167: Có lẽ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật xấu xa.

Ðó là suy nghĩ của Cale ngay khi cậu nghe thấy câu nói đó.

Flip.

Nữ tu sĩ nhanh chóng lật nhanh qua từng trang. Cô tiếp tục nói sau khi đã xem qua tất cả các trang còn lại.

"Tất cả chúng. Tất cả các trang đều chỉ có một câu giống nhau."

"... Nó trông giống như một cuốn sách bình thường đối với những người khác."

Tất nhiên, nội dung ban đầu không chỉ là 'bình thường', nhưng nó không tỏa ra aura đáng ngại như vậy.

Bang. Bang.

Cale, người đang cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, thở dài khi thấy Raon liên tục đập cửa sổ như thế và mở nó ra cho thằng bé. Raon nhanh chóng bay vào và hét lớn.

"Ta có một cảm giác không tốt về thứ này!"

Thằng bé sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh Cale và nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay Cage. Cage ngây người nhìn theo hành động của Raon và tiếp tục lên tiếng khi thấy ánh nhìn của Cale.

"Thành thật mà nói, tôi thực sự không thể đọc những gì được viết ở đây. Tập hợp những ký tự lạ lùng này khiến tôi nghĩ đến câu nói đó trong đầu mình."

Cale hỏi khi thấy Cage đã nói xong.

"Giết chết cái chết có nghĩa là gì?"

Nữ tu sĩ lắc đầu.

"Tôi không chắc. Đúng là một cuốn sách phức tạp. Cái tên tác giả, 'Một Cái chết Chân thành', đúng là chuyện nhảm nhí." (1)

Cage dần trở nên mất kiểm soát lời nói của mình. Cô bỗng dừng lại, giả vờ ho một chút, rồi tiếp tục nói.

"Giáo hội của Thần Chết có lưu truyền một cuốn sách ghi lại những lời nói của Thần Chết. Họ đã giải mã những dòng chữ đó và sử dụng nó như lời dạy của Thần Chết."

"Trong cuốn sách đó có câu nói giống thế không?"

Cage mỉm cười với Cale, cậu luôn hiểu được cô đang muốn nói gì.

"Không phải vậy. Tuy nhiên, tương truyền rằng Thần Chết đã nói như thế này."

Cô nhớ lại những thứ mà cô buộc phải học thuộc trước khi có thể đi ngủ khi bé. Các linh mục chỉ cho phép cô ngủ khi cô đã thuộc lòng tất cả.

"Cái chết không phải là kết thúc."

Ðó là những gì ngài đã nói về cuộc sống.

"Chúng ta có hai sự lựa chọn sau khi chết. Con đường đúng đắn và con đường quanh co."

Shhhhhhh-

Ánh sáng đen lại bao quanh cuốn sách một lần nữa.

Cả Cale và nữ tu sĩ đều hơi ngần ngại, nhưng cô vẫn bình tĩnh tiếp tục nói.

"Thời điểm ta bước chân lên con đường quanh co, ta sẽ nhận được một lựa chọn khác ở cuối con đường."

Flip.

Cuốn sách liên tục tự động lật và rồi dừng lại ở một trang.

Cale mở miệng dự tính hỏi Cage những gì được viết trên trang giấy. Tuy nhiên, những lời thô tục thoát ra từ miệng Cage khiến cậu phải ngậm miệng lại.

"Cái tên thần điên khùng này."

Cage tiếp tục.

"Ngươi có tò mò về phương pháp tiêu diệt cái chết không? Nó lại hỏi câu hỏi đó. Ngài có tò mò không?"

Cale trả lời.

"Hoàn toàn không."

Cậu thực sự không tò mò chút nào.

Cậu đã nghĩ rằng đây sẽ là một kho báu, nhưng hóa ra lại là một vật phẩm tồi tệ.

"Ðúng vậy, nhân loại. Không cần thiết phải giữ một thứ nguy hiểm như vậy."

