Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa đông trời tối muộn, Tiêu Chiến đã quen với việc kéo rèm thật kín, lúc anh mở mắt ra, phòng ngủ hoàn toàn tối om, khiến anh tưởng mình bị tỉnh giấc nửa đêm, liền nằm lại cố gắng ngủ tiếp.

Vương Nhất Bác ở phía sau bất mãn khịt khịt mũi, thô bạo đè một chân lên chân Tiêu Chiến. Sau khi xác nhận Tiêu Chiến vẫn nằm trong ngực mình, vòng tay cậu siết chặt hơn, hơi thở đều đều trở lại.

Tiêu Chiến bị ôm chặt đến mức khó thở, phải mất một lúc lâu Vương Nhất Bác mới rút tay ra, nhưng cũng chỉ trong vòng chưa đầy một phút, cánh tay cậu lại vòng trở lại, thậm chí còn luồn vào dưới bộ đồ ngủ của anh, nhéo nhéo bụng anh hai lần.

Nếu không phải Vương Nhất Bác vẫn đang ngủ say, Tiêu Chiến còn cho rằng thanh niên là cố ý trêu chọc mình. Anh chọn một tư thế thoải mái trong vòng tay Vương Nhất Bác rồi nhắm mắt lại, lòng bàn tay đặt trên bụng anh ấm áp, khiến những suy nghĩ chưa tỉnh táo lần nữa nhanh chóng rơi vào trạng thái mê man.

Điện thoại rung.

Điện thoại của Tiêu Chiến bị nhét dưới gối, tiếng rung khiến anh cau mày, một bên tai kêu ù ù, Tiêu Chiến tỉnh ngủ.

Vương Nhất Bác cũng bị đánh thức, cậu lầm bầm một cách thiếu kiên nhẫn, hơi thở nóng hổi phả khắp cổ Tiêu Chiến, 'Ai thế? Ồn quá."

"...Không việc gì, người ở studio."

Tiêu Chiến móc điện thoại ra nhìn, vừa thấy số điện thoại trên màn hình, anh liền cúp máy, úp màn hình xuống gối, một lát sau, cầm lên và tắt nguồn.

Vương Nhất Bác rúc vào cổ Tiêu Chiến, vẫn không hài lòng, "Sao nửa đêm bọn họ còn làm phiền anh?"

"Đã hơn mười giờ sáng rồi, thiếu gia à!"

Tiêu Chiến xoay người lại, đối diện với Vương Nhất Bác, trong ánh sáng nhập nhoạng, anh chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ đường nét khuôn mặt cậu, mái tóc rối bù, giống như một đứa trẻ chưa lớn.

Vương Nhất Bác dụi dụi mắt chớp chớp mấy cái rồi vẫn nhắm mắt lại, giống như một tên lưu manh nằm trên người Tiêu Chiến không chịu đứng dậy, "Vẫn còn sớm, chúng ta nằm một lát đi, dù sao cũng là ngày nghỉ."

"Vậy cũng đừng nằm đè lên anh, anh sắp chết ngạt rồi!"

Tiêu Chiến đẩy hai cái, nhưng Vương Nhất Bác chân tay như bạch tuộc quấn chặt lấy người anh, ngay cả cánh tay cũng không nhúc nhích được.

'Vậy anh ở lại với em thêm đi," Vương Nhất Bác cười với Tiêu Chiến, hoàn toàn không nhìn ra áp suất không khí thấp đến đáng sợ tối hôm qua.

Tiêu Chiến gật đầu, lại áp vào ngực Vương Nhất Bác, im lặng lắng nghe nhịp tim cậu vang vang trong màng nhĩ của mình.


