Chương 23: Anh là người em muốn ở bên cả đời ( End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộc Hiểu Đồng liền nằm lại trên giường, bày ra dáng vẻ mà mình cho là vô cùng quyến rũ.

Viên Soái thần sắc lạnh băng bước thẳng vào phòng, Giang Quân thì chẳng thấy đâu, chỉ có một con cá chạch chói mắt Mộc Hiểu Đồng nằm tại đó. Lửa giận của anh bốc lên ngút ngàn. Anh biết chắc là có người đang tính kế, nhưng điện thoại Giang Quân anh đã gọi cả trăm cuộc mà chẳng ai bắt máy cả. Đầu anh nóng lên, anh thực sự sợ Giang Quân xảy ra chuyện, mà chuyện gì lại có thể xảy ra trong khách sạn được chứ? Vừa nghĩ tới đó thì Viên Soái đã cảm thấy mình phát điên.

“Giang Quân đâu?” Viên Soái gằn từng tiếng một, nhìn người đang nằm trên giường kia. Giờ anh thực sự rất muốn giơ tay ra bóp chết cô ta, hỏi xem cô ta đã làm gì Giang Quân rồi. Anh đúng là sơ sót, lẽ ra anh còn phải cho người giám sát luôn cả cái thứ này nữa.

“Viên Soái, anh nói gì thế? Đột nhiên xông vào phòng của em, còn hỏi Giang Quân đâu là thế nào?”

Viên Soái hít vào một hơi.

“Tôi cho cô 10 giây để trả lời. Giang Quân đâu?”

Mộc Hiểu Đồng vẫn tiếp tục giả vờ vô tội. Nhưng trong lòng lại thầm mắng, cái thuốc này vô dụng như vậy sao? Còn chưa phát huy tác dụng nữa? Cái ánh mắt lạnh băng kia như là muốn giết chết cô ta tới nơi rồi. Mặc dù hơi sợ hãi, nhưng đã tới nước này rồi, cô ta cũng phải thực hiện cho bằng được kế hoạch của mình. Đưa tay cởi áo choàng tắm ra, cả người liền phóng tới kéo Viên Soái một cái.

“Em chẳng hiểu anh nói gì, nhưng đã tới đây rồi thì có muốn vui vẻ với em một chút không?”

Viên Soái bất ngờ bị cô ta kéo mạnh, cả người anh hơi lảo đảo, đầu gối đụng phải thành giường khuỵu xuống ngã lên người cô ta, lúc này đột nhiên một dòng khí nóng lại xộc thẳng xuống bên dưới của Viên Soái, bỗng nhiên khiến anh dần.

“Cô bỏ thuốc tôi?” Viên Soái lắc lắc đầu cho tỉnh táo, giọng nói tràn đầy tức giận, rốt cuộc anh cũng không nhịn được. Tay đưa lên bóp cổ Mộc Hiểu Đồng.

“Mẹ kiếp! Tao hỏi mày, Giang Quân đâu rồi?”

Lạch cạch.

Viên Soái nghe tiếng động nên quay đầu lại, sau đó anh cứng đờ. Giang Quân đang đứng trước giường nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt vô cùng sửng sốt.

Viên Soái lại nhìn lại tình huống hiện tại, cả người anh đè lên cơ thể trần truồng không một mảnh vải của Mộc Hiểu Đồng, bên dưới anh lại, tình cảnh này cho dù có là anh đang bóp cổ Mộc Hiểu Đồng, thì chắc người ngoài chỉ cho là cặp đôi trên giường lên giở trò tình thú. Nhưng đó là đối với người ngoài. Viên Soái vẫn đang không biết nên giải thích như thế nào thì thấy Giang Quân thở dài một hơi rồi xoay đầu ra ngoài.

Lúc Giang Quân đang ở bệnh viện, bỗng nhiên có một số lạ nhắn tin cho cô, cô đọc nội dung xong thì cảm thấy hơi kỳ quái. Tửu lượng của Viên Soái đó giờ vẫn rất tốt, nhưng hôm nay anh không đem theo Triệu Khang, cũng không đem theo Quách My, không lẽ là bị chuốc rượu à? Giang Quân bỗng nhiên thấy trong lòng hơi lo lắng, cũng không nghĩ nhiều nữa, nhét điện thoại vào túi xách rồi rời bệnh viện bắt xe theo địa chỉ mà điện thoại kia đưa.

