Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, đặt viên hồng ngọc đã vỡ thành hai mảnh lên tay cậu.

"Nếu em muốn," Tiêu Chiến ngước nhìn Vương Nhất Bác, "thì anh sẽ trả lại cho em."

Vương Nhất Bác sửng sốt trong chốc lát, cố gắng đè nén sự hoảng sợ không thể giải thích được trong lòng, "Ý anh là gì?"

Tiêu Chiến không trả lời, anh lùi lại một bước, ngồi xuống giường, "Anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."

"Anh hãy nói rõ ràng đi!" Vương Nhất Bác không kiềm chế được, giọng đầy phẫn nộ đè Tiêu Chiến xuống giường, "Em về nhà sớm vì muốn ăn sinh nhật cùng anh, anh có chuyện gì không vui hay sao? Em còn phải làm gì nữa đây? Làm gì mới khiến anh hài lòng?"

"Nhất Bác, buông anh ra, anh muốn nghỉ ngơi!" Tiêu Chiến mệt mỏi nhắm mắt lại.

Không chần chừ, Vương Nhất Bác cắn cần chiếc cổ mỏng đến mức có thể nhìn thấy rõ mạch máu của Tiêu Chiến, tay bắt đầu lần mò cởi cúc cổ áo của Tiêu Chiến.

Từ nhỏ đến lớn, Vương Nhất Bác luôn không thể tranh cãi thắng Tiêu Chiến. Chỉ khi làm tình, Tiêu Chiến mới bộc lộ sự tổn thương mà anh chưa bao giờ bộc lộ với người khác. nên cậu luôn phải dùng phương pháp trực tiếp nhất, cố gắng dùng sự tiếp xúc thân thể trực tiếp nhất này thay thế, cố gắng làm điều mà cậu đã làm vô số lần trong khoảng thời gian này, buộc Tiêu Chiến phải đầu hàng trước mình và trả lời câu hỏi của cậu trong nước mắt.

Nhưng hôm nay Tiêu Chiến lại không chiềutheo ý Vương Nhất Bác, khoảnh khắc nụ hôn rơi xuống cổ, anh dùng sức đẩy Vương Nhất Bác ra.

"Ra ngoài," Tiêu Chiến vẻ mặt bình tĩnh, "Anh không muốn."

Vương Nhất Bác giống như mù quáng, định trói cổ tay Tiêu Chiến lần nữa, nhưng lần này Tiêu Chiến cảnh giác, khoá dây lưng vừa bật ra, anh đã rút rất nhanh ném ra xa, và hai người bắt đầu lao vào đánh nhau.

Không ai nhượng bộ đối phương, những cú đấm và cú đá bằng vũ lực thực sự.

Cầm trên tay hai viên ngọc vỡ, Vương Nhất Bác gặp khó khăn hơn khi di chuyển, không chú ý mà đấm vào bụng Tiêu Chiến, cơn đau khiến anh rên rỉ, hai mắt đỏ bừng, cổ tay Tiêu Chiến nắm chặt dường như khiến Vương Nhất Bác phát điên, muốn nghiền nát xương cốt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lập tức thả lỏng bàn tay nắm chặt ra.

Trên chiếc giường đôi khổng lồ, gối đã văng sang một bên từ lâu, ga trải giường nhàu nát, bừa bộn, ngay cả chiếc đèn trên bàn cạnh giường ngủ cũng bị lật đổ. Tiêu Chiến dựa vào tường, Vương Nhất Bác ngồi ở chân giường, im lặng đối mặt nhau, cho đến khi cảm giác được sức lực trên cổ tay đột nhiên biến mất.

Vương Nhất Bác đứng dậy khỏi giường, vuốt thẳng bộ quần áo nhàu nhĩ, không nói một lời.

Tiêu Chiến xoa xoa cổ tay đau nhức, khóe mắt liếc thấy Vương Nhất Bác nhặt chiếc túi vừa ném xuống đất rồi đi thẳng ra cửa.

