chap 223- Đừng lo (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái tử dường như sắp khóc khi chạy về phía Cale. Cale muốn lùi bước về sau trước khuôn mặt của Thái tử.
Valentino chạy về phía trước không chút do dự vì Mary đã làm sạch Tử mana trên mặt đất.

"Tư lệnh!"

Anh ấy nắm lấy cả hai tay của Cale.

'Trời ạ.'

Cale đưa mắt nhìn qua vai của Thái tử để né tránh. Tuy nhiên, Lâu đài Leona lại tình cờ nằm sau Valentino.
Cậu trông thấy các bức tường thành cũng như những người lính, hiệp sĩ và pháp sư. Mọi đôi mắt tập trung vào Cale.

'Tốt thôi.'

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Cale lúc này.
Cậu nghe thấy một giọng nói từ đằng sau.

"Tư lệnh, chúng tôi đã bắt được tất cả những con Gấu không kịp lên tàu."

Đó là Dark Elf Tasha. Cale mừng thầm. Cậu nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Valentino và quay về phía cô.
Tasha đưa cả hai tay lên khi họ giao tiếp bằng mắt. Người cô vẫn còn dính đầy Tử mana.

"À, Tư lệnh. Tôi xin lỗi. Tôi không thể đến gần cậu vì Tử- "

"Chỉ cần chúng ta không chạm vào nhau là được."

Tasha mỉm cười sau khi thấy Cale bước đến gần cô.

"Cậu nói đúng. Miễn là chúng ta không chạm vào nhau."

Cale nhìn qua vai Tasha.
Tại bờ biển phía xa.

"Tránh ra, đồ khốn!"
"Chơi vầy người ta gọi là chơi dơ đấy biết không!"

Các Dark Elf khác đang vây quanh những con Gấu. Tử mana được gió mang theo và tạo ra vòng xoáy tựa như sóng bao xung quanh lũ Gấu.

"Hẳn là rất khó để tập hợp chúng vào một chỗ."

Cale nhìn vào trung tâm vòng tròn. Cậu quan sát con Gấu Bắc Cực cao gần ba mét. Anh ta đang ngồi trên mặt đất với trạng thái cuồng nộ đã được giải trừ.
Cơ thể anh ta đầy thương tích. Gió từ các Tinh linh là nguyên nhân chính của những vết thương đó.

"Và cũng không dễ dàng gì khi bắt giữ con Gấu Bắc Cực kia."

Tasha mỉm cười với Cale, người đang chăm chú vào vai cô. Có máu đỏ trên đó. Tử mana và máu hoà quyện vào nhau rồi nhỏ xuống đất.
Đó là bằng chứng cho thấy cô ấy là một tồn tại phù hợp với tự nhiên. Mặc dù cô ấy sử dụng Tử mana, cô vẫn giống với các dạng sống khác. Máu đỏ là bằng chứng rõ ràng nhất.
Tasha dùng tay ấn xuống vết thương.

"Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy máu của Dark Elf?"
"Tất cả các loại máu đều có màu giống nhau."

Nụ cười của Tasha rạng rỡ hơn trước phản ứng nghiêm nghị của Cale. Cale thấy Tasha, người đang cười trong khi bị thương, thật kỳ lạ và lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi.

"Tôi biết thuốc không có tác dụng với cô, vậy nên hãy lấy cái này để cầm máu."
"Vâng, thiếu gia, cảm ơn cậu rất nhiều."
Tasha bắt lấy chiếc khăn tay mà Cale ném về phía cô và tiếp tục.

"Vậy thì chúng tôi cũng sẽ lo phần còn lại."
"Điều đó-"

Tasha có thể nhìn thấy người đang tiếp cận họ từ phía sau Cale. Đó là Thái tử Valentino.
Tất cả các Dark Elf sống trong Thành phố Ngầm bên dưới Vùng đất Chết.
Đây là người sẽ sớm cai trị Vương quốc Caro bao gồm cả Vùng đất Chết.

Cô quan sát cách Valentino do dự mà không đến gần ngay.
Anh ấy đang do dự vì e ngại Tử mana và vì anh cảm thấy lạ lẫm trước Dark Elf. Đó là cách mà con người đối xử với Dark Elf cho đến bây giờ, và rất có thể điều tương tự cũng sẽ tiếp diễn trong suốt phần đời còn lại của cô.

Tuy nhiên, Tasha nhận thấy có gì đó hơi khác thường.

