Chương 6: Em có người yêu chưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Quân húp húp mấy muỗng súp, cô thấy mình muốn thăng hoa tới nơi. Thực sự là vô cùng ngon luôn. Thực ra hồi nhỏ, ba mẹ cô cũng rất thường xuyên mua hoặc nấu mấy món như vậy cho cô ăn. Giang Quân cũng không còn lạ lẫm mấy món ăn này nữa. Nhưng mà sau khi ba cô mất, vì tiết kiệm tiền, cũng đã rất lâu rồi Giang Quân chưa ăn lại mấy món này. Chỉ khi nào dư dả, Giang Quân mới mua bồi bổ cho mẹ mình thôi. Giang Quân ăn ngon tới híp hết cả mắt, cười tươi đáp lại lời Quách My.

“Ngon lắm luôn. Lâu rồi em mới ăn ngon như vậy.”

“Ách, Tiểu Quân vui chưa kìa haha. Vậy để anh nói sếp, ngày ngày mua đồ ăn ngon bồi bổ cho phòng chúng ta. Phải triệt để bào món túi tiền của Viên tổng, không thể để một mình sếp lúc nào cũng bào mòn sức lực của chúng ta được.”

Quách My nhìn Giang Quân, cười hì hì xoa xoa đầu cô, rồi cũng cúi xuống ăn. Giang Quân lại hơi ngẩn người. Tại vì, cô cùng Triệu Khang và Quách My cũng chỉ mới quen biết có vài tiếng đồng hồ thôi. Tính tình Triệu Khang thì rất vui vẻ nhiệt tình, miệng lúc nào cũng liến thoắng. Còn Quách My thì lại vừa dí dỏm vừa nhẹ nhàng. Cái xoa xoa đầu của Quách My làm Giang Quân bỗng nhiên thấy nhớ mẹ, cảm thấy rất ấm áp.

Lúc soạn đồ lên tầng làm việc của Tổng giám đốc, Giang Quân còn lo lắng không biết môi trường làm việc trên đây như thế nào, cũng rất sợ kiểu cạnh tranh đấu đá trong công việc, biết đi làm là không thể tránh khỏi những vấn đề này, cái chức trưởng phòng Marketing kia cũng là một hồi cạnh tranh nảy lửa Giang Quân mới giành được. Nhưng tất nhiên, nếu yên bình được thì vẫn nên là yên bình đi, cuộc sống của cô cũng đủ áp lực rồi, bớt được chuyện nào hay chuyện đó.

Mặc dù mới tiếp xúc ban đầu, nhưng Triệu Khang cùng Quách My đều khiến Giang Quân thấy rất là dễ chịu, cô cũng thở phào một hơi. Mong là sau này vẫn cứ tiếp tục như thế này. Còn chuyện có quyết định trở thành thư ký tổng giám đốc hay không, từ từ rồi lại tính.

Mọi người ăn uống xong xuôi, Giang Quân xung phong dọn dẹp, đuổi hai người kia ra ngoài. Hai người Triệu Khang cùng Quách My sợ cô ngại, cũng không khách sáo nữa liền đi ra ngoài tiếp tục cắm đầu làm việc.

Lúc Giang Quân dọn dẹp xong, vào lại phòng làm việc tính tiếp tục chiến đấu thì Triệu Khang kêu cô về nhà nghỉ ngơi đi. Ngày mai lên làm tiếp cũng được. Giang Quân nghĩ ngợi một chút, việc hôm nay của phòng tổng giám đốc cô cũng đã hoàn thành. Bây giờ chỉ còn việc của phòng Marketing thôi. Thế là cũng đồng ý.

“Việc hôm nay anh cùng Viên tổng giao cho em hiện tại em đã làm xong rồi. Em cũng vừa gửi mail cho Viên tổng. Vậy giờ em dọn đồ xong rồi về trước ạ. Anh cùng chị Quách My cố gắng lên nhé.”

Triệu Khang cùng Quách My đều giơ tay lên vẫy vẫy với Giang Quân. Giang Quân dọn dẹp xong thì mới phát hiện ra một vấn đề. Ừm...tài liệu giấy cô chưa có đem vô cho Viên Soái. Ngó sang Triệu Khang, thấy anh đang tập trung làm việc. Chỉ là việc cỏn con đem tài liệu vào phòng tổng giám thôi, không thể cứ nhờ vả Triệu Khang mãi được. Giang Quân đành phải đánh liều, lấy khẩu trang ra đeo lên, ôm xấp tài liệu đi tới gõ cửa phòng Tổng giám đốc.

