Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi dường như chết trân người, không nói được bất cứ lời nào. Tôi biết dù cho ngay lúc này, tôi có nói bất cứ lời nào, hay giải thích bất cứ điều gì đi nữa thì cũng chỉ vô nghĩa mà thôi. Ngân Giang nhất định sẽ không nghe, cô ấy nhất định sẽ không tin. Bất cứ lời nói nào của tôi ngay trong lúc này cũng chỉ là những lời biện minh giả dối mà thôi. Sự thật đang diễn ra trước mắt quá phũ phàng , quá tàn nhẫn và quá sức chịu đựng của cả ba chúng tôi. Trong cơn say, một phút lầm lỡ, một phút bồng bột, một phút đam mê, tôi đã làm hai người con gái phải đau khổ. Một người yêu tôi và một người tôi yêu...

-Ngọc...Ngọc định nằm như thế này đến bao giờ... - Giọng Ngân Giang run lên. Cô ấy đang rất xúc động.

Đến lúc này tôi mới bàng hoàng nhận ra rằng từ nãy đến giờ, tôi vẫn còn đang nằm trên người của Venus. Tôi vội vã đứng lên. Venus cũng lẳng lặng ngồi dậy, cô khẽ mặc lại áo của mình và ngồi yên không nói. Nắm chặt hai bàn tay của mình lại, tôi cúi đầu, mím môi im lặng, lòng đầy hối hận và hoang mang. Tôi không dám nói bất cứ lời nào, vì thật lòng tôi chẳng biết phải nói gì khi sự thật đã diễn ra trước mắt Ngân Giang như thế.

-Ra khỏi phòng.... Ra khỏi phòng tôi ngay, ngay lập tức, ngay bây giờ..... - Ngân Giang gằn giọng. Cô mím chặt môi, toàn thân cô ấy đang run rên vì giận.

-Ngân Giang....Ngọc.... - Tôi ngập ngừng, lí nhí nói.

-Đây là nhà của Ngọc hay là phòng của Ngân Giang. Nếu Ngọc nói đây là nhà của Ngọc, thì Ngân Giang sẽ đi ngay lập tức. Nhưng nếu Ngọc nói đây là phòng của Ngân Giang, thì hãy lập tức rời khỏi đây ngay. Ngân Giang không muốn nhìn thấy Ngọc thêm một giây, một phút nào nữa. Ngọc trả lời đi... - Ngân Giang nhìn tôi đầy lạnh lùng và cương quyết nói.

Tôi nghe như sét đánh ngang tai mình. Thôi thế là hết, thế là xong... Ngân Giang đã nói cô ấy không muốn gặp tôi thêm nữa. Cô ấy đã thật sự ghét bỏ tôi rồi. Hụt hẫng, thất vọng, đau lòng, tôi nhìn Ngân Giang, giọng đầy hối hận

-Đây là...là ... phòng của Ngân Giang.... Ngọc sẽ đi. ...Nhưng Ngọc...

-Ra ngoài ngay.... - Ngân Giang nạt lớn và chỉ tay về phía cánh cửa phòng.

Ngân Giang vốn rất điềm đạm và trầm tĩnh. Cô rất ít khi thể hiện tâm trạng hay tình cảm của mình trên nét mặt. Dù cho những lần trước Ngân Giang có rất giận tôi, nhưng cô cũng không bao giờ thể hiện ra ngoài, chỉ im lặng không nói. Nhưng lần này là lần đầu tiên Ngân Giang đuổi tôi ra ngoài và thậm chí là không còn muốn nhìn thấy tôi. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy giận dữ như vậy, lần đầu tiên ánh mắt của Ngân Giang trở nên thật sắt đá như vậy, và đây cũng là lần đầu tiên cô ấy tuyệt tình như vậy với tôi. Tất cả những điều đó đều chứng tỏ bây giờ Ngân Giang đang thất vọng về tôi đến thế nào. Tôi im lặng, cúi đầu và lầm lũi bước ra ngoài, lê những bước chân thật nặng nề và chán chường.

