Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chúc mừng năm mới!"

Tiêu Chiến lặp lại lần nữa, và xoa đôi tay lạnh cóng của Vương Nhất Bác, rồi hỏi, "Lạnh quá, chúng ta vào nhà được không?"

Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến, cho đến khi bị kéo vào phòng khách, cả cơ thể cậu vẫn cứng ngắc bất động, giống như không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.

Vương Nhất Bác đã ngồi bên ngoài quá lâu, tóc và áo khoác phủ đầy tuyết, những bông tuyết rải rác trên tóc cậu biến thành nước khi gặp nhiệt độ ấm áp trong nhà, chảy dọc theo lông mày của cậu, được Tiêu Chiến lau đi ngay lập tức.

"Em không lạnh à?" Tiêu Chiến búng trán Vương Nhất Bác mắng, "Muốn biến mình thành người tuyết à?"

"Anh..."

Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, vỗ nhẹ bông tuyết cho nó rơi ra, nhưng hồi lâu vẫn không nói được lời nào.

"Dì Trần hôm nay anh cho dì nghỉ rồi, tối nay hai chúng ta phải tự lực cánh sinh." Tiêu Chiến áp lòng bàn tay ấm áp lên má Vương Nhất Bác, cười hỏi "Em muốn ăn gì?"

Vương Nhất Bác càng thêm bối rối, chỉ có thể nắm thật chặt tay Tiêu Chiến, không dám rời mắt khỏi khuôn mặt anh một giây.

Tiêu Chiến đau tay, nhưng trên mặt vẫn cười, "Em không nói nên chúng ta tuỳ tiện ăn gì đó thôi nhé!"

Vừa nói, anh vừa đi về phía nhà bếp, vừa định ra hiệu cho Vương Nhất Bác buông mình ra thì lập tức bị ôm chặt hơn, đành phải kéo người đàn ông còn chưa tỉnh lại di chuyển thật chậm rãi vào trong bếp.

Dì Trần luôn cẩn thận, để sẵn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, Tiêu Chiến mở cửa tủ lạnh, nhìn hồi lâu mới nói với Vương Nhất Bác, "Hôm nay là đêm giao thừa, chúng ta ăn lẩu nhé? "

Vương Nhất Bác vẫn không trả lời.

Tiêu Chiến cũng không để ý, một tay bị giữ lại khiến anh không thể cử động thoải mái được, dành phải liên tục di chuyển giữa bếp và tủ lạnh, khi phải rửa rau, anh lắc lắc cánh tay Vương Nhất Bác và nói: "Sao em không ra ngoài đợi anh?"

Vương Nhất Bác do dự nhìn chằm chằm hai bàn tay đan vào nhau của hai người một lúc lâu, sau đó, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, mới nới lỏng vòng tay đang nắm chặt cổ tay Tiêu Chiến. Nhưng cậu không bước ra khỏi bếp mà vẫn đứng đó, đưa mắt dõi theo động tác của Tiêu Chiến.

"Anh đã không nấu ăn trong vài tháng kể từ khi anh trở về," Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác bằng giọng vội vàng, "Anh đã bị dì Trần làm cho lười biếng, nên kỹ năng có lẽ đã mai một rồi, vì thế, em đừng có chê đấy."

Vương Nhất Bác thế mà thực sự gật đầu.

Tiêu Chiến cười nói: "Em thật sự nghe được!"

Âm thanh duy nhất còn sót lại trong bếp là tiếng nước róc rách. Vương Nhất Bác vẫn đứng bên cạnh Tiêu Chiến, chăm chú nhìn anh rửa sạch nguyên liệu và bày ra đĩa rồi đặt tất cả vào tay mình.

"Mang qua bàn giúp anh!"

Vương Nhất Bác nghe lời, vừa đặt đĩa xuống, lập tức quay người tìm vị trí của Tiêu Chiến.

