Chap 29: Phụ Nữ Là Trung Tâm Của Mọi Rắc Rối?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nhà hàng Orchild, Wayne đang bàn cùng ông Samuel Lý chủ tịch tập đoàn Tinh Hạo về kế hoạch và hướng phát triển của dự án mới, gồm cả những phân tích đánh giá và nguồn lợi thu được từ dự án này.

Vốn định đưa ông ta xem mấy hình ảnh minh hoạ về mấy khu đất hiện có của Lưu thị nhưng số hồ sơ đó lại đang ở văn phòng, nên Wayne đã nhắn tin nhờ Sheren mang tới, cô trả lời là đang cố gắng tới nhưng đường kẹt xe bảo anh hãy trò chuyện cùng ông ta kéo dài thời gian.

Wayne đành cố gắng tìm đề tài nói với ông Lý, ông ta cũng thuộc tuýp người thân thiện nên không khó khi trò chuyện cùng ông.

Ông ta tuy đã ngoài 50 nhưng vẫn còn rất phong độ và cũng khá vui tính chắc là trước kia cũng có khá nhiều cô theo. Ông Lý chỉ toàn hỏi Wayne mấy chuyện ngoài lề ,ông hiểu sao ông ta lại rất tò mò về anh toàn hỏi chuyện trước kia của anh.

Trò chuyện hồi lâu, ông ta đột nhiên hỏi Wayne có bạn gái chưa, anh đang lúng túng không biết nên nói với ông ta là anh chưa có bạn gái hay là nên giới thiệu người bạn gái giả là Sheren đây. Nhưng giao ước giữa 2 người là chỉ đóng kịch cho Kelly xem, nếu bây giờ nói vậy không chừng cô ta mà sẽ đòi hỏi thêm điều kiện khác cho xem.

Lúc này Sheren từ bên ngoài đi vào, Wayne cười đưa tay vẫy gọi cô.
Sheren bước nhanh tới đột nhiên cô mất đà suýt ngã nhưng nhờ nhanh tay chụp lấy cái ghế gần đó nên không đến nỗi chụp ếch. 

Wayne và ông Lý đi đến, ông đỡ Sheren lên hỏi: "Cô có sao không?”

Sheren cười gượng nói: "Không sao cảm ơn ngài chủ tịch đã quan tâm.”

Ông Lý cười nói: "Cứ gọi tôi là Sam được rồi, cả cậu nữa."

Wayne cười gật đầu nói: “Tôi biết rồi ngài... à Sam.”

Sau đó, Wayne đề nghị ông Lý cùng dùng bữa rồi sẽ bàn tiếp, ông ta đưa menu cho Sheren bảo cô chọn món.
Sheren lắc đầu từ chối, ông ta cười nói ưu tiên phụ nữ trước cô chọn món nào thì mọi người sẽ dùng món đó.

Vì trong tài liệu chi tiết của Wayne ghi là ông Lý rất thích món Thượng Hải nên cô đã cố ý lựa những món ông ta thích mà gọi.

Ông Lý thấy cô chọn những món ông thích liền cười nói xem ra 2 người có nhiều điểm chung còn đề nghị kết bạn với cô.

Sheren chỉ cười không nói gì, ông Lý lúc nãy còn rất vui vẻ trò chuyện cùng Wayne nhưng bây giờ ông ta chuyển tâm điểm sang Sheren.

Trong cả buổi thương thảo ông ta chỉ toàn nhìn sang phía cô khiến Wayne hơi bực.

Anh đã bỏ công chuẩn bị định thuyết trình ngay tại đây để tranh thủ cơ hội cho công ty, không ngờ ông ta lại không ngó tới mà chỉ toàn để ý cái cô nàng hậu đậu này.

Dùng cơm xong, Wayne có ý muốn bàn về công việc thì ông Lý lại lo loay hoay trò chuyện cùng Sheren, cô cũng rất ngại vì đã lâu rồi chưa thấy ai nhiệt tình như ông.

Sheren thấy Wayne đăm chiêu thì cô hiểu ý liền tươi cười đưa ông Lý xem mấy hồ sơ, còn nói là do đích thân trưởng phòng của cô thức đêm thức hôm bỏ bao tâm huyết mới làm xong.