Trước khi anh có thể thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy Vương Nhất Bác trầm giọng nói.

"Tôi biết anh muốn rời khỏi ngay lạp tức," Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa mà không quay đầu lại, "Nhưng điều đó là không thể, Tiêu Chiến, hãy nghe kỹ, điều đó sẽ không bao giờ có thể."

Tiêu Chiến quay mặt sang một bên, nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng sầm lại, sau đó, căn phòng rơi vào im lặng. Thật lâu sau, Tiêu Chiến mới mở mắt ra và giơ tay đón ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.

Da ở ngón tay dưới ánh nắng hiện lên màu đỏ rực, khiến vết thương bị trâm cài đâm trúng ở trong lòng bàn tay trở nên nhợt nhạt, đặc biệt chói mắt.

Mãi đến khi lên xe rời khỏi chung cư Vương Nhất Bác mới nhận ra mình vẫn đang cầm chiếc trâm cài bị gãy. Những viên đá quý vỡ có bề mặt cắt sắc nhọn, để lại nhiều vết lõm sâu trên lòng bàn tay Vương Nhất Bác. Cậu nhìn chằm chằm vào viên ngọc đã nhiều năm không nhìn thấy này, lòng càng thêm khó chịu.

Khi Tiêu Chiến rời đi năm đó, anh mang theo gần như tất cả mọi thứ, Vương Nhất Bác chỉ nhớ đến sự hoảng loạn của mình khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng, trong những năm này cậu thậm chí còn không để ý đến chiếc trâm cài. Món quà của Tiêu Chiến mà cậu cho là tấm chân tình của mình lại bị Tiêu Chiến bỏ quên.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chiếc trâm cài, mọi ký ức ùa về trong. Quá khứ mà Vương Nhất Bác cố tình tránh né vẫn còn in đậm trong tâm trí cậu, thậm chí cậu còn có thể nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Chiến khi nhận được món quà.

Tất cả đều là giả, mọi thứ đều là giả.

Dù ngạc nhiên hay cảm động thì tất cả đều là sự tự huyễn hoặc bản thân của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vốn tưởng rằng bây giờ Tiêu Chiến đã bị nhốt chặt với mình, không còn nơi nào để đi, cậu đã có thể bình tĩnh đối mặt với quá khứ, nhưng sau một thời gian dài như vậy, khi nhìn thấy chiếc trâm cài hồng ngọc quen thuộc trên tay Tiêu Chiến, cậu liền giật mình, tâm trí trong phút chốc dường như lạc đường.

Quá khứ mà cậu tránh nhắc tới đều bị Tiêu Chiến coi như trò chơi trong lòng bàn tay, như muốn nhắc nhở Vương Nhất Bác rằng quá khứ không thể bỏ qua.

Vương Nhất Bác không biết tại sao Tiêu Chiến lại giữ nó lại, là để chứng minh sự trả thù ban đầu của anh thành công đến mức nào, hay là vì nhất thời mềm lòng và bất đắc dĩ?

Viên ngọc màu đỏ tươi khiến mắt cậu đau nhức, cậu không thể suy nghĩ được nữa nên thản nhiên ném chiếc trâm cài vào túi áo khoác.

Tài xế lái xe ra khỏi khu dân cư một lúc, không nghe thấy Vương Nhất Bác lên tiếng, đành phải hỏi: "Vương tiên sinh, anh có muốn về chung cư không?"

"Không về."

"Vậy ngài có muốn đi uống chút gì không?" Tài xế ngập ngừng gợi ý, "Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi đấy."

Vương Nhất Bác lông mày càng nhíu chặt hơn, thở dài, "Đến công ty đi."

