quá trình trị liệu trước đây cậu luôn rất mệt mỏi đúng không?"

Lâm Cảnh Vân bối rối nghiêng đầu và nói: "Vâng."

"Nếu tôi có thể giúp cậu lấy lại trí nhớ một cách nhẹ nhàng hơn, cậu có muốn thử lại không?"

Lâm Cảnh Vân khẽ cau mày, Lý Hải Hải nhìn cậu cười. Lâm Cảnh Vân cau mày như một con mèo con đang giận dữ, thật đáng yêu.

"Cậu có thể thử một lần và có thể dừng lại bất cứ khi nào cậu muốn."

Lâm Cảnh Vân cụp mắt xuống và cuối cùng gật đầu.

---

"A lô."

"Thế nào rồi?"

"Tôi làm theo những gì cậu nói rồi."

"Được." Bên kia đáp gọn rồi cúp điện thoại.

Lý Hải Hải nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang dần tối đi với vẻ mặt lạnh lùng. Khi anh trở lại phòng tư vấn, Lâm Cảnh Vân đã nằm trên ghế sofa và ngủ thiếp đi. Lý Hải Hải bước nhẹ đến bên cạnh cậu, dùng ngón tay vuốt ve mặt cậu. Khuôn mặt non nớt thật tinh xảo, Lý Hải Hải cúi xuống hít lấy hương thơm trên người cậu, chóp mũi cọ nhẹ lên mặt cậu. Mùi thơm nhẹ khiến anh ngứa ngáy tâm can.

Anh khẽ nuốt nước bọt, Lâm Cảnh Vân vô thức khịt mũi, Lý Hải Hải liền bỏ tay xuống và đứng thẳng dậy.

Làm sao đây, anh muốn ăn cậu ngay lúc này nhưng vẫn chưa được, không được quá nóng vội.

Sắc trời dần tối, khi Lâm Cảnh Vân tỉnh lại liền nghe thấy tiếng lật sách. Cậu dụi dụi mắt, giọng nói của Lý Hải Hải truyền đến: "Cậu tỉnh rồi à?"

Giọng nói của Lâm Cảnh Vân vừa mới tỉnh dậy nên mềm mại hơn bình thường: "À... tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

Ánh mắt Lý Hải Hải trở nên âm trầm: "Không lâu lắm, hơn một giờ. Cậu cảm thấy thế nào? Có nhớ ra chuyện gì không?"

"Hình như... có một số... A!"

Lâm Cảnh Vân khẽ kêu một tiếng, vẻ mặt thống khổ ôm đầu, Lý Hải Hải vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh ôm lấy bả vai của cậu, "Không nhớ được thì đừng cố nhớ nữa, cứ thoải mái đi."

Lâm Cảnh Vân từ từ đặt tay xuống và thở nhẹ: "Cảm ơn bác sĩ Lý."

Tầm mắt Lý Hải Hải lưu luyến trên xương quai xanh của cậu, giọng nói khàn khàn: "Đây là điều tôi nên làm."

"Tôi đưa cậu về nhé. Tôi cũng mới tan làm."

Lâm Cảnh Vân suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, Lý Hải Hải cởi áo blouse trắng, cầm cặp công văn lên, cười nói với cậu: "Đi thôi."

Sau khi lên xe, Lâm Cảnh Vân ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm về phía trước với vẻ mặt đờ đẫn, và đặt tay ngay ngắn trên đùi. Lý Hải Hải đang chuẩn bị khởi động xe, nhìn thấy thế không khỏi bật cười.

"Bạn học Lâm, thắt dây an toàn vào."

Cậu chưa kịp phản ứng, Lý Hải Hải đã vươn tay lấy dây an toàn đằng kia giúp anh cài vào. Vào lúc đó, khuôn mặt của Lý Hải Hải áp sát cậu, cậu nhìn thấy hàng lông mi dài cong cong trên đôi mắt đó, còn có một mùi hương nhàn nhạt theo gió thoảng qua. Trước khi quay lại, Lý Hải Hải nhìn vào mắt cậu và cong môi, cậu cảm thấy tim mình đập dữ dội.

Trên đường về nhà, hai người cứ thế im lặng, dàn âm thanh trong xe phát ra bản nhạc nhẹ êm dịu, khi gần về đến nhà, Lâm Cảnh Vân mới lên tiếng.

"Bác sĩ Lý."

"Hả?"

"Anh vẫn chưa trả lời chuyện tôi hỏi anh chiều nay."

Lý Hải Hải quay đầu nhìn cậu, cười nói: "Chuyện này tôi còn đang suy nghĩ, ngày mai tới tìm tôi, tôi sẽ cho cậu đáp án."

Lâm Cảnh Vân nhìn xuống tay mình, và sau vài giây, cậu trả lời bằng một giọng nói gần như không thể nghe thấy: "Ừm... Được."

Lý Hải Hải nhìn Lâm Cảnh Vân đi vào cổng khu dân cư, anh muốn đưa Lâm Cảnh Vân đến cổng biệt thự, nhưng biển số xe của anh không có trong cơ sở dữ liệu nên anh không thể vào được, vì vậy anh đành phải quay ra. Khi Lâm Cảnh Vân xuống xe, Lý Hải Hải nói với cậu: "Hẹn gặp lại vào ngày mai."