Ông Lý vui vẻ cầm hứa sẽ đem về nhà nghiên cứu và ngỏ ý muốn hẹn Sheren dùng cơm. Sheren đã khước từ ông với lý do còn bận việc và hứa sẽ mời ông dùng bữa cơm lại sau.

Khoảng 3 giờ,ông Lý còn có cuộc họp nên về trước, thấy ông ta đi Sheren mới thở phào nhẹ nhõm.

Wayne thì từ nãy tới giờ không nói gì chỉ cười với ông Lý, ông ta vừa đi mặt anh lại trở nên kỳ lạ khó hiểu chỉ nhìn Sheren chăm chú.

Sheren thấy anh cứ nhìn cô nên hỏi: "Anh muốn nói gì thì cứ nói sao cứ nhìn tôi hoài vậy?”

Wayne cười mỉm nói: "Xem ra cô cũng chuẩn bị kĩ rồi mới tới đúng không?”

Sheren nhìn anh khó hiểu: "Thì anh dặn tôi học tài liệu anh đưa, tôi học thuộc rồi anh còn muốn gì nữa?”

Khuôn mặt Wayne lạnh tanh không chút cảm xúc: "Lúc nãy cô ngã, tôi nghĩ không đơn giản chỉ là sự cố thôi?”

Sheren không ngờ anh lại nói như vậy, lúc nãy kẹt xe lại sợ trễ nên phải chạy bộ đến đây trời thì nắng suýt nữa thì ngất vì mệt vậy mà Wayne còn châm chích cô, Sheren tức giận nói: "Chẳng phải anh nói chỉ cần đánh bại Hà thị là được sao… chỉ cần ký được hợp đồng là được rồi… anh quan tâm mấy tiểu tiết này làm gì?”

Wayne cười mỉa mai: "Vậy không lẽ nếu ông Lý muốn cô cùng ông ta… cô cũng đồng ý sao…?”

Sheren giận đến tím mặt, cô gắt lên: "Âu Văn Vỹ, anh xem tôi là loại người gì?”

Wayne nhìn cô hồi lâu rồi nói: "Lúc thì cô rất hung dữ, đanh đá khi thì rất nhiệt tình, lúc thì rất tự lập khi thì chỉ muốn dựa dẫm người khác. Tôi cũng muốn biết cô thật ra là người như thế nào?”

Khuôn mặt Sheren thoáng buồn, nhưng cô đã thay nhanh nó bằng một nụ cười đầy mỉa mai: "Tôi là người như thế nào cũng không cần anh bận tâm… mà anh cũng không có tư cách quản chuyện của tôi… chúng ta không có quan hệ gì hết…” 

Hai người nhìn nhau hồi lâu không nói gì, Sheren lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng nơi đây: "Tài liệu đã giao xong tôi nghĩ mình hôm nay mình đã xong việc, nếu trưởng phòng đồng ý tôi xin phép về trước.” Không đợi Wayne nói thêm lời nào, Sheren đứng dậy rời bàn.

Nếu là thường ngày anh mà xúc phạm cô như vậy cô đã cho Wayne biết tay, nhưng hôm nay không hiểu sao cô không muốn đôi co với anh mà chỉ cảm thấy buồn, hụt hẫng.

Có lẽ sống ở đây quá lâu nên cô đã mất dần đi cái tính ương ngạnh vốn có hay là vì cô nghĩ Wayne rất hiểu mình kết cục chính anh lại là người đã là cô cảm thấy tổn thương.

Nhưng Sheren không thích sự thay đổi này chút nào, cô muốn trở lại là Sheren như trước kia, cứ bàng quan trước mọi việc thì sẽ không cần khiến bản thân đau khổ, tổn thương.

Wayne ngồi đó lặng thinh không nói gì, anh không hiểu tại sao khi nhìn ông Lý cười nói cùng Sheren anh lại cảm thấy khó chịu. Wayne gọi nhân viên phục vụ mang đến một chai vang đỏ, anh muốn bình tĩnh lại một lát.

Anh chàng phục vụ vừa đi đến dãy bàn lúc nãy Sheren ngã thì cũng trượt suýt ngã nhưng anh ta không mang giày cao gót nên không sao. Viên gạch lát ở chỗ đó bị lõm nên không bằng phẳng rất dễ ngã.