Cuộc tranh cãi mà anh tưởng sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát tối qua đột nhiên trở thành sự im lặng sau khi Vương Nhất Bác quay lại.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ép giữa sofa và bàn trà trong tư thế vô cùng lúng túng, hai người chỉ lặng yên ôm nhau, cho đến khi Tiêu Chiến cảm thấy chân mình tê dại, mỗi cử động đều khiến anh ngứa ran như bị kim châm mới đẩy Vương Nhất Bác ra, yêu cầu cậu về phòng ngủ.

Vương Nhất Bác thấy hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, dù thế nào cũng không chịu di chuyển, cuối cùng lấy lý do đôi chân Tiêu Chiến tê dại không thể đi nhanh được để vào phòng ngủ của anh, lý do là muốn giám sát Tiêu Chiến nghỉ ngơi.

Lời Vương Nhất Bác nói là thật lòng, chân tay cậu không đụng chạm lung tung như mọi khi ở cạnh Tiêu Chiến, chỉ yên lặng ôm anh ngủ. Tiêu Chiến ngủ không ngon, nửa mê nửa tỉnh, dù vậy anh vẫn cảm nhận được Vương Nhất Bác thì thầm vào tai mình, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán anh.

Vì thế, Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở dài, xoay người chủ động ôm lấy Vương Nhất Bác.

"Sáng sớm đã muốn nhào vào trong ngực em như vậy." Vương Nhất Bác cười nham hiểm, ấn lưng Tiêu Chiến áp sát vào người mình, "Đừng nhúc nhích, nếu không chúng ta không tách ra được nữa đâu."

"Anh xin lỗi chuyện hôm qua," Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói, "Anh đã làm em tức giận."

Vương Nhất Bác trợn tròn mắt, sửng sốt hồi lâu mới nắm lấy vai Tiêu Chiến lắc lắc: "Anh vừa nói cái gì?"

Tiêu Chiến bị lắc đến choáng váng, chút u sầu trong lòng lập tức bị xua tan, anh hất mặt Vương Nhất Bác ra khỏi người mình, nói: "Nếu còn tiếp tục lắc nữa thì em về phòng đi."

"Không lắc, không lắc." Vương Nhất Bác lập tức dừng tay, giơ tay lên che mắt Tiêu Chiến, "Ngủ thêm một lát đi."

Vương Nhất Bác rất ngạc nhiên khi Tiêu Chiến nói xin lỗi cậu, trong lúc nhất thời hưng phấn quá mức, cậu mãi sau mới nhận ra là giọng anh có chút mệt mỏi, hiển nhiên là đêm qua ngủ không ngon.

"Dậy thôi," Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, "Anh phải gọi lại cho studio."

Vương Nhất Bác vừa kéo Tiêu Chiến vừa rên rỉ, "Ngày nghỉ vẫn còn phải làm việc sao?"

Tiêu Chiến cầm điện thoại dưới gối đặt lên ngực, xoa xoa mái tóc bù xù của Vương Nhất Bác, "Lát nữa anh quay lại."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn buông Tiêu Chiến ra, đợi Tiêu Chiến ra khỏi phòng, cậu ngồi dậy kéo rèm ra, ngoài người ra ngoài cửa sổ.


Trong phòng khách, Tiêu Chiến không thể tin vào tin tức mình nghe được.

"Ý của anh là không tìm được?" Anh hỏi, "Người sống có thể biến mất sao?"

"Nhân viên bảo vệ trong khu nói rằng, Vương Ngữ Cương đã sáu tháng nay không thấy xuất hiện ở gần nhà, ông Lâm thì vẫn ở đây nhưng đã hơn mười ngày chưa thấy quay về." Đối phương vẫn tiếp tục, "Anh Tiêu, tôi có nghe mấy nhân viên bảo vệ đó nói rằng vợ chồng ông Lâm đã ly hôn."

Tiêu Chiến vô thức liếc nhìn về phía phòng ngủ.

"Tôi không thể hỏi thăm tung tích của Vương Ngữ Cương. Tôi chưa muốn phá hỏng miếng cơm của mình." đối phương thẳng thắn nói: "Nhưng anh Tiêu, tôi đã tìm thấy thông tin liên lạc mới của Lâm Chính Đình, nếu anh muốn, tôi sẽ gửi cho anh bây giờ."