Bước ra khỏi phòng, tôi đóng cánh cửa lại và ngồi khụy xuống trước cánh cửa phòng. Tôi gõ mạnh đầu mình vào bức tường phía sau. Tất cả, tất cả chỉ tại tôi, chỉ vì tôi quá nông nỗi, quá bồng bột nên tôi phải nhận lấy sự trừng phạt này. Ngân Giang đã quay về, cuối cùng thì cô ấy đã quay lại như tôi từng mong ước. Nhưng nếu quay về mà phải tận mắt trông thấy cảnh ân ái của tôi và Venus như thế này thì chẳng thà cô ấy không nên quay về thì hơn. Tôi không biết tại sao Ngân Giang lại quay về, có thể vì cô ấy không muốn làm liên lụy đến Venus, cũng có thể cô ấy quay về vì không muốn làm ảnh hưởng đến gia đình tôi, và có thể, chỉ là có thể thôi, cô ấy quay về là vì... tôi. Nhưng tôi đã chào mừng sự quay về của cô ấy bằng một sự thật hết sức phũ phàng và cay đắng. Tôi đã làm được những gì, đã mang lại được những gì cho cô ấy chứ, ngoại trừ nỗi thất vọng và đau đớn. Có biết bao lời nói ngọt ngào mà tôi muốn nói với cô ấy khi cô ấy quay trở về, có biết bao điều tôi muốn làm cho cô ấy vui khi cô ấy quay lại, nhưng tất cả giờ đây đã quá muộn màng. Ngân Giang quay trở về tức là cô ấy cho tôi một cơ hội, cơ hội để có cô ấy, cơ hội để giữ cô ấy lại bên mình. Thế mà chính tôi, chính tôi đã tự mình đánh mất cơ hội ấy, tự mình đánh mất Ngân Giang, đánh mất tất cả. Tim tôi đau đớn như hàng ngàn, hàng vạn mũi dao đang đâm sâu, nhức nhối, tuyệt vọng...

Cửa phòng bật mở. Venus lặng lẽ bước ra. Venus nhìn thấy tôi, nhưng cô im lặng không nói bất cứ lời nào. Chúng tôi âm thầm nhìn nhau thật lâu. Và tôi cúi đầu xuống đất, tôi muốn lảng tránh ánh mắt đầy đau thương của Venus đang nhìn tôi. Tôi hối hận, tôi ăn năn, tôi biết lỗi. Venus quay lưng đi. Tôi nhìn theo từng bước chân của Venus, cô đi thất thểu, cô đơn và buồn bã. Những lỗi lầm mà tôi mang đến với Venus quá lớn, những tổn thương mà tôi gây ra cho cô ấy đã quá sâu, không gì có thể bù đắp được. Làm sao tôi có thể nhẫn tâm nói với cô ấy rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, tất cả chỉ vì tôi quá say, tất cả chỉ vì tôi quá nhớ Ngân Giang, tất cả chỉ vì tôi ngỡ rằng cô ấy là Ngân Giang, và cô ấy chỉ là... người thay thế mà thôi. Nhưng nếu tôi không nói thì tôi sẽ càng làm tổn thương cô ấy nhiều hơn, vì tôi đã cho cô ấy một hy vọng, một niềm tin rằng tôi cũng yêu cô ấy, khao khát có cô ấy. Nhưng cho dù tôi có nói hay không, điều đó vốn không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất ở đây chính là tôi đã khắc sâu thêm nỗi đau của cô ấy, dù hơn ai hết, tôi là người mong muốn được giúp cô ấy chữa lành những vết thương đã in sâu trong tâm hồn cô ấy. Lời xin lỗi lúc này đã thật sự trở nên vô nghĩa, vì nó chẳng thể nào biểu hiện được hết sự dày vò và day dứt trong niềm hối hận mà tôi dành cho cô ấy. Tôi thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết, tỉnh mà không cần bất cứ một ly nước giải rượu nào. Vì tất cả những sự việc vừa xảy ra, cứ như những ly nước lạnh tạt vào mặt tôi. Lạnh lẽo, vô hồn. Ngân Giang đang làm gì trong căn phòng yên lặng và tĩnh mịch kia, cô ấy đang nghĩ gì... Hình như cô ấy đã đi ngoài mưa, người cô ấy ướt sũng như thế, cô ấy có lạnh không. Tại sao cô ấy lại bị ướt như vậy. Cô ấy quay về như thế, còn Quốc Khang thì sao... Hàng ngàn câu hỏi vây quanh lấy tôi. Mệt mỏi, chán chường, tôi thiếp đi trong cơn mê...

-Ngọc, dậy đi, sao lại nằm ở đây thế. Có chuyện gì sao?

Tôi cố mở mắt ra, thì ra là Uyên, cô ấy đang ngồi cạnh tôi, một tay xoa lấy đầu tôi.

-Sao nằm đây buồn thế, sao không vào phòng Uyên ngủ? - Uyên trêu tôi, giọng nữa đùa, nữa thật.

Tôi cười nhẹ và đứng lên. Bây giờ tôi còn tâm trí đâu mà đùa nữa chứ. Venus và Ngân Giang đã đủ làm tôi sống dở, chết dở rồi, thêm một người nữa, chắc tôi chỉ còn nước đi... tu cho đỡ khổ thân thôi.

