chap 179- Tôi đã nhặt nó lên, nhưng... (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù vậy, giọng nói của Đá tảng đã biến mất ngay khi vừa đáp xuống đất.

"Đây không phải là một cánh đồng sao?"
"Nơi này rất tốt."

Cale vô hình trả lời Hong khi nó đến khu vực yên tĩnh nhất trong Dinh thự.

- Không có thiết bị ma thuật nào hết!

Điều đó có thể xảy ra bởi vì Raon đã thông báo trước cho cậu.

Gia tộc Hiệp sĩ hộ vệ Sekka.
Cale đương nhiên đã thu thập mọi thông tin có thể về gia tộc này. Đó là lý do tại sao cậu biết địa điểm này.

Cậu có thể ngay lập tức nói rằng đây là 'cánh đồng' cậu đã đọc.

Vị Công tước đời thứ nhất của nhà Sekka cũng như Hiệp sĩ Hộ vệ đầu tiên. Người đó đã tạo ra một khu vườn phía trước, một khu vườn phía sau và một mảnh ruộng nhỏ trong góc.

Ông ấy đã tự mình chăm sóc cánh đồng này khi về già. Ông trồng đủ mọi loại rau, bón phân, tưới nước và xua đuổi côn trùng để giữ cho chúng khỏe mạnh.

Cách ông ấy chăm sóc cánh đồng nhỏ trông đơn giản và khiêm tốn đến mức nó trở thành một cách để mô tả phong thái của ông.
Đó là lý do tại sao gia tộc vẫn tiếp tục sử dụng mảnh ruộng này ngay cả sau khi ông qua đời.

Tuy nhiên, số lượng cá nhân chăm sóc mảnh đất này đã giảm dần theo năm tháng, và cuối cùng, nó bây giờ chỉ còn là một phần của lịch sử, trông gọn gàng nhưng không được sử dụng vào việc gì khác.

Nhưng việc họ giữ lại cánh đồng vô dụng này vì lịch sử và duy trì nó lâu như vậy cũng là một hành động đáng khen.

"Cái này đẹp đấy."

Đó là lý do Cale chỉ đi qua và nhận xét về tình trạng của nó.

- Nhân loại, chúng ta sẽ đào sao?

Cậu phớt lờ câu hỏi của Raon.

Swooooooosh-

Thay vào đó, cậu tập trung vào Âm thanh của Gió.
Cale nhìn quanh. Cậu có thể thấy khu vườn phía sau, cũng như các tòa nhà của Lãnh địa được thắp sáng rực rỡ nhưng bình lặng, không giống như quảng trường hỗn loạn. Tất nhiên, những người bên trong chắc hẳn không thể ngủ được.

Cậu cũng có thể thấy rõ cánh đồng.
Cuối cùng, cậu tìm thấy một cái chòi nhỏ cạnh đó.

Đó là một nhà kho nhỏ và cũ.

"...Hẳn là nó."

Cale mỉm cười.
Cậu nhanh chóng đi về phía nhà kho. Nhà kho quá nhỏ nên Cale phải cúi người để bước vào.

Choi Han nhìn Cale tiến vào căn chòi trước khi đứng gác.

Bộp. Bộp.
Choi Han nhìn xuống sau khi cảm thấy có thứ gì đó gõ vào giày của mình. Không có gì ở đó.

"Meeeeeow."

Sau đó cậu nghe thấy tiếng kêu của On. Sương mù từ từ xuất hiện bao phủ khu vực xung quanh cánh đồng.
Choi Han đưa tay về phía đồng minh vô hình và đáng tin cậy này. On leo lên cánh tay để ngồi xuống vai cậu.

Cale không để ý đến khung cảnh tối tăm và đầy sương mù xung quanh khi cậu đứng trước cửa kho và cúi xuống. Cậu thấy một cánh cửa đầy gỉ sét.
Cậu cố gắng kéo cánh cửa bằng tất cả sức lực của mình.

Kẹt. Kẹt.

"Ưm."

Nó không hề di chuyển.
Cánh cửa đã quá rỉ sét.

"Ầy."
"Meeeeeow."

Cậu nghe thấy tiếng thở dài của Ron và tiếng meo meo đầy hoài nghi từ Hong. Cale phớt lờ nó và lùi xa khỏi cánh cửa.

"Raon."
- Ta hiểu rồi, nhân loại yếu đuối của chúng ta. Ta thậm chí còn không cần sử dụng ma thuật. Chân trước của ta là đủ rồi.