Lâm Cảnh Vân gật đầu, cười nhẹ và nói: "Hẹn gặp lại bác sĩ Lý."

Lý Hải Hải lái xe trở về gara nhà mình, sau khi tắt máy anh không xuống xe mà châm một điếu thuốc. Khói bốc lên từ từ trong bóng tối, khắc họa những đường nét trang nhã trong chiếc xe.

Bây giờ anh ấy cảm thấy như mỗi ngày đều có những điều mới mẻ để chờ đợi. Thật thú vị.

Lý Hải Hải hôm nay xin nghỉ nửa ngày, đến trưa mới tới phòng khám.

Các đồng nghiệp đang thảo luận rôm rả, trong ấn tượng của họ, đây là lần đầu tiên Lý Hải Hải xin nghỉ phép. Nhưng tất cả đều ngầm không hỏi, chỉ chào hỏi như bình thường. Lý Hải Hải được coi là người tình quốc dân nổi tiếng trong phòng khám, vừa đẹp trai lại giàu có, nhiều nữ bác sĩ trẻ độc thân thầm thương trộm nhớ nhưng anh luôn thờ ơ, xa lánh khiến ai cũng ngại gần.

"Anh nói xem sáng nay bác sĩ Lý đi đâu? Không phải là ..."
"Không phải chứ, thế thì trái tim của Tiểu Anh sẽ tan nát mất."
"Chậc, đâu chỉ có cô ấy. Một nửa số bác sĩ nữ trong phòng khám phải đau lòng đây."
"Thật sự không biết phải là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào mới lọt vào mắt xanh của bác sĩ Lý. Cô ấy chắc phải là một người phụ nữ xinh đẹp lắm."

"Đi thôi, đi thôi, anh nói nhỏ thôi."

Lý Hải Hải đứng bên bồn rửa mặt trong phòng tắm, lặng lẽ lắng nghe tiếng nói chuyện ngày càng xa, rồi nhìn người đàn ông trong gương. Mái tóc đen như mực, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn sau đôi kính, nhìn anh qua gương.

Anh chưa bao giờ quá chú ý đến ngoại hình của mình, nhưng anh thực sự rất thu hút ánh nhìn, hơn nữa là một khuôn mặt ôn hòa dễ mến. Nhưng mà da anh trắng hơn những người đàn ông bình thường khác một chút, không biết cậu có thích không.

Anh chậm rãi rửa tay, chỉnh lại cổ áo blouse trắng rồi quay trở lại phòng tư vấn, kiên nhẫn chờ đợi Lâm Cảnh Vân đến.

Đến 3 giờ 30 chiều, Lý Hải Hải vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Cảnh Vân như ý muốn, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Anh nhìn bức ảnh của cậu trên điện thoại, một tay vô thức gõ xuống bàn.

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gõ cửa đã chờ đợi từ lâu, Lý Hải Hải hắng giọng nói: "Mời vào."

Lâm Cảnh Vân đang mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần jean mà cậu đã mặc vào ngày hôm kia, ánh mắt của Lý Hải Hải bình tĩnh lướt qua người cậu từ trên xuống dưới.

"Bác sĩ Lý." Lâm Cảnh Vân ngồi đối diện Lý Hải Hải, Lý Hải Hải chú ý tới trên cánh tay phải của cậu hình như có một vết đỏ, không khỏi nhíu mày: "Cánh tay của cậu làm sao vậy? Bị cô gái kia nhéo à?

"À, không có gì..." Lâm Cảnh Vân lấy tay kia che lại, trên mặt lộ ra vẻ bối rối. Lý Hải Hải thở dài: "Bạn học Lâm, nếu muốn tôi giúp cậu, tốt nhất cậu nên nói sự thật."

Lâm Cảnh Vân mím môi và nhẹ nhàng nói: "Tối qua anh đưa tôi về nhà nhưng tôi không bảo cô ấy nên cô ấy rất tức giận. Hôm nay cô ấy không muốn tôi đến nữa, tôi phải nói mãi cô ấy mới đồng ý."

Lý Hải Hải nhíu mày sâu hơn: "Thật quá đáng, cậu phải thoát khỏi cô ta ngay."

Lâm Cảnh Vân gật đầu, một tia háo hức lóe lên trong mắt cậu: "Anh..."

Lý Hải Hải cười cười, "Tôi có thể giúp cậu, nhưng mà..." Lý Hải Hải chớp mắt nhìn cậu, "Cậu định báo đáp tôi như thế nào?"

Lâm Cảnh Vân rũ mắt xuống và nói: "Anh muốn gì cũng được, chỉ cần nằm trong khả năng của tôi, tôi sẽ..."

"Ha ha ha." Lý Hải Hải phì cười cắt ngang cậu, "Tôi nói đùa thôi."

