Chap 585: Cậu đã trưởng thành rất nhiều (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Woo nhìn chằm chằm vào Lee Soo Hyuk đang cười một lúc rồi đứng dậy.

"Ừ, sẽ rất tốt nếu xác nhận được bọn họ hữu ích theo cách nào trong thực chiến."

Hai người phía sau cũng đứng dậy.

"Hyung-nim, em cũng đi."

"Không sao đâu. Mấy đứa ở lại đây đi. Chúng ta cũng cần vài người ở lại và bảo vệ nơi trú ẩn nữa."

Rồi Kim Woo nói chuyện với Lee Soo Hyuk.

"Tôi sẽ mang theo vài cấp dưới của mình nhưng để lại hai người này."

Sau đó, anh ta bước ra khỏi phòng họp mà không đợi Lee Soo Hyuk trả lời.

Anh nghe thấy giọng nói của Cale vào lúc đó.

"Tôi cũng sẽ đi gọi thêm vài người nữa."

Lee Soo Hyuk bắt đầu cau mày.

"Rok Soo, tôi không biết cậu và Choi Han mạnh đến mức nào, nhưng Park Jin Tae hoặc Kim Woo chắc là đã đủ để hỗ trợ đội cứu hộ rồi."

Tất nhiên, Lee Soo Hyuk đã sử dụng sức mạnh của Park Jin Tae từ khi anh là nơi trú ẩn trung tâm cho căn cứ này.

"Đây là cấp 3 chứ không phải cấp 2, vậy nên có nhiều người hơn thực sự có thể gây cản trở."

"Soo Hyuk."

Bác sĩ Kang xen vào.

"Nhưng có vẻ sẽ khá nguy hiểm vì họ đã yêu cầu anh, vậy nên sẽ tốt hơn nếu có nhiều người hơn chứ nhỉ?"

"Bác sĩ-nim. Khoảng một nửa đội cứu hộ hiện đang ở xung quanh Yeonsan-dong. Họ không yêu cầu những người còn lại trong đội cứu hộ mà chỉ yêu cầu tôi, điều này khiến tôi tin rằng tình huống này là thứ mà tôi có thể tự mình xử lý được."

"Ừm. Đó là sự thật nhưng..."

Bác sĩ Kang gật đầu mặc dù ông không hoàn toàn hài lòng và Cale lắc đầu.

"Càng nhiều càng tốt."

"...Rok Soo."

"Hyung."

Lee Soo Hyuk giật mình một lần nữa sau khi nghe thấy tiếng 'hyung' từ Cale.

Cale tiếp tục nói với giọng bình tĩnh.

"Thật không tốt khi luôn cố gắng lo liệu mọi thứ một mình. Anh phải chia sẻ gánh nặng nếu anh có thể làm như vậy chứ. Anh không đồng ýsao?"

Lee Soo Hyuk dường như không nói nên lời.

"Hahaha!"

Ma Seung Jin bắt đầu cười vào lúc đó.

"Wow. Lee Soo Hyuk, cậu ấy hiểu anh tốt thật. Ừm, anh phải lắng nghe dongsaeng của mình nhiều hơn đấy."

Sau đó Heo Sook Ja bắt đầu nói chuyện với Cale.

"Hãy gọi thêm người đi cùng. Tuy nhiên, sẽ mất khoảng một giờ để đến Yeonsan-dong. Chúng ta cần phải đến đó càng nhanh càng tốt, vậy nên hãy ghi nhớ điều đó khi cậu chọn người."

"Tôi hiểu rồi."

Sau đó Cale rời phòng họp cùng với Kim Min Joon và Lee Jin Joo.

Choi Han đã rời đi ngay khi Cale nói rằng cậu sẽ đi gọi thêm vài người.

Lee Soo Hyuk nhìn bóng lưng Cale mà miệng vẫn ngậm lại.

"Hyung."

Park Jin Tae nói gì đó khi đi ngang qua Lee Soo Hyuk.

"Kim Rok Soo vẫn vậy nhưng khác lắm đấy."

Park Jin Tae đi ngang qua Lee Soo Hyuk với vẻ mặt pha trộn giữa cay đắng, thất vọng và một chút mong đợi khi anh theo sau Cale.

"...Ha!"

Lee Soo Hyuk cười trước khi chạm vào bao kiếm của mình.

Rồi anh bắt đầu nói chuyện với Park Jin Tae, người đang bỏ đi.

"Nè, Jin Tae, nhân tiện...?"

"Gì thế?"