Tiêu Chiến im lặng hồi lâu, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của Vương Nhất Bác từ phòng ngủ phía sau truyền đến, "Tạm thời không cần, nếu cần thiết tôi sẽ liên lạc với anh."

"Vẫn còn chưa nói xong?" Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến, mái tóc vừa gội còn chưa kịp lau khô cọ vào cổ áo Tiêu Chiến.

"Chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, hiện tại ổn rồi." Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, lau đi giọt nước trên mặt cậu.

Vương Nhất Bác tưởng mình sẽ bị mắng, nhưng Tiêu Chiến chỉ bình tĩnh nhìn cậu, không nói gì.

"Sao anh lại nhìn em như vậy?" Cậu ôm mặt Tiêu Chiến hôn lên, "Càng nhìn em càng thấy em đẹp trai phải không?"

Tiêu Chiến mở miệng cười khúc khích: "Ra ngoài chơi đi!"

Vương Nhất Bác thấy anh mềm lòng, giọng điệu càng dịu dàng hơn: "Hôm nay anh muốn làm gì? Anh đi cùng em nhé?" cậu quả thực vô cùng hưng phấn "Anh nói thật không? "

"Nếu em có kế hoạch rồi thì coi như anh chưa nói gì nhé!" Tiêu Chiến nói rồi đi vào bếp, làm như vô tình hỏi, 'Em định về nhà à?"

Vương Nhất Bác nghe vậy, nụ cười trên mặt chợt nhạt đi một chút, lắc đầu: 'Em không về nhà."

"Không thấy em liên lạc với gia đình." Tiêu Chiến cúi đầu lục lọi tủ lạnh, "Em bỏ nhà đi à?"

Vương Nhất Bác không thích nhắc tới chuyện này, không cần suy nghĩ liền trả lời, "Anh cũng thế mà."

Tiêu Chiến dừng lại, đứng thẳng lên và đóng sầm cửa tủ lạnh lại.

Vương Nhất Bác ước gì có thể tự tát vào mặt mình một cái, vội vàng giải thích, "Không, ý em là, tôi không còn là trẻ con nữa, hơn nữa, bọn họ còn bận việc riêng, không có thời gian quan tâm đến em."

Tiêu Chiến vẫn còn tức giận, không mặn không nhạt nói: "Anh cũng không rảnh."

Vương Nhất Bác gãi đầu đứng đó ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng cũng bất chấp ôm lấy anh: "Anh."

Tiêu Chiến đẩy cậu: "Anh đi làm bữa sáng, đừng làm phiền anh."

" Đã gần trưa rồi, chúng ta ra ngoài ăn nhé?" Vương Nhất Bác không chịu buông ra. Tiêu Chiến không trả lời. Vương Nhất Bác có vẻ bất đắc dĩ bổ sung: "Anh cũng là người nhà của em."

Tiêu Chiến buông tay xuống, không đẩy Vương Nhất Bác ra nữa. Anh ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác, cuối cùng mở rộng vòng tay ôm lấy cậu: "Ừ."

Vương Nhất Bác yên tâm hỏi: "Vậy chúng ta ra ngoài nhé?"

Tiêu Chiến xoa xoa gáy cậu, hôn lên má cậu, "Anh đi thay quần áo."

Vương Nhất Bác hai mắt sáng lên, biết đây chính là cách Tiêu Chiến thể hiện tình cảm lớn nhất, lập tức cười nói: "Được!"

Trong kỳ nghỉ ba ngày, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đi hầu hết những địa điểm đáng tham quan trong thành phố, check in tại những nhà hàng do bạn cùng phòng giới thiệu, đến bữa cuối, Tiêu Chiến thực sự không còn sức lực, chỉ muốn được về nhà nghỉ ngơi.