-Ah, nghe nói hôm qua Ngân Giang đã về nhà rồi đấy, Ngọc biết chưa? - Uyên hỏi

-... Uhm, Ngọc biết rồi. Ngân Giang đang ở trong phòng đấy. Uyên gọi Ngân Giang giùm Ngọc nha!

Tôi nói rồi quay lưng đi xuống lầu. Bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong. Hôm nay mẹ đã đi ra tiệm sớm, hình như dạo này công việc rất bận rộn, mẹ thường xuyên phải đi sớm về muộn, và hình như mẹ có vẻ rất lo lắng. Mọi người ngồi vào bàn. Venus không ngồi cạnh tôi như mọi khi, cô ấy ngồi xa tôi như không muốn đối diện với tôi. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho cả tôi và cô ấy. Bỗng nhiên Uyên hấp tấp chạy xuống, giọng cô hối thúc.

-Chết rồi, hình như Ngân Giang bị sốt cao lắm thì phải. Người cô ấy nóng lắm. Mọi người lên xem thử đi nào.

Tôi giật mình, hoảng hốt vội vã chạy lên lầu. Tôi chạy nhanh lại gần Ngân Giang, đưa tay lên sờ trán cô ấy. Nhưng ngay khi tay tôi vừa chạm vào trán của cô ấy thì Ngân Giang đã đẩy tay tôi ra và quay mặt đi nơi khác. Vừa bất ngờ vừa hụt hẫng, tôi bối rối đứng ngây ra, không biết phải làm gì. Ngay lúc đó mọi người đã chạy đến, cả cô giúp việc cũng chạy theo. Vì thật sự mà nói, ngoài Uyên ra, chúng tôi toàn là những người "ăn chưa no, lo chưa tới", chẳng ai trong chúng tôi biết cách chăm sóc cho người bệnh cả. Căn phòng ngột ngạt và nóng. Hình như Ngân Giang đang sốt rất cao, cô thở rất khó khăn, khuôn mặt đỏ bừng lên vì nóng. Cô ấy dường như chẳng còn một tý sức lực nào, hay nói đúng hơn, những sức lực cuối cùng của cô ấy đã dùng để... hất hủi tôi.

-Chết, cô ấy nóng quá, chắc cũng phải ba mươi mấy độ rồi. Phải đo nhiệt độ cho cô ấy thôi, để tôi đi lấy khăn ướt và thuốc hạ sốt cho cô ấy ngay. - Cô giúp việc nói.

-Không cần đâu, đưa cô ấy đến bệnh viện ngay thôi. Không thể để cô ấy như thế này được đâu. Mỗi lần nó sốt như thế, đều phải đưa nó đi bệnh viện ngay, nếu không nó sẽ nguy mất. - Venus hối thúc nói.

-Vậy để tôi gọi xe cấp cứu ngay. - Cô giúp việc nói rồi vội vã chạy đi.

-Mày mặc nguyên cả bộ đồ ước như thế từ hôm qua đến giờ thế sao, không sốt cao như thế mới là lạ đó. - Venus trách, nhưng vẫn rất lo lắng.

Mọi người đều cố gắng làm gì đó cho Ngân Giang, chỉ có tôi là không. Tôi cứ đứng ngây ra đó, không biết mình nên làm gì, phải làm gì. Lần đầu tiên tôi có cảm giác như mình là người thừa, tôi không thể làm gì, chẳng thể làm được gì. Ngân Giang đã không còn cần tôi nữa, cô ấy đã cự tuyệt tôi. Thậm chí ngay lúc này, ngay lúc cô ấy đang bệnh nặng như thế, nhưng cô ấy cũng không cần đến sự quan tâm hay lo lắng, chăm sóc của tôi nữa rồi. Tôi đã trở thành một người xa lạ đáng ghét trong mắt cô ấy. Tim tôi đau thắt lại khi nhìn thấy Ngân Giang càng lúc càng yếu đi, cô đã bắt đầu mê man, nhưng đôi mày vẫn chau lại vì mệt mỏi và đau đớn. Tôi thấy tim mình như thắt lại. Ngân Giang đau chỉ có một, nhưng tôi đau đến hàng ngàn, hàng vạn lần. Tôi đau vì nhìn thấy cô ấy phải chịu đau đớn như thế này. Tôi đau vì tôi chẳng thể làm gì được cho cô ấy, thậm chí đơn giản chỉ là thể hiện sự quan tâm của tôi dành cho cô ấy. Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã có thể chăm sóc, lo lắng cho cô ấy. Nhưng giờ đây, tôi chẳng thể làm gì được, chẳng biết làm gì cho cô ấy. Chỉ có thể đau xót đứng lặng im nhìn cô ấy phải chịu đau đớn như thế này.