"Anh cần nói với tôi thứ gì sao?"

Park Jin Tae im lặng mà không nhìn lại trước khi trả lời một lúc sau.

"Đi hỏi Lee Seung Won hoặc Lee Jin Joo ấy."

"...Hoooo. Là vậy sao?"

Lee Soo Hyuk gật đầu rồi hỏi sang chuyện khác.

"Anh có giữ lời hứa của chúng ta không?"

Park Jin Tae bắt đầu cau mày.

Lee Soo Hyuk đã nhờ Park Jin Tae chăm sóc nơi trú ẩn khi anh rời đi và hai người họ đã hứa với nhau.

'Này, Jin Tae. Mấy thứ khác thì tôi không biết, nhưng tôi hy vọng anh có thể bảo vệ mọi người trong nơi trú ẩn này. Anh có làm được không?'

'Hyung, đừng lo lắng. Tôi sẽ làm tốt mà.'

'Chết tiệt.'

Park Jin Tae tiếp tục bước đi mà không đáp lại.

Lee Soo Hyuk đang nhìn tấm lưng không phản ứng của Park Jin Tae với ánh mắt lạnh lùng và sâu sắc.

Rồi anh mỉm cười với người đưa tin đang cảnh giác với mình và bắt đầu nói.

"Anh cũng nên chuẩn bị sẵn sàng để đi với tôi đi. Ồ, và tắt báo động đi."

"Vâng, hang-nim!"

***

Kim Woo cau mày khi bước ra khỏi cánh cổng phía bắc đang mở.

"Mang nhiều người vậy để làm chi thế?"

Park Jin Tae bắt đầu cau mày.

"Ai quan tâm nếu chúng tôi có nhiều người chứ? Lo cho cấp dưới của mình đi kìa."

"...Ha. Thằng chó đẻ đó."

Kim Woo lắc đầu rồi bước đến chỗ Cale và Lee Soo Hyuk.

Những người sẽ đến để hỗ trợ đội cứu hộ đã tập trung trong vòng chưa đầy 10 phút.

Lee Soo Hyuk và người đưa tin là những người duy nhất trong đội cứu hộ và hầu hết mọi người khác đều là người của Cale.

Lee Soo Hyuk bắt đầu nói chuyện với Kim Woo và Cale.

"ĐI nào. Yeonsan-dong khá xa nên chúng ta sẽ di chuyển nhanh nhất có thể."

Người đưa tin giơ tay khi Lee Soo Hyuk ra hiệu cho anh ta bằng mắt.

"Tôi có bản đồ, nên xin hãy theo tôi."

Cale có thể nhìn thấy một ánh sáng bao quanh mũi chân của người đưa tin.

Anh ta dường như có một năng lực giúp di chuyển nhanh.

Lee Soo Hyuk lén nhìn về phía đội của Cale.

Park Jin Tae, Choi Han, Choi Jung Soo, Kim Min Ah, Bae Puh Rum và Joo Ho-Shik đã đi cùng Cale. White Rabbit cũng ở cùng họ.

Những người còn lại đang nghỉ ngơi tại lâu đài.

"Tôi sẽ không đợi nếu mọi người tụt lại phía sau đâu đấy."

Lee Soo Hyuk nhanh chóng bắt đầu chạy.

"Đi nào!"

Kim Woo theo sau anh. Anh ta cũng đang di chuyển nhanh chóng.

Hai thuộc hạ mà anh ta mang theo cũng khẩn trương chạy theo. Một trong số họ khẽ thủ thỉ với Kim Woo.

"Anh có nghĩ rằng mấy tên đó sẽ có thể theo kịp không?"

"Hmph. Sức mạnh thực sự của họ sẽ ngay lập tức được tiết lộ nếu họ không thể đấy."

Kim Woo chế nhạo khi và chạy nhanh hơn nữa.

Họ không thể sử dụng phương tiện giao thông kể từ trận đại hồng thủy.

Phương tiện giao thông công cộng và thậm chí hầu hết ô tô cùng xe máy đã bị phá hủy và không thể sửa chữa được.

Hơn nữa, các trạm xăng gần như đã bị phá hủy hoặc phát nổ trong khoảng hai tháng sau khi trận đại hồng thủy bắt đầu, khiến cho ngay cả những phương tiện đã được sửa chữa cũng chỉ là những khối kim loại vô dụng.

Đó là lý do tại sao cách duy nhất để di chuyển nhanh chóng lúc này là sử dụng năng lực hoặc sức mạnh thể chất.