Triệu Khang cùng Quách My liếc mắt nhìn nhau, cả hai tủm tỉm tủm tỉm cười.

Viên Soái sau khi ăn xong thì đang ngã lưng ra ghế giám đốc, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Chưa được bao lâu thì nghe tiếng gõ cửa. Anh lên tiếng bảo vào đi.

Giang Quân hít một hơi thật sâu, đưa tay mở cửa phòng ra, lại đóng cửa phòng lại. Nhìn về phía bàn làm việc, Viên Soái đang dựa lưng vào ghế, xoay lưng về phía cửa phòng, nên Giang Quân không thấy được mặt anh.

Cô đi từng bước từng bước thật nhẹ nhàng đến bên bàn làm việc của anh, đặt tài liệu xuống, tính xoay người chuồn ra ngoài luôn, lại thấy im hơi lặng tiếng đi vào, lại im hơi lặng tiếng đi ra thì thật mất lịch sự. Cô hắng hắng giọng lên tiếng.

“Viên tổng, ban nãy tôi gửi báo cáo cho anh rồi. Còn đây là tài liệu giấy, có gì anh xem lại nhé. Không hài lòng chỗ nào có thể email nói tôi sửa.” Giang Quân nín hơi nói một tràng.

Viên Soái bên kia vẫn đang nhắm mắt, nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc pha chút căng thẳng vang lên, khóe môi anh khẽ cong lên. Mệt mỏi bao nhiêu mà nghe thấy giọng nói của cô thì tâm tình liền ngay lập tức tốt lên. Anh cố gắng kéo khóe miệng mình xuống, điều chỉnh cơ mặt cho bình thường lại, sau đó mới xoay ghế lại nhìn cô. Giang Quân vẫn đeo khẩu trang...Thì ra Giang Quân thật sự cho rằng đeo khẩu trang thì anh sẽ không nhận ra cô.

“Ừm, đã biết.”

“Vậy...nếu không còn việc gì khác thì tôi về trước ạ. Chào Viên tổng.” Giang Quân nghe anh nhàn nhạt trả lời mình, giống như là không quá chú ý tới cô, trong lòng vẫn còn đang mừng thầm. Đang tính xoay người chạy trốn ngay lập tức thì Viên Soái lại cất tiếng nói tiếp.

“Giang tiểu thư à, em dự tính bị bệnh thêm bao lâu nữa? Có cần anh kêu bác sĩ tư tới khám cho em không?”

Giang Quân: “...” Hóa đá tại chỗ.

Viên Soái vẫn dùng cái giọng điệu nhàn nhạt đó hỏi cô, có cái lúc này khóe môi anh lại hơi nhếch lên rồi. Nhìn cô gái nhỏ bỗng chốc đứng bất động ngay tại chỗ, anh thực sự rất muốn cười. Trách anh nhịn không được, thấy cô đáng yêu như vậy liền muốn vạch trần cô để xem phản ứng của cô ra sao. Anh nhớ cô nhiều như vậy, cái khẩu trang kia thực sự rất là đáng ghét.

Cô có nghe lầm không nhỉ? Lời nói này là lại làm sao nữa đây?

Giang tiểu thư?

Còn có, bệnh là bệnh, dự tính bệnh bao lâu là thế nào? Chuyện bệnh còn có thể dự tính được bao lâu luôn sao?

Cho nên...Ý anh là…bảo cô giả vờ sao? Trí thông minh của Giang Quân khi đứng trước mặt Viên Soái lại như trở về con số 0. Lời nói rõ ràng như vậy mà Giang Quân lại không hiểu, hoặc có thể nói là cô đang rất không muốn hiểu thì đúng hơn.

Thấy cô hồi lâu vẫn đứng bất động ở đó không lên tiếng gì, Viên Soái bật cười. Anh đứng dậy, vòng qua bàn lớn, đi tới gần Giang Quân. Giang Quân chớp chớp đôi mắt hoa đào của mình, tim đập thình thịch thình thịch, vội lùi lại từng bước về phía sau.

Giang Quân càng lùi, Viên Soái lại càng tiến gần cô hơn, cho tới khi cả người Giang Quân đụng vào cạnh bàn làm việc. Không còn chỗ để lùi nữa... Giang Quân nép sát vào bàn, rụt cổ cúi đầu. Không dám nhìn vào mắt Viên Soái. Tim cô đang đập loạn cả lên trong lồng ngực, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình luôn.

