Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nôn nao cả đêm cộng với cảm lạnh, lúc Vương Nhất Bác mở mắt ra, đầu cậu đau như búa bổ, cơ thể không còn chút sức lực nào.

Ánh nắng xuyên qua những khe hở trên rèm cửa chiếu xuống giường, phản chiếu những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí, khiến cả phòng ngủ trông tối tăm và buồn tẻ hơn.

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, lập tức cau mày vì mùi hương rất nồng và kỳ lạ trong phòng. Cậu chống tay đứng dậy định mở cửa sổ cho thông gió thì phát hiện có người nằm bên cạnh.

Tiêu Chiến quay lưng về phía Vương Nhất Bác, thu mình lại, quần áo ngủ trên người nhàu nát, chăn bông cũng không đắp, giống như ngủ không được yên.

Đầu óc Vương Nhất Bác ngưng trệ, ký ức đêm qua lập tức tràn về, hiện lên trước mắt cậu như một chiếc đèn lồng xoay tròn.

"..."

Vương Nhất Bác lấy tay che mặt, cảm thấy đầu càng đau hơn. Bộ đồ ngủ của cậu sạch sẽ, trên người không có dấu vết nào khác, không cần nghĩ cũng biết là Tiêu Chiến thay cho cậu, nhưng bản thân Tiêu Chiến lại đang co ro trên một góc giường. Xem ra, là anh đã chăm sóc Vương Nhất Bác suốt đêm, lúc này đã chìm vào giấc ngủ sâu, ngay cả tiếng Vương Nhất Bác thức dậy cũng không thể đánh thức anh.

Nhưng điều này cũng giúp Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không phải cậu uống nhiều rồi say đến vậy, có lẽ cậu có thể giả vờ bình tĩnh gọi Tiêu Chiến, nhưng lúc này, cậu không biết phải làm sao.

Tiêu Chiến còn chưa tỉnh, Vương Nhất Bác bỗng cảm thấy áp lực tâm lý vơi bớt đi rất nhiều. Cậu cẩn thận di chuyển chăn bông sang người Tiêu Chiến, sợ đánh thức anh, cuối cùng sau khi hoàn thành công việc đơn giản này, cậu có cảm giác như mình sắp ngạt thở vì thiếu oxy.

Tiêu Chiến lúc này đột nhiên xoay người.

Vương Nhất Bác thậm chí còn quên cả thở, ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến đang ngủ.

Có thể là bởi nghỉ ngơi không đầy đủ, Tiêu Chiến trên mắt có quầng thâm rất đậm, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu lại, dường như anh lạnh, nên hai tay ở trong tay áo nắm chặt lại.

Vương Nhất Bác vội vàng kéo chăn lên, Tiêu Chiến hài lòng, trong giấc ngủ chậm rãi thả lỏng lông mày, khoé miệng phát ra mấy tiếng lầm bầm.

Một vài tia nắng từ ngoài chiếu vào vừa đủ để Vương Nhất Bác có thể nhìn rõ khuôn mặt Tiêu Chiến, đặc biệt là đôi môi bị cắn rõ ràng và vết hôn cực kỳ đậm trên chiếc cổ gầy trắng nõn của anh. Vương Nhất Bác không thể rời mắt khỏi đó, muốn đưa tay chạm vào nhưng khi chỉ còn cách mặt Tiêu Chiến vài cm liền dừng lại.

Cậu rút tay lại, rõ ràng là đang cố đứng dậy, nhưng do nhầm lẫn kỳ lạ nào đó, cậu lại nằm xuống, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tiêu Chiến.

Có lẽ sau khi tỉnh dậy, Tiêu Chiến sẽ không còn nguyện ý ở gần cậu như vậy nữa, Vương Nhất Bác có chút cô đơn nghĩ, liền cẩn thận nắm tay Tiêu Chiến, rồi ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, ngay cả góc độ của ánh nắng cũng thay đổi, như thể đã gần giữa trưa. Cửa sổ mở hé, không khí trong lành theo gió lùa vào, khiến người ta nhanh chóng thanh tỉnh sau giấc ngủ.