Chỉ bị nhìn chằm chằm như thế này thôi cũng khiến Tiêu Chiến nóng bừng cả người. Ánh mắt của Vương Nhất Bác như đang nhìn thẳng vào người anh, khiến đôi tay cầm bát đĩa của anh khẽ run lên, lồng ngực đập mạnh.

"Được rồi," Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói với Vương Nhất Bác, "Ăn tối nào."

Nói chung, đây là bữa tối ngon miệng nhất của Tiêu Chiến trong nhiều tháng.

Cả ngày ở bên ngoài không ăn gì, Tiêu Chiến ngồi ở ga xe lửa đã đói quá mức, ruột và dạ dày như muốn dính vào nhau. Anh vừa ăn vừa không quên chăm sóc Vương Nhất Bác.

"Dì Trần chắc chắn sáng nay mới mua sườn heo, chúng còn rất tươi. " Tiêu Chiến gắp một miếng vào bát của Vương Nhất Bác, dừng lại một chút rồi nói: "Anh nhớ em rất thích ăn sườn, không biếtbây giờ em còn thích không?"

Sự im lặng kéo dài trên bàn ăn khiến Tiêu Chiến có chút hồi hộp, đốt ngón tay cầm đũa trắng bệch.

Vương Nhất Bác vẫn im lặng, Tiêu Chiến chỉ có thể mặc kệ sự thất vọng trong lòng mà cười nói, "Đúng vậy, khẩu vị của con người sẽ luôn thay đổi, anh..."

Lời còn dang dở của anh đột ngột kết thúc.

Vương Nhất Bác gắp miếng sườn nhét vào miệng, má cậu phồng lên, mắt cụp xuống, trông không khác gì hồi mười tám tuổi.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, cúi đầu uống một ngụm rượu vang như muốn che giấu.

"Đã là một năm mới rồi," anh kìm nén sự run rẩy trong giọng nói, nâng ly lên và chạm nhẹ vào ly rượu của Vương Nhất Bác, "Chúc tất cả chúng ta sẽ đạt được mọi điều mình mong muốn trong năm mới."

Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng ngẩng đầu uống hết rượu vang trong ly dưới cái nhìn của Tiêu Chiến.

Pháo hoa trong khu dân cư từ lâu đã im lặng, hầu hết cư dân xung quanh đã ngủ, bữa tối của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mới vừa kết thúc.

Rượu vang khiến Tiêu Chiến hơi say, nhưng anh vẫn tỉnh táo hỏi Vương Nhất Bác "Em ăn no chưa?" "

Nói xong, không đợi Vương Nhất Bác trả lời, anh bắt đầu xếp bát đĩa vào máy rửa bát.

Từng cái một, những món ăn đã lấp đầy bàn ăn lần lượt biến mất, cuối cùng chỉ còn lại hai chiếc ly trong suốt. Tiêu Chiến đi vòng qua bên cạnh Vương Nhất Bác cầm ly lên, đột nhiên bị một lực rất mạnh kéo xuống, cả người trực tiếp ngồi trên đùi Vương Nhất Bác

"Suýt chút làm anh ngã!" Tiêu Chiến đặt chén rượu trở lại bàn, sau khi chuẩn bị tâm lý, anh mới dám quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác.

Lông mày Vương Nhất Bác nhíu thật sâu, lông mày và sống mũi tạo thành những đường nét sắc bén, nhưng hành động đưa tay ra chạm vào Tiêu Trạm lại thận trọng và hoàn toàn không phù hợp với biểu cảm của cậu.

Đầu ngón tay chạm vào má Tiêu Trạm, Vương Nhất Bác do dự một lát, sau đó ấn lòng bàn tay lên, dọc theo tai và cổ, cuối cùng là sau gáy Tiêu Trạm, bàn tay đặt bên ngoài cổ áo len của anh, ánh mắt nặng trĩu, không biết mình đang nghĩ gì.