Vốn dĩ hôm nay Vương Nhất Bác muốn tổ chức cho Tiêu Chiến một sinh nhật vui vẻ. Cậu biết Tiêu Chiến không thể chịu được việc bị nhốt ở nhà cả ngày và không có việc gì làm, nên cậu đã cẩn thận lựa chọn một danh sách thiết kế và muốn tặng nó làm quà sinh nhật cho anh, điều này cũng sẽ giúp Tiêu Chiến lấy lại niềm đam mê với công việc. .

Nhưng bây giờ xem ra điều Tiêu Chiến mong đợi nhất chính là cậu sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, dì Trần quay về biệt thự sớm, mang theo túi lớn túi nhỏ, sẵn sàng nấu một bữa ăn ngon cho hai người trẻ, nhưng khi bước vào nhà, bà chỉ thấy một mình Tiêu Chiến.

"Chiến Chiến, sao có mình con ở nhà thôi à" dì Trần hỏi, "Thiếu gia đâu rồi?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên khỏi ghế sofa, chào dì Trần: "Em ấy không có ở đây ạ."

"Thật kỳ lạ, mấy ngày nay thiếu gia đã nói là sẽ ở nhà, sao giờ lại biến mất rồi?" Dì Trần đang định nói tiếp thì nhận ra Tiêu Chiến trông không được ổn cho lắm. Vì thế, dì quay người nói, "Không việc gì, để cậu ấy được yên tĩnh, Chiến Chiến, đến giúp dì nào, chúng ta sẽ nấu mấy món ngon ngon."

Tiêu Chiến theo dì Trần vào bếp, "Hôm nay vẫn còn là ngày nghỉ, sao dì lại đến ạ?"

"Dì không thể không lo cho hai đứa được." Dì Trần vui vẻ nói: "Dù sao thì dì cũng ở nhà một mình, đến đây sớm một ngày cũng tốt hơn. Ồ, đặt xuống đây là được rồi, đừng động vào, dì sẽ lo việc đó. Con cứ bận việc của mình đi."

Tiêu Chiến đành phải bất đắc dĩ nghe theo, anh muốn nói rằng anh không có việc gì để làm, nhưng anh biết mình không thể nói ra những điều này với dì Trần. Suy nghĩ một lát, anh quyết định hỏi dì Trần về Vương Nhất Bác.

"Dì Trần, dì c kể cho con nghe về Nhất Bác được không ạ?"

"Dì thì có gì để nói chứ? Con là anh trai cậu ấy, con phải biết rõ cậu ấy hơn dì chứ."

Tiêu Chiến lắc đầu, dựa vào cửa bếp nói: "Lúc còn nhỏ, con tưởng em ,ấy nhỏ hơn con rất nhiều cái gì cũng không hiểu, luôn quấy rầy việc học của con, con cũng không thèm để ý đến em ấy, khi trưởng thành, con nhận ra rằng em ấy đã lớn rồi, đã cao bằng em và đã trưởng thành rồi."

Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ, bối rối đến mức không thể nhìn dì Trần, "Nhưng trước khi con kịp hoà hợp với Nhất Bác trưởng thành, thì con đã bỏ đi, đến khi con quay lại, con gần như không nhận ra Nhất Bác nữa."

Nghe đến đây, dì Trần luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không có thời gian suy nghĩ cẩn thận: "Con nít lớn lên, tính tình sẽ luôn thay đổi."

"Sẽ không như thế này." Tiêu Chiến không đồng ý, ngơ ngác nhìn về phía xa.

"Dì Trần, xin hãy kể cho con nghe thêm về việc Nhất Bác đã trải qua những năm này như thế nào," anh lại nhìn dì Trần, trong giọng nói có chút cầu xin, "Được không ạ?"

Dì Trần rẩy những giọt nước trên tay, thở dài: "Làm sao thiếu gia có thể sống tốt được chứ? Cha không thương mẹ không yêu, may mắn là vẫn còn ông bà ngoại để nương tựa, nhưng ở đó cũng có rất nhiều người không thương yêu cậu ấy, cái này con hẳn cũng biết."

"Trước đây thiếu gia không thích về biệt thự, phần lớn thời gian đều sống trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, thi thoảng dì có tới dọn dẹp, lần nào tới cũng thấy thiếu gia say rồi nôn mửa; mấy cô gái muốn bám lấy thiếu gia bây giờ cũng không thấy xuất hiện nữa."

Tiêu Chiến mím môi, hồi lâu mới hỏi: "Em ấy không có bạn gái nghiêm túc sao?"

"Có chứ," dì Trần bất đắc dĩ, "nhưng hai người đó dường như lúc nào cũng nói chuyện công việc, không có vẻ gì thân thiết. Chiến Chiến, nếu có thời gian, con hãy khuyên nhủ thêm thiếu gia nhé."

Tiêu Chiến chậm rãi chớp mắt, "Dì Trần, con biết rồi."

Anh cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên chạy về phòng thay quần áo. "Dì Trần, con ra ngoài một lát."

"Con đi đâu vậy? Buổi tối nhớ về ăn cơm nhé, dì Trần đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn rồi."

"Con biết rồi ạ, con sẽ về." Tiêu Chiến dường như đang vội, trả lời rồi vội vã ra khỏi cửa.

Hai vệ sĩ trong sân lập tức cảnh giác, bước tới ngăn cản Tiêu Chiến, "Tiêu tiên sinh, anh đi đâu vậy?"

Tiêu Chiến từ lâu đã quen với việc này: "Tôi đến bệnh viện, chỉ cần các anh đi cùng là được đúng không?"

Các vệ sĩ đồng ý.

Mặc dù Vương Nhất Bác trông không mấy vui vẻ khi rời đi ngày hôm đó, nhưng cậu cũng không nói với họ rằng họ không được phép để Tiêu Chiến ra ngoài. Họ chỉ làm theo đúng quy trình như đã thoả thuận và đảm bảo rằng Tiêu Chiến luôn ở trong tầm mắt họ.

Khi xe khởi động và biệt thự nhà Lâm gia dần biến mất khỏi tầm mắt, Tiêu Chiến cảm thấy mình vô cùng bốc đồng.

Trước đây, Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ chủ động đến thăm Lâm Chính Đình đang bệnh nặng. Khu bệnh viện vẫn như cũ, trắng xóa, không có một chút sự sống nào. Tiêu Chiến đẩy cửa bước vào, lập tức bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lâm Chính Đình, "Sao con lại đến đây? Mau ngồi xuống đi."

Lâm Chính Đình cử động khó khăn vẫn muốn ngồi dậy để nói chuyện với Tiêu Chiến, nhưng cuối cùng kiệt sức đành nằm xuống và nói: "Ba xin lỗi, ba thực sự không còn sức nữa."

"Ba cứ nằm đi." Tiêu Chiến ngồi trên ghế sofa cạnh giường bệnh, nhìn Lâm Chính Đình. Ông gầy hơn so với lần gặp trước, khuôn mặt hốc hác, tái nhợt như sắp hòa vào giường bệnh.

"Sao đột nhiên con lại tới đây?" Lâm Chính Đình hỏi Tiêu Chiến, "Có chuyện gì muốn nói với ba sao?"

Tiêu Chiến né tránh ánh mắt của Lâm Chính Đình, không có chút tự tin nào nói: "Tôi chỉ tới thăm ông thôi, không có gì khác."

Lâm Chính Đình rất cao hứng, "Nhất Bác mới tới đây mấy ngày trước, ba còn tưởng là con không muốn gặp lại ba, không ngờ con cũng tới. "

Tiêu Chiến vội vàng hỏi: "Nhất Bác tới khi nào?"

Lâm Chính Đình suy nghĩ một lúc, "Chắc là ngày hôm kia. Xem đầu óc của tôi này, tôi thậm chí còn không nhớ được."

"Em ấy nói gì với ông?" Tiêu Chiến hỏi.