Vương Nhất Bác cảm thấy trên trán có chút ngứa, liền vén tóc mái sang một bên, chưa kịp mở mắt đã vô thức nắm lấy bàn tay đang quấy rầy mình, sau đó toàn thân cứng đờ, tỉnh táo ngay lập tức.

Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên tư thế như trước khi Vương Nhất Bác chìm vào giấc ngủ lần nữa, vẫn nằm nghiêng đối diện với cậu, khi thấy Vương Nhất Bác tỉnh lại, anh dường như không có chút kinh ngạc nào, chỉ nhẹ nhàng nói: "Tỉnh rồi."

Vương Nhất Bác lập tức buông tay Tiêu Chiến ra.

"Đầu còn đau không?" Tiêu Chiến cũng không quan tâm, kiểm tra nhiệt độ cơ thể Vương Nhất Bác: "Hết sốt rồi."

Vương Nhất Bác không dám nhìn vào mắt Tiêu Chiến, khóe miệng anh bị cậu cắn gần như chảy máu, cuối cùng cậu lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nhưng Tiêu Chiến đã ngồi dậy trước cậu.

"Hôm nay em nghỉ nghơi đi, anh đã nhờ bạn cùng lớp em rồi, hôm qua cậu ấy gọi anh đến đón em về, anh nhân tiện nhờ xin nghỉ giúp em." Tiêu Chiến nói rồi chuẩn bị đi ra ngoài, "Anh đi xem còn gì nấu ăn được không."

Tiêu Chiến còn chưa bước tới cửa phòng ngủ, phía sau đã vang lên tiếng bước chân vội vã và hoảng sợ của Vương Nhất Bác, sau đó cả người bị một lực rất mạnh lao tới, ôm chặt từ phía sau.

Vương Nhất Bác thậm chí còn không kịp nghĩ, trước khi não có thể hoạt động trở lại, cơ thể cậu đã hành động trước, nhưng cậu không biết phải nói gì, chỉ có thể ôm Tiêu Chiến chặt hơn trong vòng tay.

Vương Nhất Bác áp sát vào chiếc cổ ấm áp của Tiêu Chiến, đôi mắt vô cớ đỏ hoe, "Anh!"

Tiêu Chiến vỗ vỗ tay Vương Nhất Bác, vừa nói vừa cúi đầu, xương cổ càng lộ rõ: "Em làm anh đau đấy."

Vương Nhất Bác vội vàng buông người trong ngực ra: "Vâng, em xin lỗi."

"Em còn muốn nói gì nữa không?" Tiêu Chiến quay lại nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mở miệng nói một câu ngu ngốc: "Anh còn để ý đến emkhông?"

Tiêu Chiến cười khẽ: "Chưa tỉnh à? Vậy ngủ thêm một lát đi."

"Không," Vương Nhất Bác kiên quyết lắc đầu, đi theo Tiêu Chiến từng bước một: "Anh đi đâu..."

"Anh xuống bếp." Tiêu Chiến bất đắc dĩ dừng lại.

Sau khi Vương Nhất Bác làm ầm ĩ như vậy, bầu không khí ngượng ngùng vừa rồi cứ vậy biến mất, như thể đêm qua không có chuyện gì xảy ra.

"Đừng đi loạn nữa, em làm anh chóng mặt quá." Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác xuống ghế sofa rồi đi vào bếp, "Em muốn ăn gì?"

Vương Nhất Bác không chắc chắn về thái độ của Tiêu Chiến nên cẩn thận trả lời: "Gì cũng được ạ."

Người bệnh kém ăn, Vương Nhất Bác hiếm khi ăn mới được hai miếng đã đặt đũa xuống, im lặng đứng dậy, muốn thu dọn bát đĩa giúp Tiêu Chiến.

"Anh không sao, em đi nghỉ đi," Tiêu Chiến ngăn Vương Nhất Bác lại, "Bệnh thì đừng có làm loạn."

"Em không yếu đuối đến mức đó." Vương Nhất Bác cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng vẫn nghe theo lời Tiêu Chiến, đi vào phòng khách nghỉ ngơi.