Raon vỗ nhẹ vào cánh tay Cale bằng bàn chân trước ngắn ngủn và cười khúc khích như thể đang nói với Cale rằng cậu đã làm rất tốt. Cale kìm lại tiếng thở dài trước hành động của Raon.

Cậu đã hỏi Eruhaben về những vật phẩm thần thánh trên đường trở về từ Ðế Quốc. Lúc đó Eruhaben đã lắc đầu.

'Không có cách nào để giải mã ngôn ngữ của các vị thần. Chỉ những người được chọn mới có thể nghe hoặc đọc nó.'

Cale hỏi nữ tu sĩ.

"Cô Cage, cô có tò mò về nó không?"

"Tôi cũng không tò mò về nó chút nào."

'Như mình nghĩ.'

Cale chỉ vào cuốn sách sau khi thấy rằng Cage dường có suy nghĩ giống như cậu khi gặp những thứ như thế này.

"Cô giữ nó an toàn giúp ta được không?"

"Ðược chứ. Tôi nghe nói rằng hầu hết các vật phẩm thần thánh của Thần Chết đã biến mất. Tôi sẽ giữ nó an toàn và giao nó lại khi ngài cần, thiếu gia."

Cô gõ gõ vào cuốn sách.

Có cảm giác như thể trên tay cô không phải là một vật phẩm thần thánh mà là một thứ gì đó rất đáng ghét vậy.

"Tôi nghĩ người bình thường sẽ gặp khó khăn và mơ thấy ác mộng vì cuốn sách chứa đầy aura đáng ngại."

"Ðó hẳn là lý do tại sao ta gặp ác mộng!"

Raon hét lên và tiếp tục nhìn chằm chằm vào cuốn sách một lần nữa.

Cale nghiêng đầu sang bên.

'Ác mộng? Khó khăn?'

Cale không gặp vấn đề gì với giấc ngủ. Thực tế thì có lẽ cậu đã ngủ ngon hơn bao giờ hết.

'... Chuyện này thật kỳ lạ.'

Cale đang suy nghĩ về chuyện lạ lùng này, nhưng một tiếng động nhỏ đã khiến cậu quay đầu sang.

Lách cách.

Nước trà trông như có vẻ sẽ tràn ra bất cứ lúc nào khi chiếc tách liên tục va vào chiếc đĩa ở bên dưới.

"... Thánh tử?"

Cale gọi cậu ta, nhưng Jack chỉ tiếp tục lắc lư mà không thể trả lời.

Tách trà trên tay cậu có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

'Và tại sao cậu ấy lại như thế này?'

Cale bắt đầu cau mày vì không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Jack cuối cùng cũng có thể lên tiếng.

"Tôi, tôi muốn uống một ít trà vì bỗng nhiên cảm thấy lạnh. C, chỉ vậy thôi."

'Lạnh?'

Có ai đó đã giúp lấy tách trà ra khỏi tay Jack trong khi Cale đang cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Clang!

Cage gần như đập mạnh tách trà xuống bàn và nghiêm nghị nói với Jack.

"Ðó là một vị thần."

'Thần?'

Cale càng bối rối hơn.

"Jack-nim, đó là hào quang của một vị thần."

Nữ tu sĩ điên Cage đã hiểu ra Jack đang bị làm sao. Đó là cảm giác lạnh lẽo và đáng sợ mà không thể chỉ giải quyết bằng thứ gì đó như trà nóng.

'... Dù không thể nghe thấy lời của thần mà cậu ấy cung phụng, nhưng mình đoán là cậu ấy vẫn có thể cảm nhận được nó.'

Cô nghĩ rằng việc Jack trở thành một vị thánh là sự sắp đặt của số phận.

Mặc dù cậu không thể nghe thấy bất cứ điều gì mà vị thần muốn nói, nhưng ít nhất cậu có thể cảm nhận khi thần đang nhìn cậu. Cô mở miệng nói.

"Hào quang của một vị thần là thứ gì đó rất đáng sợ và lạnh lẽo."

Mặc dù cô hay phàn nàn về việc Thần Chết than vãn và đáp lại bằng những từ ngữ không mấy đẹp đẽ, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ danh tính của mình.

Giống như việc bị nhà thờ khai trừ không thể ngăn cản cô sống cuộc đời theo ý muốn của riêng mình, thân phận nữ tu sĩ khiến cô không thể lãng tránh vị thần của mình.

"... Cô Cage."

Jack đan hai bàn tay đang run rẩy vào nhau và nhìn về phía Cage. Cậu đã bình tĩnh lại một chút sau khi Cage, một nữ tu sĩ của Thần Chết, cầm tay anh.

"Jack, cậu muốn làm gì thế?"

Jack chỉ đưa tay ra.

Cậu dường như muốn với lấy chiếc gương cầm tay.

Chiếc gương được Cale đặt lên tay cậu.

"Cứ làm bất cứ điều gì cậu muốn."

Jack từ từ mở chiếc gương khi nghe Cale nói.

Click.

Cậu có thể nhìn thấy mặt gương cũ kỹ bị nứt vỡ bên trong.

"Ah."

Jack mở to mắt. Cậu nhìn về phía Cale với sự kinh ngạc.

"C, có chữ trên mặt gương ......!"

'Có chữ ở đó nữa?'

Cale hỏi với một thái độ thoải mái.

"Nó nói gì?"

Jack nhìn lại chiếc gương trong khi không ngừng run rẩy.

"Kết tội. Nó nói kết tội."

Những từ đó như thể khắc sâu vào tâm trí cậu.

Họ chắc chắn rằng chiếc gương cầm tay này chính là 'Sự kết tội của Mặt trời'.

Thần Mặt trời không phải là một vị thần nhân từ.

Ngài là một vị thần công bình, hành động lý trí.

Tuy nhiên, chính việc hành xử lý trí lại khiến ngài trở nên nhân từ.

Quyền lực, tình cảm và lòng trắc ẩn. Một phán quyết được đưa ra mà không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố khác chính là nhân từ.

Jack cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi đã nhìn thấy chữ trên gương.

Ðó là bởi vì 'kết tội' không nhằm vào cậu.

Tuy nhiên, cậu đã sợ hãi. Cậu cũng cảm thấy mình bị áp bức.

Cậu có thể cảm thấy sự giận dữ phát ra từ vật phẩm thần thánh.

"Thiếu gia-nim, tôi không có tự tin để giữ vật phẩm này."

Cale nhận lại chiếc gương từ tay Jack. Cậu không nhìn thấy bất cứ thứ gì được viết trên gương. Cậu cũng không cảm thấy có aura đáng sợ nào phát ra từ nó.

"Ta sẽ giữ nó vậy."

Thánh tử mỉm cười nhẹ nhõm khi nghe thấy câu trả lời của Cale. Tuy nhiên, nụ cười cậu nhanh chóng biến mất khi Cale tiếp tục.

"Tuy nhiên, cậu sẽ cần mang theo chiếc gương này khi chúng ta đến Ðế Quốc, Jack-nim."

Sau đó Cale chia sẻ thông tin về Nhà giả kim Rei và Hiệp sĩ mèo Rex. Ngoài ra, cậu cũng giải thích cặn kẽ về hình ảnh Vatican bị phá hủy và cuộc trò chuyện giữa các công dân.

Jack chỉ có thể ngây người nhìn Cale. Cale tiếp tục.

"Chúng ta cần phải cứu họ."

Những lời đó khiến Jack tập trung trở lại.

"...Ðúng vậy. Chúng ta cần cứu họ."

Jack gật đầu và nữ tu sĩ điên vỗ vai cậu. Jack cười đáp lại cô.

"Thiếu gia-nim."