"...thật tuyệt vời. Chúng ta hãy trò chuyện sau. Ta hơi sợ Tử mana."

Tasha có thể nhìn thấy một Valentino vụng về nhưng thành thật.

'Đáng sợ nhưng tuyệt vời. Và quan trọng hơn, anh ấy nói 'chúng ta hãy trò chuyện sau.' '

Tasha đáp lại những lời nhận xét chân thành của Valentino bằng một cái cúi đầu nhẹ và quay người. Gió tập hợp lại dưới chân cô và cô nhanh chóng di chuyển về phía bờ biển vì vẫn còn nhiều việc phải làm.

Cô có thể thấy các hiệp sĩ đang mở ra một con đường. Họ tách ra để cô đi và không chĩa kiếm vào cô. Sự thật đó khiến cô không thể ngừng mỉm cười.

Mặt khác, khoé môi của Cale khẽ giật.

"Tư lệnh."

Bộp.
Valentino lại nắm lấy tay Cale. Cale nhẹ nhàng rụt tay lại.

"Điện hạ, vẫn còn kẻ thù và rất nhiều thứ cần dọn dẹp. Ngoài ra những khu vực kia vẫn chưa được thanh lọc, và chúng ta cũng phải nhanh chóng đưa mọi thứ vào đúng quỹ đạo."

'Để tôi đi đi.'
Đó là những gì Cale muốn nói.

Sau khoảnh khắc ấy.

Kẹttt.
Cửa của tháp trung tâm mở rộng.
Các pháp sư thận trọng bước ra trên con đường đã được thanh tẩy. Họ là những pháp sư của Vương quốc Caro. Một số người dử dụng ma pháp bay để đáp xuống bờ biển.

"Đừng lo. Ta không định để cậu phải làm tất cả! Những con tàu đã đến phía Bắc sẽ sớm quay lại. Các hiệp sĩ và pháp sư sẽ bắt giữ những kẻ thù còn lại, vì vậy cậu không cần lo lắng."

Valentino dừng lại một lúc trước khi tiếp tục.

"Nhưng có lẽ chúng tôi sẽ phải để lại số Tử mana cho cậu."

Anh không muốn giao nó cho Giám mục hoặc Đền thờ nữa. Anh không thể tin tưởng họ. Hơn nữa, Valentino hiện đang cực kỳ tức giận với các Giáo hội.
Tuy nhiên, có một cảm xúc khác trên khuôn mặt anh ấy khi nhìn Cale.

"Cậu không cần phải bận tâm quá nhiều đến mọi thứ. Giờ cậu có thể nghỉ ngơi rồi. Tất cả mọi người đều có thể sống sót là nhờ vào Khiên Bất diệt của cậu."

'Điên mất thôi .'
Cale thực sự cảm thấy như thể mình sắp phát điên.
Cậu muốn nhanh chóng tránh xa khuôn mặt đẫm nước mắt của Thái tử Valentino.

Cậu thích Alberu của Vương quốc Roan hơn. Đối diện với một Valentino tràn đầy ngưỡng mộ khiến cậu rùng mình.

"Vậy nên, giờ bên phía ta sẽ giúp để giảm bớt gánh nặng trên vai cậu."

'... đáng sợ.'
Thái tử Valentino là một kẻ địch đáng sợ.
Cale thực sự thực sự cảm thấy thế.
Cậu phải hành động ngay để khiến vẻ mặt mình không cau có. Một biểu hiện khắc kỷ. Đó là thứ tốt nhất cậu có thể làm được vào lúc này.

Valentino ngậm miệng lại sau khi nhìn thấy vẻ mặt đó của Cale. Biểu hiện ấy cho anh biết rằng họ chưa thể nới lỏng cảnh giác. Cách Cale nhìn vào Lâu đài Leona khiến Valentino nghĩ rằng vẫn còn nhiều việc phải làm.

Phải, Liên minh Bất khuất chưa bỏ cuộc.
Cuộc chiến vẫn tiếp diễn.

Rắc.
Valentino vô thức siết chặt tay Cale.

- Nhân loại yếu ớt! Do Thái tử nắm tay ngươi quá chặt à? Sao ngươi lại bày ra cái biểu cảm ấy? Giờ chỉ bắt tay thôi cũng đau? ...Ngươi quá yếu. Ta rất lo lắng đấy. Ta sẽ nhờ ông Rồng vàng tạo ra một loại thuốc thần.