Lúc đến khách sạn cô càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ. Chuyện này là lần đầu tiên xảy ra, nhưng ban nãy ngồi trên xe cô tính gọi điện cho Viên Soái, thì phát hiện chẳng thấy điện thoại của mình đâu cả. Rõ ràng ban nãy cô đã nhét vào túi xách rồi.

Sau đó cô nhớ lại lúc cô vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện, thì hình như đụng phải một người đàn ông. Không lẽ là móc túi? Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, cứ như đang rơi vào một cái bẫy vậy. Cũng hên là cô vẫn nhớ rõ số phòng. Khách sạn Thiên Vương cũng là nơi Viên Soái đi dự tiệc. Lúc cô đến nơi, vì lo lắng mà cô đến quầy lễ tân, báo với cô lễ tân một tiếng, nếu nửa tiếng nữa không thấy cô xuống thì báo cảnh sát giúp cô. Lễ tân vừa nghe tới đây thì hoảng hốt, bảo có chuyện gì, có cần giúp đỡ không, nhưng Giang Quân chỉ khoác tay một cái. Đương nhiên là lễ tân khách sạn cũng không nghe cô, lặng lẽ gọi bảo vệ đi theo Giang Quân.

Mà lúc Giang Quân chạy lên thấy tình cảnh này, lại nhìn thấy người nằm dưới thân Viên Soái là Mộc Hiểu Đồng, cô đã hiểu ra mọi chuyện. Quay đầu nhìn ra hướng cửa, thấy bảo vệ khách sạn đang thấp thỏm đứng ngoài cửa nhìn nhìn vào bên trong. Giang Quân thở dài một hơi ra ngoài đóng cửa lại, bảo với bảo vệ rằng mình không sao.

Viên Soái thấy Giang Quân quay đầu đi, liền điếng người ngồi dậy chạy theo. Mộc Hiểu Đồng bị anh bóp cổ nãy giờ, rốt cuộc cũng được buông ra, cô ta quên cả mặc quần áo, ngồi dậy thở dốc.

Lúc Giang Quân quay vào thì thấy Viên Soái chạy theo sau mình.

“Quân Quân, anh...”

Viên Soái chưa nói xong, Giang Quân đã đặt tay lên miệng anh. Ra hiệu anh không cần nói gì. Cô bước vào phòng, nhìn cái người ghê tởm không một mảnh vải che thân nằm trên giường kia. Cô cúi người xuống cầm lấy áo choàng tắm, quẳng lên người Mộc Hiểu Đồng.

“Chị bày trò à?”

Mộc Hiểu Đồng nhìn Giang Quân trông vô cùng bình tĩnh mà hỏi mình. Gì đây? Sao không hề giống như những gì cô ta tưởng tượng vậy? Không phải người Giang Quân nên chất vấn là Viên Soái sao?

“Nói gì thế? Tôi chả hiểu cô nói gì.”

Giang Quân bật cười một tiếng.

“Không hiểu sao?”

Rồi cô bước gần về phía Mộc Hiểu Đồng, ánh mắt như nhìn cái xác sống đang nằm trên giường. Mộc Hiểu Đồng bỗng rét run. Sao...sao ánh mắt của Giang Quân còn đáng sợ hơn cả Viên Soái nữa vậy?

Giang Quân đưa tay nâng cằm Mộc Hiểu Đồng lên, lại lắc sang phải lắc sang trái như đang đánh giá. Mộc Hiểu Đồng dù tức giận nhưng nhìn vào mắt Ninh Dư, cô ta chẳng dám làm ra động tác phản kháng nào cả. Chỉ nắm chặt tay lại, để móng tay đâm vào da thịt khiến cho đầu óc mình tỉnh táo một chút.

“Với cái nhan sắc rẻ tiền này, mà cũng muốn quyến rũ Viên Soái sao?” Giang Quân cười lạnh, rồi đưa tay vỗ vỗ lên mặt Mộc Hiểu Đồng hai cái.

“Chị Mộc à, chị chơi thuốc à? Có còn tỉnh táo không vậy?”

Mộc Hiểu Đồng im lặng nhìn người trước mặt đang sỉ nhục mình, cô ta nghiến răng ken két, nhưng chẳng dám nói một lời.

“Thôi, tôi không có thời gian ở đây diễn kịch với chị nữa. Mỗi ngày đều đi khách sạn với trai, cũng không đủ à? Lần này tha cho chị. Đừng lặp lại chuyện ngu ngốc này thêm lần nào nữa. Cũng đừng động đến Viên Soái. Nếu không lần sau tôi không biết được sẽ làm ra việc gì với chị đâu.”