Một trong những thuộc hạ của Kim Woo bắt đầu cười.

"Tôi không nghĩ họ có thể làm được vì họ có quá nhiều kẻ trông yếu ớt v-!"

Vào lúc đó.

Nhóm Kim Woo và Lee Soo Hyuk ngay lập tức nhìn lại.

Vùuuuuuuu-

Họ cảm thấy một cơn gió mạnh.

Gió đang bao quanh Bae Puh Rum.

"Được rồi, đi thôi nào!"

White Rabbit, thứ mang theo Joo Ho-Shik và Choi Jung Soo nhảy về phía trước ngay khi Bae Puh Rum nói điều đó.

Sau đó Bae Puh Rum lao về phía trước với Kim Min Ah trên lưng.

"...Cái gì?!"

Kim Woo có thể thấy bọn họ ngay lập tức vượt lên mình.

Nhưng đó không phải là kết thúc.

Joo Ho-Shik đang ở trên người White Rabbit chắp tay lại và bắt đầu lầm bầm khi họ đi ngang qua Kim Woo.

"Tôi có niềm tin!"

Một cơn gió mạnh hơn nhiều so với những gì Bae Puh Rum đã tạo ra đẩy họ về phía trước từ đằng sau.

Cale đang đứng đó với một cơn lốc xung quanh mình.

"Đi nào."

Park Jin Tae và Choi Han tiến về phía trước cùng với Cale bên trên cơn lốc của cậu.

Cale nhẹ nhàng vỗ vai Kim Woo đang im lặng khi cậu lướt qua.

"Chúng ta nên đi thôi chứ? Chúng ta không cần phải nhanh chóng giải cứu họ sao?"

Sau đó cậu dùng cơn lốc của mình để bao lấy Kim Woo và thuộc hạ của anh ta.

Kim Woo cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ hơn.

Nó khiến anh cảm thấy như thể họ có thể đến Yeonsan-dong thực sự nhanh như thế này.

"Ha!"

Kim Woo chế giễu như thể anh ta  không thể tin được nhưng đôi đồng tử của anh đang run lên.

'...Cậu ta là một người sử dụng nhiều năng lực?'

Những người ở nơi trú ẩn trung tâm Seomyeon vẫn chưa biết về năng lực của Cale và những người khác.

Họ không thể làm gì được.

Họ đã bắt đầu cuộc thảo luận với thông tin về con quái vật chưa được xếp hạng và tình huống khẩn cấp này đã xảy ra trong khi tính hợp lệ của thông tin đó đang được xem xét.

Cale xác nhận rằng gió của Bae Puh Rum đang hỗ trợ người đưa tin và Lee Soo Hyuk trước khi bắt đầu nói chuyện với người đưa tin.

"Chúng ta nên nhanh lên."

"Ah, tất nhiên rồi!"

Người đưa tin nuốt nước bọt và tiến về phía trước.

Lee Soo Hyuk lặng lẽ nhìn Cale trước khi đi theo sau cậu.

Chuyển động của họ đã nhanh hơn rất nhiều nhờ cơn gió, thứ là sự kết hợp của Bae Puh Rum, Cale và Joo Ho-Shik.

Nhưng vẫn có những trở ngại trên con đường của họ.

"Grrrrr-!"

"Grừ!"

Có những con quái vật bắt đầu xuất hiện sau khi nhận thấy con người.

"Chậc! Hyung-nim, tôi có nên giải quyết chúng không?"

Một trong những cấp dưới của Kim Woo bắt đầu nói.

Kim Woo định gật đầu trước khi nhìn thấy thứ gì đó.

"Ái chà chà"

Cậu nhìn về phía thứ đang di chuyển ngay bên cạnh sứ giả. Thứ này trông như thể nó sẽ tạo ra rất nhiều tiếng động với mỗi bước đi của nó, nhưng nó không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào.

White Rabbit đang nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thất vọng.

Sau đó nó di chuyển về phía trước.

"Biến đi nếu không muốn chết."

Những con quái vật đang tiến về phía trước ngập ngừng và lùi lại ngay khi đôi mắt đỏ của White Rabbit phát sáng.

"Grr....Grrr..."

"Grr...."

Kim Woo và cấp dưới của anh ta há hốc mồm kinh ngạc.

Lee Soo Hyuk nhìn về phía Cale, người đã bắt đầu nói.

