Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lần đầu tiên quyến rũ tôi, sao anh không nhớ mình là anh trai tôi?"

Tiêu Chiến sắc mặt tái nhợt, đau đớn nhắm mắt lại. Nụ hôn say khướt của Vương Nhất Bác khiến anh hoảng loạn. Trên đời này người ít có tư cách nhất để nói về tình anh em với Vương Nhất Bác chính là Tiêu Chiến.

"Thật xin lỗi." Tiêu Chiến lông mi run run, mở miệng, nhưng chỉ có thể thốt ra lời xin lỗi nhợt nhạt nhất.

Tiêu Chiến không nhìn thấy quầng đỏ trong mắt Vương Nhất Bác.

"Thật xin lỗi?" Vương Nhất Bác gần như bật cười, "Chỉ vậy thôi à? Tiêu Chiến, đã năm năm rồi, anh có biết năm năm dài bao nhiêu không? Mà anh chỉ cần nói xin lỗi với tôi là được?"

Cằm Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác bóp mạnh đến mức phát đau, nhưng Tiêu Chiến không hề giãy dụa, ngược lại cau mày kiên quyết nói: "Khi đó động cơ của anh không trong sạch, em ghét anh là điều đương nhiên, nhưng chuyện đã xảy ra trong quá khứ thì không được phép lặp lại nữa. Anh không cầu xin em tha thứ cho anh, nhưng anh hy vọng em có thể sống tốt và đừng hành hạ bản thân mình."

"Anh đã hủy hoại cuộc đời tôi ngay khi anh chạy trốn!" Vương Nhất Bác tức giận, cậu đặt lòng bàn tay mình lên cổ Tiêu Chiến, mạch đập dưới làn da ấm áp kích thích khiến cậu muốn siết lòng bàn tay chặt và chặt hơn nữa...Chiến ho hai tiếng.

Vương Nhất Bác như chợt bừng tỉnh, lùi lại hai bước: "Đã quá muộn rồi, Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến sờ sờ cổ, khàn giọng hỏi: "Vậy anh phải làm gì mới khiến em dễ chịu hơn? "

"Đau không?" Vương Nhất Bác đột ngột hỏi.

Tiêu Chiến giật mình.

Đầu ngón tay của Vương Nhất Bác rất nóng, cậu thận trọng chạm vào cổ Tiêu Chiến, ánh mắt dường như đang nhìn Tiêu Chiến nhưng lại không hề có tiêu điểm: "Tôi không cố ý."

Tiêu Chiến không biết nước mắt mình rơi từ lúc nào. "Nhất Bác," anh nghẹn ngào nắm lấy tay Vương Nhất Bác, "Anh nên làm gì đây, em có thể nói cho anh biết được không?"

"Thật sự không phải cố ý," Vương Nhất Bác tự lẩm bẩm, "Tôi không muốn, không muốn... tôi uống quá nhiều rồi."

Vương Nhất Bác gục đầu chán nản, lạc lõng như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.

"Anh biết, anh biết." Tiêu Chiến không buồn lau nước mắt trên mặt, đôi tay run rẩy ôm lấy Vương Nhất Bác, ôm người đàn ông đã ngã quỵ xuống đất, "Nhất Bác sẽ không làm tổn thương anh, em không cố ý."

Vương Nhất Bác nặng nề gật đầu, dựa vào Tiêu Chiến như không còn sức lực, nặng nề nhắm mắt lại. Cậu đã kiên trì suốt chặng đường từ quán bar về nhà, nhưng cuối cùng không thể cưỡng lại được cơn say.

Tiêu Chiến quỳ trên mặt đất, đầu gối áp vào mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, cố gắng kéo Vương Nhất Bác đứng dậy, lại phát hiện quần áo bị Vương Nhất Bác giữ chặt trong tay, không cho anh cử động.