Giang Quân lại ngồi dậy, rút khăn giấy ra lau lau tay mình.

Nhìn thấy hành động cùng lời nói tràn đầy vẻ khinh miệt cùng ghê tởm của Giang Quân, lại còn nói mấy chuyện dơ bẩn của cô ta ra trước mặt Viên Soái, cuối cùng Mộc Hiểu Đồng cũng không nhịn nổi nữa.

“Hồ ly tinh, một đứa như mày thì làm được gì tao chứ?”

Giang Quân lại vui vẻ cong môi cười.

“Ừm, cứ thử đi rồi biết.”

Nói rồi Giang Quân không ở đây giằng co với Mộc Hiểu Đồng nữa. Cô cuộn tròn tờ khăn giấy lại rồi vứt thẳng vào mặt Mộc Hiểu Đồng, xoay người rời đi. Cô vừa bước đi, Mộc Hiểu Đồng liền điên tiết nhào thẳng về phía Giang Quân. Viên Soái yên lặng đứng xem nãy giờ, thấy cô ta nhào về phía Giang Quân liền không do dự nhấc chân lên đạp thẳng vào người cô ta. Mộc Hiểu Đồng bị đạp mạnh, ôm chỗ đau ngã dưới sàn.

“Còn dám làm trò?”

Giang Quân bước tới đạp lên tay cô ta.

“Ai cho mày cái gan dám động tới Quân Quân? Nói cho mày biết, tao không ngại đánh con gái đâu, nhất là cái loại bẩn thỉu giống như mày vậy. Còn nữa, Quân Quân tha cho mày. Còn tao thì không.”

Nói xong Viên Soái liền nắm tay Giang Quân kéo cô đi. Lúc mở cửa ra, bảo vệ vẫn còn đang loay hoay đứng bên ngoài, Viên Soái cũng không quan tâm, lách qua người họ kéo Giang Quân xuống hầm xe.

Bây giờ tâm trạng của anh rất không ổn, lửa giận vẫn chưa đè ép xuống được, còn có một ngọn lửa khác đang bùng lên. Anh biết là anh bị bỏ thuốc, nhưng không rõ là cô ta bỏ thuốc anh bằng cách nào. Lúc Giang Quân vào phòng, anh cũng bị hoảng hốt mà không quan tâm đến chuyện gì nữa. Nhưng đứng nhìn Giang Quân nói chuyện với Mộc Hiểu Đồng, thì chỗ đó của anh lại càng ngày càng khó chịu. Đây là lần đầu tiên anh thấy qua mặt này của Giang Quân, khiến cho anh phấn khích tới nỗi ngẩn người ra đó, chỉ biết đứng yên nhìn chằm chằm cô. Tới lúc Mộc Hiểu Đồng muốn nhào về cô, anh mới hoàn hồn lại.

Bây giờ mọi chuyện qua đi, cảm giác nóng bức cùng thân dưới căng cứng khiến anh vô cùng khó chịu, chỉ muốn mau chóng về nhà đè mèo con của anh ra hung hăng mà làm.

Lúc anh kéo Giang Quân gần tới chỗ xe mình đậu trong tầng hầm, Giang Quân bỗng hơi dừng lại.

“Viên Soái...sao em...sao em thấy nóng quá...”

Viên Soái quay đầu lại nhìn Giang Quân, mặt của cô ửng đỏ, tai cũng đỏ. Giang Quân hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng cổ tim, lộ ra phần da trước cổ cũng hơi hồng lên.

Viên Soái liền vọt lại bưng mặt Giang Quân lên nhìn.

“Sao vậy? Em sốt sao?”

Tay anh chạm vào mặt Giang Quân, mặt cô đúng là nóng thật, nhưng không hẳn là sốt. Đột nhiên lúc này Giang Quân lại ôm chầm lấy Viên Soái.

“Ưm... Viên Soái...em...muốn...Hình như...em bị...bỏ thuốc...”

Ầm!

Viên Soái vừa nghe tới đây, ý định cố gắng níu giữ lý trí cho đến khi về nhà của anh hoàn toàn biến mất. Anh cúi xuống bế bổng Giang Quân lên, rồi bấm khóa xe, mở cửa ghế sau xe ra để Giang Quân lên ghế. Rồi cả người anh ập tới, đóng cửa xe lại.

Viên Soái thở nặng nề, xoay mặt Giang Quân sang nhìn mình.

