Chap 775: Giờ tôi đi nghỉ à? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta nên làm gì đây, thưa điện hạ?"

Alberu nắm lấy tay vịn ghế bằng đôi tay đang vuốt mặt sau khi nghe thấy câu hỏi của Tasha.

Thủ tướng của Vương quốc Caro, người vừa nhìn trộm Alberu đã mở lời vào lúc đó.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, thưa điện hạ? Nó nghe có vẻ cực kỳ khẩn cấp."

Ánh mắt anh ta trông như thể anh đã tìm ra một số vấn đề.

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao? Tự nhiên tôi thấy lo quá, họ tìm Tư lệnh Cale Henituse chứ không phải ai khác cả."

"Tôi đồng ý. Thưa điện hạ, liệu chúng tôi, với tư cách là những quốc gia đồng minh của ngài, có thể được nghe xem chuyện gì đang xảy ra không?"

"Tôi cũng muốn nghe."

Bộ trưởng Bộ Ngoại giao của Askosan và một trong những đại diện của một vương quốc ở lục địa phương Đông cũng tham gia.

Alberu nhìn Tasha.

'Chúng ta nên làm gì đây?'

Alberu từ từ nhìn quanh phòng họp sau khi trông thấy câu hỏi trong ánh mắt của dì mình.

'...Giấu nó đi...'

Vì các đại diện khác nhau hoặc điều hành của họ đang ở đây...

'Có vẻ là không được.'

Không thể che giấu sự thật rằng một món thánh vật đã được ban cho Giáo hội Thần chết được.

Hơn nữa, ngay cả khi không có mạng lưới thông tin của các vương quốc khác nhau, Giáo hội Thần chết cũng sẽ không giữ im lặng về chuyện đó.

'Họ sẽ không muốn bỏ qua một vấn đề lớn như vậy.'

Không có ghi chép chính thức nào về việc Giáo hội Thần chết nhận được thánh vật.

Giáo hội của Thần chết hiện tại tới thánh vật còn không có chứ đừng nói đến một Thánh tử hay Thánh nữ.

Cái chết.

Đây là vị thần chủ trì khái niệm tuyệt đối về cái chết, nhưng Giáo hội Thần chết lại không có nhiều ảnh hưởng ở cả hai lục địa phương Đông và phương Tây.

Họ có những ngôi đền trên khắp lục địa nhưng lại không khá giả cho lắm.

Một vị thần đã ban tặng một thánh vật cho một nơi như vậy.

'Họ sẽ làm mọi thứ có thể để lan truyền tin tức.'

Điều này đặc biệt đúng ngay bây giờ, vì Giáo hội Thần Mặt trời, thứ có mức quyền lực đáng kể ở lục địa phương Tây với trung tâm là Đế quốc Mogoru đã mất đi quyền lực và đang nhắm đến sự trở lại. Sự trở lại đó hẳn sẽ mất khá nhiều thời gian mặc dù họ đã có Thánh tử là Jack.

Do đó, các điều hành của nhiều nhà thờ khác sẽ cố gắng hết sức để chiếm lấy vị trí của Nhà thờ Thần Mặt trời.

"...Không thể khác được.'

Thánh vật của Thần chết.

Các thông tin về Thánh truyền.

Cuối cùng là Cale Henituse.

Thông tin về ba chuyện này cuối cùng vẫn sẽ lan truyền.

Vậy thì chỉ có một câu trả lời.

"Bảo anh ấy vào đi."

Anh ra lệnh cho Tasha rồi nói với những người bên trong phòng họp.

"Ta cũng không biết chắc nên tất cả chúng ta có thể nghe cùng nhau. Ta cho rằng đó là thông tin mà tất cả mọi người đều nên biết."

Lông mày của Litana hơi nhướng lên.

'Ngài ấy cho rằng đó là thông tin mà chúng ta nên biết?'

Alberu mà cô biết sẽ không sử dụng những từ không chắc chắn như vậy.

'Chuyện gì có thể đang xảy ra vậy?'

Có vẻ như đó không phải là một sự cố nguy hiểm khác.

Thay vì cảm thấy khẩn cấp, biểu cảm trên khuôn mặt của Alberu là...

'...Khó chịu?'

Anh trông có vẻ hơi khó chịu.

Đây là điều mà Litana chỉ có thể nhận ra vì đã gặp Alberu khá thường xuyên.

Ầm!

"Điện hạ!"

Một linh mục xông vào ngay khi Tasha mở cửa.

"Hửm?"

Đôi mắt Clopeh mờ đi.