Khả năng ghi nhớ của Lâm Chính Đình đã bị suy giảm nghiêm trọng, những câu hỏi của Tiêu Chiến khiến ông phải mất rất nhiều thời gian để nhớ lại trước khi bắt đầu nói ngắt quãng. Tiêu Chiến vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như có một tảng đá lớn đè nặng.

Lúc bước vào phòng bệnh, anh vẫn đang do dự không biết nên nói chuyện về Vương Nhất Bác với Lâm Chính Đình như thế nào, nhưng không ngờ Lâm Chính Đình lại chủ động nhắc đến.

Tiêu Chiến nhìn Lâm Chính Đình nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, cố gắng tìm kiếm dấu vết của Vương Nhất Bác, nhưng đáng tiếc không thành công. Anh mím môi, chăm chú lắng nghe Lâm Chính Đình hồi tưởng lại cuộc trò chuyện với Vương Nhất Bác, không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn chút nào.

Đây là cách duy nhất giúp anh hiểu Vương Nhất Bác.

Đồng thời lúc này, Vương Nhất Bác đang đối đầu với Trương Tâm Huy trong văn phòng làm việc của mình.

"Ý anh là hợp tác kết thúc ở đây?" Trương Tâm Huy tức giận đến mức đập bàn, "Vương Nhất Bác, anh là kẻ đáng chế, nếu anh không có lý do gì mà cứ phủi mông nói không muốn hợp tác, tôi lấy lý do gì để giải thích với ba mẹ tôi? Họ sẽ giết tôi đấy."

"Ý trên mặt chữ, chúng ta hợp tác đối phó với hai nhà đủ lâu rồi, chuyện này cũng nên kết thúc."

Vương Nhất Bác căn bản không nhìn Trương Tâm Huy, vẫn bận rộn trả lời email, "Cứ nói lỗi của tôi, cô có gì phải lo lắng?"

"Nói thì dễ!" Trương Tâm Huy cười lạnh, "Nếu dễ dàng tìm được người mà bố mẹ tôi thích, sao tôi lại phải chịu bất công hợp tác với anh suốt hai năm!"

"Tôi để cô phải chịu đựng ấm ức khi nào? Đừng nói nhảm nữa!" Vương Nhất Bác liếc Trương Tâm Huy, "Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, cô thoải mái tìm đối tượng kết hôn."

"Nếu như tôi tìm được, tôi đã đá anh từ lâu rồi." "

Vương Nhất Bác nhướng mày: "Hình như có rất nhiều chuyện tôi không biết, người như cô sao phải quan trọng tình cảm vậy?"

Trương Tâm Huy trợn mắt, "Tiểu tình nhân của anh hình như không biết nhỉ!"

"Cẩn thận lời nói." Vương Nhất Bác lạnh giọng.

"Xem ra suy đoán của tôi là đúng," Trương Tâm Huy cười tinh quái, "Mọi lý do đều là giả. Anh là sợ tiểu tình nhân của mình không vui nên không muốn hợp tác tiếp tục với tôi, phải không?"

"Không liên quan đến ai cả," Vương Nhất Bác kiên quyết nói, "Đừng nhắc đến anh ấy trước mặt tôi."

"Có chuyện gì vậy? Hai người đang cãi nhau à?" Trương Tâm Huy ngay lập tức quên đi những rắc rối của mình, tâm trí bị mấy chuyện bát quái cuốn lấy. "Kể cho tôi nghe đi, chị gái đây sẽ giúp em giải quyết."

Vương Nhất Bác không muốn nói với Trương Tâm Huy, "Nếu cô có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy thì nên lo lắng cho bản thân nhiều hơn đi."

"Không, anh không biết rằng hạnh phúc của tôi dựa trên nỗi đau của anh sao?" Trương Tâm Huy nói đùa: "Để tôi phân tích nhé! Vừa rồi tôi từ bên ngoài vào, nghe trợ lý của anh nói rằng anh đã ở văn phòng được ba ngày. Cách đây mấy hôm, tình cờ lại đúng là hôm tôi gọi điện mời anh đến nhà ăn tối, chẳng lẽ tiểu tình nhân của anh đã nghe thấy anh nói chuyện điện thoại sao?"