"Sao?"

"Tôi tôn trọng cậu."

Jack tiếp tục khi thấy Cale không nói nên lời.

"Tôi muốn cứu giúp những người khác giống như cậu vậy thiếu gia. Tôi muốn được như cậu."

Cale chỉ có thể gật đầu trước vẻ mặt thuần khiết của Jack.

"Vậy thì ta nghĩ tới lúc ta nên đi."

Cale uống nốt phần trà còn lại và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cậu chào tạm biệt hai linh mục và mở cửa phòng.

"Thiếu gia-nim."

Thở hổn hển.

Cale há hốc mồm kinh ngạc.

Cậu có thể thấy một đôi mắt trắng dã.

Là pháp sư tộc Hổ Gashan.

"Chuyện gì, chuyện gì vậy?"

Cale gần như nói lắp vì sốc. Gashan nói với một biểu hiện nghiêm túc trên khuôn mặt mình.

"Thiên nhiên nói với tôi rằng đã có một sức mạnh hùng mạnh giáng xuống. Có chuyện gì đã xảy ra sao? Ngài không sao chứ thiếu gia?"

'Ồ. Ðúng là một nhà ngoại cảm.'

Cale gật đầu để cho Gashan thấy rằng mọi chuyện vẫn ổn.

"Mọi chuyện vẫn ổn nên ông không cần phải lo lắ-"

"Gì thế?"

Cale lại một lần nữa thở dốc.

Raon cao giọng.

"Ông Rồng Vàng! Ông không thấy rằng nhân loại của chúng ta đang bị sốc sao? Ông có thể sẽ dọa chết nhân loại yếu ớt nếu ông đột nhiên xuất hiện như vậy!"

'...Chết?'

Cale ngăn không cho Raon nói thêm bất cứ điều gì đáng sợ hơn và ngượng nghịu mỉm cười với Eruhaben.

Eruhaben đã quay về hang ổ của mình kể từ khi họ trở về từ Ðế Quốc.

Ông ấy chắc hẳn mới vừa trở lại, vì ông ấy hiện đang ở lối vào của tầng năm và nhìn vào cãn phòng.

"Thần linh ơi. Ta không thể tin rằng đứa nhóc này lại là một con Rồng."

Eruhaben lắc đầu và nhìn Raon với vẻ hoài nghi trước khi quay lại nhìn Cale.

"Của ngươi đây."

Ông đưa cậu một cái lọ chứa đầy chất lỏng màu tím. Ðôi mắt của Raon lấp lánh khi thằng bé nhìn vào cái chai.

"Có phải là Cơn thịnh nộ của Rồng không?"

Gashan bối rối trước cái tên 'Cơn thịnh nộ của Rồng', tuy nhiên, Cale không quan tâm lắm..

"Không, cái này là từ Ðế Quốc. Cơn thịnh nộ của Rồng thì khác."

Chất lỏng màu tím là thứ mà họ đã đánh cắp từ lâu đài Maple.

"Tại sao ngươi cần cái này?"

Cale đặt cái chai vào túi ma thuật của mình rồi mới trả lời câu hỏi của Raon.

"Ðể tạo ra nhiều chuyện phải làm cho Ðế Quốc và Liên minh phương Bắc."

Gashan một lần nữa lại bối rối trước những lời nói thản nhiên của Cale. Ông cảm thấy như thể mình đã vô tình nghe được một kế hoạch quy mô lớn.

Ông nghe thấy giọng nói của Raon ngay lúc đó.

"Ah ta hiểu rồi!"

Gashan bắt đầu lo lắng.

'... Có phải bộ tộc ta đã gặp phải một người quá mạnh mẽ hay không?'

Tuy nhiên, đã quá muộn để suy nghĩ.

Cale hỏi Gashan.

"Hổ có giỏi leo trèo các vách đá không?"

"... Gì cơ? Vách đá sao?"

"Ðúng. Một vách đá khá nguy hiểm."