Có một số linh mục thường dân ở phía sau linh mục đang khẩn trương chạy vào.

'...Một đền thờ?'

Vị linh mục vừa bước vào với ống tay áo cực rộng tung bay, đang mặc một chiếc áo choàng đại diện cho một nhà thờ.

Hiện tại có rất nhiều linh mục đang ở lại Thành phố Puzzle với tư cách là trị liệu sư. Có một số linh mục cấp cao, nhưng không có ai ở cấp Giám mục.

Rõ ràng là anh ta đã dịch chuyển khẩn cấp đến Thành phố Puzzle.

'Lạ nhỉ. Việc anh ta dịch chuyển đến đây cũng là điều dễ hiểu. Nhưng không có ai ngăn nhóm linh mục đó suốt quãng đường đến phòng họp này sao? Thông tin có thể là gì?'

Clopeh không phải là người duy nhất thấy kỳ lạ.

Bộ trưởng Bộ Ngoại giao của Askosan cũng bắt đầu vô thức phát biểu sau sự xuất hiện của một cá nhân bất ngờ.

"...Tại sao một linh mục lại đột nhiên-"

"Điện hạ!"

Vị linh mục có vẻ là một giám mục đó hoàn toàn phớt lờ người đại diện của Askosan. Thay vào đó, anh ta cúi đầu trước Alberu và bắt đầu nói.

"Tôi là người phụng sự Thần chết."

"Ngươi là giám mục phải không?"

"Vâng, thưa điện hạ. Tôi là giám mục ở thủ đô của Vương quốc Roan."

Là giám mục của Thành phố Huiss, thủ đô của Vương quốc Roan, anh ta là người phụ trách Điện thờ Thần chết ở Vương quốc Roan.

"Thưa điện hạ. Ngài đã nghe gì chưa?"

Đôi mắt của giám mục lấp lánh khi anh ta ngẩng đầu lên.

"...Ừm."

Alberu nuốt nước bọt thay vì trả lời.

'...Trông như đã phát điên rồi vậy'

Đôi mắt của giám mục đầy vẻ điên cuồng và tham lam.

'Cũng dễ hiểu, vì thánh vật đã được ban cho ngôi đền có giám mục chứ không phải ngôi đền có Giáo hoàng.'

Sử dụng tình thế có lợi này có thể sẽ đưa vị giám mục đây lên làm giáo hoàng tiếp theo.

"Điện hạ! Tôi đã vội vã chạy đến đây vì có một thông điệp tôi phải chuyển cho ngài!"

Vị linh mục không để ý rằng mái tóc trắng của anh đang rối bù và tiếp tục hét lên.

"Thần chết đã ban tặng một thánh vật cho Đền thờ Thần chết ở thủ đô của Vương quốc Roan!"

Sự im lặng lấp đầy phòng họp trong giây lát.

"Ý ngươi là thế nào?"

"Thánh vật? Một thánh vật của Giáo hội Thần chết?! Một thứ như vậy-"

Tuy nhiên, nó ngay lập tức trở nên ồn ào.

Ngay cả đại diện của Vương quốc Breck và Vương quốc Whipper, những người chủ yếu giữ im lặng cũng đã nói một vài điều vì họ không thể che giấu sự bất ngờ của mình.

"Đúng rồi ạ."

Một nụ cười xuất hiện trên miệng vị linh mục trong giây lát.

Alberu đã nhìn thấy nó rõ ràng mặc dù nó chỉ tồn tại trong chốc lát. Vị linh mục không biết gì về ánh mắt sắc bén của Alberu trước khi hét lên với vẻ mặt đắc thắng.

"Ngài ấy cũng đã ban một lời Thánh truyền theo cùng thánh vật! Với tư cách là người phụng sự của Thần chết, tôi phải hoàn thành Lời Thánh truyền này!"

"Ngươi, không, Giám -nim, ngài có phải là người đã nhận được Lời Thánh truyền không?"

Có người sửng sốt nhìn giám mục.

"...E hèm, tôi không nghe thấy, nhưng nó được viết trên một tờ giấy da đi kèm với thánh vật."

Giám mục từ từ nhìn đi chỗ khác.

Alberu giơ tay và ra lệnh cho giám mục nói.

"Giải thích chi tiết."

"Tôi hiểu rồi, thưa điện hạ."

Vị giám mục đứng thẳng lên và nhắm mắt lại. Anh ta mang một vẻ mặt như thể anh đang nhớ lại một thứ gì đó bùng bổ bên trong mình.

"Hôm nay... Hôm nay là ngày chúng tôi cầu nguyện hàng tuần. Hôm nay tất cả chúng tôi đều đã tập trung lại với nhau sớm hơn để cầu nguyện với Thần chết cho tất cả chúng sinh trên thế giới này."

"Và?"

Giám mục hơi cau mày sau khi bị đại diện của Askosan ngắt lời, nhưng anh vẫn đáp lại mà không có bất kỳ vấn đề gì.

"Đó là thời điểm tôi đưa ra lời cầu nguyện cuối cùng cho sự thịnh vượng của cả lục địa phương Đông và Tây."

"Và?"

"À hèm! Và!"

Vị giám mục thậm chí còn không nhìn đại diện của Askosan, người đã cắt lời anh lần nữa và tiếp tục nói.

"Bóng tối đã bất ngờ ập xuống ngôi đền. Sau đó, một ánh sáng rực rỡ đã giáng xuống bàn thờ ở trung tâm của ngôi đền!"

"Và sau đó?"

"À hèm."

Vị giám mục mặc kệ đại diện của Askosan và tiếp tục nói.

"Thánh vật cùng tờ giấy da với Lời Thánh truyền đã đột nhiên xuất hiện trên đó."

"Thánh vật là gì?"

Thủ tướng của Vương quốc Caro hỏi mà không giấu được vẻ lo lắng nhưng vị giám mục lắc đầu.

"Ý ngươi là thế nào?"

Alberu hỏi và giám mục đáp lại với vẻ tiếc nuối.

"Tôi không thể chạm vào thánh vật."

"...Là sao?"

"Một luồng khí gì đó kêu lên răng rắc mỗi khi chúng tôi cố gắng chạm vào thánh vật trên đỉnh bàn thờ. Chúng tôi nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm nếu cố gắng chạm vào nó."

"Ho."

Đại diện của Vương quốc Breck ngạc nhiên và bắt đầu nói.

"Vậy chúng ta có thể làm gì với thánh vật? Cứ để nó ở yên đó mà không biết nó có thể làm được gì sao?"

Vị giám mục lại lắc đầu khi câu hỏi đó, thứ nghe như thể anh đang tự nói với chính mình vang lên cùng với một tiếng thở dài.

"Thánh truyền đã chỉ ra chủ nhân của thánh vật."

Giọng anh bình tĩnh, cao cả và rõ ràng.

Các linh mục nhìn Alberu.

Giám mục tiếp tục nói.

"Chủ nhân của món thánh vật này là người duy nhất sống lại mặc dù đã bị đâm vào tim. Chỉ có người đã cứu lấy toàn lục địa mới có thể là chủ nhân của món đồ này mà thôi."

"Ah."

Ai đó kinh ngạc.

Người đã sống lại dù đã bị đâm vào tim.

Người đã cứu lấy toàn lục địa.

Chỉ có một người.

Chỉ có cậu ta đáp ứng đủ các điều kiện.

Litana vô thức nhắm mắt lại. Cô cảm thấy ớn lạnh khắp người. Cô có thể cảm nhận được sự tuyệt vời của hành động mà Cale đã làm.

Cô nghe thấy tiếng Clopeh lầm bầm vào lúc đó.

"Ngay cả một vị thần cũng nhận ra ngài ấy và ban tặng một thánh vật, vậy tại sao những con người từng tuyên bố rằng họ sẽ ở bên ngài ấy lại hành động như thế này-"

Litana không nói nên lời trước những lời nhận xét của anh khi anh thở dài.

Cô từ từ mở mắt và nhìn Clopeh. Sau đó cô giật mình.

Nắm đấm của anh đang siết chặt. Nắm đấm của Clopeh Sekka run lên khi anh trừng mắt nhìn những người xung quanh bàn.

Cả vị Giám mục lẫn các linh mục đều đang cúi đầu trước Alberu vào lúc đó, họ đưa ra một yêu cầu.

"Thưa điện hạ. Chúng tôi phải được gặp Tư lệnh Cale Henituse-nim."

Mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía Alberu. Anh lờ đi ánh nhìn của họ và trả lời.

"Tư lệnh Cale hiện đang không ở trong tình trạng có thể gặp gỡ mọi người."

Vị giám mục mang một vẻ mặt kiên quyết như thể anh đã biết chuyện này.

Anh có thử đến tòa nhà phụ để gặp Cale trước khi đến tìm Alberu vì Lữ đoàn Hiệp sĩ Hoàng gia đã từ chối anh.