Vương Nhất Bác giật mình, lập tức ngừng gõ bàn phím.

Trên mặt Trương Tâm Huy hiện lên vẻ tức giận, "Tôi nhất định là nói đúng rồi! Tôi nói này Vương Nhất Bác, sao anh hèn thế? Nếu thật sự thích cô ấy thì hoặc là giấu thật kỹ, hoặc là công khai cô ấy đi!"

"Suy nghĩ của tôi thì có ích gì chứ?" Vương Nhất Bác sau vài lời nói của Trương Tâm Huy cũng thoải mái hơn, cuối cùng sẵn sàng tâm sự trong lòng: "Anh ấy chưa bao giờ yêu tôi."

"Anh yêu đơn phương sao?" Trương Tâm Huy ngạc nhiên, "Không phải vậy chứ? Nếu thực sự không quan tâm, tại sao hai người lại gặp rắc rối vì tôi?"

"Ý cô là anh ấy quan tâm đến tôi?" Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trương Tâm Huy.

"Ừ, có lẽ là thế đi," Trương Tâm Huy giật mình trước phản ứng của Vương Nhất Bác, "Nhưng tôi không biết nhiều về chuyện của anh nên không thể kết luận được... Anh đi đâu vậy?"

"Tôi ra ngoài có việc, cô bảo tài xế đưa về đi." Vương Nhất Bác tiễn khách đi ngay, không quay đầu lại rời đi.

Vẻ mặt của Trương Tâm Huy đầy vẻ khó hiểu, "Làm gì mà anh giật mình như thế chứ?"

Cô than phiền với chính mình, sau đó nhớ ra không biết phải nói thế nào với bố mẹ về việc chia tay với Vương Nhất Bác, cô lo lắng đến mức sụp mặt xuống, tâm trạng nặng nề bước ra khỏi văn phòng.

Trợ lý đi tới trước mặt cô hỏi: "Cô Trương, có cần tôi đưa cô về không?"

Trương Tâm Huy xua tay, "Tôi có thể tự mình đi, không cần phiền phức." Cô trợn mắt, đột nhiên nhìn chằm chằm vào trợ lý, "Tôi thực sự rất tò mò. Một người như Vương Nhất Bác cũng có thể lo lắng được mất vì chuyện tình cảm, người này là ai, chắc hẳn anh cũng biết chút ít đúng không?"

Trợ lý bị nhìn chằm chằm đến toát mồ hôi, nghiến răng không chịu tiết lộ bất cứ điều gì, "Cô Trương, tôi thực sự không biết."

Trương Tâm Huy lắc đầu, "Thôi quên đi"

Trợ lý kính cẩn tiễn Trương Tâm Huy đi, sa đó lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán mình.

Khi Vương Nhất Bác nhờ trợ lý tìm kiếm tung tích của Tiêu Chiến ở Anh, trợ lý không biết mối quan hệ giữa hai người, sau này càng biết nhiều càng sợ hãi.

Không ai có thể chịu được cái giá phải trả cho việc vạch trần tất cả những điều này. Trợ lý nhìn căn phòng trống rỗng , bỗng dưng cảm thấy lo lắng cho Vương Nhất Bác.

Sau khi Tiêu Chiến rời bệnh viện, anh không trực tiếp về nhà màđến một trung tâm mua sắm gần đó, tìm một quán cà phê ngồi xuống. Anh nghe Lâm Chính Đình nói về Vương Nhất Bác hơn nửa giờ, thấy người đàn ông trên giường bệnh càng ngày càng suy nhược, giọng nói cũng càng ngày càng yếu, anh đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này vẫn đang trong kỳ nghỉ, nên dù bên cạnh có mấy vệ sĩ đứng ở góc xa, cũng không gây được nhiều chú ý.

