Chương 18: Biết sự thật ba năm trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xong xuôi, hai người tự mình về phòng tắm rửa vệ sinh cá nhân. Viên Soái rất muốn lết sang phòng của Giang Quân dụ dỗ cô, nhưng ngẫm nghĩ một chút thì hôm nay mới là ngày đầu tiên cô chuyển đến, lại ngoan ngoãn nằm trên giường mình, không đi tìm cô. Chỉ móc điện thoại ra nhắn cho cô một tin chúc ngủ ngon. Thấy cô trả lời lại tin nhắn của anh thì vui vẻ đặt điện thoại ở đầu giường chuẩn bị vào giấc ngủ.

Lúc này, đột nhiên điện thoại của Viên Soái reng lên, nhìn tên người gọi đến. Anh lập tức bắt máy. Nửa tháng qua quá bận rộn, bận tới mức anh cũng quên mất chuyện này.

“Alo.”

“Viên đại thiếu gia, tất cả mọi thông tin anh yêu cầu đã tìm xong. Hiện đã gửi vào email của anh rồi ạ.”

“Được, gửi hóa đơn cho tôi luôn, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền.”

“Vâng.”

“À, còn một việc. Điều tra thêm một người giúp tôi.”.

“Là ai ạ?”

“Hoắc Dương, tổng giám đốc cũ của công ty. Có thông tin thì lập tức gửi sang. Sau đó cũng cho người theo dõi mọi hoạt động của anh ta.”

“Vâng.”

Viên Soái cúp điện thoại đi. Ban đầu tính để ngày mai rồi lại xem tài liệu, nhưng không kìm nén nổi tò mò mà đi sang thư phòng, mở máy tính lên vào email xem.

Những thông tin từ nhỏ đến lúc gặp anh của Giang Quân đều rất bình thường, anh thoáng an tâm. Còn chưa kịp thở phào một hơi, tiếp tục đọc dần xuống. Tim Viên Soái ngày càng siết chặt lại, tay anh cũng nắm chặt tới mức các đốt ngón tay và gân xanh đều nổi lên.

Công ty phá sản...

Ba mất...

Mẹ mắc bệnh thần kinh, hiện tại vẫn còn trong bệnh viện...

Một khoản nợ lớn...

Còn có, Thiệu Gia Kỳ chỉ là hàng xóm, năm đó là đóng giả làm bạn trai để lừa anh, đúng một ngày...

Nhiêu đây vẫn còn chưa đủ, tiếp theo là khoảng thời gian ba năm mà anh và cô không gặp nhau. Đọc từng dòng từng dòng, ở một vài khoảng thời gian còn có kèm thêm hình ảnh. Viên Soái rốt cuộc không chịu đựng nổi. Anh vứt con chuột đánh một cái bóp vào tường. Đứng lên chống hai tay xuống bàn, đầu cúi gục xuống. Gân xanh anh trên trán cũng nổi lên. Anh không rõ hiện tại cảm giác bây giờ của mình là gì. Đau xót? Tức giận? Hối hận? Bất lực?... Quá nhiều cảm xúc, quá nhiều thứ hỗn loạn đan xen vào nhau. Hiện tại anh rất muốn xông vào căn phòng kia chất vấn cô, nhưng nhìn những hình ảnh cùng thông tin về cuộc sống của cô trong ba năm qua, anh lại thấy hận mình hơn. Hận mình quá ngu ngốc, hận mình không chịu điều tra kỹ càng, để lại một mình cô trải qua bao nhiêu vất vả một mình suốt ba năm,... Lúc cha cô mất, anh cũng không có ở bên cạnh. Mẹ cô bệnh, anh cũng không có ở bên cạnh. Một mình cô gánh lấy khoản nợ kia và lo cho cuộc sống của bản thân và mẹ mình... Viên Soái cười khẩy một tiếng. Hèn gì... một cô tiểu thư được ba mẹ yêu thương từ nhỏ, sao lại bán mạng tới mức này? Lại nghĩ về cách làm tiêu cực của cô vào ba năm trước, rất muốn nổi giận, nhưng cơn giận vừa trào lên thì nỗi ân hận và áy náy cũng theo đó mà trào lên theo...