"Thưa điện hạ. Chỉ trong giây lát thôi. Đây là lần đầu tiên sau hàng trăm năm, Thần chết, không, bất kỳ vị thần nào ban tặng một thánh vật đó ạ."

Vị giám mục đang tuyệt vọng bào chữa cho trường hợp của mình.

"Nó quý giá đến mức đó đấy ạ. Và Tư lệnh Cale Henituse-nim là người duy nhất có thể tìm ra danh tính của nó."

"Làm ơn, chúng tôi cầu xin ngài, thưa điện hạ."

Các linh mục cúi đầu một lần nữa.

Alberu đáp lại bằng ánh mắt kiên định.

"Đây không phải là vấn đề để ta quyết định. Tư lệnh Cale. Chúng ta phải làm theo ý muốn của cậu ấy."

Ta không quyết định được chuyện này. Đó không phải là chuyện mà ta có thể ra lệnh cho Tư lệnh Cale làm. Nên đừng có xin ta.

Alberu kẻ ra một ranh giới và tiếp tục nói.

"Tuy nhiên, có một điều mà ta tò mò."

"Xin cứ hỏi, điện hạ."

"Thánh vật có phải là thứ mà Tư lệnh Cale sẽ được nhận ngay lập tức nếu đến Đền thờ của Thần chết không?"

Alberu hỏi vì anh lo rằng nhà thờ có thể sẽ làm gì đó để không trao thánh vật cho Cale hoặc cố gắng thỏa thuận với cậu để lấy thứ gì đó trao đổi với thánh vật.

Tất nhiên, không cần phải lo về việc Cale bị nhà thờ kéo đi khắp nơi. Anh chỉ hỏi vì anh lo rằng Cale có thể sẽ đánh nhau với nhà thờ mà thôi.

Giám mục trả lời không chút do dự.

"Vâng, thưa điện hạ. Chúng tôi sẽ đưa nó cho ngài ấy ngay lập tức. Vật phẩm từ vị thần của chúng ta sẽ đến tay chủ nhân hợp pháp duy nhất của nó. Chúng tôi chỉ muốn biết nó là loại thánh vật nào thôi."

Alberu khẽ gật đầu.

'Hừm. Ít nhất thì nhiêu đây cũng không quá phiền phức cho Cale.'

Khi Alberu có suy nghĩ đó...

"Mọi người ở Roan và toàn bộ lục địa sẽ chứng kiến ​​cảnh tượng này và vui mừng."

"...Ừm?"

Alberu nhìn người giám mục sau khi đột nhiên nghe thấy giọng nói tràn đầy năng lượng của anh ta. Vị giám mục hẳn đang nghĩ về chuyện gì đó tuyệt vời, anh ta cười rạng rỡ và nói.

"Khoảnh khắc vinh quang khi mà một món thánh vật được trao trả cho chủ nhân của nó, đó sẽ là một cảnh tượng để mọi người thưởng thức và ăn mừng."

Giám mục đang tưởng tượng ra một cảnh tượng như vậy.

Anh ta đang tưởng tượng niềm vinh quang đó xảy ra ở đền thờ của mình, đưa anh đến gần hơn với vị trí giáo hoàng.

"Trong vài tháng qua, không. Các công dân của lục địa phương Tây đã phải vật lộn trong vài năm qua vì nhiều cuộc chiến tranh. Họ đã liên tục sống trong sợ hãi. Tôi chắc rằng nó cũng giống như vậy ở lục địa phương Đông."

Vị giám mục hùng hồn nói với tất cả các điều hành trong phòng họp.

"Cảnh tượng ấy sẽ tượng trưng cho khởi đầu của sự hòa bình cho tất cả những người đó."

Anh đã thể hiện niềm đam mê quyền lực mạnh mẽ của mình cũng như sự tuyệt vọng vì một mục đích cao cả.

"Xin hãy tin tưởng và giao việc đó cho chúng tôi! Tôi và nhà thờ thề bằng cả mạng sống của mình rằng chúng tôi sẽ coi Tư lệnh-nim là nhân vật quan trọng nhất và thông báo cho mọi người rằng hòa bình đã đến!"

'Không, thế không tốt.'

Alberu hơi lo lắng quay đầu lại. Anh chạm mắt với Tasha. Cô lắc đầu với vẻ mặt như muốn hỏi họ đang định làm gì.

Tất cả những gì các linh mục vừa nói tuyệt đối không được xảy ra.

Đó là những gì ánh mắt cô đang nói lên.