Không.
Vấn đề không phải ở chỗ đó.
Cale muốn chạy trốn và bỏ lại cả Rồng lẫn Thái tử. Tuy nhiên, đôi mắt của Cale mờ đi.

Cậu quay đầu khỏi cổng tháp trung tâm.
Sau đó, cậu hướng đến tháp phía Bắc.

Một người đang bước ra với các hiệp sĩ và pháp sư theo sau.

Đó là Swordmaster, Công tước Huten của Đế quốc Mogoru. Ông ta đang bước đi với một vẻ mặt hạnh phúc.

Cale tiến gần hơn một bước tới Thái tử Valentino. Cậu đảm bảo rằng Công tước Huten sẽ không thể nhìn thấy môi cậu và mấp máy.

"Điện hạ, tôi có chuyện phải nói với ngài."
"Tất nhiên rồi, nó là gì? Ta sẽ đáp ứng tất cả các nguyện vọng của cậu."

Valentino cười rạng rỡ cho đến khi anh nghe thấy những gì Cale nói tiếp theo.

"Về những quả bom Tử mana. Ngài có biết ai đã tạo ra chúng không?"

Cale nhìn Swordmaster, Công tước Huten. Cale đưa mắt ra hiệu sau khi thấy Công tước Huten đang mỉm cười với mình.
Tuy nhiên, môi cậu không chào Công tước Huten. Nó đang nói điều khác.

"Kẻ thù đang mỉm cười sau lưng ngài đó."

'Sau lưng?'
Thái tử Valentino đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc ngay lúc đó.

"Điện hạ! Tư lệnh Cale!"

Thái tử từ từ quay đầu về phía giọng nói. Công tước Huten đang đến gần anh với nụ cười rạng rỡ. Valentino quay đầu lại và nhìn thấy Cale, người không hề cười.

"... Ta sẽ mở tiệc chiêu đãi cậu sau."
"Bất cứ khi nào thuận tiện với ngài, điện hạ. Tôi sẽ đợi."

Valentino nhìn Cale với một biểu hiện phức tạp. Anh có thể thấy vết máu trên khóe môi Cale. Và cả bộ quân phục ướt đẫm của cậu.

"Vậy giờ tôi sẽ trở lại khu vực của mình."

Thái tử lặng lẽ nhìn Cale cúi đầu và đi về phía tháp phía Nam. Choi Han và Hilsman theo sau Cale trong khi hai con Wyvern chuyển hướng và bay về tháp phía Nam.

"Tư lệnh! Thật tuyệt vời! Ta chưa bao giờ được chứng kiến một trận chiến như vậy trong suốt cuộc đời của mình!"

Tuy nhiên, cuối cùng Cale vẫn đụng độ Công tước Huten. Công tước Huten vứt bỏ vẻ nghiêm nghị của một Swordmaster và dường như không giấu được niềm vui.

"Sức mạnh của Kẻ Chiêu hồn thật đáng kinh ngạc. Vị Kiếm sư kia nữa. Ta cũng rất ngạc nhiên trước tấm khiên của cậu. Tất cả chúng ta đều có thể sống sót là nhờ cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều."

Công tước không quan tâm đến cấp bậc khi cúi đầu trước Cale để bày tỏ sự cảm ơn chân thành. Dường như cả Thái tử lẫn Công tước đều rất tôn trọng cậu.
Tuy nhiên, Cale không nghĩ như vậy.

Tại sao?

"Nhưng có vẻ như quả cầu mana của kẻ thù đã bị trúng một loại sấm sét nào đó trước khi nổ tung. Đó cũng là sức mạnh của người từ bên cậu?"

Bởi vì Công tước Huten đang thăm dò sức mạnh của họ.

'Quào. Một nùi mưu mô.'

Nhưng Cale thích đối phó với loại người thế này hơn là Valentino. Vẻ mặt của Cale trở nên nghiêm trọng.

"Tôi không biết. Tôi tưởng đó là người của Đế quốc. Không phải ngài sao?"

"Huh? Đế quốc? Không, không phải của chúng tôi."

"Còn ai khác ở đó không?"

Cale nghiêm túc.

"...Ta không chắc."

"Hiểu rồi. Có lẽ tôi cần phải xem lại. Tôi tưởng ngài đã chuẩn bị đòn sấm sét đó bằng ma thuật vì không thấy ngài sử dụng kiếm mà chỉ đứng phía sau để điều quân."