Thì ra cái tên hồ ly này đã nhận ra cô rồi, còn giả vờ, hại cô cứ thấp tha thấp thỏm che che giấu giấu cả buổi! Nhưng mà Viên Soái vẫn chưa nói thẳng ra, trong lòng Giang Quân vẫn còn ôm ấp một chút hi vọng nhỏ nhoi là anh chỉ đang đùa thôi, anh vẫn chưa nhận ra mình...

Viên Soái rất cao, anh cao 1m89, Giang Quân thì chỉ cao tầm 1m68 thôi, chênh lệch chiều cao 21cm nên Giang Quân chỉ cao hơn đầu vai của Viên Soái một chút. Lúc này cô lại đang dựa vào bàn rụt cổ. Viên Soái chống hai tay vào thành bàn bao trọn cô trong lòng, cúi người xuống là mặt anh cũng vừa ngang tầm với mặt của Giang Quân.

Bầu không khí hiện tại bắt đầu dần nóng lên, càng ngày càng mờ áp. Giang Quân cảm thấy mình hít thở không thông.

Mùi hương nam tính quen thuộc xen lẫn với một chút mùi nước hoa đắt tiền bắt đầu bao phủ lấy xung quanh Giang Quân, cô vẫn không dám lên tiếng. Đầu óc Giang Quân bây giờ hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ được bất cứ thứ gì. Viên Soái lại bao trọn cô trong lòng anh khiến Giang Quân vô cùng căng thẳng, mùi hương trên người anh xâm chiếm toàn bộ khoang mũi của cô, đã rất lâu rồi cô không còn ngửi được mùi hương dễ chịu ấm áp mà quen thuộc của anh, mũi của Giang Quân hơi cay cay, cô khẽ cắn môi.

Viên Soái cũng không khá khẩm hơn cô bao nhiêu. Người trong lòng đang ở trước mặt, gương mặt Giang Quân đỏ bừng giấu sau lớp khẩu trang. Mùi hương thanh khiết hòa cùng mùi cơ thể của Giang Quân khiến Viên Soái cảm thấy như đang ở trên mây, cảnh tượng này có lẽ là trong ba năm qua, đêm nào anh cũng ao ước. Viên Soái nuốt nước bọt một cái, nặng nề lên tiếng.

“Quân Quân?”

Ầm!

Nghe thấy cách gọi này của Viên Soái, một chút hi vọng mỏng manh mà Giang Quân cố gắng níu kéo từ nãy tới giờ cuối cùng cũng bay sạch không còn một mảnh. Đầu óc Giang Quân đã trống rỗng, nghe tiếng gọi này của anh xong thì hiện tại đầu cô đã chuyển sang hoàn toàn trắng xóa...Làm sao bây giờ, cô không dám đối mặt với Viên Soái!

Lại nhớ tới những lời nói của mình từng gây tổn thương anh, sự áy náy cùng cảm giác tội lỗi lại bắt đầu dâng trào lên trong ngực Giang Quân.

Nhưng…đã lâu lắm rồi Giang Quân mới được nghe anh lại gọi mình như vậy, thực sự là Giang Quân có chút không chịu nổi, cũng cảm thấy có chút không tin được. Anh nhận ra cô rồi, anh vẫn còn nhớ cô, anh vẫn gọi cô là Quân Quân...

Viên Soái, anh có hận em không? Đây là câu hỏi mà Giang Quân vẫn luôn muốn hỏi anh, cũng luôn tự hỏi mình mỗi đêm nhớ tới anh, nhưng cô không cách nào có can đảm mà hiện tại lên tiếng hỏi anh được. Cô sợ...anh sẽ bảo là anh có...

“Sao em không nói gì hết? Hửm?”

Viên Soái hơi mất kiên nhẫn, anh đưa tay nâng cằm Giang Quân lên, ép cô đối mắt nhìn mình.

Giang Quân bị anh ép ngẩng mặt lên, mắt đối mắt với anh. Nhìn gương mặt cô nhớ nhung ba năm qua, khóe mắt của Giang Quân lại hơi xót…Cô cố kìm nén lại, không thể khóc được. Là cô tự mình đẩy anh đi, là cô làm tổn thương anh. Cô không có quyền tủi thân, cũng không có quyền khóc.

Viên Soái lại đưa tay gỡ khẩu trang của Giang Quân ra. Hừ, cuối cùng cũng tháo ra được. Chướng mắt từ nãy tới giờ.

“Đừng tháo!”