'Tiểu tổ tông, lần sau chúng ta xem được không?"

Tiêu Chiến đang giằng co với Vương Nhất Bác ở lối vào rạp chiếu phim, anh nhìn đồng hồ rồi nhìn Vương Nhất Bác, có chút bất đắc dĩ thuyết phục cậu "Ngày mai anh phải đi làm, em cũng phải trở lại trường học, đúng không?"

Vương Nhất Bác miễn cưỡng gật đầu: "Lần sau chúng ta xem vậy."

Cậu vẫn chưa đi xem phim với Tiêu Chiến, ban đầu vốn là muốn xem bộ phim đó vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, nhưng Tiêu Chiến rõ ràng là không thể xem được nữa.

"Vậy lần sau chúng ta đến đây xem nhé?" Vương Nhất Bác cảm xúc đến rồi đi rất nhanh, "Đây là lần đầu tiên tem đến thành Tây."

"Đây là một khu vực mới phát triển. Khu thương mại được xây dựng cách đây không lâu và chưa có nhiều người," Tiêu Chiến nói, "nhưng không phải chỉ có một rạp chiếu phim này, còn nhiều rạp khác nữa mà."

Hai người đang đi cạnh nhau thì Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại. Tiêu Chiến quay đầu lạ lùng nhìn cậu: "Sao thế?"

"Không sao," Vương Nhất Bác nói, cười rất miễn cưỡng, "Về nhà đi, anh có mệt không?"

Lúc này vẫn chưa muộn, trên đường xe cộ đông đúc, motor của Vương Nhất Bác chạy không nhanh lắm, ngay cả khi đang chờ đèn giao thông, một chiếc ô tô phía sau phải bấm còi nhắc nhở.

"Đèn xanh rồi," Tiêu Chiến vỗ vai Vương Nhất Bác nhắc nhở: "Đừng phân tâm."

Vương Nhất Bác từ trong mộng tỉnh lại, khởi động xe.

Mấy ngày nay, cậu đưa Tiêu Chiến đi khắp thăm thú, bây giờ nhìn lại, cậu mới nhận ra Tiêu Chiến đi đến đâu cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Vương Nhất Bác theo danh sách những địa điểm hẹn hò do bạn cùng phòng đưa ra, nhưng Tiêu Chiến - người đã ở thành phố này nhiều năm như vậy, chắc hẳn đã đến tất cả những nơi này từ lâu, và cũng có người đi cùng anh.

Trên đường về nhà, Vương Nhất Bác tâm tình không khỏi buồn bực, cúi đầu không nói lời nào, đi thẳng về phòng ngủ.

"Em sao vậy?" Tiêu Chiến tóm lấy Vương Nhất Bác, "Sao em lại bực bội như vậy?"

Vương Nhất Bác tránh ánh mắt của Tiêu Chiến, sờ sờ mũi: "Không, em chỉ mệt thôi."

"Không phải anh đã hứa với em lần sau sẽ quay lại sao?" Tiêu Chiến cau mày, "Anh có đáng bị đối xử như vậy không?"

"Anh, hai ngày nay anh vui không?" Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi.

Tiêu Chiến sửng sốt một chút: "Sao lại hỏi chuyện này?"

Vương Nhất Bác cười nói: "Em đột nhiên nhớ tới thôi, không có chuyện gì. Ngày mai không phải anh phải đi làm sao? Nghỉ sớm chút. Ngủ ngon."

"Thái độ của em là như thế nào đấy, Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến khó chịu, "Anh điên cuồng với em ba ngày rồi mà em vẫn chưa hài lòng à?"

"Nếu anh không vui thì tại sao còn muốn đi cùng em?" Vương Nhất Bác ngắt lời Tiêu Chiến, nhìn thẳng vào anh, "Anh quen thuộc với thành phố này hơn em rất nhiều."