Thì ra chỉ là một sự cố, Wayne trách mình quá lỗ mãng, lúc nãy còn nặng lời với Sheren, lúc nãy còn muốn bình tính lại nhưng bây giờ lại càng rối hơn nữa, anh chỉ lẳng lặng đứng dậy thanh toán tiền rồi ra về.

Sau khi về nhà Wayne định gọi cho Sheren để xin lỗi nhưng rồi lại thôi, Janet thấy anh cứ ngơ ngẩn như người mất hồn suốt từ chiều giờ nên vỗ vai hỏi: "Vỹ à, em không sao chứ?”

Wayne thở dài nói: "Em không sao…chừng nào chị đi?”

Janet lại gần sờ lên trán Wayne rồi nói: "Lạ thật, không nóng không lạnh, sao lại như vậy hay chị đưa em đi bác sỹ nha?”

Wayne lắc đầu: "Em đã nói không sao rồi… em đã lớn rồi đâu phải trẻ con nữa... chị không cần lo cho em… mà chừng nào chị đi?”

Janet ngồi xuống bên cạnh anh nói: "Từ chiều đến giờ em cứ như người mất hồn vậy, cứ cầm điện thoại rồi lại bỏ xuống. Em đã hỏi chị chừng nào đi hơn 9 lần rồi. Nhìn em như vậy chị sao mà yên tâm đi đây.”

Wayne cười buồn nói: "Em không sao, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ gọi điện xin lỗi là xong thôi.”

Janet xoa đầu anh nói: "Thằng nhóc này… sự việc của Kelly cũng qua lâu rồi mà em vẫn để trong lòng sao? Không lẽ em định suốt đời không quen ai nữa sao?”

Không lẽ thoả thuận giữa anh và Sheren, cô đã kể cho Janet rồi sao, anh hỏi: “Sao chị biết… là Sheren nói đúng không?”

Janet vừa gọt một trái táo vừa nói: "Hôm nay tại trường đại học chị gặp Kelly, cô ấy cùng bạn đến tham gia buổi thuyết trình của anh Jame."

Thì ra lại trách oan cho Sheren, Wayne ỉu xìu nói: "Thì ra là vậy…mà anh Jame cũng tốt lắm sao chị không suy nghĩ tiến tới với anh ấy, còn hơn suốt ngày cứ ôm quyển sách đó.”

Janet đưa Wayne trái táo nói: "Chị dạy nhạc còn anh ấy dạy kinh tế, anh ấy thích sưu tầm tiền cổ và tem còn chị chỉ thích đi đây đi đó vốn không có điểm chung."

Wayne vừa nhai táo vừa nói: "Thì ít nhất chị nên cho anh ấy cơ hội để tìm hiểu chị chứ… không thử sao biết được... cho người khác cơ hội cũng là cho bản thân cơ hội mà.”

Janet nhìn Wayne rồi nói: "Vậy còn em thì sao… sao không cho cô gái khác cơ hội… hay em vẫn còn yêu Kelly.”

Wayne chỉ cầm cuống táo xoay nhẹ :"Làm gì có cô gái nào lại chịu quen tên cù lần như em"

Janet cười tươi nói: "Sheren cũng là cô gái tốt,em có ý định gì không?"

Wayne cắm cúi ăn trái táo không nói gì, anh còn không biết có còn đủ cam đảm yêu một ai khác chứ nữa không vậy mà lại còn khuyên Janet cho người đàn ông khác cơ hội đúng là điên mà.

Cứ nghĩ tới Sheren là anh lại phân tâm không thể tập trung được, định tìm đối sách để đối phó với Hà thị mà vẫn chưa tìm ra.

Janet thấy Wayne không nói gì, chị nói tiếp: "Em đó suốt ngày toàn lo cho chị… đã lâu rồi chị không còn nghĩ tới nữa… chị chỉ lo cho Sheren.”

Wayne nghe Janet nhắc tới Sheren liền hỏi: "Sao lại lo cho cô ta?”

Janet cười buồn nói: "Đàn ông mấy em rất vô tâm, chị chỉ sợ em lại vì Kelly mà tổn thương con bé.”

Wayne nhớ tới khuôn mặt và lời Sheren nói tới lúc trưa: "Tôi là người như thế nào cũng không cần anh bận tâm… mà anh cũng không có tư cách quản chuyện của tôi… chúng ta không có quan hệ gì hết…”

Wayne nghĩ Janet nói đúng, tiếp xúc với Sheren bấy lâu anh thấy cô ấy tuy rất hung dữ nhưng lại anh biết cô ấy chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi, có lẽ những lời Wayne nói lúc nãy đã khiến cô bị tổn thương.