“Anh cũng bị bỏ thuốc. Có muốn giải quyết liền với anh không?”

Giang Quân đưa tay chắn trước ngực Viên Soái, mặc dù cảm thấy khô nóng khó chịu, nhưng cô vẫn miễn cưỡng lắc lắc đầu.

“Chúng ta...đang ở trên xe. Đang ở..bên ngoài...”

“Mèo con, không sao đâu. Ở đây chẳng có ai cả, cửa xe là kính một chiều. Chẳng ai thấy bên trong đâu.”

Không đợi Giang Quân phản ứng lại nữa, Viên Soái cúi đầu áp lên môi cô, bắt đầu nụ hôn cuồng nhiệt.

Tay anh cũng vô cùng nhanh gọn, tốc váy Giang Quân lên. Áo ngực rơi xuống, quần lót treo lủng lẳng ở một bên chân Ninh Dư. Cái váy vướng víu thật nhưng bây giờ anh đang hành sự, cũng không thể cởi nó ra được, đành mặc kệ.

Môi anh thì cuồng nhiệt hôn cô, tay thì chu du khắp cơ thể cô. Rồi ở trên ngực cô trêu đùa hai nụ hoa kia tới lúc nó trồi lên. Sau đó anh kéo cao váy Giang Quân lên tận cổ, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa đã sớm cứng lên của cô.

“A...ưm...”

Ở dưới bộ phận tư mật kia thì Viên Soái đang miệt mài đâm vào rút ra, nhờ có tác dụng của thuốc kích dục kia, mà mật ngọt của Giang Quân chảy ra vô cùng nhiều, đã thấm đẫm xuống ghế ngồi.

Viên Soái ngồi dậy, bế Giang Quân ngồi dang chân trên người mình. Cởi thắt lưng, kéo khóa quần, móc cự vật đang vô cùng khó chịu của mình ra. Viên Soái đưa tay vỗ mông Giang Quân một cái.

“Quân Quân, xe chật quá, làm tư thế này dễ hơn. Ngoan, ngồi lên nó đi.”

Giang Quân vì kích thích của thuốc, cộng thêm nãy giờ bị Viên Soái trêu đùa, thần trí sớm đã bay đến tận đâu rồi. Nghe anh nói gì thì liền làm theo cái đó, vô cùng nghe lời.

Cô nhìn nhìn c.ự v.ật to lớn trong tay Viên Soái, liền đưa tay cầm lấy nó, nhấc mông lên. Nhưng vì chưa làm kiểu này bao giờ, cộng thêm cô đang trong cơn mê mang, có làm thế nào cũng không nhét vào được. Cuối cùng Giang Quân vùi mặt hõm cổ Viên Soái, giọng nói có chút nức nở tủi thân.

“Viên Soái...em không cho vào được... không vào được...em khó chịu...Ahhh!”

Viên Soái nãy giờ đã nhịn phát điên, bây giờ Giang Quân còn ghé vào tai anh nũng nịu như vậy, làm sao anh có thể chịu nổi nữa? Liền không nói nhiều nữa, tự cầm lấy của mình, đặt ngay cửa động đã sớm ướt át, liền nhấn thẳng eo Giang Quân xuống.

Giang Quân bị bất ngờ mà hét lên, cảm giác khô nóng râm ran từ nãy tới giờ rốt cuộc cũng hơi rút lui xuống. Viên Soái cũng thở ra một hơi thoải mái. Sau đó anh bắt đầu luận động, vừa ở bên tai dụ dỗ Giang Quân tự nhấp, vừa đặt hai tay dưới mông Giang Quân, hỗ trợ cô động.

“Quân Quân ngoan lắm...Động eo của em đi. Anh giúp em.”

Một màn kịch liệt kích t.ình diễn ra trên xe. Ở bên ngoài nhìn vào, cũng có thể thấy chiếc xe nằm ở một góc kia đang rung rung lắc lắc, vô cùng quái dị.

Lúc xong xuôi, Viên Soái tìm khăn giấy trong túi xách Giang Quân, lau qua hạ thân cho cô, lại kéo váy cô xuống, cũng không có mặc lại đồ lót cho cô, dù sao cũng dơ rồi. Sau đó anh bế Giang Quân ngồi tại ghế phụ, cài dây an toàn xong rồi lái xe trở về. Anh sợ để cô nằm ở ghế sau, cô lại bị ngã lăn xuống gầm xe.