Viên Soái lê bước xuống bếp, mở tủ lạnh ra, lấy một chai rượu. Bắt đầu nốc rượu...

Anh cảm thấy hiện tại chỉ có thứ này mới ngăn cản anh không chạy lên phòng tìm cô thôi. Cô đã cực khổ như vậy rồi, anh cũng không muốn nhắc lại những chuyện đau lòng này, khiến cô nhớ lại chuyện cũ nữa. Thế là Viên Soái cứ uống rồi uống, uống hết chai này tới chai khác. Nỗi ân hận và tự trách giày vò khiến anh không chịu được, cuối cùng một dòng nước mắt chảy xuống. Những hình ảnh cực khổ của Giang Quân trong ba năm qua cứ lướt tới lướt lui trong đầu anh, chưa bao giờ anh nghĩ tới cô công chúa nhỏ Giang Quân lại có thể hạ mình làm nhiều công việc làm thêm tới mức đó, Quân Quân của anh lại còn có thể có những bộ dáng đó. Anh rất yêu cô, vô cùng yêu cô. Ba năm trước đã rất yêu, vì yêu nên mới muốn buông tay để cô đi tìm hạnh phúc thực sự mà cô muốn, anh đâu ngờ tới chuyện này... Lúc đó đúng là anh đã bị sự ngu ngốc của bản thân che mờ mắt, tìm cô trong hai tháng, lại chỉ vì những lời nói dối của cô mà chấp nhận bỏ cuộc...

Lúc anh gặp lại cô sau ngần ấy năm, cô vẫn như ba năm trước, vẫn tỏa ra ánh hào quang khiến bao nhiêu người mơ ước, chỉ khác một điểm là đã trưởng thành và thành thục hơn rất nhiều thôi. Anh làm gì nghĩ tới là do cuộc sống này đã rèn giũa Giang Quân thành như vậy. Nếu như có thể, anh ước anh có thể quay về ba năm trước, có thể ở bên cạnh cô, có thể giúp cô mãi mãi giữ lấy dáng vẻ đầy kiêu ngạo nhưng vẫn vô tư hồn nhiên của lúc trước, muốn mãi mãi nâng cô trong lòng bàn tay của mình, để cô không phải chịu cực chịu khổ...

Lúc Giang Quân đi xuống bếp, chỉ thấy phòng bếp tối đen không bật đèn, có một bóng người đang ngồi bệt dưới đất. Cô hoảng hốt, còn tính theo phản xạ hét lên. Nhưng còn chưa kịp hét, người ngồi dưới đất kia đã một phát nắm lấy tay cô, kéo cô ngã vào lòng anh.

Giang Quân ngửi được một mùi rượu vô cùng nồng nặc trên người Viên Soái, lại nhìn sang xung quanh, là mấy chai rượu rỗng. Cô sững sờ ôm lấy mặt Viên Soái.

“Viên Soái, xảy ra chuyện gì? Anh làm sao vậy? Sao lại uống nhiều rượu tới mức...ưm...”

Cô còn chưa kịp nói xong, môi đã bị người kia chặn lại. Khoang miệng anh đậm mùi rượu truyền sang miệng cô khiến đầu óc của Giang Quân cũng muốn mơ hồ theo luôn. Viên Soái đè Giang Quân xuống đất, hôn vô cùng cuồng nhiệt. Lưỡi của anh cạy mở hàm răng của cô ra, càn quét vào bên trong, lại cuốn lấy đầu lưỡi của cô bắt cô quấn lấy mình.

“Ưm... Viên Soái...”

Viên Soái không cho Giang Quân nói, cô vừa thoát ra một chút là lại bị anh cuốn vào hôn. Giang Quân thấy cảm xúc của anh rất hỗn loạn, không biết là xảy ra chuyện gì. Ngăn cản anh cũng không nổi, cô liền để mặc anh hôn.