Gashan bối rối nhưng vẫn trả lời thành thật.

"Chà, các chiến binh có thể."

Cale bắt đầu mỉm cười.

"Vậy sao?"

Gashan vô thức nắm chặt quyền trượng của mình. Ông đang chờ đợi thiên nhiên nói rằng đây sẽ là một chuyện tồi tệ, tuy nhiên, thiên nhiên lại im lặng. Ðó là lý do tại sao ông phải tập trung vào những gì Cale nói.

"Cùng đến Hẻm núi Tử thần khi thời tiết tốt hơn vậy."

"... Vâng, thưa cậu, huh? Hẻm núi Tử thần?"

Ðó là một trong Năm Khu vực Cấm. Hẻm núi Tử thần.

Nó nổi tiếng với địa hình tồi tệ, là nơi mà quái vật, con người và động vật đều cảm thấy khó có thể sinh sống. Hơn nữa, nơi đó khủng khiếp đến mức ngay cả thực vật cũng không thể sống sót. Hẻm núi cũng có thời tiết kinh khủng vì ở một chỗ quá cao.

Gashan nuốt nước bọt khi nghe Cale nói họ sẽ đến đó. Cale thêm vào.

"Cơn thịnh nộ của Rồng sẽ rơi xuống hẻm núi."

"Khụ."

Gashan nghe thấy tiếng chế giễu của Rồng cổ đại.

"Tên nhân loại xui xẻo này khá cam đảm đấy."

Eruhaben nghe có vẻ tự hào.

"Tốt. Ngươi cần phải càng can đảm hơn để bù đắp cho phần xui xẻo của mình."

"Cám ơn ngài rất nhiều."

Cale bình tĩnh nhận lời khen với vẻ xấu hổ. Gashan chỉ lặng lẽ nhìn họ trò chuyện.

"Gashan, ta có thể đi bây giờ chứ? Ta có chuyện cần thảo luận với Eruhaben-nim."

"À, vâng."

Gashan gật đầu liên tục và nhìn theo Cale và Eruhaben đi về phía phòng thí nghiệm của Rosalyn. Raon đến chỗ ông vào lúc đó.

Gashan lấy làm lạ vì Rồng Đen chưa bao giờ chủ động tiếp cận ông cả. Raon bắt chuyện.

"Vui lên đi!"

"Gì cơ?"

Gashan hỏi lại, nhưng Raon nở một nụ cười chúm chím với cặp má núng nính rồi nhanh chóng theo sau Cale.

Gashan nhìn theo ba người họ một lúc trước khi rời đi cùng hai linh mục.

---

"Cô muốn tôi ngồi trên lưng mình?"

Tại bờ biển lãnh thổ Ubarr.

Hiện tại đã là buổi khuya và Cale đang đứng bên dưới một nguồn sáng nhỏ.

"Ðúng vậy. Chúng tôi sẽ dẫn đường cho cậu đến làng."

Một con Cá voi lưng gù lớn với vết sẹo chữ X đề nghị với Cale.

Witira tiếp tục nói với Cale có vẻ đang do dự.

"Raon-nim và thiếu gia Cale, nhóm của cậu có đủ tư cách để ngồi trên lưng tôi."

"Ðúng thế! Cậu cũng có thể cưỡi tôi!"

Cá voi Paseton đồng ý với chị gái của mình và cũng đề nghị bản thân với Cale.

"Mm."

Cale ngập ngừng.

"Xin lỗi."

"Sao cõ?"

Cale thắt chặt chiếc khăn choàng cổ của mình khi Paseton bối rối hỏi.

"Gió biển mùa đông thật lạnh."

Cậu nghĩ rằng di chuyển trên lưng Cá voi sẽ rất lạnh.

Paseton thốt lên một tiếng 'à' đồng tình.

Cale chỉ về phía Rosalyn và Raon khi cậu nhìn Witira.