"Quý ngài này đây, ngài Thỏ, không chỉ có thể giao tiếp với con người, mà anh ta còn có thể gieo rắc nỗi sợ hãi và áp lực đáng kể cho quái vật cấp 2 và 3 khiến chúng khó tiếp cận chúng ta."

Kim Woo trông có vẻ sốc.

'Gì? Quý ngài? Ngài Thỏ?'

"Chúng ta sẽ có thể bỏ qua những nhóm quái vật Cấp 2 và 3 vụn vặt này miễn là Ngài Thỏ vẫn còn ở đây."

Cale hơi cúi đầu trước Thỏ trắng.

"Cảm ơn rất nhiều, Ngài Thỏ."

"Không có gì đâu. Mấy việc như này dễ làm lắm."

Mister Rabbit đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

"Haigoo."

Kim Woo chế giễu trong sự hoài nghi, nhưng không ai quan tâm.

Anh ta nhìn về phía Lee Soo Hyuk vì tò mò về phản ứng của Lee Soo Hyuk trước tình huống khó tin này.

Anh ta tin rằng Lee Soo Hyuk cũng sẽ bị sốc.

"Ừm. Có vẻ như chúng ta sẽ có thể di chuyển nhanh hơn và an toàn hơn rồi."

Lee Soo Hyuk rất bình tĩnh.

"Tuyệt thật đấy."

Sau đó anh phớt lờ những con quái vật đã rút lui và nhanh chóng tiến về phía trước. Cale cũng làm vậy và Kim Woo ngây người nhìn họ một lúc rồi nhanh chóng đuổi theo họ.

Nhóm của Kim Woo sắp bị bỏ lại phía sau.

Nhưng Cale không quan tâm đến họ và tiếp tục di chuyển trong khi làm theo hướng dẫn của người đưa tin và rồi chạm mắt với ai đó.

Đó là một trong hai người trên vai Thỏ Trắng.

Là Choi Jung Soo.

Choi Jung Soo quay lại và nhìn Cale trước khi mỉm cười ngượng nghịu rồi quay đầu lại mỗi khi họ nhìn nhau.

"Tại sao chúng ta lại mang theo tên nhóc đó vậy?"

Cale quay đầu lại sau khi nghe thấy một giọng nói bên cạnh. Park Jin Tae đang lén nhìn Choi Jung Soo và tiếp tục nói.

"Hay tôi lầm rồi? Anh ta dường như không mạnh đến thế đâu."

Park Jin Tae chưa từng nhìn thấy Choi Jung Soo chiến đấu.

Nhưng theo Kim Po-Chul và thậm chí là cả chính Choi Jung Soo, năng lực của Choi Jung Soo chỉ là một năng lực thể chất không có gì đặc biệt.

Park Jin Tae đang nhìn Cale như thể anh ta không thể hiểu được lý do tại sao cậu lại đưa Choi Jung Soo đi cùng.

"Tôi đã yêu cầu mang anh ấy theo cùng chúng ta."

Anh nghe thấy giọng nói của Choi Han vào lúc đó.

Park Jin Tae có thể nghe thấy Choi Han bình tĩnh đáp lại mình.

"Tôi đã yêu cầu Rok Soo hyung làm vậy."

'Tại sao?'

Park Jin Tae thắc mắc về lý do.

Nhưng câu hỏi của anh đã sớm được trả lời.

"Anh ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn anh đấy."

"Gì?"

Park Jin Tae kinh ngạc nhìn Cale.

"Tên nhóc đó?"

"Ừ. Anh ta có tiềm năng rất lớn. Thực tế thì..."

Cale nhìn về phía Choi Han đã xác nhận rằng Choi Jung Soo không thể nghe thấy họ rồi bắt đầu nói.

"Anh ấy sẽ mạnh bằng tôi."( Lời của Choi Han)

Park Jin Tae nhìn đi nhìn lại giữa Choi Jung Soo và Choi Han như thể anh không thể tin được điều đó.

Choi Han là ai chứ?

Tên khốn đã đột nhiên xuất hiện này khá mạnh.

Nếu Kim Rok Soo khiến mọi người sửng sốt vì vô số khả năng mạnh mẽ của mình thì Choi Han lại thể hiện sức mạnh đáng kinh ngạc chỉ với kiếm thuật của anh.

Nhưng thằng nhóc tên Choi Jung Soo này sẽ có thể mạnh bằng Choi Han ư?

Anh không thể tin được.

"Tôi đảm bảo điều đó."

Choi Han ngậm miệng lại sau khi nói vậy.

Cale lặng lẽ nhìn Choi Han.