Vẻ mặt của Công tước Huten trở nên kỳ quặc.

'Cậu ta phàn nàn việc ta không chiến đấu ở tiền tuyến với thanh kiếm của mình?'

Tuy nhiên, biểu hiện của Cale lại quá nghiêm túc. Công tước Huten định đáp lại thì Cale đã cướp lời.

"Thật ra thì, tôi cũng đặt nghi vấn về lượng Tử mana. Ngài nghĩ Liên minh Bất khuất đã biến Tử mana thành bom như thế nào? Họ đều là những quốc gia chú trọng đến quân đội, vậy nên họ thiếu sót về khoản ma pháp và các kỹ năng tương tự. Nhưng những quá bom đó rất tiên tiến."

Công tước Huten cùng các hiệp sĩ và pháp sư của Vương quốc Caro gật gù. Quả là như vậy. Đây là một vấn đề cần phải tìm hiểu.

"Chúng ta không thể để thêm bất kỳ người nào bị thương nữa."

Câu nói đó khiến các hiệp sĩ nắm chặt tay.
Tuy nhiên, Cale im lặng và nhìn vào Công tước Huten. Công tước Huten lại nở nụ cười và đáp lại.

"Phải phải. Đế quốc chúng ta cũng sẽ hỗ trợ điều tra. Nhất định phải tìm ra nguồn gốc của những thứ nguy hiểm ấy."

"Tôi biết người hùng của Đế quốc sẽ đồng ý mà."

'Mặc dù Đế quốc sẽ sớm từ anh hùng biến thành kẻ thù của lục địa.'

Cale chào tạm biệt Công tước Huten mặt dày và kết thúc cuộc trò chuyện.

"Vậy tôi xin phép."

"Được. Đế quốc chúng tôi sẽ nỗ lực hơn nữa trong việc dọn dẹp tàn cục."

"Cám ơn rất nhiều."

'Dọn dẹp cái quần.'
Cậu cần giám sát để xem họ có phá hủy những thứ có thể được sử dụng làm bằng chứng chống lại họ hay không.

Dark Elf Tasha được chỉ định cho việc đó. Cale biết cô ấy sẽ làm tốt nhiệm vụ. Cậu quay trở lại tòa tháp phía Nam. Cánh cổng từ từ mở ra khi cậu đến gần.

Những người mở cổng là binh sĩ của Vương quốc Caro. Họ nằm trong số ít những người đóng tại tháp phía Nam. Người lính trẻ trước đó đã gài giáo vào thắt lưng để dùng cả hai tay đẩy cổng.

Cánh cổng nặng nề từ từ mở ra.

Kétttt-

Người lính trẻ trông thấy một người qua cánh cửa hé mở.

Đó là vị Tư lệnh dính đầy máu và nước.
Phía sau ngài ấy là Swordmaster và Đội phó Hilsman, cả hai trông rất khủng khiếp.

Người lính dùng hết sức để đẩy cánh cửa ra khi quan sát họ. Cậu đẩy mạnh đến nỗi cánh tay cậu run lên.
Tuy nhiên, tất cả mọi cảm xúc về việc sống sót sau trận chiến để có thể mở ra được cánh cổng này trộn lẫn trong đôi tay đó.

Kéttttt- Rầm!

Cổng phía Nam cuối cùng cũng đã mở hoàn toàn.
Người lính nhìn Cale bước vào tòa tháp.
Cậu không làm được gì nhiều ở đây. Quan sát một trận chiến như vậy thôi cũng đã khiến cậu cảm thấy khó thở.

Nhưng bộ ba trước mặt là những người đã tham gia vào trận chiến đó.
Người lính trẻ bối rối khi nhìn vào mắt Cale. Cậu nhận thấy Cale đang chú ý đến đôi tay run rẩy của mình và vội vã giấu chúng ra sau lưng.

Cậu không biết tại sao mình lại làm vậy.

Giọng của vị Tư lệnh vang lên bên trong tòa tháp phía Nam.

"Hãy cùng uống một ly vì tất cả chúng ta đều có thể sống sót."

Người lính trẻ nhớ lại những gì Cale đã nói trước trận chiến.

'Tất cả hãy cùng nhau chiến đấu và đi uống sau đó.'

Người lính nhìn vào mắt Cale lần nữa.