Có vẻ như chỉ trong vòng vài tháng, Tiêu Chiến đã không còn ý định rời khỏi sự kiểm soát của Vương Nhất Bác nữa, cho dù cậu gây rắc rối hết lần này đến lần khác.

Tiêu Chiến biết mình luôn có những kỳ vọng viển vông, nhưng ngày tháng càng trôi qua, hy vọng đó càng trở nên giống như ngọn nến đung đưa trước gió, yếu ớt đến mức gần như vô hình.

Vết thương trên lòng bàn tay do chiếc trâm cài đã lành từ lâu, nhưng Tiêu Chiến luôn vô thức xoa xoa vùng đó. Nghĩ đến viên hồng ngọc mà anh đã cẩn thận bảo quản suốt 5 năm nhưng cuối cùng lại vỡ ra làm hai mảnh, hai mắt anh bắt đầu chuyển sang màu đỏ một cách vô thức.

"Anh là... Tiêu Chiến?"

Giọng nói có chút quen tai đột nhiên vang lên. Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, bắt gặp một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

"Quả nhiên là em!" Giang Xuyên vui mừng khôn xiết, "Anh còn tưởng rằng mình nhận sai!"

Tiêu Chiến bình tĩnh lại, chào, "Đã lâu không gặp."

"Quả thực đã lâu không gặp." Giang Xuyên thở dài, "Emkhông thay đổi nhiều, nhưng anh thì đang già đi."

Vệ sĩ cách đó không xa bất an theo dõi động tác của Tiêu Chiến, nhưng lại được ánh mắt của Tiêu Chiến trấn an. Anh ra hiệu cho Giang Xuyên ngồi xuống: "Sao anh lại tới đây?"

"Tranh thủ kỳ nghỉ về thăm ba mẹ." Giang Xuyên tò mò hỏi: "Anh nghe sư đệ trước đó nói em ra nước ngoài, trở về khi nào?"

"Tôi mới về không lâu." Tiêu Chiến trả lời.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, bây giờ ngồi đối diện với Giang Xuyên, hai người cũng đủ bình tĩnh, như thể chỉ là những người bạn cũ bình thường.

"Nhìn em thế này, có thể thấy cuộc sống mấy năm nay khá tốt." Giang Xuyên nói, "Thế này thật tốt, nếu không anh sẽ luôn cảm thấy áy náy về chuyện năm đó. Thỉnh thoảng gặp lại sư đệ, anh vẫn sẽ hồi tưởng về những năm đó."

Tiêu Chiến nhấp một ngụm cà phê rồi nói: "Mọi chuyện đã qua rồi. Lúc đó tôi cũng sai, chúng ta đều còn quá trẻ."

"Hiện tại thế nào?" Giang Xuyên cười hỏi.

Tiêu Chiến cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Ở một mức độ nào đó, tôi nghĩ mình đã đạt được điều mình mong muốn."

Giang Xuyên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Xem ra em làm rất tốt."

Tiêu Chiến mỉm cười không nói gì.

"Anh hiện tại đã thay đổi chức danh, thay vì là bên B, hiện tại anh là bên A." Giang Xuyên nói: "Sau này có thời gian, tới chỗ anh thăm quan nhé!"

"Không cần."

Tiêu Chiến căng thẳng, lập tức cầm cốc cà phê thật chặt.

Vương Nhất Bác đè nén lửa giận trong lòng, đi tới trước mặt Tiêu Chiến và Giang Xuyên, nói với Giang Xuyên: "Anh tránh xa Tiêu Chiến ra, để Tiêu Chiến có thể sống tốt."

Tiêu Chiến theo bản năng đứng dậy: "Nhất Bác, bọn anh tình cờ gặp nhau..."

"Thật trùng hợp!" Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Chiến, nắm lấy cổ tay anh.

Cậu lái xe một mạch về nhà thì được biết Tiêu Chiến đã đến bệnh viện,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net