Anh cứ hôn mãi, hôn mãi...

Hôn cho tới lúc Giang Quân thấy trên má của mình có gì đó nóng ẩm, cô nghi hoặc mở mắt ra. Thấy Viên Soái vẫn đang hôn cô, nhưng hai mắt anh lại ướt đẫm...như là...đang khóc vậy.

Lúc này Giang Quân mới dần tỉnh táo lại, cô né tránh nụ hôn của Viên Soái, cố gắng đẩy anh ra.

Viên Soái rốt cuộc cũng buông tha cho Giang Quân, từ từ buông lỏng cánh tay, thả cô ra. Ngồi dậy nhìn người trước mắt.

“Viên Soái...làm sao vậy?”

Viên Soái vẫn không nói gì, đưa tay ra nắm lấy tay Giang Quân xoa xoa, lại đưa lên môi mình hôn một cái. Sau nụ hôn kéo dài kia, hơi rượu trong người Viên Soái cũng dần tảng đi một ít rồi. Đầu óc anh có hơi tỉnh táo lại một chút. Nhưng vì uống quá nhiều rượu, chỉ là hơi tỉnh táo thôi, chứ cả người vẫn còn lâng lâng.

Viên Soái đứng dậy bế Giang Quân lên, hướng phòng ngủ của mình đi tới. Giang Quân còn sợ Viên Soái say rượu không đi lên cầu thang được, nhưng vòng tay Viên Soái bế cô vô cùng chắc chắn, bước đi cũng thẳng tắp vững vàng.

Giang Quân thấy anh trầm mặc im lặng không trả lời mình, cũng không dám hỏi nữa. Chỉ thuận theo hành động của anh, sợ phản kháng anh lại kích động.

Viên Soái nhẹ nhàng đặt Giang Quân lên giường, rồi bản thân cũng leo lên giường, kéo cô lại ôm vào lòng.

Giang Quân vô cùng khó hiểu, cô ngước mặt lên nhìn người đàn ông đang ôm mình, mắt anh vẫn còn ẩm ướt. Giang Quân đưa tay lên xoa nhẹ lên mắt anh, Viên Soái từ từ mở mắt ra nhìn cô. Lúc này giọng nói trầm khàn mới khẽ lên tiếng.

“Anh không sao.”

Giang Quân thấy người nọ rốt cuộc cũng chịu mở miệng ra nói chuyện, cô liền hỏi tới.

“Sao lại uống rượu? Sao lại...khóc? Tại sao lại không nói gì với em? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Viên Soái nhìn Giang Quân, lại rơi vào trầm mặc. Giờ anh nhìn cô, chỉ thấy tim mình nhói đau một mảng. Anh cúi xuống hôn nhẹ một cái lên trán Giang Quân.

“Quân Quân, anh không sao thật mà. Đừng lo lắng.”

Nói xong lại đưa tay hết xoa đầu lại vuốt ve lưng Giang Quân. Giang Quân không kìm nén nổi lo lắng, nhưng cô chưa bao giờ thấy Viên Soái như thế này, sợ là anh có chuyện gì đó nhưng chưa muốn nói với mình, cô cũng không gặng hỏi nữa. Cũng giơ tay ra ôm lấy anh, rồi vuốt ve lưng anh biểu thị an ủi.

Viên Soái thấy cô như vậy thì càng ôm siết cô vào lòng. Ôm tới lúc Giang Quân dần thiếp vào giấc ngủ, Viên Soái mới nới lỏng vòng tay mình ra, vùi mặt nơi đỉnh đầu cô.

“Tiểu bảo bối, xin lỗi em. Anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa.”

Sáng hôm sau, là Giang Quân tỉnh dậy trước, mà cô tỉnh dậy là do có một thứ vô cùng nóng bỏng chọc vào đùi mình. Giang Quân hơi đỏ mặt, cô biết đây là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông vào sáng sớm nhưng vẫn ngượng ngùng.