Lúc Tiêu Chiến dọn dẹp xong, Vương Nhất Bác thái độ đã kiên quyết:

"Anh."

Tiêu Chiến đi tới chỗ Vương Nhất Bác, ngồi xuống: "Có chuyện gì?"

Vương Nhất Bác không phải là loại người trốn tránh khi xảy ra chuyện, cậu siết chặt nắm tay, lặp đi lặp lại mấy lần, sau cùng nói: "Hôm qua em uống nhiều quá, làm nhiều chuyện xấu, nếu anh ghét em, em sẽ chấp nhận; nếu anh thấy chướng mắt em thì ngày mai e sẽ dọn về trường..."

"Hôm qua em đã làm gì?" Tiêu Chiến ngắt lời Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nghẹn họng, tai đỏ bừng như chảy máu nhưng lại không thốt ra được tiếng nào.

"Vừa rồi anh hỏi em, em còn muốn nói gì với anh không? Nghĩ lâu như vậy, em chỉ nghĩ được điều này sao?"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, nhưng ánh mắt dường như không có tiêu điểm, và chính anh cũng không biết mình đang nhìn vào đâu, giọng nhẹ như gió thoảng.

Trái tim Vương Nhất Bác thắt lại: "Em..."

"Nếu em không dám nói thì để anh nhắc em nhớ lại," Tiêu Chiến tiến sát vào Vương Nhất Bác, gần như chạm vào chóp mũi của cậu, hai tay đã vòng qua gáy Vương Nhất Bác, "Là như thế này."

Vết rách trên môi Tiêu Chiến vẫn còn rất bắt mắt, vết răng vẫn còn rõ ràng trên đôi môi xinh đẹp, khiến Vương Nhất Bác nhớ lại tất cả mọi chuyện đêm qua.

Ánh mắt Vương Nhất Bác không tự chủ dừng lại trên môi Tiêu Chiến, cậu đưa tay chạm vào vết thương, khi cảm giác mềm mại chạm vào đầu ngón tay, dục vọng xấu xa khiến cậu ấn xuống thật mạnh.

"Đau." Tiêu Chiến cau mày, nhưng cũng không ngăn cản động tác của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không mất quá nhiều thời gian để đấu tranh với bản năng, khi nhận ra, cậu đã nâng mặt Tiêu Chiến lên và hôn xuống.

Khác với sự liều lĩnh ngày hôm qua, như sợ làm Tiêu Chiến bị thương lần nữa, lần này, Vương Nhất Bác chỉ dám nán lại trên môi anh trong thoáng chốc; sau mấy lần như thế, cuối cùng cậu cũng không kiềm chế được nữa mà giữ gáy Tiêu Chiến, đầu lưỡi luồn sâu vào bên trong miệng anh, một nụ hôn sâu.

Vừa rồi Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, anh gần như treo cả cơ thể lên người cậu, lúc này mới thuận thế đè Vương Nhất Bác xuống ghế sofa, áp ngực vào người cậu.

Bên dưới lồng ngực được ngăn cách bởi một lớp áo mỏng là tiếng trái tim đập dữ dội, làn da nóng bừng bừng mang theo sức sống mạnh mẽ của thiếu niên mười tám tuổi.

Vương Nhất Bác nổi lên phản ứng ngay lập tức, vật cứng giữa đùi cậu sung huyết như muốn nổ tung, hơi nóng khiến đầu ngón tay Tiêu Chiến run lên.

Vương Nhất Bác miễn cưỡng buông Tiêu Chiến ra, cố gắng tách hai cơ thể đang dính chặt của hai người ra, xấu hổ nói, "Xin lỗi, anh ..."

Nhưng Tiêu Chiến kiên quyết nằm trên người Vương Nhất Bác, không chịu đứng dậy, mặt anh áp vào ngực cậu, "Anh không muốn nghe, anh xin lỗi."

Tay Vương Nhất Bác vẫn ôm eo Tiêu Chiến, đầu óc cậu giống như đã mất đi khả năng suy nghĩ, cậu nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của Tiêu Chiến, "Anh, anh đứng dậy trước đi, em..."