"À phải rồi, những người chưa đủ tuổi chỉ được uống nước trái cây thôi đấy."

"A."
Người lính mỉm cười. Sau đó, cậu mang một biểu hiện mà ngay cả bản thân cậu cũng sẽ nghĩ là kỳ lạ. Không hẳn là cười, cũng chẳng phải cau mày.
Tuy nhiên, tay người lính không còn run nữa. Người lính siết chặt tay khi nhìn theo bóng lưng của vị Tư lệnh đang bước đi.

Woooooooooooooooo-
Yeeeeeeeeeeah-

Cậu nghe thấy tiếng hò reo của binh sĩ từ các tòa tháp khác. Có lẽ là vì Thái tử vừa tuyên bố trận chiến kết thúc.

Tuy nhiên, tòa tháp phía Nam tĩnh lặng.
Mọi người ở đây vui khi có thể sống sót và dù không biểu hiện ra, nhưng trái tim của họ đang đập nhanh hơn bao giờ hết.

Mặt khác, Cale không cảm thấy xíu tĩnh lặng nào.
Bởi vì ở trong đầu cậu.

- Nhân loại! Chúng ta sẽ ăn gì? Có phải là bít tết không?

Dù vậy, Cale vẫn để mặc giọng nói phấn khích ấy mình và xoa bụng. Cậu quyết tâm sẽ ăn tất cả những món ngon ở Vương quốc Caro.
Mặc dù còn nhiều việc cần giải quyết nhưng Cale dần nở nụ cười.

Ngay thời điểm đó.

- Ngươi đang muốn hy sinh thân mình?

Cậu nghe rất rõ dù cho Raon đang huyên thuyên. Có ai đó khác đang nói trong đầu cậu.

- Ngươi đang muốn hy sinh thân mình?

Đó là Đá tảng vĩ đại.

- Ngươi đang muốn hy sinh thân mình?
- Ngươi đang muốn hy sinh thân mình?

'Gì vậy trời. Cái đầu đá của ông ta bị đập vào đâu à?'

Cale dừng bước. Đá tảng vĩ đại liên tục hỏi liệu có phải cậu đang cố hy sinh bản thân hay không.

'Sao lại thế này?
... Đáng sợ.'

Quên bít tết và rượu đi. Tất cả những gì cậu cảm thấy là cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Raon nói ngay lúc đó.

- Nhân loại! Có cuộc gọi từ Biệt thự Đá tảng! Thần quan Cage đang gọi!

'... Thần quan điên Cage? Biệt thự Đá tảng? '
Thần quan điên đã bị vạ tuyệt thông khỏi Điện thờ Tử thần. Tại sao cô ấy lại đột nhiên gọi?
Lẽ ra cô ấy nên ăn chơi trong Biệt thự Đá tảng với Thánh tử Jack và Swordmaster Hannah.

- Ah! Ngắt kết nối mất rồi! Họ có để lại một tin nhắn!

Cuộc gọi bị ngắt. Raon đọc lên tin nhắn mà Cage để lại trên thiết bị.

- Thiếu gia. Cột đá ở quảng trường dưới lòng đất đang rung chuyển. Tôi nghĩ nó sắp vỡ. Có vấn đề gì không nếu thứ đó bị vỡ? Tôi sẽ kết thúc cuộc gọi và để lại lời nhắn vì có thể cậu vẫn đang ở giữa trận chiến. Mong chiến thắng hiện diện bên cậu! Tôi đang cầu nguyện với Tử thần thay cậu. Tôi nói với ông ta là tôi sẽ chuyển sang thờ Thần Mặt trời nếu cậu bị thương. Xin hãy tiếp tục công việc của cậu.

Một thông điệp bình tĩnh như tính cách của Cale.
Tuy nhiên, Cale bắt đầu cau mày.

Cột đá trong Biệt thự Đá tảng.
Đó là lối vào con đường mà Đá tảng vĩ đại phong tỏa. Con đường mà những quái vật từ Đông lục địa tràn qua. Cột đá chắn lối.

- Ngươi đang muốn hy sinh thân mình?

Lão đầu đá ngu ngốc!
Cale nghe thấy giọng nói phấn khích của Raon.

- Nhân loại, chúng ta sẽ về nhà phải không? Ta muốn sớm được nhìn thấy tất cả mọi người!

Cale nhắm mắt lại. Tối đen như mực.
Tất cả những gì trước mắt cậu là bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net