Tiêu Chiến cố gắng vuốt phẳng lông mày của Vương Nhất Bác, "Nếu còn nhíu nữa, em sẽ có nếp nhăn."

Bọn họ không biết từ khi nào đã dựa vào rất gần, Tiêu Chiến thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Vương Nhất Bác phả vào mặt mình. Vương Nhất Bác còn chưa lên tiếng, Tiêu Chiến đã chủ động ôm cậu, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi khô khốc của cậu.

Tiêu Chiến hôn rất sùng kính, lông mi rung động, lưỡi duỗi ra liếm quanh hàm răng khép chặt của Vương Nhất Bác, sau đó chậm chạp mút môi dưới, cho dù Vương Nhất Bác không đáp lại cũng không dừng lại; Cho đến khi Tiêu Chiến hô hấp dần không ổn định, thở hổn hển mới chịu tách ra một chút, anh nhìn đôi môi Vương Nhất Bác bị mình hôn, lại lần nữa áp môi lên.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nhắm mắt lại, bàn tay ấn sau gáy Tiêu Chiến, hé miệng, mạnh mẽ mút lấy lưỡi Tiêu Chiến.

Ly rượu vang trên bàn ăn bị rung động liên tục, lăn trên bàn, lúc sắp rơi xuống thì được Tiêu Chiến túm lấy, đẩy vào bên trong với đôi tay run rẩy.

Tiêu Chiến cưỡi trên người Vương Nhất Bác, nửa thân trên vẫn còn nguyên vẹn, nhưng nửa thân dưới đã lộn xộn, anh không thể nhìn thấy ly rượu vang bị đẩy lăn đến chỗ nào, vừa mới mất tập trung thì bị Vương Nhất Bác đẩy cả người lên, mông va vào mép bàn.

Vương Nhất Bác thậm chí còn không cởi cà vạt, cậu chỉ mở khóa dây lưng, sau đó túm lấy mông Tiêu Trạm nhấc lên xuống, rồi như thể không hài lòng với sự vô tâm của Tiêu Chiến, chỗ phình lên giữa đũng quần cậu mài vào hậu huyệt phía sau mông anh, sau đó xuyên qua lớp áo cắn mạnh vào núm vú, khiến Tiêu Chiến không kìm được suýt khóc.

"Nhất Bác, đủ rồi, không muốn!" Tiêu Chiến tập trung trở lại, ôm chặt Vương Nhất Bác, kẹp chặt mông.

Và sau đó, như mọi khi, Tiêu Chiến bị đâm vào không thương tiếc, khiến anh cảm thấy như bụng mình sắp bị đâm thủng.

Tuyến tiền liệt bị va chạm quá kích thích, dương vật cương cứng phía trước nằm trong tay Vương Nhất Bác, trước sau đều bị tấn công, chỉ trong chốc lát, tinh dịch màu trắng đục đã bắn đầy tay Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nằm trên vai Vương Nhất Bác thở hổn hển, cảm nhận từng nhịp điệu co thắt trong cơ thể mình, phần da lưng cọ vào mép bàn đang được một bàn tay vuốt ve.

Tiêu Chiến há miệng, liếm vành tai Vương Nhất Bác, khiến cậu thở dốc. Vương Nhất Bác đột ngột đứng dậy, ôm Tiêu Chiến, xoay người ấn anh vào bàn ăn, lập tức đâm vào từ phía sau.

Ly rượu vang đáng thương lại rơi xiêu vẹo, nhưng lần này Tiêu Chiến không còn sức lực để cứu nó, bàn tay bị Vương Nhất Bác từ phía sau khóa chặt và ấn lên bàn, toàn bộ phía sau anh mở ra, âm thanh da thịt va chạm vào nhau đặc biệt trở nên rõ ràng trong không gian rộng lớn.