Cale không thể không tưởng tượng sau lời nhận xét của Raon.
'Nó có thể mở cửa với những cái chân ngắn đó sao?'

Rõ ràng là nó có thể.

Rắc!

Cánh cửa in hình hai bàn chân của Raon khi nó mở ra. Không, nó đã bị vỡ. Cale nhìn vào cánh cửa vừa đủ chui qua và nói.

"Hãy xóa những dấu chân đó."
- Được thôi.

Rắc, rắc! Bùm!
Raon giữ lấy cánh cửa và đá vào nó vài phát nữa. Cuối cùng, các dấu chân biến mất và một cái lỗ lớn thay thế chúng. Mọi người sẽ không bao giờ ngờ được đó là bàn chân của Dragon. Nó trông giống như dấu vết của một quả cầu mana.

"Em có thể nấu chảy nó bằng chất độc."

Cale phớt lờ giọng nói buồn bã của Hong.
Cậu bỏ lại hai đứa trẻ và bước vào nhà kho. Cậu thậm chí không thể đứng thẳng ở đây.

"Raon, ánh sáng."

Một quả cầu ánh sáng nhỏ xuất hiện và thắp sáng nhà kho. Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ quặc.

"... Công cụ làm nông?"

Cậu chỉ nhìn thấy toàn là nông cụ.
Có một cái xẻng còn khá mới, một cái cuốc có vẻ đã vài năm tuổi, thêm một cái cuốc rất cũ. Cũng có nhiều công cụ linh tinh khác nữa.

Cale nhặt cái cuốc lên. Trong túi ma thuật của cậu cũng có một cái cuốc.

Mặc dù cậu đã ước rằng chiếc cuốc cổ này là Thánh vật, nhưng không may, gió đã chỉ vào một góc.
Cale nhìn về góc kho chứa đầy những vật dụng linh tinh.

"Haaaa."

Cậu thở dài rồi cúi xuống nhặt đồ. Mặc dù trông cậu có vẻ bực dọc khi dẹp đống nông cụ sang một bên, nhưng Cale vẫn tập trung vào công việc.
Tuy vậy, cậu cau mày và nói.

"Đến lúc trả tiền ăn rồi."

"Meeeeow."

Hong qua giúp cậu.

"Nhân loại, hãy để gió cuốn chúng đi! Ưmm, nhà kho sẽ không bay đi nếu chúng ta làm vậy chứ?"

Raon nói to khi chúng hiện thân trong nhà kho.

"Nó sẽ ổn thôi."
"Ta hiểu rồi! Nhưng có thứ gì đó rất kỳ lạ ở đây!"

'Kỳ lạ?'
Cale ném chiếc đĩa đồng sang một bên và nhìn về phía Raon.
Lần trước Raon đã để ý đến Thánh vật dựa trên những cảm giác của mình.

"Cái gì kỳ lạ?"

Raon vui vẻ trả lời câu hỏi của Cale.

"Sự phẫn nộ! Sự phá hủy!"

'...Gì?'

"Ác cảm!"

'...ác cảm?'

"Đó là những thứ ta cảm nhận được!"

Kenggg.

Một cái lưỡi xẻng trên tay Cale rơi xuống sàn. Cậu đã tìm thấy món đồ mà Âm thanh của gió chỉ vào ngay lúc đó. Giọng của Raon cũng tiếp tục.

"Đúng đúng! Là thứ đó! Ta cảm thấy một nỗi căm ghét lạnh như mùa đông đến từ nó! Cảm giác như là sự báo thù của tuyết vậy! Ồ, đúng là một cái tên hay! Sự báo thù của Tuyết!"

'Đúng là điên thật mà.'

Cale nhìn về phía đồ vật mà Raon gọi là 'Sự báo thù của Tuyết'

Đó là một bình tưới cây.

Nó trông như một bình tưới màu xanh thường thấy.
Nó mang thiết kế lỗi thời do tuổi tác của nó.

Cale vuốt mặt bằng cả hai tay.
Đây dường như không phải là Nước mắt của Thần.

'Giận dữ và thù hận? Nghe giống như Cơn thịnh nộ của Thần hơn là Nước mắt của Thần.'

"...Hửm?"

Cale hạ tay xuống.

Không nhất thiết toàn bộ truyền thuyết đều là sự thật.

"Lẽ nào?"

Cale nhìn về phía Raon, người đã chớp đôi mắt tròn xoe vài lần trước khi reo lên 'A!' như thể nó nhận ra Cale đang nghĩ gì.