"Hãy cho tôi biết tọa độ. Raon và Rosalyn sẽ dịch chuyển tôi tới đó."

Witira cau mày.

"... Uhh, mm. Thiếu gia Cale."

"...Sao thế?"

Cale hơi lo lắng.

Hiện tại đã là giữa tháng Giêng. Cale bí mật gặp gỡ chị em Cá Voi tại một trong những hòn đảo được chỉ định là một phần của lãnh thổ Henituse trong thời tiết lạnh giá này.

Bây giờ là lúc đi đến Làng Cá voi bàn bạc về tuyến đường biển. Witira ngượng nghịu mỉm cười.

"Nó là một con sông bãng."

'Hmm?'

"Ngôi làng nằm trên một sông băng khổng lồ. Nó luôn luôn chuyển động. Vì vậy, rất khó để đưa ra một tọa độ chính xác."

'Huh, nếu vậy-'

Cale suy nghĩ một lúc trước khi lên tiếng.

"Raon, bay cũng sẽ lạnh, phải không?"

"Sẽ rất lạnh đó! Nhân loại, ngươi sẽ bị cảm lạnh mất!"

"... Ma thuật giữ nhiệt cảm õn."

Cậu không ngờ rằng Làng Cá Voi lại nằm trên một con sông băng chuyển động.

Cậu đã nghĩ rằng nó là một phần của lục địa vì họ đã đề cập rằng Liên minh phương Bắc đang quan sát họ.

Cale nhìn Choi Han lặng lẽ buộc một con tàu nhỏ vào hai con Cá voi trong khi Rosalyn, ôm On và Hong trong tay, tiến hành phù phép cho con tàu.

Cuối cùng thì cậu cũng bước lên tàu.

Lưng Cá voi sẽ rất lạnh.

"Nhân loại, ta sẽ cưỡi Cá voi nhỏ! Cảm giác rất tuyệt vời!"

Cale lắng nghe giọng nói của Raon trong khi quấn chặt bản thân trong chăn.

---

Vài ngày sau.

"...Ồ."

Cale thốt lên kinh ngạc khi bước xuống tàu.

Raon được cậu giữ trong vòng tay mình. Thằng bé hoàn toàn được bọc trong một chiếc chăn.

"Achoo!"

Hắt xì.

Raon hắt hơi và sụt sịt.

Cale thốt lên một tiếng kinh ngạc khác.

"Chà, một con Rồng cũng có thể bị cảm lạnh."

"... Ngươi có thể rất tuyệt vời nhưng vẫn sẽ bị cảm lạnh."

Cale nhìn vẻ mặt càu nhàu của Raon khi cậu cố gắng bước xuống thuyền với Raon trên tay.

"Đẹp quá."

Cậu có thể nhìn thấy những ngôi nhà làm từ băng.

Những ngôi nhà lấp lánh dưới ánh mặt trời trông như thể chúng được dựng bằng kim cương.

"Ðây là làng của chúng tôi."

Cale nghe thấy giọng nói hào hứng của Witira khi cậu đang quan sát ngôi làng. Sau đó cậu trở nên lo lắng.

Baaaaang!

Một trong những ngôi nhà băng đã bị phá hủy với một tiếng động lớn. Cale có thể nghe thấy giọng nói của Raon trong vòng tay mình.

"Huh? Đó là một nhân loại!"

Ai đó giống như bị tống ra khỏi nhà.

'Mình nghĩ người đó cũng là Cá voi?'

Cale nhìn về phía Witira.

"Chỉ có ngôi nhà đó là như vậy thôi. Có vẻ như họ sẽ cần xây một ngôi nhà mới."

Cale lắng nghe giọng điệu bình tĩnh của cô và bắt đầu suy nghĩ.

'... Nơi này cũng kỳ lạ.'

---

(1) Ở đây dùng từ bullshit - nhảm cứ* nhưng mà hơi tục nên mình note ở đây nha =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net