Alberu đồng ý với cô. Họ chắc chắn rằng Cale sẽ lén lút xâm nhập vào đền thờ để cướp cả Thánh vật và Thánh truyền đi nếu giám mục cố gắng làm những điều đó.

"Chúng ta nên nghe từ Tư lệnh Cale và xem xem cậu ấy muốn làm gì-"

Chính lúc đó.

Bùm-!

Có một tiếng ầm ầm mạnh mẽ vang vọng.

Alberu ngay lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ai đó trong phòng họp hét lên.

"Đền thờ-!"

Ngôi đền của vị thần bị phong ấn vẫn đang lơ lửng trong không trung.

Dù đã bị phá hủy khắp nơi nhưng ngôi đền vẫn mang lại cảm giác linh thiêng, nó đang hơi rung chuyển.

* * *

"Ừm."

Cale, người lại bất tỉnh khi gặp Thần chết từ từ mở mắt ra.

Cậu không thể không giật mình ngay khi mở mắt.

"Cậu đã tỉnh chưa, thiếu gia-nim?"

"Cale-nim!"

"Nhân loại!"

Cale khẩn trương mở miệng khi Ron, Choi Han và Raon thể hiện sự vui mừng khi cậu thức dậy bằng cách riêng của họ.

"R, Raon! Nhóc-"

"Hửm?"

Raon nghiêng đầu rồi hào hứng nói.

"Nhân loại! Chẳng phải thứ đã tát ngươi bất tỉnh là thánh vật sao? Ta sẽ đảm bảo rằng Thần chết phải trả giá cho chuyện đó!"

Raon đã đúng khi ném cuốn sổ đen vào một quả cầu lửa lơ lửng.

Cale nói một cách nghiêm khắc nhưng vội vàng.

"Đừng làm vậy. Nó quý lắm đấy."

"Hửm? Thánh vật đắt lắm sao?"

Khóe môi Cale cong lên.

Đôi mắt của Ron và Choi Han mờ đi khi họ quan sát. Thật hiếm khi họ nhìn thấy nụ cười dịu dàng như vậy nở trên khuôn mặt Cale.

"Ừ. Đối với ta thì đắt lắm."

"Ta không biết chuyện đó, nhân loại! Ta chỉ đang cố dọa Thần chết thôi!"

"Làm tốt đấy."

Cale khen Raon, người vẫn đang bị sốc trước khi nhận lấy cuốn sách đen từ nhóc ta.

Sau đó cậu cẩn thận mở nó ra.

Thần chết đã cho Cale một gợi ý để tìm trong cuốn sách vì nó sẽ được viết ở đây.

Soạt, Soạt.

Tay cậu dừng lại ở một chỗ trong khi lật qua từng trang .

"Tìm thấy rồi."

< Endable >

Đó là một thành phố trống rỗng, nơi đã từng là một vương quốc được xây dựng bởi White Star. Nó đã bị phá hủy bởi nghi lễ triệu hồi những con quái vật chưa được xếp hạng.

Tuy nhiên, Vương quốc Endable đã lấy Công tước Ma cà rồng làm trung tâm và đã dần được khôi phục lại trong lúc nhóm của Cale bị kẹt bên trong ngôi đền của vị thần bị phong ấn, và những chủng tộc vẫn bị các lục địa xa lánh đã quay trở lại sống ở đó.

Nó không còn được gọi là vương quốc nữa mà chỉ là Endable. Họ không có định hướng rõ ràng về cách di chuyển từ bây giờ.

Vùng đất bên dưới hố sụt này...

Từ Endable được viết bằng tiếng Hàn trên một trang giấy đen... Đó là nơi Lee Soo Hyuk được tái sinh.

- Cale, Cale!

Chính lúc đó.

Super Rock khẩn trương gọi Cale.

Bùm-

– Ngôi đền của vị thần bị phong ấn, không, nơi đó bây giờ là ngôi đền của cậu!

Cale nhìn ra ngoài cửa sổ ngay khi nghe thấy giọng nói của Super Rock.

Cậu có thể nhìn thấy ngôi đền trong không trung đang rung chuyển. Cale cảm thấy một cảm giác kỳ lạ trong cơ thể mình cùng lúc đó.

Cậu có thể cảm nhận được tiếng hét và nỗi đau thầm lặng của ngôi đền.

– Có vẻ như cậu sẽ cần phải nhanh chóng hạ nó xuống đất.

'Ừm.'

Cale nhắm nghiền mắt lại.

Cậu muốn hướng đến Endable nhưng cậu chắc chắn có rất nhiều việc phải làm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net