Cho đến thời điểm Choi Jung Soo qua đời...

Anh vẫn không mạnh hơn Choi Han.

Con Miru trắng yếu hơn con Yong đen của Choi Han.

Nhưng Choi Han dường như muốn Choi Jung Soo đạt đến trình độ của anh, không, vượt qua cấp độ của anh.

Cale có thể hiểu được những gì Choi Han đang nghĩ.

'Mình cũng thế.'

Ánh mắt cậu hướng về phía Lee Soo Hyuk.

'Mình không thể chắc rằng thế giới này có phải là một ảo ảnh, một thế giới song song hay bất cứ thứ gì có thể hay không.'

Trong trường hợp đó, Cale, trưởng nhóm Kim Rok Soo...

Phải truyền lại những điều anh đã học được từ trưởng nhóm Lee Soo Hyuk cho Lee Soo Hyuk trước mặt mình.

"Chúng ta gần đến nơi rồi!"

Cậu nghe thấy giọng nói của người đưa tin và Lee Soo Hyuk quay sang Cale, người đang nhìn mình chằm chằm rồi bắt đầu nói.

Đó là một tình huống khẩn cấp, nhưng anh nói rất chậm.

"Này, Rok Soo. Cậu muốn làm gì nào?"

Người đưa tin đồng thời hét lên.

"Nó ở đằng kia!"

Tất cả bọn họ đều nhìn về phía một tòa nhà.

Một bên đã đổ nát, nhưng tòa nhà ba tầng vẫn giữ nguyên hình dạng của nó.

"Screeeeeeeeeeeeeeeech!"

"Grr!"

"Caaaaaaaaaaaaa!"

Có rất nhiều quái vật vây quanh tòa nhà và đang cố gắng vào bên trong.

"Ugh! Chặn chúng lại!"

"Ư! Cầm cự đi! Trưởng nhóm-nim sẽ ở tới được đây nếu chúng ta cầm cự lâu hơn một chút!"

Những người đeo băng vàng quanh tay đang tấn công quái vật qua cửa sổ tòa nhà và ngăn không cho quái vật vào bên trong.

Nhưng họ đông gấp ba lần so với lũ quái vật.

"Huh?"

Vài người trong số họ quay về phía Cale.

"Họ tới rồi! Quân tiếp viện đến rồi!"

"Trưởng nhóm-nim đến rồi!"

Khuôn mặt họ bừng sáng niềm vui. Một số thành viên đội cứu hộ bắt đầu hét vào tòa nhà với hy vọng trên khuôn mặt.

"Xin hãy kiên trì thêm chút nữa! Chúng ta sẽ có thể đến nơi trú ẩn ngay bây giờ!

"Bây giờ chúng ta đã an toàn rồi!"

Những người cực kỳ gầy gò tập trung bên trong tòa nhà bắt đầu khóc hoặc thở hổn hển khi họ siết chặt tay nhau.

Họ là những người mà các thành viên đội cứu hộ đã tìm thấy.

Họ yếu đuối và bị thương đến mức không thể nói nên lời và chỉ biết lặng lẽ thể hiện niềm vui của mình.

Các thành viên đội cứu hộ đã bảo vệ họ bắt đầu rơi nước mắt khi nhìn thấy những giọt nước mắt và nụ cười thầm lặng của họ.

Nhóm của Cale không thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng họ có thể biết rằng đội cứu hộ đã chú ý đến họ.

Cale bắt đầu nói.

"Tôi đã nói rằng chúng tôi sẽ cho anh thấy sức mạnh của chúng tôi. Chúng tôi sẽ lo liệu vụ này."

"Gì?"

Kim Woo bắt đầu cau mày, nhưng Lee Soo Hyuk, người phụ trách đội cứu hộ đã gật đầu không chút do dự.

"Được thôi."

Sau đó anh nói thêm.

"Làm cho tốt vào."

Giọng anh lạnh lùng không như thường lệ.

Anh đang nói những lời này với tư cách là người chịu trách nhiệm cho đội cứu hộ chứ không phải là hyung của Cale.

Anh đã nói rằng anh sẽ đứng nhìn.

"Ho! Lee Soo Hyuk!"

Kim Woo đã nổi giận.

"Ngay cả khi cậu ta là dongsaeng của anh, anh không thể để cậu ta tự tung đượ-"

Kim Woo có thể nghe thấy Cale bắt đầu nói một cách thờ ơ vào lúc đó.

"Park Jin Tae."

Đó không phải là một giọng nói rất lớn.

Cạch.