Vương Nhất Bác luôn độc đoán trong chuyện tình dục, cậu không thích Tiêu Chiến bị phân tâm, nghe tiếng khóc của Tiêu Chiến sẽ càng tàn nhẫn hơn, cậu nắm eo Tiêu Chiến ra sức ra vào hậu huyệt, chỉ một lúc sau, phần eo bị nắm đã tím bầm, và trong nháy mắt, một cái tát vang dội đánh vào mông Tiêu Chiến.

Cả người Tiêu Chiến lắc lư, hậu huyệt phía sau càng muốn kẹp chặt hơn.

"Đau quá", Tiêu Chiến cau mày phản kháng, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác với đôi mắt đỏ hoe.

Vương Nhất Bác nghe tiếng kêu của Tiêu Chiến, càng không thể kiềm chế.

Khoảng thời gian còn lại, cặp mông của Tiêu Chiến liên tiếp phải chịu đau, cho đến khi Vương Nhất Bác bắn lên người anh, cặp mông đào trắng nõn đã tím đỏ đến mức không thể nhìn được.

Chân Tiêu Chiến run đến mức đứng không vững, dương vật khổng lồ ở hậu huyệt từ từ bị kéo ra, để lại một khe hở nhỏ không thể khép lại hoàn toàn, tinh dịch nhỏ giọt rơi xuống đùi trong, dâm đãng đến mức không ai có thể nhìn kỹ.

Tiêu Chiến bị kéo vào vòng tay của Vương Nhất Bác, nhưng anh không quan tâm đến mớ lộn xộn nhếch nhác bên dưới, chỉ muốn hôn Vương Nhất Bác, hai người cứ như vậy di chuyển vào phòng tắm.

Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến vào bồn tắm rồi xả đầy nước ấm, còn chưa kịp đứng thẳng người đã bị Tiêu Chiến vòng tay qua gáy ôm lấy.

Không có ai lên tiếng, khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, giống như ấn mở nút công tắc, nước trong bồn tắm tràn ra, tiếng nước hoà vào tiếng rên rỉ và thở dốc, liên tục trong một thời gian dài.

Sau khi tuyết rơi, bầu trời trở nên quang đãng và đặc biệt sáng rong. Không ai nhớ phải kéo rèm cửa khi cả hai lết được về giường đêm qua, buổi sáng, ánh mặt trời phản chiếu nền tuyết trong sân rực sáng đến nỗi đánh thức người đang say ngủ.

Khi Vương Nhất Bác mở mắt, trí óc cậu chầm chậm tỉnh táo lại, các giác quan cũng từ từ bừng tỉnh.

Vương Nhất Bác nhấc cánh tay, Tiêu Chiến đang cuộn người trong tay cậu cũng cử động theo, nửa khuôn mặt của anh vùi vào gối, cố gắng ngăn ánh sáng chói mắt ngoài kia lại.

Vương Nhất Bác vô thức thả lỏng hô hấp, ôm Tiêu Chiến từ phía sau, cằm đặt trên vai dày đặc dấu hôn của anh.

Bàn tay hai người đan vào nhau, hai đôi chân dưới chăn quấn vào nhau, ở giữa gần như không có khe hở.

Mọi chuyện đêm qua từ từ được tua lại như một bộ phim câm trong đầu Vương Nhất Bác. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn mảnh khảng của Tiêu Chiến, chậm rãi áp môi lên.

Cảm giác về làn da ấm áp sống động, đây không phải mơ. Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, toàn thâ thả lỏng, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay bị ai đó gãi, ngứa ran.

Tiêu Chiến không biết đã tỉnh lại từ khi nào.

"Nhất Bác, mấy giờ rồi?" Giọng Tiêu Chiến khàn khàn, trong miệng có chút ê ẩm, "Bên ngoài đẹp quá!"

Vương Nhất Bác xoa hõm vai Tiêu Chiến, ôm anh càng chặt hơn, "Anh!"

Động tác chớp chớp mắt của Tiêu Trạm bị ngừng lại trong chốc lát.

Từ sau khi trở về Trung Quốc, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác không gọi mình bằng tên. Anh xoay người lại đối mặt với Vương Nhất Bác, vươn tay ôm eo cậu, "ừ!"

Vương Nhất Bác gọi thật to lần nữa: "Anh!"

Tiêu Chiến áp môi lên môi Vương Nhất Bác, giọng trở nên nghẹn ngào, "Ừ."

Nụ hôn mềm mại nhanh chóng xoay chuyển, không ai muốn thừa nhận yếu thế, hai chiếc lưỡi quấn vào nhau như muốn hút hết hơi thở của người kia.

Bộ đồ ngủ trên người nhanh chóng nhăn nhúm, bị kéo lên trên ngực, lộ ra làn da trần trụi và vô số dấu vết tình ái trên đó.

Buổi sáng, phản ứng sinh lý thức dậy rất nhanh, Tiêu Chiến không chỉ cảm nhận được bản thân cứng ngắc mà dục vọng nóng bỏng của Vương Nhất Bác cũng đang thẳng tưng chọc vào bụng dưới anh.

Tiêu Chiến vội vàng vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác, kêu lên, "Anh không được nữa đâu", giơ cờ trắng đầu hàng, "Anh đoán chỗ đó sưng to rồi."

Vương Nhất Bác sửng sốt, đưa tay vào trong quần Tiêu Chiến, thử ấn nhẹ vào hậu huyệt.

"Xiiiittt..." Tiêu Chiến cả người mềm oặt rúc vào lòng Vương Nhất Bác, "Đừng chạm vào," vừa nói vừa chủ động nắm lấy dương vật Vương Nhất Bác, bắt đầu tuốt cho cậu, cố gắng giúp cậu giải toả.

Bàn tay Vương Nhất Bác cũng không rảnh, cậu cũng nắm lấy dục vọng đang ngẩng cao của Tiêu Chiến, chập hai cái lại với nhau, hai cây gậy sắt ma sát với nhau như muốn tạo lửa, hô hấp cả hai càng ngày càng nặng nề.

Trong phòng ngủ tràn ngập mùi gỗ đàn hương tanh nồng, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến thở hổn hển, cuối cùng hỏi ra những lời vướng víu trong lòng cậu cả đêm, "Sao anh lại trở về?"

Tiêu Chiến nằm trên ngực Vương Nhất Bác, lắng nghe nhịp tim không ổn định của cậu, chậm rãi đáp: "Bất đắc dĩ."

Vương Nhất Bác nắm lấy vai Tiêu Trạm, "Bất đắc dĩ...... cái gì?"

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, sau năm năm, cuối cùng anh cũng dám bình tĩnh đối mặt với trái tim mình,

"Anh không chịu nổi nỗi nhớ em, anh muốn yêu em." Tiêu Chiến dừng lại một lúc, nghẹn ngào nói tiếp: "Lần này không gạt em."

Vương Nhất Bác nghiêng người, ôm chặt Tiêu Chiến trong vòng tay.

Tiêu Chiến bị sức lực của Vương Nhất Bác làm cho đau đớn, nhưng anh lại càng muốn dính vào ngực cậu nhiều hơn. Anh cảm thấy làn da ở cổ ẩm ướt, những giọt nước mắt ấm áp như muốn đốt cháy anh.

"Anh sợ bị em nhốt rồi bỏ mặt ở trong nhà, nhưng khi em thả anh ra, anh cảm thấy anh không có nơi nào để đi." Một lúc sau, Tiêu Chiến cười tự giễu, "Có phải anh khá là rẻ rúng không?"

Vương Nhất Bác phủ nhận, "Không có."

"Em còn muốn anh sao?" Tiêu Chiến khẽ hỏi.

Vương Nhất Bác nặng nề gật đầu, "Anh đừng đi!"

"Không đi," Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác, "Bất kể như thế nào, hai chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."

Vương Nhất Bác mím môi, sắc mặt trở nên ảm đạm.