Tiêu Chiến cắn mạnh lên cằm Vương Nhất Bác, để lại một vết cắn rõ ràng trên cằm cậu. "Anh không muốn nghe, anh xin lỗi." Tiêu Chiến lặp lại, nhìn Vương Nhất Bác, "Em có hiểu không?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác từng chút một sáng lên, cuối cùng giống như có hai quả cầu bốc cháy, rơi vào Tiêu Chiến, thực sự có độ ấm.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đủ can đảm đưa tay chạm vào má Tiêu Chiến, cậu lưu luyến xúc cảm dưới tay anh, "Anh, anh không ghét em phải không?"

Tiêu Chiến đột nhiên biến sắc, đẩy Vương Nhất Bác ra rồi đứng dậy: "Không muốn thì cút ra ngoài, cứ coi đó là mộng tưởng của mình anh đi."

Đột nhiên mất đi người trong ngực, Vương Nhất Bác sững sờ trong giây lát.

Tiêu Chiến đang chuẩn bị đóng cửa phòng ngủ thì lại có một lực lao tới, đẩy cửa mở ra, Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến trong tay.

Cánh cửa gỗ kiên cố tội nghiệp được mở ra hết cỡ, phát ra tiếng rầm rồi bật ngược trở lại, gần như không cản được ánh sáng từ phòng khách chiếu vào.

Tiêu Chiến không thương tiếc đấm Vương Nhất Bác một cú, "Em điên à?"

"Em điên rồi." Vương Nhất Bác vội vàng trả lời, vừa nói vừa ôm Tiêu Chiến càng chặt hơn.

"Em muốn anh ngạt thở chết hả?" Tiêu Chiến tức giận mắng, "Buông ra!"

Vương Nhất Bác phớt lờ lời Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bắt đầu giãy giụa, hai người giống như đang đánh nhau trong không gian nhỏ hẹp của phòng ngủ, cuối cùng ngã xuống giường, thở hổn hển.

"Anh," Vương Nhất Bác kiềm chế Tiêu Chiến, ấn chân anh lên giường, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh nói, 'Em điên rồi, anh cũng điên cùng em đi!"

Động tác của Tiêu Chiến dừng lại trong chốc lát, Vương Nhất Bác lập tức nghiêng người về phía trước, dùng một nụ hôn bịt kín môi anh.

Tiêu Chiến không phản kháng nữa, ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn của cậu, bàn tay từ từ ôm lại thanh niên đang hôn mình.

Nụ hôn của Vương Nhất Bác rơi xuống mắt Tiêu Chiến, một nụ hôn ấm áp.

Tiêu Chiến cắn một cái thật mạnh lên môi Vương Nhất Bác, từ trong miệng anh tràn ra một tiếng như nức nở.

Vương Nhất Bác giật mình như chợt tỉnh lại, ôm lấy mặt Tiêu Chiến, lo lắng, cẩn thận hỏi, "Anh, sao thế?"

Tiêu Chiến lắc đầu, vùi mặt vào cổ Vương Nhất Bác, giọng khàn khàn: "Chỉ cần chúng ta giấu đi, sẽ không có người phát hiện phải không?"

Vương Nhất Bác trầm mặc hồi lâu, nhiệt độ trong cơ thể dần dần tản đi: "Anh sợ à?"

Tiêu Chiến mở to đôi mắt ướt, trong mắt cảm xúc rất khó phân biệt: "Anh không biết."

"Em không sợ," Vương Nhất Bác kiên quyết nói, ôm chặt Tiêu Chiến hơn, "Chỉ cần anh ở bên em là được."

Trên môi Tiêu Chiến hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, không biết là đang cười chính mình hay đang cười nhạo Vương Nhất Bác, nhưng anh không nói thêm gì nữa, ngẩng đầu lần nữa hôn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chưa kịp nghiên cứu sâu sắc thái của Tiêu Chiến, trong lòng và trong mắt cậu đều tràn ngập nụ hôn dịu dàng của người trong lòng, cậu vô cùng hạnh phúc.

Là anh trai thì đã sao? Dù có chung huyết thống thì cậu cũng không quan tâm nữa.