Tiêu Chiến nhất thời không lên tiếng, khó tin nhìn Vương Nhất Bác, hai tay đặt bên đùi siết chặt thành nắm đấm, "Vậy, là lỗi của anh?"

Vương Nhất Bác giọng càng trầm hơn, khóe miệng nhếch lên không được: "Em không nói thế."

"Muốn sao cũng được," Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, dịch ra xa khỏi Vương Nhất Bác, "Anh mệt rồi, đừng làm phiền anh."

Anh không tự chủ được mà đóng sầm cửa phòng ngủ, lòng bàn tay tê dại vì phản lực của khoá cửa.

Tiêu Chiến cảm thấy có lẽ hai ngày qua mình đã mất trí nên mới tỏ ra thân thiết với Vương Nhất Bác, thậm chí còn đáp lại yêu cầu của cậu. Nhưng sau khi tắm rửa và bình tĩnh lại, anh nghĩ, rõ ràng là giả vờ, anh tức giận cái gì?

Tiêu Chiến ngơ ngác ngồi trên giường hồi lâu, đè nén câu trả lời hiện ra trong đầu, ép mình nhắm mắt ngủ, nhưng trằn trọc hồi lâu, anh lại ngồi dậy, ánh mắt rơi vào ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường ngủ.

Có một chiếc trâm cài áo Vương Nhất Bác tặng cho anh.

Tiêu Chiến duỗi tay trong không trung, giống như một khung cảnh bị đóng băng, một lúc sau, anh đột ngột đóng ngăn kéo đang mở dở lại, vùi mình vào trong chăn.


Sự tức giận của Vương Nhất Bác kéo dài lâu hơn Tiêu Chiến dự đoán, ngay cả đồng nghiệp ở studio cũng nhận thấy Tiêu Chiến mấy ngày nay đi về chỉ có một mình.

Trong lúc báo cáo công việc, Mắt Kính Đen lén nhìn Tiêu Chiến mấy lần, tuy cẩn thận nhưng vẫn bị Tiêu Chiến chú ý.

"Có chuyện gì thế?" Tiêu Chiến ngẩng đầu lên hỏi cậu.

Mắt Kính Đen lắc đầu liên tục, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Sếp à, hai ngày nay anh tâm tình không tốt sao?"

"Không phải," Tiêu Chiến trả lời nhanh chóng, "Tôi là quá bận và mệt mỏi."

Gần đây anh không bận rộn chút nào, mọi việc thuận lợi hơn nhiều so với trước Tết. Mắt Kính Đen mắng trong lòng nhưng không dám nói ra, chỉ có thể gật đầu theo lời Tiêu Chiến nói: "Vâng, có hơi bận, sếp, anh nên chú ý giữ gìn sức khỏe. Em thấy anh gần đây tan làm rất muộn."

'Cậu muốn nói gì?" Tiêu Chiến giơ tay cắt ngang Mắt Kính Đen.

Mắt Kính Đen nuốt khan, vẻ mặt chết lặng, "Anh và tiểu soái ca kia giận nhau sao?"

Tiêu Chiến lạnh giọng, "Đây là việc riêng của tôi."

"Em sai rồi, em sai rồi!" Mắt Kính Đen vội vàng xin lỗi, "Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, không, em là thay mặt mọi người quan tâm đến anh, sếp, xin anh đừng tức giận với em!"

Tiêu Chiến không nói thêm nữa, mệt mỏi lấy tay che mặt.

Vương Nhất Bác một tuần này đều tránh mặt anh, không cãi nhau, cậu thậm chí vẫn đòi ôm đòi hôn, đi ra ngoài mỗi ngày đều báo cáo với anh, đêm khuya mới về; nhưng Vương Nhất Bác cũng không nói gì với Tiêu nữa, không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, cũng không quấy rầy anh cả ngày như trước, thậm chí còn không đến studio nữa. Có vẻ như cậu đã trở lại như ngày đầu họ gặp nhau một lần nữa, thậm chí còn tệ hơn lúc đó.