Wayne cầm điện thoại lên gọi cho Sheren nhưng cô không nghe máy, Wayne làu bàu: "Tại sao cô ta không nghe máy chứ... phụ nữ thật rắc rối…"

Janet liếc xéo Wayne: "Em đang nói về phụ nữ trong đó có tính luôn chị đó.”

Wayne bỏ điện thoại xuống, cười nịnh nọt: "Janet chị là ngoại lệ… chị là nữ thần trong lòng em… em đương nhiên sẽ không coi chị như những phụ nữ khác.”

Janet cười hài lòng rồi đi đến bên bàn lấy quyển sách ra ngồi đọc, Wayne thì đi vào phòng thay quần áo, bước ra đã thấy Janet dán mắt vào quyển sách, anh hỏi: "Chừng nào chị mới thôi không đọc quyển sách đó nữa?”

Janet vẫn chăm chú đọc mà không thèm nhìn Wayne, chị nói: "Khi nào chị tìm được quyển sách hay hơn thì chị sẽ không đọc nó nữa… mà tối nay chị có cần chờ cửa em không?”

Wayne đi đến gần Janet cười nói: "Em chỉ ra ngoài một lát thôi mà… hay chị không thích em ở nhà với chị hả, nữ thần.”

Janet cười xoà nói: "Thằng nhóc này, em bao nhiêu tuổi rồi còn nói những lời như vậy nữa ớn lạnh quá đi.”

Wayne cười không nói gì hôn lên má Janet tạm biệt chị rồi đi ra ngoài, Janet thì thầm: "Đã tới lúc em nên tìm một nữ thần mới rồi.” Rồi chị lại chăm chú tiếp tục đọc sách.

Sheren đang vừa ôm Miu Miu vừa cầm lon bia uống, chiều nay về cô dự định mua sắm gì đó nhưng lang thang cả buổi không mua được gì.

Lúc đầu Sheren định đi bar uống rượu nhưng rút kinh nghiệm lần trước, sau khi đắn đo hồi lâu, cô không đi bar mà lại vào siêu thị mua một tá bia giảm giá cùng mấy gói snack mang bia về nhà.

Sheren vừa uống vừa trò chuyện cùng Miu Miu, cũng không hiểu nó nghe được lời cô nói không mà chỉ kêu meo meo.

Sheren vẫn đang huyên thuyên thì nghe tiếng chuông, mở cửa thì thấy Wayne, cô hỏi: "Anh tới đây làm gì?”

Wayne thấy Sheren mặt đỏ ửng, còn nồng mùi bia rượu, đứng không vững thì biết cô đã uống rượu rồi, anh nói: "Tôi tới xin lỗi cô, lúc trưa tôi hơi nặng lời mong cô tha lỗi.”

Sheren không để ý anh, lảo đảo đi vào nhà: "Không dám nhận… tôi chỉ là nhân viên quèn làm gì có tư cách giận ai… anh nói xong thì về được rồi đó.”

Wayne nhìn cô nói: "Là lỗi của tôi cô muốn đánh muốn mắng gì tuỳ cô... mong cô đừng để trong lòng.”

Sheren không nói gì chỉ xem Wayne như người vô hình, cô ngồi xuống khui lon bia uống tiếp.

Wayne không nói gì chỉ ngồi đó vuốt ve Miu Miu, nó thích thú nhắm mắt hưởng thụ.

Sheren nhìn sang con mèo rồi nhìn Wayne: "Anh không cần phải ở lại tỏ vẻ quan tâm tôi… về đi.”

Wayne nhìn cô nói cố ý nói khích: "Tôi chỉ ở lại để chơi cùng Miu Miu chứ đâu phải ở lại quan tâm cô.”

Sheren bỏ lon bia xuống chụp lấy cái gối đệm lưng đánh tới tấp vào người Wayne: "Anh là đồ xấu xa… tôi ghét anh… ghét anh… anh cũng như ông ta vậy… xấu xa… anh nghĩ mình là ai chứ… lấy quyền gì mà phán xét tôi.”