Kim Woo thấy Park Jin Tae rút súng ra khỏi túi.

Cale ra lệnh.

"Bắn."

Park Jin Tae bóp cò.

Tang! Tang!

Mục tiêu đã rõ ngay cả khi không nói bất cứ thứ gì.

Joo Ho-Shik hét lên khi những viên đạn bắn về phía lũ quái vật.

"Tôi có niềm tin!"

Kim Woo nhìn Joo Ho-Shik như thể anh bị điên, nhưng Kim Woo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc do dự vào lúc đó.

Baaaaang! Baaaaaang-

Hai vụ nổ lớn bùng ra rồi lửa bắt đầu lan ra từ những con quái vật ở phía sau.

"Kéteeeeeeeeech!"

"Grrrrr!"

Những con quái vật ở phía sau bắt đầu la hét.

Đôi mắt của Lee Soo Hyuk mờ đi khi anh quan sát.

"Đã mạnh hơn rồi à."

Cale bắt đầu nói khi Lee Soo Hyuk quay sang Park Jin Tae.

"Choi Han, Kim Min Ah."

"Vâng, Rok Soo hyung?"

"Giờ mới tới tôi à?"

Cale chỉ về phía những con quái vật.

"Làm loạn đi."

Choi Han và Kim Min Ah tiến về phía Cale đã chỉ.

Keng!

Aura màu đen sáng chói bắn ra dữ dội từ thanh kiếm của Choi Han khi nó đã ra khỏi vỏ.

"Mm!"

Kim Woo vô thức nao núng trước bản chất hung bạo của luồng aura đen.

Nhưng anh phải quay đầu lại sau khi nghe thấy một thứ khác.

Bùm!

Anh nghe thấy một tiếng động lớn trước khi chú ý đến cây giáo lớn trên tay Kim Min Ah.

Kim Min Ah dễ dàng chộp lấy cây giáo lớn cao hơn cô rất nhiều này và lao về phía lũ quái vật.

"...Ho."

Kim Woo há hốc miệng.

Sau đó anh ta lại nghe thấy giọng nói của Cale.

"Tôi sẽ giải thích kế hoạch vì tôi đang dẫn đầu."

Cale nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra.

Bản ghi chép về biến cố này lấp đầy tâm trí cậu.

Cậu chia sẻ mục tiêu chính của chiến dịch này.

"Mục tiêu chính của chúng ta là giải cứu tất cả các thành viên của đội cứu hộ đồng thời tiêu diệt tất cả quái vật gần đó trong quá trình này."

Biểu cảm của Kim Woo và Lee Soo Hyuk đã thay đổi ngay lúc đó.

Lee Soo Hyuk bắt đầu nói.

"... Rok Soo. Còn những người khác thì sao?"

Cale lặng lẽ nhìn về phía Lee Soo Hyuk.

Lee Soo Hyuk chưa từng nói về vụ thảm sát đội cứu hộ Yeonsan-dong này.

Là bởi vì nó vẫn đọng lại như một mối hận trong lòng anh.

Đó cũng là một sai lầm đau đớn.

'Không. Đó không phải là một sai lầm. Bị lừa không phải là tội .'

Mọi người đã thay đổi quan điểm về quái vật sau biến cố đội cứu hộ Yeonsan-dong này.

Cơ thể to lớn và sức mạnh thể chất mạnh mẽ.

Khả năng tấn công cực kỳ hủy diệt.

Con người từng nghĩ rằng đó là cách họ có thể phân biệt sức mạnh của quái vật cho đến khi biến cố này đập tan cách nghĩ đó.

"Những người bên trong tòa nhà mà đội cứu hộ đang cố gắng cứu lấy..."

Cale đưa ra lý do khiến Lee Soo Hyuk, người đã mệt mỏi và mất đi lý do để chiến đấu trong thời gian ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chôn vùi biến cố này vào sâu trong trái tim mình.

"Là quái vật cấp 1."

Chúng là những con quái vật cấp 1 với khả năng đặc biệt cùng với khả năng thu hút để thu hút những con quái vật khác.

Những con quái vật này có thể giả làm người mà chúng đã giết để có thể giết nhiều người hơn.

"Chúng là Mặt nạ Gương."

Những con người duy nhất bên trong tòa nhà đó là các thành viên của đội cứu hộ.

Các thành viên của đội cứu hộ đang bảo vệ lũ quái vật Mặt nạ gương này chứ không phải con người. Những con quái vật cấp 1 này đang nhắm đến họ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net