"Em không muốn nói chuyện với anh sao?" Tiêu Chiến nhíu mày, "Gần đây anh rất lo lắng cho em, có chuyện gì thế?"

"Anh họ thứ hai của em, anh còn nhớ không?"

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng sẵn sàng chia sẻ: "Anh ta đang theo dõi cuộc sống riêng tư của em, anh ta đã tìm tới đây rồi."

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút cũng hiểu ra, "Vì cổ phần?"

"Ngoài ra còn chuyện gì chứ?" ánh mắt Vương Nhất Bác có chút hoảng hốt, "Theo tính cách của anh ta, một khi phát hiện ra anh, anh ta sẽ đào sâu ba tấc đất, sẽ gây ra rất nhiều phiền toái."

Hai anh em sống chung dưới một mái nhà sẽ không bị coi là kỳ lạ, nhưng Vương Nhất Bác đã sắp xếp hai vệ sĩ bảo vệ Tiêu Chiến 24 giờ một ngày, điều này thì quá kỳ lạ. Anh họ thứ hai không phải là dì Trần, bất kể Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nói gì với dì, bà sẽ tin, nhưng anh họ hai người này từ nhỏ đã giỏi gây sóng gió, thấy Vương Nhất Bác sắp bị túm tóc, làm sao có thể dễ dàng buông tay?

"Sẽ ảnh hưởng đến em à?" Tiêu Chiến hỏi.

Tiêu Chiến không phải người nhà Vương gia, nhưng anh cũng hiểu lợi ích và huyết thống có mối liên hệ chặt chẽ và không thể dễ dàng bị phá vỡ, nhưng bọn họ cũng sẽ không khoan dung với những điều gây sốc như "Vương Nhất Bác và anh trai cùng cha khác mẹ yêu nhau".

Vương Nhất Bác im lặng một lát, "Nếu có, anh định làm gì?"

Rõ ràng, giọng điệu của Vương Nhất Bác rất kiên định, nhưng Tiêu Chiến rõ ràng nghe thấy sự hoảng loạn trong lời nói của cậu.

"Anh không có nơi nào để đi," Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, "Anh chỉ có thể ở bên cạnh em, chờ bị nước bọt nhấn chìm."

Từ cổ họng Vương Nhất Bác phát ra một tiếng cười trầm khàn, xoay người đè Tiêu Chiến dưới thân mình.

"Ah, anh không được." Tiêu Chiến giãy giụa, cảnh giác đặt tay vào giữa hai người, "Anh đói bụng, dậy ăn gì đi."

"Trước khi ăn, làm một lần." Vương Nhất Bác cười mê hoặc.

Tiêu Chiến vội vàng "Không được, ăn trước đã."

"Anh nợ em năm năm, định không trả cho em?"

Tiêu Chiến nghẹn ngào, "Vậy cũng phải ăn trước đã."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Được rồi, vậy thì ăn trước rồi làm."

"Anh sẽ làm chút... Vương Nhất Bác!"

Toàn bộ gốc rễ cây dương vật cứ thế bị đút vào miệng, Tiêu Chiến nhanh chóng mất sức phản kháng, âm thanh tràn ra từ miệng chỉ còn lại tiếng rên rỉ.

Kỳ nghỉ đầu tiên của năm mới, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thậm chí còn không bước ra khỏi nhà, như thể thực sự bù đắp cho 5 nưm đã mất, tất cả thời gian chỉ có ăn và làm tình.

Tiêu Chiến ngủ đến nửa đêm thì tỉnh, cảm thấy hậu huyệt sau lưng sưng lên đau đớn, như có một bàn chông cắm vào mông, lúc ngồi xuống bàn ăn, anh thậm chí còn không thèm khống chế biểu cảm của mình, tức giận đánh Vương Nhất Bác.

"Không ăn nữa," Tiêu Chiến đặt đũa xuống, "Không ngon."