"Nếu phòng tư vấn tâm lý là nơi duy nhất mà Diệp Thu Du không theo dõi cậu được, mấy hôm tới cậu cứ đến đây mỗi ngày. Tôi sẽ giúp cậu khôi phục trí nhớ trước, sau đó sẽ từ từ giúp cậu tìm ra giải pháp."

Lâm Cảnh Vân do dự, nhưng cuối cùng gật đầu.

"Nào, tiếp tục đi." Lý Hải Hải ra hiệu cho Lâm Cảnh Vân ngồi xuống ghế dựa, điều chỉnh độ cao, rót hai ly nước đặt lên bàn cạnh ghế, nhẹ giọng hỏi: "Đêm qua cậu có nhớ ra chuyện gì không?"

Đôi môi của Lâm Cảnh Vân hơi hé mở, ánh mắt cậu bối rối: "Nghĩ lại thì, trước khi xảy ra tai nạn xe hơi, hình như... phanh hỏng..."

Cậu nhắm mắt lại và cau mày. Lý Hải Hải thấy hơi đau lòng, giơ tay định vuốt ve khuôn mặt an ủi cậu nhưng lại khựng lại, thay vào đó nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. "Đừng vội, cứ từ từ nhớ lại, chưa nhớ ra cũng không sao."

Lâm Cảnh Vân mở mắt và quay đầu nhìn anh: "Bác sĩ Lý..."

Khuôn mặt rưng rưng sắp khóc của cậu khiến anh suýt mất khống chế, anh cắn chặt răng, thấp giọng đáp: "Lâm Cảnh Vân, em có muốn yêu anh không?"

Lâm Cảnh Vân kinh ngạc, Lý Hải Hải hơi cúi đầu hướng về phía trước, thấy Lâm Cảnh Vân không có ý tránh né, Lý Hải Hải liền hôn lên môi cậu.

Cả người Lâm Cảnh Vân cứng ngắc. Đôi môi anh tham lam mút đôi môi mềm mại của cậu bé một lúc rồi mới dừng lại, anh nhìn sâu vào mắt cậu: "Muốn không?"

Đôi mắt của Lý Hải Hải cực kỳ đẹp và nặng tình, Lâm Cảnh Vân ngây người nhìn anh, cảm giác như sắp bị hút vào trong vũ trụ sâu thẳm đó.

Lâm Cảnh Vân thở gấp mấy hơi ngắn lắp bắp, "Tôi ... tôi ..."

Tiếng gõ cửa gấp gáp phá vỡ bầu không khí quyến rũ, Lâm Cảnh Vân nhảy ra khỏi giường như một con thỏ sợ hãi, "Bác sĩ Lý, tôi... Tôi đi trước đây, anh làm việc đi."

Lâm Cảnh Vân mở cửa, cúi đầu chào nữ bác sĩ ngoài cửa rồi vội vàng đi qua, nữ bác sĩ kinh ngạc nhìn bóng lưng của cậu rồi lại nhìn Lý Hải Hải đang đứng bên cạnh ghế, hai tay đút túi áo, vẻ mặt khó coi.

Nữ bác sĩ nghĩ ra điều gì, sắc mặt đỏ bừng, vừa quan sát biểu hiện của Lý Hải Hải, vừa đưa tài liệu trong tay cho anh, cẩn thận nói: "Bác sĩ Hạ bảo tôi đưa cho anh cái này."

"Tôi biết rồi." Lý Hải Hải nhận lấy, nữ bác sĩ xoay người định rời đi, sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lý Hải Hải: "Điều không nên nói thì đừng nói."

Nữ bác sĩ nuốt nước bọt, bước nhanh ra ngoài.

Tối hôm đó, Lý Hải Hải ngồi trong xe hút hai điếu thuốc, sau đó gửi cho Lâm Cảnh Vân một tin nhắn WeChat: "Xin lỗi Tiểu Lâm, hôm nay tôi nhất thời bộc phát, muốn dùng cách này để giúp cậu thoát khỏi Diệp Thu Du. Không ngờ... Mong cậu tha thứ."

Một lúc sau, Lâm Cảnh Vân trả lời: "Không sao đâu bác sĩ Lý, tôi tin rằng anh không cố ý."

Lý Hải Hải thở ra hơi thuốc cuối cùng, ấn đầu thuốc vào gạt tàn trên ô tô. "Vậy ngày mai mấy giờ cậu đến?"

Bên kia im lặng hồi lâu, ngay lúc Lý Hải Hải cho rằng cậu sẽ không trả lời nữa thì Lâm Cảnh Vân gửi tin nhắn đến: "Khoảng ba giờ."

Lý Hải Hải cất điện thoại đi, nhếch khóe miệng, mở cửa xuống xe. Con mồi đang từng bước cắn câu, nhưng không thể vội vàng. Hôm nay hơi sai sót nhưng không sao cả, đã cứu vãn được rồi.

Ánh đèn pha tiễn anh bước vào thang máy rồi tắt hẳn.

---

"A lô."

"Chuyện gì đã xảy ra thế? Sao anh ấy lại nhớ ra được?" Giọng nói của đối phương không hề thiện cảm.

Lý Hải Hải uể oải dựa lưng vào sô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zeenunew