Tiêu Chiến rất gầy, Vương Nhất Bác có thể cảm nhận rõ ràng xương sườn của anh dưới lớp da mỏng, còn có bộ ngực phẳng lì của người đàn ông trưởng thành. Cậu chỉ do dự vài giây rồi mạnh dạn chạm vào, đầu ngón tay bắt đầu vân vê.

"Nhẹ một chút." Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, ngăn cản hành vi liều lĩnh của cậu.

Nhưng không thanh niên mười tám nào có thể cưỡng lại những ham muốn nguyên thuỷ nhất. Vương Nhất Bác thực tuỷ biết vị, dù thế nào cũng không chịu buông Tiêu Chiến ra, môi lưỡi ẩm ướt của cậu ngao du trên cổ Tiêu Chiến, dẫn tay Tiêu Chiến đến giữa đũng quần của mình.

"Anh, giúp em." Giọng Vương Nhất Bác mơ màng, giữa hơi thở là cảm giác nóng rực, "giúp em."

Tiêu Chiến cười khúc khích, không chút ngượng ngùng, thọc tay vào trong quần Vương Nhất Bác.


Bạn cùng phòng phát hiện ra, từ sau khi Vương Nhất Bác xin nghỉ học một ngày, cậu gần như trở thành một người khác, vẻ u ám trước đó bị quét sạch sẽ, cả ngày cười rạng rỡ, thậm chí cậu còn tham gia lớp học buổi sáng mà cậu ghét nhất mà không phàn nàn lấy một câu.

Buổi chiều, sau giờ học, bạn cùng lớp kịp tóm được Vương Nhất Bác đang vội vàng rời đi, "Này, có chuyện gì với cậu thế? Hai ngày trước tôi còn tưởng cậu sắp chết đến nơi rồi, hiện tại lại bừng bừng sức sống..."

Vương Nhất Bác vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại vừa thản nhiên nói trả lời, "Cậu không hiểu đâu."

"Đương nhiên là tôi không hiểu." bạn cùng phòng bất đắc dĩ, "Tôi vẫn nhớ tâm trạng hôm uống rượu của cậu, tôi tưởng cậu đau lòng muốn chết, còn nghĩ làm cách nào an ủi cậu, nhưng có vẻ bây giờ cậu không cần nữa nhỉ."

Vương Nhất Bác nghe vậy, rời mắt khỏi màn hình điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi trả lời, "Bỏ qua đi, chuyện phức tạp lắm, tạm thời tôi không giải thích được, tôi sẽ mời cậu ăn một bữa sau nhé!"

"Tạm biệt." Vương Nhất Bác chạy ra khỏi lớp.

Cuối thu, đại lộ ven sông phủ đầy lá rụng, tiếng bước chân giẫm lênn lá xào xạc. Tiêu Chiến tựa vào lan can, ngắm hoàng hôn nơi chân trời đang dần dần chìm xuống dưới sông, và giữ nguyên tư thế như vậy khi nói chuyện điện thoại.

'Tôi hiểu rồi," anh nói, "Ngoài chuyện công ty phá sản, anh có nghe được thêm tin tức nào khác không?"

Bên bờ sông náo nhiệt, giọng nói của đối phương truyền đến tai Tiêu Chiến qua điện thoại có chút mơ hồ, nhưng anh vẫn nghe ra được sự ngập ngừng của đối phương.

"Anh Tiêu, tôi chỉ biết ông Lâm vẫn còn sống ở địa chỉ đó, nhưng dù sao bên đây là lãnh địa của Vương gia, tôi không thể trắng trợn điều tra, tôi thực sự cũng không biết thêm thông tin gì khác."

Tiêu Chiến giống như không có gì ngạc nhiên, "Tôi biết rồi, cảm ơn anh, có tin tức gì thì báo cho tôi biết nhé!"

Khi Vương Nhất Bác chạy đến chỗ Tiêu Chiến, anh vừa cúp điện thoại.

"Anh đang bận gì à?"

Tiêu Chiến mỉm cười, chỉnh lại cổ áo cho Vương Nhất Bác: "Công việc thôi."