"Đồ ăn của khách sạn 5 sao mà anh vẫn thấy không ngon thì có thể tự làm." Vương Nhất Bác nói.

"Không có sức." Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác,

Vương Nhất Bác cười, "Anh không khoẻ sao? Tiêu Chiến, anh còn chưa đến 30 đấy!"

Tiêu Chiến sửng sốt, sau đó thật sự cầm một miếng bánh mì ném Vương Nhất Bác. Ném xong, anh nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, không nhịn được mà bật cười.

Đã rất lâu rồi hai người mới lại có thể nói chuyện thoải mái như vậy, ngay cả trong những năm tháng thiếu niên, lời nói của Tiêu Chiến cũng mang theo đầy thuốc súng.

Vương Nhất Bác cảm thấy cuộc sống đột nhiên trở nên vô cùng hạnh phúc.

Trên đời này không có gì khiến Vương Nhất Bác cảm thấy hạnh phúc hơn việc Tiêu Chiến yêu cậu. Không quan trọng có người ủng hộ, có người thấu hiểu hay không, chỉ cần Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác, cậu có thể chấp nhận bất cứ điều gì.

Vương Nhất Bác đang rất vui vẻ hưởng thụ Tiêu Chiến lột vỏ nho đút cho mình ăn, nhưng khi thấy động tác của anh càng ngày càng chậm, cậu không hiểu sao lại bắt đầu có cảm giác bần thần.

"Không phải đang lột vỏ nho cho em sao?" Vương Nhất Bác bất mãn véo mông Tiêu Chiến, 'Anh lại đang nghĩ gì vậy?"

Tiêu Chiến dựa lưng vào cánh tay Vương Nhất Bác, bóc nốt vỏ nho còn sót lại đưa vào miệng Vương Nhất Bác, "Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây đi, được không?"

Hai má Vương Nhất Bác bị nho làm phồng lên, làm dịu đi những đường nét sắc nhọn trên má cậu, sửng sốt hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

"Anh đã sống ở London được năm năm, và anh có một số bạn bè," Tiêu Chiến trầm ngâm, "nhưng không ai... biết hoàn cảnh gia đình..."

Nho biến thành nước chua ngọt trong miệng, Vương Nhất Bác nuốt xuống, dùng đôi môi dính dính hôn Tiêu Chiến, trêu chọc, "Được, nhưng anh phải nuôi em, em không thể tìm được việc gì với trình độ học vấn của mình, cũng không thể dựa vào sơ yếu lý lịch của em."

Ngực Tiêu Chiến chua xót, không nói nên lời.

'Sao thế?" Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không phản ứng lại, khẽ cắn môi anh, "Lại phân tâm."

"Em có hận anh không?" Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác thật chặt, úp mặt lên ngực cậu, "Tất cả đều là lỗi của anh, đều là do anh huỷ hoại em."

Vương Nhất Bác xoa xoa vành tai của Tiêu Chiến, hồi lâu sau mới trả lời, "Sao em không hận được, vô cùng hận."

Tiêu Chiến cắn chặt môi.

"Nhưng ngay khi nhìn thấy anh, em không thể chịu đựng được việc hận anh nữa," Vương Nhất Bác thở dài, "Thật sự rất khó có thể ghét anh, Tiêu Chiến à."

Tiêu Chiến ngẩng đầu hôn lên cằm Vương Nhất Bác, "Không phải em nói anh nợ em năm năm, anh phải trả nợ sao?"

Vương Nhất Bác sửng sốt, "Anh tưởng em nói nghiêm túc à?"

Tiêu Chiến trịnh trọng giơ ba ngón tay lên, "Tôi thề sẽ trả nợ."

Vương Nhất Bác đột nhiên dùng lực, lật người đảo vị trí của hai người, đè Tiêu Chiến dưới thân mình.

"Gọi ca ca! "

Đôi mắt Tiêu Trạm mở to.

Tbc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net