Giang Quân ngẩng mặt lên nhìn Viên Soái, trên má anh vẫn còn một vệt nước, cô đau lòng đưa tay lên khe khẽ vuốt ve mặt anh, rồi nhẹ nhàng nhấc tay anh ra, leo xuống giường.

Tối qua Viên Soái uống nhiều rượu như vậy, Giang Quân sợ anh đau đầu, tính xuống siêu thị mua ít mật ong và chanh làm nước giải rượu cho anh.

Mở cửa phòng Viên Soái đi ra về phòng mình về sinh cá nhân. Lúc đi ra tính xuống nhà thì đi ngang thư phòng, Giang Quân thấy thư phòng cửa đang mở, mà máy tính thì đang chớp tắt đèn. Tối qua anh làm việc sao? Sao không chịu tắt máy tính đi vậy?

Thế là cô không nghĩ gì nhiều, đi vào thư phòng tắt máy tính giùm anh. Nhưng chẳng thấy con chuột đâu cả, Giang Quân nhìn nhìn cả buổi cũng chẳng thấy đâu. Rồi cô thử gõ lọc cọc lên bàn phím, tính tắt bằng bàn phím.

Màn hình sáng lên, nội dung trên màn hình đập vào mắt Giang Quân, thu hút sự chú ý của cô.

Giang Quân cứng đờ, cô ngồi xuống ghế, bắt đầu lướt lướt xem nội dung trên màn hình. Được một lúc, tiếng của Viên Soái vang lên.

“Quân Quân? Em đang...”

Viên Soái lúc này đã đi lướt tới cửa thư phòng, nhìn người đang ngồi trước máy tính...

“Quân Quân...”

Giang Quân cũng hoảng hốt nhìn Viên Soái, cô lúng túng đứng bật dậy. Lại không biết nên làm gì tiếp theo.

“Viên Soái...em...”

Hai người đều vô cùng sửng sốt nhìn nhau. Giang Quân thì không ngờ Viên Soái cho người điều tra cô, nhìn nội dung trên màn hình, có lẽ Viên Soái đã biết cả rồi. Viên Soái thì tối qua đã quyết định giấu Giang Quân chuyện mình đã biết tất cả, muốn âm thầm bù đắp cho cô, không muốn nhắc tới chuyện quá khứ nữa, sợ cô đau lòng. Anh đâu có ngờ chỉ vì hôm qua cảm xúc của mình hỗn loạn, quên tắt máy tính, dẫn tới kết cục bây giờ chứ?

Viên Soái thở dài, bước tới gần Giang Quân, ôm lấy cô vào lòng.

“Quân Quân...anh...anh cho người điều tra em. Vì anh thấy em rất lạ, anh muốn biết em giấu anh chuyện gì...Giờ thì anh biết rồi. Anh yêu em, Quân Quân. Đừng giận anh. Cũng tha lỗi cho anh nhé? Anh bỏ lại em một mình ba năm qua, bỏ lại em một mình chịu đựng bao nhiêu chuyện như vậy. Ba năm qua...anh xin lỗi, Quân Quân...Anh rất hối hận, anh chẳng biết phải làm sao nữa...”

Giang Quân sững sờ nghe anh nói, cuối cùng nước mắt cô lại chảy ra. Cô vùi mặt vào ngực Viên Soái, khẽ nấc lên. Gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Nghe những lời này của Viên Soái, bỗng nhiên Giang Quân thấy vai mình nhẹ hẳn. Cô dùng hết sức lực để ôm lấy anh. Anh biết cả rồi, anh không giận cô, cô cũng không cần phải giấu giếm anh nữa...

Viên Soái ôm lấy cô, yên lặng đứng đó.