Hiện tại có một vấn đề mà Viên Soái đang khá để tâm, ban nãy anh không xài bao, còn bắn vào bên trong nữa. Nếu như thuận lợi, có phải chín tháng mười ngày sau sẽ có một Tiểu Quân Quân ra đời không? Viên Soái không kìm chế được khóe môi đang cong lên của mình, quay sang nhìn người đang ngủ ngon lành tại ghế phụ. Không biết Quân  Quân tỉnh táo lại nhớ ra việc này, có tức giận với anh không nhỉ?

Lúc Giang Quân tỉnh dậy đã là sáng thứ Hai, cô hoảng hốt ngồi bật dậy thì một cánh tay rắn chắc kéo cô nằm xuống. Mặt cô lập tức va vào lồng ngực trần của anh.

“Ngủ đi, hôm nay chúng ta nghỉ một ngày.”

Giang Quân ngẩng lên nhìn anh, sau đó cũng vòng tay ôm lấy anh.

“Viên tổng, anh lạm quyền quá đó.”

“Ừm, anh có quyền là để lạm đó.”

Giang Quân cười khẽ một tiếng.

Viên Soái mở mắt ra, cúi đầu hôn lên tóc Giang Quân một cái.

“Quân Quân, hôm qua em tin tưởng anh vậy sao? Anh còn tưởng là sẽ giống trong phim, em sẽ thất vọng về anh khi nhìn thấy cảnh đó, rồi dứt khoát bỏ đi chứ.”

Giang Quân lại vùi mặt vào người anh cười khúc khích.

“Chu tổng, ở đây là hiện thực không phải trong phim. Em có não để suy nghĩ, không phải là nữ chính não tàn. Nhìn vào cả quá trình liền biết là bẫy, hơn nữa... Viên Soái, em nói rồi. Em sẽ không rời bỏ anh nữa đâu. Nếu đã quyết định chọn anh là người đàn ông em sẽ ở cạnh cả đời, thì em sẽ tin tưởng anh. Sẽ không vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà thất vọng về anh.”

Viên Soái hiên nghe cô nói là trái tim rung động không thôi. Mèo con của anh, vừa thông minh lại vừa yêu anh như vậy, làm sao mà anh có thể khiến cô thất vọng được chứ. Anh cảm thấy trên đời này chả có ai tốt bằng Quân Quân của anh cả.

“Làm sao bây giờ? Quân  Quân làm anh cảm động quá đi.”

Giang Quân lại bật cười, rồi rướn người hôn lên môi Viên Soái một cái.

“À, nhưng mà tại sao hôm qua anh gọi em mãi mà em không bắt máy? Cô ta gửi số phòng cho anh, bảo là em đang ở đó, anh gọi em thì không được. Hôm qua anh muốn phát điên lên. Em mà tới trễ một chút nữa, anh sợ anh thực sự bóp chết cô ta. Rồi ai báo em tới đó vậy?”

“Theo em biết thì hình như cô ta cho người trộm điện thoại của em. Trước đó cô ta cũng nhắn tin cho em, bảo anh say rượu kêu em tới đó đón anh về.”

“Đúng là ngu ngốc.” Viên Soái hừ lạnh một tiếng rồi không quan tâm nữa. Chuyện này từ từ anh sẽ giải quyết sau.

Cũng đã tỉnh giấc rồi, Giang Quân không tính ngủ nướng nữa, liền chống tay ngồi dậy. Sau đó cô thấy một thứ vô cùng to và chói mắt đập vào mắt mình. Một chiếc nhẫn kim cương to như quả trứng cút nằm chễm chệ trên ngón áp út bên tay trái của cô.

Giang Quân: “...” Gì...gì thế này?

Viên Soái cũng chống tay ngồi dậy, sau đó theo hướng ánh mắt của Giang Quân nhìn xuống chiếc nhẫn đính một viên kim cương to đùng chẳng có tí thẩm mỹ nào trên tay Giang Quân. Xong đó nheo mắt cười, cầm tay Giang Quân lên.

“Quân Quân, em phải chịu trách nhiệm với anh. Hôm qua anh không đeo bao.”

Giang Quân: “...”

Lời thoại này...hình như...có phải là...nên để cô nói mới đúng?

“Quân Quân, sao em không nói gì? Anh đã là người của em rồi, em không muốn chịu cũng phải chịu thôi.”

“Anh...”

“Hửm?”

“Anh...đây là màn cầu hôn...của anh sao?”

Viên Soái liền nhào qua ôm Giang Quân.

“Không, đây là màn ép cưới.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net