Ngân Giang đã được đưa vào bệnh viện, được chăm sóc và chữa trị tại phòng bệnh đặc biệt. Mọi người đều vây quanh cô ấy, chỉ có tôi là lặng lẽ ngồi một góc, cúi đầu không nói gì. Ngân Giang vẫn còn mê man. Nhìn cô ấy phải chịu đau đớn như thế, lòng tôi se thắt lại.

-Bệnh nhân đang bị sốt cao, nhiều người quá không tốt lắm đâu. Mọi người nên ra ngoài bớt cho thoáng, đợi cô ấy tỉnh lại rồi vào thăm sau cũng được. - Cô y tá nói.

Mọi người nhìn nhau rồi lặng lẽ đứng lên, họ biết người sẽ ở lại là ai. Venus nhìn tôi, ánh mắt cô thật buồn, nhưng cô vẫn không nói gì và quay lưng đi. Còn lại một mình trong phòng, tôi ngồi lại gần Ngân Giang, khẽ nắm nhẹ lấy bàn tay của cô ấy, nỗi đau dâng trào trong lòng tôi. Tôi thật sự ao ước có thể nắm chặt lấy bàn tay ấy cho riêng mình, nhưng tôi đã không thể, hoàn toàn không thể nữa rồi. Tôi tìm trong túi sách của Ngân Giang chiếc phone của cô ấy. Tôi tìm kiếm..."Quốc Khang"... Tôi nắm thật chặt chiếc phone trong tay, một giây suy nghĩ, và rồi tôi quyết định....

Bàn tay Ngân Giang khẽ động nhẹ. Cô ấy dần tỉnh.

-Ngân Giang... Ngân Giang tỉnh rồi ah. Ngân Giang không sao chứ. Cuối cùng Ngân Giang đã tỉnh lại rồi, thật may quá. - Tôi mừng rỡ reo lên.

Nhưng Ngân Giang nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn. Rồi cô ấy nhìn tay tôi đang nắm lấy tay của cô ấy. Ngân Giang khẽ nhắm mắt lại, cô ấy nói thật nhỏ với giọng đầy yếu ớt

-Ngọc......

Tôi vội vã buông tay cô ấy ra. Tôi ngập ngừng nói mà lòng đau như cắt

-Ngọc... Ngọc xin lỗi vì đã nắm tay Ngân Giang.... Vì ... chỉ vì Ngọc quá lo cho Ngân Giang, nên... nên...

-Ngọc.... - Ngân Giang nói rất khó khăn...

-Được rồi, được rồi, Ngân Giang đừng giận mà. Ngọc sẽ ra ngoài ngay, Ngọc biết Ngân Giang không muốn nhìn thấy Ngọc nữa, Ngọc sẽ ra ngoài liền. Đừng giận nhé, không tốt cho sức khỏe đâu. Ngân Giang cần phải nghĩ ngơi nhiều. Ngọc sẽ gọi mọi người vào...

Tôi nói rồi đứng lên ngay, mím chặt môi mình, tôi cố kiềm chế nỗi đau rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Vừa bước ra khỏi phòng, tay đang khép cánh cửa thì tôi thấy Quốc Khang đang đi đến gần. Anh ta nhìn tôi, không hỏi hay nói bất cứ lời nào. Tôi cũng không nói gì, im lặng bước đi. Nơi này đã không còn chỗ cho tôi nữa rồi. Ngân Giang đã thật sự không còn cần đến tôi nữa, điều cô ấy cần là một chỗ dựa vững chắc và an toàn. Một vòng tay có thể yêu thương và chăm sóc, bảo vệ cô ấy thật sự. Tôi không biết mình làm như vậy là cao thượng, hay là ngu ngốc, hay là tôi chẳng còn bất cứ cách nào khác ngoài như vậy. Điều duy nhất tôi biết được bây giờ là, nếu tôi đã thật sự không thể mang lại niềm vui và hạnh phúc thật sự cho cô ấy, nếu những gì tôi đem đến cho cô ấy chỉ toàn là đau thương và thất vọng, thì tôi không nên giữ cô ấy lại bên mình. Tôi nên chân thành chúc phúc cho cô ấy, nên để cô ấy đến với một người có thể mang lại sự yêu thương và hạnh phúc cho cô ấy một cách trọn vẹn về tất cả mọi điều. Và dĩ nhiên, người đó không phải là tôi, không thể là tôi, mãi mãi không phải là tôi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net