“Viên Soái, em chưa bao giờ trách anh. Em chỉ sợ anh biết được sự thật sẽ không vui nên mới chần chừ chưa nói ra thôi...Anh đừng buồn, cũng đừng thấy có lỗi hay áy náy. Đều là do em tính toán, anh chẳng biết gì. Không phải lỗi của anh. Viên Soái, em chỉ cần anh thôi, chúng ta hiện tại lại ở bên nhau là em rất thỏa mãn rồi.”

Viên Soái nghe cô nói vậy thì vô cùng đau lòng. Đã một mình chịu đựng hết tất cả mọi chuyện, bây giờ mọi chuyện vỡ lẽ ra, còn quay ngược lại an ủi anh nữa... Quân Quân, anh phải làm sao với em mới tốt đây? Có làm gì cũng thấy không đủ tốt với em... Viên Soái thở dài một hơi, ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng.

“Quân Quân, chiều nay chúng ta cùng đi gặp mẹ nhé.”

Giang Quân nghe anh nói thế, hơi bất ngờ một chút. Nhưng nhanh chóng gật gật đầu.

Lúc Giang Quân và Viên Soái cùng đến công ty, mọi người cũng đã có mặt đông đủ, trừ một người.

Mộc Hiểu Đồng hiện tại đã chuyển về lại bộ phận cũ, Viên Tử Dạ thay thế vị trí của cô ta. Giang Quân vừa hỗ trợ Quách My, vừa trích thời gian ra để đào tạo Viên Tử Dạ. Người em trai này của Viên Soái nhìn thì có vẻ không đáng tin lắm, nhưng tiếp thu thì cũng rất nhanh. Lúc nghiêm túc làm việc thì thái độ hoàn toàn khác bình thường, rất tập trung vào những gì mà Giang Quân nói. Với đà này, chỉ cần một thời gian ngắn là Viên Tử Dạ có thể nắm bắt được các công việc mà cậu cần phải làm, không cần người theo hỗ trợ nữa.

Triệu Khang đang tập trung làm việc thì nhận được một thông báo, cậu hơi cau mày đi vào phòng Viên Soái.

“Viên tổng, Hoắc tổng làm đơn xin nghỉ việc rồi.”

Viên Soái nhướng mày nhìn Triệu Khang.

“Gửi đơn vào sáng hôm nay, hiện tại tôi mới nhận được tin nên tới thông báo.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

Triệu Khang thở dài, xoay người bước ra. Cậu biết ban đầu Viên Soái là muốn giữ người này lại công ty, tính để Hoắc Dương chuyển xuống công ty con một thời gian thì lại đem người về trụ sở. Không hiểu sao Hoắc Dương lại xin nghỉ việc.

Viên Soái thì không thấy quá bất ngờ. Ban đầu là muốn giữ người, nhưng sau mộ thời gian tiếp xúc, anh cảm thấy người này ý chí rất lớn, không đặt ở một công ty con nho nhỏ, cũng không muốn đứng dưới bất kỳ ai. Nếu anh có đem người về dưới trướng mình, sợ rằng một thời gian thì Hoắc Dương cũng sẽ xin nghỉ việc thôi. Nhưng lại thấy Hoắc Dương đưa Mộc Hiểu Đồng đến bộ phận của mình, tính đợi xem anh ta muốn làm gì, mà ngoài thấy Mộc Hiểu Đồng vô cùng phiền phức ra thì cũng chẳng làm ra động tác nào cả, nên Viên Soái có hơi khó hiểu. Về việc cho người điều tra Hoắc Dương, chính là sợ Hoắc Dương đi tới bước này. Hoắc Dương làm tổng giám đốc công ty một thời gian dài, đương nhiên hiểu rõ tình hình nội bộ công ty. Trên hợp đồng đương nhiên cũng có nêu rõ những vấn đề về bảo mật này nọ, nhưng trên thương trường chẳng ai biết được chuyện gì xảy ra, mà lỗ hỏng hợp đồng thì cũng không ai dám chắc là không có. Vì thế anh mới muốn điều tra và theo dõi Hoắc Dương, đề phòng vẫn là tốt nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net