"Nhân loại, ta không nghĩ rằng nó nguy hiểm đối với chúng ta! Nó không nổi giận với chúng ta!"

Cale cầm bình tưới lên ngay lập tức sau khi nghe Raon nhận xét.
Cậu kiểm tra nó một cách kỹ lưỡng. Không có gì ở bên ngoài, dưới cùng, cũng không phải trên cùng. Không có gì hết. Cậu không thấy bất kỳ chữ viết nào.

"...mình sai sao?"

Cale nhớ lại cuốn sách của Tử thần. Cậu cũng đã mong đợi một điều gì đó sẽ được viết trên bình tưới cây này. Tất nhiên, cũng có những Thánh vật như Phán quyết của Thần Mặt trời mà Cale không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cạch.

Cale mở nắp bình tưới với vẻ thất vọng. Không có gì bên trong.

'Không có gì hết sao?'

Cậu thở dài trước rồi đóng nắp lại.

"A."

Cậu mở nắp ra và lật ngược lại.

"Ha, hahaha-"

Cale cười vang.

Có một dòng chữ rất mờ bên dưới nắp. Nó gần như là một hoa văn.

Cale chỉ vào những từ đó và hỏi Raon.

"Nhóc có thể phóng to nó bằng phép thuật không?"
"Tất nhiên là có thể! Ta là Raon Miru vĩ đại và hùng mạnh!"

Raon nhìn dòng chữ trên nắp hộp.

"Chúng là lời nói!"
"Đọc nó."

Cale ngay lập tức ra lệnh cho Raon, người đang từ từ bắt đầu đọc.

"Chỉ có một dòng lặp đi lặp lại! Nó được viết hàng trăm lần!"

Cale tò mò về nội dung của dòng chữ nhỏ bé được viết dưới dạng khuôn mẫu.
Giọng nói của Raon vang vọng bên trong căn nhà kho nhỏ.

"Cuộc sống của các ngươi thật vô nghĩa. Nước cuối cùng cũng sẽ tràn, ngay cả khi xây một con đập đi nữa. Ta đã tạo ra một con sông cho vùng đất đóng băng này, nhưng tất cả các ngươi lại ngăn không cho nó chảy."

Cale ngay từ đầu đã nhận ra rằng có gì đó không ổn.

Hồ nước trong truyền thuyết 'Nước mắt của Thần' không phải là một hồ nước.

Nó là một con sông.

Raon tiếp tục.

"Chỉ có một kết cục cho tất cả những người đã trục xuất đứa con quý giá của ta để lấp đầy lòng tham của mình."

'Con? Truyền thuyết nói rằng vị thần đã bỏ lại một Hiệp sĩ Hộ vệ mà? '

Câu nói cuối cùng thoát ra khỏi miệng của Raon.

"Mọi thứ sẽ trở lại bình thường một khi dòng sông chảy lại."

Raon đọc xong và nhìn lên Cale.

"Raon, đó là loại chữ nào?"
"Nó là cổ ngữ Rune!"
"Thật không?"

Raon đã đọc cổ ngữ Rune tương tự như lần trong cuốn sách của Tử thần. Có thể nó không phải là Thánh vật dù cho cổ ngữ được viết trên đó, nhưng cũng có khả năng nó là sự thật được ghi lại trên bình tưới cây này.

Tất nhiên, đây là sự thật theo quan điểm của thần linh.

Cale suy nghĩ về từng thông tin một.

Vị thần ban đầu đã tạo ra một con sông cho miền Bắc băng giá này. Tuy vậy, người dân sinh sống ở đây đã biến sông thành hồ để lấy nước sinh hoạt.
Điều đó đã khiến vị thần nổi cơn thịnh nộ và bỏ lại vật này.

Hơn nữa, mọi người đã xua đuổi đứa con quý giá của thần khi họ làm hồ.

Nếu những tuyên bố này là đúng, có nghĩa là truyền thuyết hiện tại đã thay đổi rất nhiều thông tin.

'Hiệp sĩ Hộ vệ không phải là người mà thần đã chọn.'

Hiệp sĩ Hộ vệ mà các công dân của Vương quốc Paerun và thậm chí chính Clopeh tin rằng được thần lựa chọn lại có một lịch sử hoàn toàn khác.

'Đứa trẻ quý giá đó có phải là đối thủ của Lửa Hủy diệt không?'

Cậu nhớ lại những gì Đá tảng vĩ đại đã nói.

'Ngươi đang cố gắng phá hủy dấu vết từ địch thủ truyền kiếp của ngọn lửa?'