Vừa rồi hai người gây ra động tác lớn như vậy, Tiêu Chiến nhìn về phía phòng ngủ của dì Trần, may mắn là không đánh thức dì, anh có chút thả lỏng, giữ nguyên tư thế lúng túng này, ánh mắt chìm vào khuôn mặt Vương Nhất Bác hồi lâu không rời.

Mùa hè oi bức, nhiệt độ điều hòa trung tâm để rất thấp, gạch nền lạnh thấu xương. Tiêu Chiến quỳ rất lâu, đầu gối đau nhức, thậm chí anh còn có thể cảm nhận rõ ràng hơi lạnh trên mặt đất thấm vào xương, nó giúp anh tỉnh táo.

Tiêu Chiến không biết mình duy trì tư thế này bao lâu, mơ hồ cảm giác được bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần mất đi phần nào bóng tối dày đặc, dần dần hửng sáng.

Đầu gối đau khiến Tiêu Chiến tê dại, Vương Nhất Bác đang dựa vào anh đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt chỉ sững sờ trong chốc lát rồi buông quần áo của Tiêu Chiến ra.

"Trở về phòng ngủ thêm một lát, trời vẫn còn tối." Tiêu Chiến nhìn nét mặt Vương Nhất Bác, rũ mắt xuống.

Vương Nhất Bác đau đầu, nhưng hơi rượu đã tan bớt, cậu lập tức nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nhanh chóng đứng dậy.

Vừa tỉnh táo lại, thanh âm của cậu còn lạnh hơn cả nhiệt độ điều hòa, "Không cần."

Tiêu Chiến xoa xoa đầu gối, đợi một lúc lâu mới đứng dậy, "Dì Trần dậy sớm, em có thể ăn sáng trước khi đi."

Vương Nhất Bác cuộn ngón tay lai, những ngón tay di chuyển trong lòng bàn tay cậu, cuối cùng cũng không nhấc lên.

"Không cần đâu," cậu nhặt chiếc áo khoác vứt trên ghế sofa rồi bước ra ngoài, "Tôi còn có việc phải làm."

"Những điều anh nói tối qua không có ý xúc phạm em."

Vương Nhất Bác dừng một chút, nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến từ phía sau: "Nếu điều đó có thể khiến em dễ chịu hơn, anh có thể làm bất cứ điều gì em muốn."

"Anh là người đã nói sẽ không nói dối tôi." Vương Nhất Bác không quay đầu lại, "Ai biết được đây có phải là một lời hứa xuông của anh nữa hay không?"

"Em không cần phải tin anh, nhưng anh sẽ không lừa dối em nữa."

Vương Nhất Bác cứng người đứng hồi lâu. Trong phòng khách nhất thời không có ai lên tiếng, ngoại trừ tiếng của điều hòa trung tâm.

Vương Nhất Bác đợi đến khi chân Tiêu Chiến tê dại mới nói: "Vậy anh cứ ở đây đi, khi nào nghĩ ra thì báo cho tôi biết."

Nói xong cậu rời khỏi biệt thự, bước chân vội vàng như đang chạy trốn.

Tiêu Chiến đợi đến khi chiếc xe đỗ ở cổng biệt thự đi khỏi, mới thở dài như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

"Được rồi," anh không biết mình đang trả lời gì, "Tuỳ em."

Khi dì Trần tỉnh dậy, bà bất ngờ nhìn thấy Tiêu Chiến đang co ro trên ghế sofa trong phòng khách.

"Sao lại ngủ ở đây?" Dì Trần lẩm bẩm một mình, rồi vội vàng tìm chăn đắp cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngủ say, cậu túm lấy chăn lật người, vùi mặt vào trong sofa, cuộn người càng tròn hơn.

Dì Trần kéo chăn che chân cho anh, sau đó đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Chiến.

"Vẫn giống như hồi nhỏ," dì Trần thở dài, "Khi ngủ thích trốn vào một góc." Thấy Tiêu Chiến không có ý định tỉnh dậy, bà lặng lẽ đi vào phòng bếp, nhanh chóng trở nên bận rộn.

Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, mùi cháo hạt sen đã bay khắp phòng khách.

"Tỉnh rồi à." Dì Trần bưng ly nước mật ong tới, cười nói với Tiêu Chiến: "Gần trưa rồi! Tối qua con đã làm gì thế? Dì chưa bao giờ thấy con dậy muộn như vậy."

"Con không ngủ được nên thức khuya xem phim."

"Khó trách đêm qua nửa đêm bên ngoài có chút ồn ào." Dì Trần gật đầu, sau đó trách mắng, "Thức khuya không tốt cho sức khỏe, lần sau con đừng thức khuya nữa"

"Con đánh thức dì ạ?" Tiêu Chiến xin lỗi, "Tiếng động ồn quá ạ?"

"Không sao, là do dì lớn tuổi nên ngủ không ngon giấc, không trách con... Này, cổ con bị sao vậy?" Dì Trần đang cười, nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi, "Sao thế? Sao cổ con lại đỏ vậy?"

Tiêu Chiến vội vàng đưa tay che lại: "Có lẽ con bị dị ứng."

"Nghiêm trọng quá," dì Trần nói như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, "Con có muốn đi khám bác sĩ không? Nhanh lên, chúng ta đến bệnh viện."

"Dì Trần, không sao ạ." Tiêu Chiến nắm tay dì Trần, kiên nhẫn khuyên nhủ, "Con chỉ cần uống chút thuốc là sẽ ổn thôi. Dì đừng lo lắng."

"Con thực sự không sao chứ? Sao con lại bị dị ứng? Gần đây dì nấu nướng có nhầm lẫn gì không?" Dì Trần vừa sốt ruột vừa lo lắng.

"Dì đừng suy nghĩ nhiều, cũng không phải chuyện gì to tát ạ, hai ngày nữa là sẽ ổn thôi." Tiêu Chiến đứng dậy đi về phía phòng ngủ, "Bây giờ con sẽ đi uống thuốc, dì không cần lo lắng."

Dì Trần đành phải thả Tiêu Chiến đi: "Chiến Chiến, nhất định phải nhớ uống thuốc nhé!"

Tiêu Chiến vâng một tiếng, rồi đóng cửa phòng ngủ lại, bỏ lại sự quan tâm và thắc mắc của dì Trần ngoài cánh cửa, thả lỏng vai.

Dì Trần đã già và thị lực kém, Tiêu Chiến nhìn trong gương hồi lâu, rõ ràng là dấu tay trên cổ mình, thật sự là may mắn, nếu dì Trần nhận ra, anh cũng không biết phải giải thích thế nào.

Ba ngày sau Tiêu Chiến mới gặp lại Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vẫn như trước kia, đặt bảng vẽ trong phòng ngủ, anh dành hầu hết thời gian rảnh rỗi để vẽ tranh, dù sao những ngày bị nhốt trong biệt thự cũng không còn vất vả như lúc đầu. Lúc Vương Nhất Bác vào, Tiêu Chiến đang quay mặt đi, đeo tai nghe, anh không nghe thấy tiếng bước chân của cậu, ánh mắt đang tập trung vào tờ giấy vẽ.

Vương Nhất Bác chợt nhớ lại tuổi thơ của mình.

Lúc đó cậu luôn thích quấn lấy Tiêu Chiến, xông vào phòng quấy rầy Tiêu Chiến khi anh đang vẽ tranh, cho dù Tiêu Chiến có nắm cổ áo đuổi cậu ra ngoài, cậu vẫn sẽ chạy tới, kiên quyết ngồi sang một bên xem anh vẽ.

Khi đó, cậu luôn cảm thấy mình rất vui vẻ mỗi khi được chơi cùng Tiêu Chiến, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ chỉ có anh là người hạnh phúc.

Tiêu Chiến đang vẽ, bỗng giật mình phát hiện người đứng sau, nói: "Anh về rồi à."

Vương Nhất Bác quay mặt đi, "Có việc," cậu nói ngắn gọn: "Anh theo tôi đến bệnh viện."

Trở về lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến bước ra khỏi căn biệt thự. Thành phố đã trải qua những thay đổi mạnh mẽ, mọi thứ đều theo khác lạ đến mức Tiêu Chiến không thể nhận ra. Anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý rằng Vương Nhất Bác bên cạnh đang nhìn anh qua kính chiếu hậu.

"Bác sĩ nói tình trạng của ba không ổn lắm," Vương Nhất Bác đến gần bệnh viện mới lên tiếng, "Các tế bào ung thư đã lan rộng khắp cơ thể, không có cách nào xác định được nguồn gốc của căn bệnh này. Ba đã xạ trị nhưng không thành công nên chỉ có thể điều trị duy trì."

Tiêu Chiến giật mình nói: "Mẹ anh cũng qua đời vì ung thư."

Vương Nhất Bác trầm mặc một hồi mới nói tiếp: "Nhanh thì hai ba tháng, lâu thì nửa năm."

Xe chậm rãi dừng lại, Tiêu Chiến chuẩn bị xuống xe thì Vương Nhất Bác bất ngờ nắm lấy cổ tay anh.

"Từ bãi đậu xe đến phòng bệnh đều có camera giám sát," Vương Nhất Bác nói từng chữ, "Không cần giãy giụa một cách vô ích, tôi không ngu ngốc đến mức để anh trốn thoát dễ dàng như thế đâu."

"Giấy tờ tuỳ thân của anh đều ở chỗ em, trốn có ích gì?" Tiêu Chiến giơ hai tay lên như muốn đầu hàng, "Buông ra đi."

Vương Nhất Bác mím môi, cuối cùng cũng buông ra.

Hành lang của bệnh viện rất dài, phòng bệnh ở tầng VIP nên rất ít người qua lại, ngay cả tiếng bước chân dường như cũng vang hơn. Tiêu Chiến đi một mình phía trước, Vương Nhất Bác đi theo anh từ xa, cũng không có ý định đi lên song song với anh.

Mãi đến khi đứng trước cửa phòng bệnh, Tiêu Chiến mới chợt cảm thấy có chút do dự.

Thời gian trôi qua quá lâu, mối hận thù mãnh liệt lúc đầu dường như đã trở thành quá khứ, hiện tại nghe được tin Lâm Chính Đình bệnh nặng, Tiêu Chiến không còn cảm xúc nào khác ngoại trừ kinh ngạc.

Bị ngăn cách bởi một bức tường, người nằm trên giường bệnh chính là cha ruột của anh, đồng thời là thủ phạm khiến mẹ anh qua đời sớm, Tiêu Chiến cứ giữ tay nắm cửa kim loại lạnh lẽo cho đến khi nhiệt độ cơ thể anh tăng lên, cuối cùng, lý trí cũng khiến anh đẩy cửa bước vào.

Ngoại hình của Lâm Chính Đình đã thay đổi rất nhiều so với trong trí nhớ của Tiêu Chiến, nếu không phải là đã xác nhận tên bệnh nhân ở cửa phòng bệnh trước khi bước vào, Tiêu Chiến thậm chí không thể tin rằng người đang còn chút hơi tàn này là Lâm Chính Đình.

"Cậu là..." Lâm Chính Đình mặc dù bệnh nặng nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, nhìn thấy Tiêu Chiến đi vào, hắn do dự nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng ngơ ngác hỏi: "Cậu là ai?"

Mối bận tâm trong lòng Tiêu Chiến phút chốc tan biến. Anh tìm một chiếc ghế, ngồi xuống cạnh giường bệnh, bình thản nói: "Tôi là Tiêu Chiến."

Lâm Chính Đình mở to mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Là Tiêu Chiến, thật sự là con sao?"

"Là tôi đây."

"Nhất Bác không nói dối ba, nó thực sự đã tìm được con," Lâm Chính Đình liên tục gật đầu, "Tốt quá, tốt quá, ba có chết cũng không còn tiếc nuối."

Tiêu Chiến không có gì để nói với Lâm Chính Đìnhngồi , nên nghe hắn nói về việc chết không còn hối tiếc trong hai phút, anh sốt ruột ngắt lờ, "Ba còn muốn nói gì với tôi không?"

"Ba biết con không muốn nhận ba là ba con."

Lâm Chính Đình ngừng cười, thở dài nói: "Đều là lỗi của ba, không trách được con. Nhưng khi người ta sắp chết, mỗi lời nói đều là chân thành, bây giờ nhắm mắt lại ba không còn gì sợ hãi nữa, dù sao, ba cũng có con và Nhất Bác là con trai, hai anh em con sẽ nương tựa vào nhau."

"Chúng tôi không còn là trẻ con nữa," Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, "Tôi sẽ chăm sóc Nhất Bác."

"Con là anh trai, con nên chăm sóc nó."Lâm Chính Đình mỉm cười vui vẻ.

Sức khoẻ Lâm Chính Đình rất kém, không chịu được khi nói quá lâu, giọng nói cũng trở nên ngắt quãng.

Tiêu Chiến bấm chuông gọi y tá rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.

Vương Nhất Bác không có ở bên ngoài. Tiêu Chiến vừa đi vừa hỏi y tá và tìm thấy Vương Nhất Bác ở lối thoát hiểm cuối hành lang.

"Em bắt đầu hút thuốc từ khi nào?"

Vương Nhất Bác tựa người vào cửa sổ, ngón tay vẫn cầm điếu thuốc, ánh lửa trong tàn thuốc nhấp nháy, trong gạt tàn bên cạnh còn có hai mẩu tàn thuốc mới hút xong. "Anh biết chuyện gì xảy ra mà," cậu nói, dập tắt tàn thuốc mà không trả lời câu hỏi của Tiêu Chiến, "Anh không thể chạy trốn."

"Anh đã nói rồi, anh chạy trốn mà không có giấy tờ tuỳ thân cũng chẳng ích gì." Tiêu Chiến cau mày nhìn hành động dập khói quen thuộc của Vương Nhất Bác, nhưng cũng không nói gì thêm.

Mặc dù Vương Nhất Bác hôm nay nói chuyện vẫn sặc mùi thuốc súng, nhưng Tiêu Chiến có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của cậu so với những lần gặp mặt trước, và anh không muốn dập tắt nó.

"Về nhà đi!" Tiêu Chiến chủ động nói.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh: "Anh nói gì?"

"Anh và em thì có chuyện gì cần nói?" Tiêu Chiến lạnh nhạt cười, "Đi thôi."

Vương Nhất Bác không hỏi thêm nữa, bước ra ngoài, lần này Tiêu Chiến đi theo sau cậu.

Tiêu Chiến chợt nhận ra hình như anh chưa từng nhìn thấy bóng lưng của Vương Nhất Bác. Khi Vương Nhất Bác còn nhỏ, cậu luôn chạy theo anh, Tiêu Chiến không cần quay đầu lại, chỉ cần vẫy tay là Vương Nhất Bác sẽ xuất hiện ngay lập tức.

Người trước mặt anh bây giờ có bờ vai rộng, điềm tĩnh hơn năm năm trước rất nhiều, đã là một người lớn trưởng thành. Tiêu Chiến nhớ tới lời vừa rồi của Lâm Chính Đình, nhất thời không thể cử động.

Vương Nhất Bác, người em ruột thịt của anh, không còn cần đến sự chăm sóc lỗi thời của anh nữa, càng ngày càng rời xa anh.

Một tuần sau.

Khán đài của địa điểm tổ chức đua motor chật kín khán giả, video về buổi tập luyện hai ngày trước đó được phát đi phát lại trên màn hình lớn, khắp nơi đều có thể nghe được tiếng hò reo và cổ vũ.

Lượt đua tiếp theo là của Vương Nhất Bác, Lý ca và mọi người trong đội cùng cậu đến vạch xuất phát, có chút lo lắng hỏi: "Cậu đua được không?"

Tuy Vương Nhất Bác vẫn duy trì được kết quả tốt trong hai ngày luyện tập vừa qua, nhưng Lý ca rõ ràng cảm thấy cậu đôi khi lơ đãng, mất tập trung.

"Khi ngồi trên xe, hãy chỉ nghĩ đến trận đấu và đối thủ trên sân," Lý ca vỗ vai Vương Nhất Bác, "Tôi đợi tin chiến thắng của cậu."

Vương Nhất Bác đội mũ bảo hiểm, cách ly mình với thế giới bên ngoài.

Từ sau hôm ở bệnh viện trở về, Vương Nhất Bác chưa gặp lại Tiêu Chiến. Cậu nhớ rõ ngày hôm đó khi cậu say rượu đã xảy ra chuyện gì, càng nhớ lại càng thấy khó chịu. Cậu hận bản thân mình đã đánh mất lý trí khi nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu biết rõ Tiêu Chiến từ đầu đến cuối không hề chân thành với mình, nhưng vẫn không nhịn được mà hôn anh.

Tiêu Chiến nói, chỉ cần cậu vui, muốn anh làm gì cũng được. Vương Nhất Bác không muốn tin, nhưng mỗi khi nhìn vào mắt Tiêu Chiến, cậu không hề nhìn thấy chút giễu cợt hay phản kháng nào.

Vương Nhất Bác không biết phải làm gì với Tiêu Chiến, nên cậu trốn tránh, cậu ở trên đường đua cả tuần, cho đến mệt đến mức không còn sức để suy nghĩ lung tung nữa.

Trọng tài đã nhắc nhở các tay đua chuẩn bị sẵn sàng, Vương Nhất Bác kéo kính xuống, nhấn ga để tiến về vạch xuất phát.

"Lại đây Chiến Chiến!" Dì Trần đặc biệt kéo Tiêu Chiến - người suốt ngày nhốt mình trong phòng ra ngoài,. "Cùng xem chương trình này với dì."

"Dì Trần, dì trở nên thời thượng như vậy từ khi nào vậy?" Tiêu Chiến cười, "Thậm chí dì còn thích đua xe nữa."

"Làm sao dì có thể hiểu được mấy thứ này? Đó là vì Nhất Bác." Dì Trần nheo mắt nhìn hồi lâu, sau đó đột nhiên hưng phấn kéo tay áo Tiêu Chiến, "Chiến Chiến, nhìn xem, đó có phải Nhất Bác không?"

Tiêu Chiến sửng sốt hồi lâu, "Em ấy cũng tham gia đua xe ạ?"

"Đúng thế, thiếu gia tham gia mấy năm rồi, rất xuất sắc!" Vẻ mặt dì Trần đầy tự hào,

"Năm nào cậu ấy cũng đoạt giải!"

Tiêu Chiến giấu đi sự thất vọng trong mắt, cố gắng mỉm cười: "Thật sự rất xuất sắc."

Dì Trần xem không hiểu, càng nghe bình luận càng cảm thấy căng thẳng, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào bóng người đang lướt rất nhanh trên màn hình, không để ý cả người anh vì căng thẳng màbám chặt vào tay vịn của ghế sô pha.

"ôi, tại sao lại bị vượt qua rồi?" Dì Trần kêu lên.

Tim Tiêu Chiến đập thình thịch, anh nhìn thấy hai chiếc xe máy vốn đang chạy đuổi nhau trên đường đua bây giờ đã gần song song, thân xe rất gần nhau, như thể ngay giây tiếp theo sẽ va vào nhau.

Ấm nước trong bếp kêu vang báo sôi, dì Trần đang định đứng dậy thì Tiêu Chiến đã giữ vai bà lại: "Để con làm."

Tiêu Chiến hơi sợ những cuộc đua khốc liệt như vậy, nguy hiểm vô cùng, nghĩ tới người đang tranh tài là Vương Nhất Bác, tay cầm ấm nước bắt đầu run rẩy.

"A, Nhất Bác, Nhất Bác ngã rồi!"

Chiếc ly trong tay Tiêu Chiến rơi xuống sàn bếp kêu choang 1 tiếng, vỡ tan thành từng mảnh.

Vương Nhất Bác buổi tối mới trở về.

Dì Trần đã sớm biết tin cậu vẫn ổn, nhưng khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, bà vẫn nhìn chăm chú từ trên xuống dưới mấy vòng, giọng đầy sợ hãi "May mắn là con không sao, nhưng khiến dì một phen sợ hãi quá. Con có thật sự không sao không? Té ngã có bị thương chỗ nào không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Dì yên tâm, chỉ bị thương ngoài da thôi, hai ngày nữa là ổn, nhưng trận đấu... tiếc quá."

"Năm nay không được thì năm sau lại thi đấu lại," dì Trần vỗ ngực, khuyên nhủ, "Nhưng nguy hiểm quá, dì chỉ nhìn thôi cũng hoảng sợ rồi, huống chi là người nhà của con, Chiến Chiến lo muốn chết."

Sắc mặt Vương Nhất Bác nhất thời cứng lại: "Anh ấy đang lo lắng cho con à?"

"Làm sao không lo lắng được? Mặt cậu ấy tái mét vì sợ." Dì Trần vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Vương Nhất Bác, "Chắc cậu ấy vẫn đang đợi con, con đi tìm cậu ấy trước đi. Dì không biết quan hệ của hai đứa bây giờ ra sao rồi, trước đây chẳng phải các con rất thân thiết hay sao?"

Dì Trần cằn nhằn thêm mấy câu, xong mới đi làm việc của mình, không để ý Vương Nhất Bác đứng im ở đó, rất lâu sau mới bước về phía phòng Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác vừa tới cửa, tình cờ đúng lúc Tiêu Chiến mở cửa đi ra.

"..."

"Vết thương thế nào?" Tiêu Chiến chủ động phá vỡ sự im lặng.

Vương Nhất Bác trả lời anh, "Không ảnh hưởng gì lớn."

"Vậy tốt rồi," Tiêu Chiến gật đầu, "Em vẫn cần phải kiểm tra lại cẩn thận đấy."

"Anh gọi cho tôi à?" Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra xem lịch sử cuộc gọi, "Tôi đang ở trường đua nên không thấy."

Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng, "Vừa rồi anh có chút lo lắng, làm phiền em à?"

"Không." Vương Nhất Bác đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Chiến, trong mắt lóe lên tia sáng yếu ớt: "Anh không làm phiền tôi."

Tiêu Chiến giật mình: "Dì Trần đang đến!"

"Dì Trần đang bận nấu bữa tối, sẽ không qua đây." Vương Nhất Bác xoa xoa cổ tay Tiêu Chiến, dù thế nào cũng không chịu buông ra.

Tiêu Chiến vừa mở miệng, đang định nói thì đột nhiên bị một giọng nói xa lạ cắt ngang, "Vương Nhất Bác, anh còn sống không?"

Trương Tâm Huy bước vào và hô to, như thể cô đang ở trong chính nhà mình, "Tay chân của anh còn lành lặn không?"

Sắc mặt Vương Nhất Bác cứng đờ, buông tay Tiêu Chiến ra, cậu lập tức lao ra cửa nhà, kéo Trương Tâm Huy – người vừa mới bước qua ngưỡng cửa – ra sân rồi đóng sầm cửa lại.

Tiêu Chiến mới chỉ kịp nhìn được một nửa hình dáng của Trương Tâm Huy. Cô có chiếc mũi cao, đôi mắt to, có thể nói cô là một cô gái xinh đẹp.

Tiêu Chiến chạm vào cổ tay mình, hơi ấm trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác dường như vẫn còn đọng lại trên đó.

"Ai cho cô tới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net