Sáng nay Tiêu Chiến ra ngoài từ sáng sớm, Vương Nhất Bác đã nói với anh rằng cậu sẽ về rất muộn, khi Tiêu Chiến ép hỏi, cậu nói ngắn gọn rằng cậu sẽ về Vương gia.

Tiêu Chiến tức giận Vương Nhất Bác không thể nói với ai, ngay cả Mắt Kính Đen cũng thấy.

"Sếp, trong chuyện tình cảm cần phải giao tiếp nhiều hơn." Thấy Tiêu Chiến không còn tức giận với mình nữa, Mắt Kính Đen lấy lại dũng khí, "Tuyệt đối không thể để hờn dỗi nhau lâu được, điều đó không đáng đâu sếp, việc gì phải khiến bản thân tức giận như vậy chứ, đúng không sếp?"

"Mặc dù bọn em không rõ mối quan hệ giữa hai người là gì, nhưng bọn em thấy trước đây hai người khá thân thiết, không có chuyện gì mà không thể nói với nhau cả, "Mắt Kính Đen càng nói càng nhiệt tình, "Anh nói cho em nghe đi, em giúp anh phân tích."

Tiêu Chiến chống tay lên bàn, một lúc sau mới nói: "Cậu ấy là em trai tôi."

Mắt Kính Đen gần như rớt hàm, "Em, em chưa bao giờ nghe sếp nói anh có em trai!"

Tiêu Chiến đột nhiên không còn hứng thú nói chuyện, trong ngực tràn ngập hoảng sợ, xua tay chỉ Mắt Kính Đen đi ra ngoài, "Tôi muốn ở một mình một lát."


Màn đêm buông xuống, phòng khách lầu một của Vương gia được trang hoàng tỉ mỉ, hai bên chiếc bàn dài chật kín người, trong đó có nhiều người là những gương mặt xa lạ với Vương Nhất Bác.

Vương Ngữ Cương ngồi bên cạnh Vương Khải ôm cô con gái ba tháng tuổi trong lòng, khuôn mặt tròn bầu bĩnh vì mới sinh xong, cả người cô trông mềm mại hơn trước rất nhiều. Người đàn ông trung niên bên cạnh cô thỉnh thoảng lại trêu chọc đứa trẻ, nụ cười trên mặt đúng mực, anh ta chuyên tâm cụng ly với Vương Khải, Vương Ngọc Phong và những người khác.

Hôm nay là tiệc mừng 100 ngày của con gái út Vương Ngữ Cương, Vương Nhất Bác ngồi giữa đám anh em im lặng như người ngoài. Vốn dĩ cậu không muốn về, nhưng Lưu Tư Bồi đích thân gọi điện cho cậu, cậu không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.

Cô em gái mới chào đời của cậu đang ngủ trong lòng mẹ, mỗi giọt nước bọt cô phun ra đều khiến những người lớn tuổi bật cười, ngay cả bác dâu hai, người thường thích gây rắc rối nhất trong nhà cũng cười, như thể chỉ có cậu là người duy nhất không liên quan gì tới chuyện này.

"Tôi còn tưởng hôm nay cậu sẽ không đến," Anh họ thứ hai liếc nhìn Vương Nhất Bác đầy thông cảm, "Cậu thậm chí còn không ăn gì."

Thật hiếm khi anh ta tìm thấy cảm giác ưu việt ở trên người Vương Nhất Bác như thế này, ngay cả một chút đồng tình nhỏ nhất cũng được phóng đại lên đến đỉnh điểm, anh ta hùng hồn thúc giục: "Đừng khắt khe với bản thân, dù sao cô út của tôi cũng sinh ra một em gái, chúng ta là anh em mà, người kia chính là Yến gia, còn kém chúng ta một bậc."