Thấy anh vừa tháo khẩu trang ra, Giang Quân vội xoay mặt qua một bên. Lại cắn môi. Viên Soái nhìn làn môi đỏ mọng ướt át bị cô gái nhỏ cắn, anh cố kìm nén cảm giác muốn cúi đầu xuống hung hăng hôn cô.

Viên Soái lại một lần nữa xoay mặt cô qua nhìn mình. Anh đưa tay lên môi cô, khẽ ma sát.

“Đừng cắn nữa, không đau sao?”

Lại nhìn mặt cô, thấy mũi cùng khóe mắt Giang Quân hơi đỏ lên, như là muốn khóc…

Viên Soái hơi sửng sốt một chút. Anh hơi quá rồi à?

Cổ họng Giang Quân hơi nghẹn, thấy anh hỏi thì cố gắng đáp một tiếng. Bây giờ trong lòng Giang Quân rối rối rắm rắm. Nhiều chuyện muốn nói muốn hỏi anh, nhưng một câu cũng không dám nói.

“Không...đau. Anh…tránh ra một chút được không?”

Nhìn Giang Quân như vậy, Viên Soái vừa thấy xót xa mà lại vừa muốn chọc cô. Khóc cũng tốt, khóc một chút cho anh xem. Coi như trừng phạt cô lúc trước nói buông tay liền buông tay anh.

Vì vậy, Viên Soái cũng không có tránh ra mà còn ép sát lại gần Giang Quân hơn. Bàn tay đang chạm lên môi cô cũng không có rời đi, ngón tay cứ ở đó vờn qua vờn lại khiến Giang Quân càng mất tự nhiên hơn. Hành động của anh quá đỗi thân mật, Giang Quân vẫn là chưa thích ứng kịp với mấy cái đụng chạm đầy tự nhiên này của anh.

“Em không đau, nhưng anh sắp nhịn không được rồi. Không muốn anh hôn, thì đừng cắn môi nữa.”

Giọng nói trầm khàn của anh cứ đều đều vang lên, chạy thẳng vào tim Giang Quân. Cô vừa nghe anh nói dứt câu, lập tức trợn tròn mắt nhìn Viên Soái. Lỗ tai cô ong ong hết cả lên, còn cho là mình nghe lầm. Lúc này, Giang Quân mới hơi tỉnh táo lại một chút, đưa hai tay lên dùng sức đẩy ngực Viên Soái một cái, muốn anh tránh ra một chút. Nhưng người này vẫn cứ sừng sững đứng đó, một chút cũng không hề nhúc nhích.

Giang Quân: “...” Hoàn toàn bất lực, đẩy không nổi…

Giọng cô bắt đầu hơi run, lên tiếng hỏi Viên Soái.

“Anh...anh làm gì vậy?”

Thấy Giang Quân thực sự sắp khóc tới nơi rồi, Viên Soái híp mắt hài lòng. Chắc là chọc đủ rồi nhỉ? Làm quá sợ cô lại chạy mất.

Động tác vờn qua vờn lại trên môi Giang Quân của anh dừng lại, chuyển sang nhẹ nhàng xoa má cô. Ừm, xúc cảm rất tốt. Vẫn như lúc trước, mềm mềm mịn mịn. Giọng nói của anh xen lẫn chút ý cười lại cất lên.

“Quân Quân à...em hiện tại có đang độc thân không?”

Thình thịch...

Cái người này, sao cứ mở miệng ra là toàn nói mấy lời khiến trái tim của Giang Quân muốn nổ tung như vậy a!!! Giang Quân cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh.

“Viên tổng, đây là việc mà tổng giám đốc cần phải hỏi...nhân viên của mình sao?”

Viên Soái cười cười tiếp lời cô.

“Tổng giám đốc không được hỏi như vậy sao? Vậy xin lỗi Giang trưởng phòng.”

Viên Soái lại dừng lại một chút, hỏi tiếp.

“Vậy anh dùng thân phận người yêu cũ, hỏi em một chút, Giang tiểu thư có người yêu chưa?”

Lúc nói mấy chữ người yêu cũ, Viên Soái hơi nhấn mạnh một chút.

Giang Quân nghe anh nói vậy, bắt đầu hơi sợ hãi. Nhắc tới chuyện cũ là lại khiến Giang Quân sợ hãi, sợ anh nhớ lại chuyện đau lòng, mà anh đau lòng, cô cũng không chịu nổi.

“Hay là, không dùng thân phận đó cũng được. Dùng thân phận của người đang muốn theo đuổi em, hỏi em một chút. Có được không?”