Cậu cảm thấy như thể có rất nhiều thứ phức tạp đang đan xen lại với nhau.

Nhưng Cale đã sớm ngừng nghĩ về nó.
Không có lý do gì để tìm ra chân tướng ngay bây giờ. Đây không phải lúc cũng không phải nơi để làm điều đó.

Cale nhìn xuống bình tưới nước.

"Raon, giờ chúng ta hãy đóng gói cái này lại đi."
"Được rồi! Nó cũng không mang lại bất kỳ nguy hại nào cho chúng ta!"

Raon đặt bình tưới vào chiều không gian của mình. Cale bò ra khỏi nhà kho và chỉ thấy một màn sương mù dày đặc bao quanh khu vực.

Cale ngẩng đầu lên và thấy Choi Han đã đi tới chỗ mình. Cậu hỏi một câu.

"Gần đến giờ rồi phải không?"
"Vâng, Cale-nim. Tôi nghĩ rằng họ sẽ sớm đến đây."

Cale ra lệnh cho On và Hong.

"Bắt đầu thôi."

Meeeeeow.

Sương mù quanh cánh đồng bắt đầu lan ra. Sương nhuộm trắng mọi thứ. Nó chứa đầy chất độc khiến con người mất phương hướng. Màn sương độc này bao quanh Cale và cánh đồng mà họ đang đứng. Tất nhiên, sương mù hoàn toàn không chạm vào Cale. Nó chỉ bao quanh để bảo vệ cậu.

- Nhân loại, giờ chúng ta sẽ đến chỗ Arm chứ? Chúng ta có đi trộm đồ của chúng không?
"Vẫn chưa đến lúc."

Cale lắc đầu trước câu hỏi của Raon. Sau đó, cậu đã sửa lại câu trả lời của mình khi nghe giọng Choi Han.

"Họ đã đến."

Choi Han nhìn về phía cổng chính. Cậu cảm thấy có một sự hiện diện mạnh mẽ đang tự thể hiện mình khi đến gần cánh cửa.

- Họ đang ở đây! Có phải đã đến lúc rồi không?
"Phải. Đi chào Arm thôi."

Choi Han bối rối trước cách nói của Cale.
Tuy vậy, Cale yêu cầu Raon sử dụng ma thuật bay với thái độ thoải mái.
Cơ thể bị bao vây bởi sương mù độc của cậu từ từ bay lên.

Đúng vào thời điểm đó.

Baaaaaaang!
Rầmmm!

Những tiếng động ầm ầm vang vọng khắp Lãnh địa Sekka, khiến toàn bộ khu vực này trở nên náo nhiệt. Cale có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra khi cậu đáp xuống mái nhà.

"Hahahaha! Thật yếu đuối!"

Một người đàn ông đeo mặt nạ đen và bộ trang phục tồi tàn của tổ chức bí mật đang cười trong khi dẫm lên phần còn lại của bức tượng Wyvern mà anh ta vừa phá hủy.

Cá voi sát thủ Archie đã phá hủy những tác phẩm điêu khắc xấu xí đó bằng tay không. Archie đã được Cale giao nhiệm vụ này trước đó.

"Cứ làm theo cách anh muốn."

Archie vung nắm đấm về phía những hiệp sĩ đang chạy đến.

Bàaaang!

Wyvern cuối cùng, biểu tượng của Hiệp sĩ Hộ vệ, bị phá hủy hoàn toàn. Archie đã có thể tự do làm mọi thứ mình muốn lần đầu tiên sau một thời gian dài.

"Chà, đây là Wyvern hay ruồi vậy? Thật dễ thương! Chỉ cần chạm vào là chúng đã tan nát rồi! Ahahaha!"

Cale mỉm cười hài lòng khi xem Archie hành động như một tên mất trí. Rosalyn và Paseton, cả hai đều mặc một bộ đồ tồi tàn như nhau, đang đứng sau Archie.

"Tuyệt vời."

Cale nhìn về phía các hiệp sĩ và con Sư tử đực đang chạy về phía họ khi cậu tận hưởng làn gió lạnh.
Sư Tử đực mặc áo giáp da thay vì quân phục của Arm. Hắn hét lên với vẻ mặt tức tối.

"Cái, sao chúng dám mặc những bộ đồ giả mạo xấu xí như vậy! Chắc chắn là lũ khốn nạn đó!"

Cale thậm chí còn cảm thấy vui hơn.

"Không khí ban đêm thật sảng khoái."

Vẫn đang là nửa đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net