Anh họ thứ hai vừa nói vừa rót rượu vang vào ly Vương Nhất Bác, "Tối nay tôi đưa cậu ra ngoài thư giãn nhé!"

"Em không uống nữa," Vương Nhất Bác đưa tay chặn miệng cốc, "Buổi tối em phải về sớm."

"Cậu đi đâu? Trở lại trường học à?" Anh họ thứ hai cười khẩy, "Ồ không, Nhất Bác, phải không cậu muốn biến nỗi đau và sự tức giận của mình thành sức mạnh đấy chứ?"

"Đó là em gái em, em phải buồn chuyện gì?" Vương Nhất Bác bình tĩnh nói, "Hơn nữa, anh vừa nói em ấy là người Yến gia."

Anh họ thứ hai bực bội không nhận ra Vương Nhất Bác đang tức giận đến mức trợn mắt, thất vọng quay sang nói chuyện với anh họ cả.

Vương Nhất Bác cố nhịn cho đến khi bữa tối kết thúc, thậm chí còn không chào hỏi Vương Ngữ Cương mà chỉ Lưu Tư Bồi nói gì đó với Vương Khải và Lưu Tư Bồi, sau đó một mình ra khỏi cổng Vương gia.

Tài xế hỏi cậu đi đâu, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không sao, thở ra một hơi trắng xóa: "Tôi cũng không biết."

Vương Nhất Bác trở về, trên người đầy sương gió.

Cậu đi rất chậm, quá nửa đêm khi về đến dưới sảnh khu chung cư, cậu ngẩng đầu đếm dần lên từng tầng, cho đến khi nhìn thấy đèn trong nhà mình vẫn sáng, cậu hơi mở to mắt.

Tiêu Chiến vẫn ngồi ở góc sofa, nghe thấy cậu đi vào, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Về rồi à?"

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy kiệt sức.

"Anh," cậu ngồi xổm dưới chân Tiêu Chiến, vươn tay ôm eo anh, "Sao anh còn chưa ngủ?"

"Em nghĩ sao?" Tiêu Chiến xoa đầu cậu, "Em không vui à?"

"Hôm nay là tiệc 100 ngày của em gái em."

Vương Nhất Bác nói xong hồi lâu Tiêu Chiến vẫn chưa có phản ứng, "Em nói gì cơ?"

"Em gái ruột của em," Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, trong giọng nói không chút cảm xúc, "Mẹ em tái giá và sinh ra một đứa con khác."

Tiêu Chiến mở miệng: "... Chuyện xảy ra khi nào?"

"Khoảng nửa năm trước," Vương Nhất Bác vùi mặt vào lòng Tiêu Chiến, không muốn nói thêm gì nữa, "Em không nhớ rõ."

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy tất cả chuyện này thật nực cười. "Anh cũng không ngờ tới," anh nhẹ nhàng nói, "Anh thực sự không ngờ tới."

Vương Nhất Bác lặng lẽ tựa vào trong ngực Tiêu Chiến, không hề phàn nàn thêm, chỉ nắm chặt góc áo của Tiêu Chiến cho đến khi chúng biến dạng.

Tiêu Chiến nghiêng người ôm Vương Nhất Bác, ánh mắt lấp lánh: "Không sao đâu."

"Anh," Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến hỏi: "Anh có yêu em không?"

Tiêu Chiến giống như đang bị treo ở rìa vách đá và sắp rơi xuống. Anh nhắm mắt hôn lên môi Vương Nhất Bác: "Ngốc."

Vương Nhất Bác như nắm được một cọng rơm cứu mạng, ôm chặt Tiêu Chiến rồi đè anh xuống sofa

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống tai. Người em cùng cha khác mẹ của anh, giống như anh, giờ đã trở thành người không nhà.

Em trai yêu quý của anh.

Những ngón tay của Tiêu Chiến bấm sâu vào lưng Vương Nhất Bác, để lại những vết xước rất bắt mắt.

Tbc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net