Vương Nhất Bác không hề nghi ngờ rằng, theo thói quen anh muốn nắm lấy tay Tiêu Chiến, nhưng sau đó nhận ra là đang ở bên ngoài, đành ngượng ngùng rút tay về, "Vậy chúng ta đi ăn nhé."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng đáp "Được".

Nhà hàng là Vương Nhất Bác chọn, giá cao, phòng riêng nhìn ra quang cảnh ban đêm của toàn thành phố, Tiêu Chiến thực sự rất coi trọng khung cảnh, cũng không ngừng khen ngợi hương vị của các món ăn, như thể anh rất quan tâm tới đồ ăn mà không để ý tới Vương Nhất Bác lơ đãng suốt cả bữa ăn.

Mãi đến khi về đến cửa nhà, Tiêu Chiến mới hỏi Vương Nhất Bác: "Hôm nay em có chuyện gì phiền não à?"

"Hả?" Vương Nhất Bác như tỉnh lại từ trong mộng, "Không, không có việc gì, em không mang chìa khoá, anh mở cửa đi."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt kỳ lạ rồi đi trước, mở cửa bước vào huyền quan.

Không có ánh sáng, nhưng mùi thơm của hoa ngay lập tức xâm chiếm các giác quan của Tiêu Chiến, khiến anh phải dừng bước.

"Làm sao vậy?" Giọng Tiêu Chiến cứng ngắc, nhưng cũng không đưa tay bật đèn lên, "Mùi gì khó chịu quá."

Vương Nhất Bác ở phía sau, một lúc sau mới bật đèn lên, giọng cậu tràn đầy thất vọng, "...Anh không thích sao?"

Một bó hoa hồng đỏ lớn đặt trên bàn trà ở lối vào phòng khách, được gói trong lớp giấy lụa màu đen, nở rộ đẹp đẽ.

Không cần suy nghĩ, Tiêu Chiến bắt đầu soi khuyết điểm, "Hoa hồng đỏ rất thô tục, sao em lại mua một bó hoa lớn như thế? Vương Nhất Bác, em học được trò xấu này ở đâu ra vậy?"

"..." Vương Nhất Bác trầm mặc, đột nhiên bước tới, cầm bó hoa ra ngoài.

"Em đi đâu?" Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác lại.

"Đi vứt nó." Vương Nhất Bác không nhìn Tiêu Chiến, "Dù sao anh cũng không thích."

Tiêu Chiến ngăn Vương Nhất Bác đang mất bình tĩnh lại, giật lấy bó hoa từ tay cậu rồi ôm chặt vào lòng.

"Anh bảo nó xấu, sao không cho em vứt nó đi?"

Vương Nhất Bác tức giận, lồng ngực phập phồng. Gần đây, Tiêu Chiến luôn tâm trạng thất thường như vậy, Vương Nhất Bác không hiểu cũng không thể đoán được.

"Anh sao vậy? Ban nãy chẳng phải vẫn còn rất vui vẻ sao?"

Tiêu Chiến gần như giấu mặt vào trong hoa, im lặng.

"Mặt anh sao vậy?" Trong lúc giằng co, bó hoa bị biến dạng, cành cây cọ qua mặt Tiêu Chiến, để lại một vệt máu mờ nhạt. Vương Nhất Bác lập tức quên luôn cơn giận, "Anh, mặt anh bị xước rồi."

"Mặc kệ nó, sao em dài dòng thế?" Tiêu Chiến hét lên xong, không để ý đến bó hoa đã nát một nửa, nhào vào lòng Vương Nhất Bác, ôm chặt lấy cậu.

"Vương Nhất Bác, sao em làm anh khó chịu thế?' Giọng Tiêu Chiến nghẹn ngào, đột nhiên hôn thật mạnh lên môi Vương Nhất Bác, "Hôn anh, mau hôn anh, được không?"

Bàn tay Vương Nhất Bác chạm vào hai má nóng bừng của Tiêu Chiến, giữ chặt mặt anh, cắn thật mạnh lên môi anh, "Anh, anh sao vậy?" Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng hoang mang, 'Anh sao vậy?"

Tbc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net