Giang Quân thấy hôm nay chắc lỗ tai của mình bị nghẽn rồi. Người đang muốn theo đuổi em? Ý là…ai muốn theo đuổi ai cơ?

Viên Soái muốn theo đuổi cô sao? Anh...không hận cô sao?

Thực sự là, bây giờ não của Giang Quân cứ đơ đơ ra, không suy nghĩ được gì, cũng không biết đáp lại lời anh như thế nào. Ví dụ bây giờ cô nói với anh cái gì cô cũng không nghe thấy, cái gì cô cũng nghe không hiểu, thì anh có tin không…?

Viên Soái thấy Giang Quân càng ngày càng bày ra vẻ mặt khó xử, không chọc ghẹo cô nữa. Anh đứng thẳng người dậy, đưa tay xoa xoa đầu Giang Quân. Giọng điệu không mập mập mờ mờ trêu ghẹo cô nữa, trở nên nghiêm túc hơn một chút.

“Ít ra cũng trả lời anh một tiếng đi chứ. Em có người yêu chưa? Anh hỏi em đây là lần thứ ba rồi đó.”

Cuối cùng Viên Soái cũng cho Giang Quân chút không gian để thở, không khí bắt đầu từ từ loãng ra một chút, Giang Quân hít hít thở thở, lại hít hít thở thở. Tâm tình rốt cuộc cũng ổn định lại một chút. Cái não đình trệ từ nãy tới giờ bắt đầu hơi hoạt động lại, nghĩ nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ nghĩ. Trốn trước rồi tính sau!

“Em...em về đây.”

Giang Quân nói rồi không đợi Viên Soái trả lời, cô lách qua người anh chạy về phía cửa. Viên Soái nhìn người con gái kia biến mất sau cánh cửa phòng, đưa tay lên đỡ trán. Thực sự chạy mất rồi. Hôm nay có phải anh hơi gấp gáp quá rồi không?

Viên Soái ngẫm nghĩ một chút, nhíu nhíu mày.

Mặc kệ! Ba năm chờ đợi, quá lâu rồi. Ít ra cũng phải cho cô biết là anh hiện tại đang theo đuổi cô. Cô chạy mất thì anh bắt về là được.

Viên Soái nghĩ thông, tâm tình phơi phới ngồi lại vào bàn làm việc, tiếp tục công việc của mình.

Bên này Giang Quân vừa đẩy cửa phòng đi ra, Triệu Khang và Quách My liền giật bắn cả mình. Mặt của Giang Quân vẫn chưa hết đỏ, vẫn còn hơi lớt phớt hồng hồng. Cô cũng không nói tiếng nào, chạy ào tới lấy túi xách rồi một mạch đi ra khỏi cửa. Cũng quên mất luôn còn hai người đang nhìn chằm chằm cô. Quách My nhìn Giang Quân như vậy, cười đến híp cả mắt.

“Sếp chúng ta thật là cầm thú.”

“Này, cầm thú gì chứ? Cái này phải gọi là rất tốc độ. Buổi trưa còn giả vờ như không quen biết, buổi chiều đã làm cho con gái người ta đỏ hết cả mặt chạy đi rồi.”

Quách My liếc Triệu Khang một cái.

“Thế không phải là cầm thú thì là cái gì? Vào đấy cũng cả buổi rồi đó.”

“Chậc, để Viên tổng nghe được, nhất định trừ lương chị. Tiểu Quân vừa tới, em liền bị hăm he trừ lương rồi. Em cảm thấy đoạn đường sắp tới của mình sẽ lắm chông gai lắm đây.”

Quách My cười cười, chống cằm nhìn theo hướng Giang Quân vừa chạy đi.

“Chị thì thấy cuộc sống công sở nhàm chán của mình sắp có nhiều chuyện vui để xem hàng ngày rồi. Em nhất định phải dụ được bé Dư Dư về cho chị. Mới tới có một buổi mà bao nhiêu chuyện đặc sắc để hóng hớt. Thú vị a.”

“Xì...chị còn dám hóng hớt cả chuyện của Viên tổng. Cơ mà, đúng là thú vị thật. Cái mặt băng giá của Viên tổng ba năm qua làm em cũng lạnh sắp đóng băng rồi. Mong là Tiểu Quân sẽ hòa tan được Viên tổng nha.”

Quách My cùng Triệu Khang cùng nhìn nhau, lại là cái nụ cười tủm tỉm hiểu ý đối phương đó. Cúi đầu tiếp tục làm việc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net