Wayne không cản cô, anh biết chỉ cần Sheren trút giận xong sẽ hết chuyện, Sheren đánh mệt rồi buông gối, vuốt ve Miu Miu nói: "Chỉ có Miu Miu là tốt nhất... không bỏ rơi tôi... hà hà…”

Thì ra là say thật rồi, Wayne lắc đầu nghĩ cô đã không biết uống rượu mà cứ cố, anh hỏi: "Cô đã thấy khá hơn chưa?”

Sheren khi say đã kể lể đủ thứ  chuyện cho Wayne nghe nào là cô là ca sỹ nổi tiếng lại là trẻ mồ côi, cô ghét cha ra sao, rồi mẹ cô mất như thế nào, rồi tất tần tật những chuyện của cô đều kể cho anh nghe.

Wayne đang phân vân không biết nên tin những gì cô nói không nữa hay vốn cô say đến không còn biết gì nên kể loạn cả lên những bộ phim mà cô đã xem cho anh nghe như lần trước.

Sheren còn cười hí hửng nói cô hát rất hay hỏi anh có muốn nghe không.
Wayne thấy cô như vậy liền khuyên cô hãy nghỉ ngơi, anh đang định về thì nghe Sheren lẩm bẩm: "Đàn ông đều là những tên xấu xa… tôi vốn tưởng anh hiểu tôi… không ngờ anh lại như những người khác nghĩ tôi như vậy.”

Wayne bối rối nói: "Xin lỗi… tôi…”

Sheren nhoài người tới gần Wayne chăm chú nhìn anh rồi cười ngây ngốc, cô nói: "Anh cũng không tệ lắm…tuy hơi gian xảo…hay so đo với tôi… cũng không đẹp trai…hic…lại …còn cố chấp nữa….” (đang lăng xê hay lăng mạ người ta vậy trời)

Wayne nhìn cô trong một thoáng không hiểu sao anh lại bối rối, tim đập hơi nhanh, mấy hôm trước Sheren có hôn anh nhưng cũng không khiến anh bối rối như lúc này.

Sheren cười ngoặt nghoẽo nói tiếp: "nhưng mà tôi lại không ghét anh…haiz…chỉ tiếc anh không có địa vị…lại hơi nghèo…nếu không tôi sẽ theo đuổi anh…ha... ha…”

Wayne nghe vậy không hiểu sao anh lại hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn: "Vậy nếu tôi cũng như Simon là người giàu có, cô sẽ chấp nhận làm bạn gái tôi?”

Sheren cười vuốt má anh nói: "Chàng ngốc…anh tin mấy lý do môn đăng hộ đối đó sao…cái đó chỉ là mấy phim trên TV thôi…cho dù anh nghèo hơn nữa tôi cũng sẽ đồng ý…chỉ tiếc là anh đâu có yêu tôi…hix…mà tôi cũng không đáng để ai yêu…tôi là ma quỷ mà…ha ha.”

Wayne nhìn cô, anh cảm nhận được khuôn mặt hai người rất gần nhau, anh ngập ngừng nói: "Nếu tôi nói …tôi nói...tôi cũng thích cô thì sao?”

Sheren nhìn anh hồi lâu, khuôn mặt Sheren tiến rất gần khuôn mặt anh, cô lẩm bẩm: "Nếu anh cũng thích tôi...thì ...tôi sẽ..."

Đúng lúc Wayne sắp nghe được câu trả lời thì rồi cô gục xuống vai anh thiếp đi.

Wayne thừ người ra hồi lâu, rồi anh bế cô vào phòng rồi đọn dẹp lại chiến trường mà Sheren đã bày ra, đóng cửa ra về.

Có lẽ Sheren đã say quá nên nói năng lung tung, chỉ cần thức dậy là cô sẽ quên hết thôi. Lúc nãy, Wayne rất mong chờ câu trả lời của cô, chỉ tiếc là Sheren chưa kịp nói gì đã thiếp đi, mà có lẽ cô ấy sẽ nói tiếp mấy lời trong TV nữa cũng nên.

Sheren đã nói là muốn theo đuổi Simon rồi mà, có lẽ lúc nãy cô xem anh là Simon cũng nên.

Wayne lắc đầu cố xua đi mấy lời nói lúc nãy của Sheren ra khỏi đầu rồi nhanh chóng lái xe về nhà, haizz đêm nay đối với anh mà nói thật là dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC