Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
theo định vị vệ sĩ gửi, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến và Giang Xuyên đang cười nói.

Tại sao lại là Giang Xuyên! Vương Nhất Bác nhịn xuống, bình tĩnh nói: "Cùng em về đi."

"Chờ một chút." Giang Xuyên cau mày ngăn cản hai người, "Tôi và Tiêu Chiến quả thực là tình cờ gặp nhau, tôi cũng không biết em ấy đã trở về Trung Quốc. Nhưng cậu chỉ làem trai Tiêu Chiến, sao có thể sai khiến em ấy?"

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, "Đủ rồi, Giang Xuyên."

"Cũng không đến lượt anh lên tiếng," Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại gần mình, "Anh và chúng tôi thì có can hệ gì?"

Nếu vẫn không nhìn ra được mối quan hệ giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác có vấn đề thì Giang Xuyên sẽ sống những năm tháng vô ích như vậy. Trong lòng anh xao động, trong mắt hiện lên vẻ khó tin: "Tiêu Chiến, em có chắc mình không sao không?"

Vương Nhất Bác đã kéo Tiêu Chiến ra khỏi quán cà phê trước khi anh kịp trả lời câu hỏi của Giang Xuyên.

Vương Nhất Bác dọc đường vẫn không buông tay Tiêu Chiến, cho đến khi xe chạy tới trước cửa, cậu dùng sức kéo Tiêu Chiến vào nhà.

"Anh về Trung Quốc chỉ là vì người đàn ông họ Giang đó đúng không?" Giọng Vương Nhất Bác run run.

Trước khi về, cậu đã tin lời của Trương Tâm Huy, cho rằng Tiêu Chiến thực sự quan tâm đến mình, nhưng rất nhanh, cậu đã bị thực tế dội cho một gáo nước lạnh.

"Tại sao, Tiêu Chiến," Vương Nhất Bác bực bội hỏi, "Nếu anh không muốn anh ta rời đi thì tại sao ngay từ đầu lại chia tay với anh ta, tại sao?"

Tại sao anh muốn ở bên tôi?

Tiêu Chiến không ngừng lắc đầu: "Anh tình cờ gặp anh ấy, cũng đã nhiều năm không liên lạc."

"Tôi biết anh ở nhà không vui, cho nên tôi cho phép anh ra ngoài đi dạo, nhưng anh lại đi gặp Giang Xuyên." Vương Nhất Bác căn bản không nghe được lời Tiêu Chiến nói. "Anh coi thường tôi, đúng không?"

Tiêu Chiến chớp mắt thật mạnh để ngăn mình không khóc: "Còn em thì sao? Em tức giận chuyện gì?"

Vương Nhất Bác nghe anh hỏi liền sững sờ, sau đó nghẹn ngào đáp lại: "Tôi không thích Giang Xuyên, cũng không thích anh gặp anh ta! Anh cho rằng tôi còn kỳ vọng gì nữa? Năm năm trước anh đã phạm tội một lần, tôi làm sao chắc chắn anh sẽ không tái phạm nữa?"

Tiêu Chiến rũ mắt, đè nén sự thất vọng trong lòng, hồi lâu sau mới trả lời: "Được, anh hiểu rồi."

Vương Nhất Bác không thể tiếp nhận được sự phản kháng thụ động của Tiêu Chiến. Cậu nhìn đôi môi bị cắn đến trắng bệch của anh, trong một khoảnh khắc muốn hôn chúng.

Môi đột nhiên đau nhức, Tiêu Chiến kinh hãi, lập tức tỉnh táo lại: "Nhất Bác, dì Trần còn ở nhà!"

Vương Nhất Bác ôm chặt eo Tiêu Chiến không chịu buông ra, hơi thở rất gần anh: "Anh vẫn muốn lừa tôi sao?"

Cửa bếp từ từ mở ra, Tiêu Chiến còn chưa kịp hô đánh động với dì Trần, đã nghe thấy tiếng bát đĩa rơi xuống nền gạch, vỡ vụn khắp sàn nhà.

Tbc.

Xin chào, là tôi LimDauGo đây! Vì một vài lý do nên 6 chương còn lại tôi sẽ chỉ dịch những đoạn quan trọng liên quan tới hai nhân vật chính. Cảm ơn mọi người đã theo dõi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC