Xuất Sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái Nhiếp trong tay cầm Mộc Kiếm, trong ánh mắt cũng có chút nhàn nhạt ý cười. "Con người của ta ngày thường giết chóc quá nặng, cho nên dùng Mộc Kiếm vừa vặn tốt, tuy rằng cũng có thể giết người, nhưng là có thể khống chế trụ, nếu là đổi lại một phen danh kiếm, vạn nhất nhịn không được . . ." Cái Nhiếp nhàn nhạt nói.
"Hảo, sư ca, ngươi liền không cần nói nữa" Vệ Trang sắc mặt tối sầm, tựa hồ liền phải nghe không nổi nữa.
"Tiểu Trang, ngươi cho ta nói thật, ngươi có phải hay không muốn đi Hàn Quốc?" Cái Nhiếp nhìn nhìn Vệ Trang, không khỏi chậm rãi mở miệng nói.
"Ngươi là làm sao mà biết được?" Vệ Trang nhìn nhìn Cái Nhiếp, nháy mắt chính là nhớ tới ngày xưa hắn cùng Cái Nhiếp ở nóc nhà thượng thời điểm, chính mình mở miệng nói một câu Hàn Quốc. Xem ra chính là bởi vì như thế, mới làm Cái Nhiếp như vậy tưởng.

Thấy thế, Vệ Trang nhưng thật ra không có do dự, mà là nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Không tồi, mục tiêu của ta, chính là Hàn Quốc" Vệ Trang nhàn nhạt nói.
"Hàn Quốc là quốc gia yếu nhất trong thất quốc!" Cái Nhiếp nhàn nhạt nói "cho nên tiểu Trang, ngươi thật sự suy xét hảo?"
"Không tồi, ta tâm ý đã quyết!" Vệ Trang từng câu từng chữ nói.
Nhìn thấy Vệ Trang như thế bộ dáng, Cái Nhiếp cũng không biết, nên nói cái gì. Hắn cũng chỉ có nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Nếu đây là quyết định của ngươi, ta cũng không nói cái gì" Cái Nhiếp đạm đạm cười, hắn từ trước giường lăn qua lộn lại, sờ đến hai cái thẻ tre.
"Này hai cái thẻ tre cho ngươi, có lẽ đối với ngươi có chỗ lợi" Cái Nhiếp cười cười, ở Vệ Trang có chút ngạc nhiên nhìn chăm chú, hắn chậm rãi nhận lấy.
"Đây là cái gì?" thấy thế, Vệ Trang vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Ngươi nhìn xem sẽ biết. Xem như quà xuất sư đi" Cái Nhiếp đạm đạm cười.
Thấy thế, Vệ Trang trong ánh mắt cũng là tràn ngập nghi hoặc, bất quá nhìn đến Cái Nhiếp cười tủm tỉm bộ dáng lúc sau, lập tức hắn liền không hề có bất luận cái gì chần chờ, trực tiếp là vừa thấy nhìn nhìn qua đi.
"Tê!"

Hắn này không xem còn hảo, mà này vừa thấy, trực tiếp chính là hoảng sợ. Này hai cái thẻ tre phía trên, rõ ràng viết, chính là hai cái kiếm pháp a! Trong đó một cái kiếm pháp, Vệ Trang vẫn là biết đến, đó chính là, cái này kiếm pháp tên là Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm! Đến nỗi một cái khác kiếm pháp, còn lại là tên là Bạt Kiếm Thuật! Đến nỗi vì cái gì muốn viết xuống tới, tự nhiên là muốn tặng cho Vệ Trang. Ai làm hắn là chính mình sư đệ đâu.
"Này, này . . . " Vệ Trang há miệng thở dốc

"Ngươi nếu là cảm thấy có thể liền tu luyện đi, dù sao hai cái kiếm pháp này đối với ngươi mà nói, chỉ có chỗ tốt" Cái Nhiếp nói.
"Chính là, chính là này cũng quá quý trọng" Vệ Trang nói.
"Nếu ngươi còn đem ta làm ngươi sư ca như vậy ngươi liền nhận lấy!" Cái Nhiếp vẻ mặt trịnh trọng nói.
Được, Cái Nhiếp đều nói đến cái này phân thượng, nếu Vệ Trang nếu là ở chậm lại nói, như vậy liền có chút không thể nào nói nổi.
"Hảo, một khi đã như vậy, như vậy ta liền không khách khí!" Vệ Trang thật sâu mà hít một hơi, bởi vì hắn biết, lúc này đây, chính mình thiếu chính mình cái này sư ca, một cái rất lớn nhân tình.
Cái Nhiếp đã đi tới, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ Vệ Trang bả vai, mới vừa rồi là mỉm cười nói "hảo hảo ở Hàn Quốc đợi, có lẽ qua không bao lâu, ta liền đến Hàn Quốc thăm ngươi"

Vệ Trang trong lòng chấn động. "Sư ca, đây chính là ngươi nói?" Vệ Trang hỏi.
Cái Nhiếp nhìn nhìn Vệ Trang, chậm rãi mở miệng nói "ta chỉ là đến xem ngươi"
Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra "ngày mai rời đi Quỷ Cốc, ta chỉ muốn tìm ra cái kia phía sau màn hung thủ sát Du Thứ người"

"Sư ca, chẳng lẽ ngươi không gia nhập quốc gia nào sao?" Vệ Trang có chút nghi ngờ là mình biết câu trả lời, giống như lúc trước sau khi khảo nghiệm ở Ngụy gia thôn xong. Cái Nhiếp cũng là nói cho hắn một đáp án khác

"Luận theo trí ta sẽ làm vậy, còn luận theo tâm ta chẳng chọn gì hoặc có thể nói tùy cơ ứng biến, tâm tình hảo là được"

"Như vậy sư ca, chẳng phải như chưa nói"

Khẽ mỉm cười "sư phụ cũng đã nói, đúng, sai là cách nhìn của người khác chẳng phải sao, vậy vì sao ta phải chọn, tâm ta không thích ta liền không chọn, miễn ta thoải mái, mặc ai ai đánh giá. Ta chỉ muốn sống tiêu dao tự tại, người khác liền không liên quan đến ta"

"Ngươi giống như không có chí tiến thủ nhưng ta biết ngươi không phải vậy. Nếu không câu trả lời của ngươi cũng sẽ không giống như ta"

"Đúng vậy, ta muốn sống tiêu dao, nhìn thì như rất đơn giản nhưng đâu phải ai cũng có thể sống được như vậy, muốn tiêu dao thì cũng phải có thực lực để tiêu dao, cho nên ngươi càng mạnh ngươi muốn sống sao cũng được vì ngươi có cái quyền đó, ngươi có năng lực đó"

"Giống như trong sa mạc gặp 1 người phụ nữ cùng 1 đứa trẻ, họ đều sắp chết, trùng hợp ta lại đi ngang qua"

"Vậy ngươi sẽ làm gì, cứu hay không cứu"

"Ánh mắt người mẹ cầu khẩn nhìn ta, ta lại rất đơn giản là tiếp tục bước đi" Vệ Trang nhìn chính mình sư ca này 1 chút, thật lạnh lùng, như sinh mạng không là gì trong mắt hắn, tuy chính Vệ Trang cũng vậy nhưng không lạnh đến độ như Cái Nhiếp, cùng lắm thì hắn 1 kiếm tiễn 2 mẹ con kia lên đường sớm

"Sau đó ta chờ họ ở bên ngoài sa mạc" đến lúc này lại vòng về ban đầu, Vệ Trang rất hiếu kỳ "vì sao?"

"Vì ta biết họ sẽ vượt qua, nếu lúc đó ta nhận lời giúp đỡ thì đứa trẻ sẽ sống còn người mẹ sẽ gửi gắm nó cho ta rồi qua đời. Còn nếu họ nhìn thấy ta 1 thân sạch sẽ lại không có bất cứ kham ưu gì cứ vậy bỏ mặc họ, động lực kia nếu không muốn con nàng phải chết, nàng ta tức sẽ phải bảo hộ nó đến khi vượt qua được nơi đó. Ta chỉ ở đó chứng kiến 1 kì tích, rồi ban thưởng 1 túi nước là được. Dù sao chúng ta cũng không liên quan gì nhau, không cần thắt nút cừu hận, tiện tay bình sinh mà thôi"

Nhịn rồi lại nhịn không được, thế cuối cùng là ngươi vẫn mềm lòng phỏng "nói giống như ngươi đã từng trãi qua vậy"

Cái Nhiếp nhìn 1 chút sư đệ "ngươi nghĩ sao?" cong khóe môi, làm Vệ Trang càng có chút tin tưởng là hắn nói trúng rồi

"Nói đến cuối cùng là ngươi không muốn ràng buộc, tiêu dao tự tại đi"

"Đúng là tiểu Trang, ngươi rất thông minh a" không thèm nói chuyện với hắn, có khi chính mình nghẹn a

Cho nên giờ đây hắn cũng có loại cảm giác sắp chạm đến trúng đáp án rồi "cho nên đâu, ngươi thực sự không gia nhập 1 quốc gia nào, sau đó ngươi làm gì?"

"Chưa biết a, đến lúc đó hẵng hay, với ta mà nói quốc gia cũng chỉ như vậy thôi, có gì phải để tâm, sống không thẹn với mình là được. Tiểu Trang ngươi quá đặt nặng vấn đề lên vai mình nên ngươi không nhìn thấy mà thôi. Thực lực của ngươi nếu là Tần quốc nói đều không khó"

"Biết sao được, ta là hàn quốc người, chẳng lẽ ngươi muốn kêu ta đi quốc gia khác sao"

"Ngươi biết thế đạo hiện nay là sao không?"

"Chẳng lẽ ngươi biết?"

"Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, từ xưa đến nay có khác sao" nghe sư ca nói thế cuối cùng Vệ Trang vẫn là ngộ ra. Đúng vậy xưa nay đều là phân rồi hợp, hợp rồi phân chỉ là thay cái quốc hiệu mà thôi

"Ta biết, nhưng ta không bỏ được" hắn hiểu ý sư ca, chỉ là hắn không đành lòng buông xuống

"Thứ cho ta nói thẳng, Hàn quốc là yếu nhất 1 quốc gia, nếu số mệnh đã định thì diệt vong là sớm hay muộn, nếu không thay đổi thì cũng chỉ như vậy, chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Nhưng ta tin thực lực của ngươi. Chỉ là tâm nhãn ở Hàn quốc thì quá nhỏ không xứng được với tiềm lực của ngươi"

"Chẳng lẽ ngươi muốn ta gia nhập Tần quốc" Cái Nhiếp ngẩn người chớp chớp mắt nhìn hắn có chút không hiểu, sao thái độ có chút giận a

"Ta khuyên ngươi đi Tần quốc bao giờ?" đến lúc này Vệ Trang cũng ngẩn người, chẳng lẽ hắn hiểu lầm "chẳng lẽ quốc gia khác sao?!"

Cái Nhiếp bật cười "thất quốc trong vòng cho dù ai thắng ai thua, cho dù có thống nhất hay không thì cũng chỉ như vậy, cũng chỉ là 1 châu lục mà thôi, dù có phong vân đến mấy, ta cũng biết được kết quả, không thắng thì thua chỉ là đổi cái cách gọi, nên ta mới nói ta không hứng thú với bất cứ ai"

"Sư ca trên đời không có quốc gia nào ta thấy thực hiện được mộng tưởng của ngươi, muốn làm gì thì làm"

"Ai nói ngươi không có"

"Có?!"

"Hẳn là đi, chỉ là . . . "

"Chỉ là sao?" vì hắn lại thấy sư ca bắt đầu ngẩn người rồi 'chỉ là không biết ta có muốn quay về hay không, mà có đường quay về sao' hắn cảm thấy hắn biết nhưng việc đó đã bị quên đi từ lâu rồi

"Sư ca"

Cái Nhiếp tỉnh lại, khẽ mỉm cười, gì vậy chứ, sao lại thất thần giữa cuộc như vậy "ta không sao, ta chỉ nghĩ nếu đến lúc đó ta có thể dẫn ngươi đi xem"

Vệ Trang không quá tin tưởng, nhiều lúc Cái Nhiếp nói mà hắn thật là nghĩ không ra người này đang nghĩ gì, bèn nói "hảo, ta chờ đến lúc đó"

"Được rồi, cũng đã trễ, nghỉ ngơi đi"

Khi còn lại 1 mình trong phòng, Cái Nhiếp nhớ lại vài chuyện lẩm bẩm nói "mục đích sau này sao. Ta không giống ngươi tiểu Trang, ngươi còn gánh nặng tình nghĩa trên vai, tuy không nói nhưng ta cảm nhận được, mà ta sao, hẳn là không có nữa rồi. Nên ta chỉ biết sống tiếp, tận hưởng mỗi ngày để có bất chợt ra đi thì cũng chẳng có gì luyến tiếc, ta như vậy có được gọi là sống không?"

Nhưng sẽ không ai trả lời hắn, vì họ không phải Cái Nhiếp, cũng không biết đại đạo mà hắn hướng tới là gì, không biết hắn trãi qua những gì. Nếu Vệ Trang lạnh lùng trang bên ngoài thì Cái Nhiếp chính là 1 người lạnh từ tâm hồn lạnh ra

Hắn sẽ quan tâm ngươi đó nhưng nếu muốn hắn sẽ bứt ra không chút do dự, hắn là 1 người rất trọng tình nghĩa lại vừa là 1 người vô tình đến cực điểm. Hắn là 1 thể đối lập hoàn toàn

Nếu ngươi thân cận hắn, hắn vẫn như cũ đối tốt với ngươi, thậm chí là rất tốt, tốt đến nỗi ngươi toàn tâm toàn ý vì hắn nhưng hắn vẫn như cũ lại không có bóng hình ngươi, chỉ trả lễ theo tình nghĩa bình thường mà thôi. Khi làm xong hết thảy hắn sẽ ra đi 1 cách dứt khoát, gọn gàng không còn gì lưu lại. Cái Nhiếp chính là người như vậy. Hắn không cần ai quan tâm, cũng chẳng cần ai nhớ đến, tựa hồ hắn chỉ muốn là 1 hạt cát trong dòng đời xô đẩy mà thôi. Như 1 người ngoài cuộ quan sát hết thảy lại chẳng động dung.

Sáng sớm hôm sau, Cái Nhiếp cùng Vệ Trang cũng rời đi Quỷ Cốc, sáng sớm liền không có Quỷ Cốc Tử thân hình, hiển nhiên hẳn là đi ra ngoài. Hai người cũng biết sư phụ bọn họ mỗi ngày đều là độc lai độc vãng, cho nên bọn họ cũng thành thói quen. Hai người đi ra Quỷ Cốc, đi ra Vân Mộng Sơn. Hai người bước chân hơi hơi đình chỉ xuống dưới.
"Sư ca, liền từ biệt ở đây" chỉ thấy Vệ Trang chắp tay nói.
Cái Nhiếp cũng cười "yên tâm đi, chờ ta giải quyết xong hung thủ liền nhất định sẽ đi Hàn Quốc thăm ngươi"
"Hảo, sư ca, đây chính là ngươi nói!" Vệ Trang nói. Hai người bắt đầu tách ra đi lại lên.

Đi chưa vài bước thời điểm, vẫn là Cái Nhiếp trước hơi hơi đình chỉ. "Tiểu Trang"
"Ân?" Vệ Trang quay đầu nhìn nhìn hắn.
"Thương sinh đồ đồ, thiên hạ liễu liễu!"
"Chư tử bách gia, duy ta tung hoành!"
Hai vị Quỷ Cốc truyền nhân, âm thanh hơi có chút khí phách cũng bắt đầu quanh quẩn ở toàn bộ Vân Mộng Sơn, thật lâu chưa tán.

Giờ khắc này bọn họ hai người, đều là liếc nhau. Gần như liếc mắt một cái, tựa hồ trước nay đều không có dời đi quá. Chậm rãi, bọn họ cũng đã tránh ra rời đi Vân Mộng Sơn.
Này vừa đi, thân là Quỷ Cốc truyền nhân, nhất định là kinh thiên động địa!
Ở Vân Mộng Sơn một cái ngọn núi phía trên, Quỷ Cốc Tử thân hình cũng là chậm rãi hiện ra tới, nhìn trước mắt này hai cái đắc ý đệ tử, già nua gương mặt cũng là có chút vui mừng.
"Ha hả, xem ra không có sai thu này hai cái đệ tử a" Quỷ Cốc Tử cười tủm tỉm nói.

Khi hắn quay về trong phòng mới thấy được có gói quà nhỏ để dành cho hắn. Có lẽ là Nhiếp nhi đi. Còn rất săn sóc lão nhân gia a, vài loại điểm tâm và còn kinh tâm động phách hơn với 1 bí mật mà mấy trăm năm nay Quỷ Cốc chưa từng có, khiến hắn người sư phụ này cũng kinh thán không thôi, càng khiến cho hắn xem trọng Cái Nhiếp hơn, chỉ là không ai biết được đó là cái gì.

---

Dọc theo đường đi Cái Nhiếp chỉ dùng qua kiếm gỗ, 'phần tịch kiếm' bỗng hắn nhớ 1 loại kiếm pháp như vậy nên luyện tay thử. Cũng không lâu lắm, hắn đi tới một mảnh rừng rậm, trong rừng rậm yên tĩnh có chút dọa người. Cái Nhiếp từng bước một đi tới, cách thật xa đều có thể nghe được tiếng bước chân của hắn.
Sàn sạt!

Mà đúng lúc này, bốn phương tám hướng, đột nhiên có từng đạo bóng đen nổi lên, ngay sau đó, có mấy chục đạo thân hình nổi lên.

Vây quanh Cái Nhiếp để cho hắn không cách nào phá vây. "Các ngươi là ai?" Cái Nhiếp thản nhiên nói.

"Tự nhiên là lấy tính mạng ngươi" một người lạnh lùng nói, động tác của bọn hắn cũng hết sức cấp tốc, Cái Nhiếp nhìn ra được bọn hắn là một nhóm sát thủ.

"Ta và các ngươi có thù?" Cái Nhiếp vấn đạo.

"Hừ, ngươi giết chết Ngụy Quốc Đại Tư Không, chúng ta là Ngụy Quốc đại vương, mời tới sát thủ, chính là vì giết ngươi!"

"Xem ra trước đây, Hắc Bạch Huyền Tiễn mới là người giết chết Ngụy Dung, cái này Ngụy Vũ Tốt cũng chính là đổi trắng thay đen quá đi" Cái Nhiếp nói. Hắn xem như biết là chuyện gì xảy ra.

"Khẩu khí thật lớn, ngươi thật sự cho là Ngụy Quốc Ngụy Vũ Tốt chính là như vậy hiếu sát sao?"
Vù vù!
Thế nhưng hắn lời còn chưa nói hết, chính là bị Cái Nhiếp một tay bắt được cổ, hơi dùng sức tên sát thủ kia nghiêng đầu một cái, liền trực tiếp chết tại Cái Nhiếp trong tay.
Tê!

Những người khác nhìn thấy một màn này thời điểm, cũng nhịn không được hung hăng hít vào một hơi, bọn hắn không nghĩ tới, Cái Nhiếp vậy mà như thế lợi hại, thời gian một cái nháy mắt, liền đã có một sát thủ trực tiếp chết. Hắn là thế nào làm được?
Cái Nhiếp lạnh lùng nói "làm một cái sát thủ, nơi nào đến nói nhảm nhiều như vậy?"

Kèm theo Cái Nhiếp thoại âm rơi xuống, những sát thủ khác sắc mặt cũng biến đổi. Bọn hắn mặc dù biết, dưới mắt Cái Nhiếp, thực lực tuyệt đối là không bình thường kinh khủng, nhưng mà bọn hắn không có nghĩ tới là Cái Nhiếp chẳng những thực lực kinh khủng, ra tay liền cũng tàn nhẫn như vậy.

"Tất cả mọi người lên cho ta, ta cũng không tin, còn không giết được hắn" chỉ thấy một sát thủ mở miệng nói ra. Những người còn lại thấy thế, cũng là đối mặt lại trực tiếp lao đến.
Vù vù!
Bọn hắn không hổ là sát thủ, vừa ra tay cũng hết sức trí mạng. Nhưng mà đáng tiếc lần này bọn hắn gặp phải địch nhân nhưng là Cái Nhiếp.

Thực lực của hắn, mới kinh khủng, cũng hảo hắn cũng muốn thử chiêu mới, cho nên không nói hai lời, trong tay phần tịch kiếm cũng là từ từ lộ ra ánh sáng đáng sợ.

"Đây chính là các ngươi bức ta đó!" Cái Nhiếp gằn từng chữ nói, lúc nói chuyện, từng đạo mười phần kinh khủng sát khí trong kiếm bộc phát ra.

"Đây là . . . " tất cả mọi người sắc mặt biến đổi, có thể từ cái này cảm nhận được trước nay chưa  từng có bất an.

Đây là cái gì kiếm, vậy mà như thế đáng sợ? Đáng sợ như vậy nên kinh khủng đến cỡ nào a. Còn chưa ra khỏi vỏ, bọn hắn đã cảm nhận được, bất an mãnh liệt.
Oanh!
Cái Nhiếp một kiếm rơi xuống. Cuồng bạo vô song sát khí bộc phát. Giống như giữa không trung oanh minh, lại tựa như tia chớp cấp tốc.
Phốc phốc phốc!
Mấy chục cái cao thủ, đối mặt với phần tịch trên thân sát khí, cơ hồ cũng không phải đối thủ, trực tiếp thổ huyết bỏ mình.

Nếu có người thấy cảnh này mà nói, tuyệt đối sẽ giật nảy cả mình! Không, không phải giật nảy cả mình, mà là hết sức hãi nhiên. Chỉ là một kiếm! Chỉ một kiếm mà thôi, liền có như thế đại uy lực!

Đây là kinh khủng đến cỡ nào a! Mà một màn này, cũng bị người thấy được.

Tại trên đại thụ che trời cách đó không xa xuất hiện một cái thân hình.

Xem đủ chưa?" Cái Nhiếp đột nhiên mở miệng, hắn cái này mới mở miệng, có thể nói là dọa thiếu nữ kia nhảy một cái.

Có lẽ bởi vì Cái Nhiếp một kiếm này thật đáng sợ, cho nên để cho thiếu nữ này đối với Cái Nhiếp, hơi sợ. Kỳ thực Cái Nhiếp tại đánh giết những sát thủ này thời điểm, liền phát hiện thiếu nữ này dấu vết. Hắn tính cảnh giác nhưng cho tới bây giờ cũng không có buông lỏng qua, cho dù là hắn hiện tại, thực lực rất lợi hại, cũng không thể sơ suất.

"Ngươi, ngươi là thế nào phát hiện được ta?" thiếu nữ rơi vào Cái Nhiếp trước mặt, không khỏi mở miệng nói ra.

Vừa rồi hai người bọn họ khoảng cách, không nói có bao gần a, nhưng mà cũng có khoảng cách nhất định.

Cái Nhiếp thản nhiên nói "trực giác!"

" . . . " Thiếu nữ.

Cái Nhiếp lại nhìn nàng một cái liền thu hồi ánh mắt, cũng không nhiều lời. Hơn nữa một màn này để cho thiếu nữ này có chút buồn bực. Nàng tự nhận mình là hết sức xinh đẹp, cũng coi như là hết sức mỹ lệ, không biết bị bao nhiêu nam nhân truy cầu. Nhưng mà cái này Cái Nhiếp ngược lại tốt, liếc hắn một cái, đều chẳng muốn nhìn.

Trong nháy mắt thiếu nữ cảm thấy, tiểu tử này có phải hay không trang. Cái Nhiếp đi tới nhìn một chút những sát thủ này, hắn muốn xem những sát thủ này là tổ chức gì. "Ân?"

"Đây là lưới người sát thủ, ngươi đắc tội?" thiếu nữ hỏi

"Không liên quan đến ngươi" xác nhận xong hắn quay đi không chờ đợi, làm cái kia thiếu nữ dậm chân tại chỗ có chút buồn bực

Mà hiển nhiên thiếu nữ đó cũng không giống bề ngoài trang như vậy, đó là 1 cái thập phần bí hiểm nữ tử, ở Cái Nhiếp đi phía trước, nàng vụng trộm thi triển chú thuật, tạo ra 1 ảo cảnh của Du Thứ, chỉ là đáng tiếc vừa mới nhìn tới thời điểm Cái Nhiếp đã cấp chém đứt huyễn cảnh

"Ngươi là Âm Dương gia người" cùng thoại âm rơi xuống cái kia thiếu nữ cũng sửng sốt hắn làm sao có thể thoát khỏi

"Không tồi, ta là Âm Dương gia người" nàng đạm đạm cười "ngươi là Du Thứ người, có phải hay không Đồng Hạp ở trong tay ngươi"

"Ta không cần phải trả lời ngươi, ta cũng không tính toán dây dưa với ngươi, không muốn chết thì đi đi"

"Ngươi thật sự cho rằng, một phen Mộc Kiếm đều có thể đủ đánh quá ta?" thiếu nữ nháy mắt khanh khách cười cười "nếu ta là ngươi liền sẽ thúc thủ chịu trói"
Nàng thon dài tay nhỏ bắt đầu giật giật, ngay sau đó chính là nhẹ nhàng bắn một chút. Từng đạo đáng sợ âm dương thuật, hóa thành từng đạo vô hình lực lượng, đối chạm vào mà đến.
Nhưng Cái Nhiếp chỉ bằng vào Mộc Kiếm, chẳng những có thể phát huy tự nhiên, còn có thể đủ dễ dàng đánh tan. Thiếu nữ trong ánh mắt, tự nhiên có chút kinh ngạc.
"Ngươi thực không tồi" nàng nhẹ nhàng mở miệng "bất quá, ngươi thật sự cho rằng, ngươi sẽ là đối thủ của ta?". Nàng vừa động, đáng sợ âm dương thuật lại một lần bạo lược mà đến.

Oanh!
Khủng bố như vậy âm dương thuật, giống như từng đạo lốc xoáy trực tiếp hung hăng đánh lại đây. Nhưng đối mặt giờ phút này Cái Nhiếp, kia nhìn như thập phần đáng sợ âm dương thuật, thế nhưng cứ như vậy bại dưới Mộc Kiếm.
Lả tả!
Cùng thời gian, Mộc Kiếm lại đánh cái kia thiếu nữ có chút trở tay không kịp.
"Sao có thể, ngươi rõ ràng là Tiên Thiên nhất trọng, thực lực như thế nào sẽ như thế lợi hại?" Cái kia thiếu nữ nhìn nhìn Cái Nhiếp, trong ánh mắt cũng là có chút ngưng trọng.

Hắn ẩn ẩn có cảm giác không được giết nàng nếu không phải chịu hậu quả, thật đáng sợ thiên đạo dù đã bị che đi vẫn như cũ có thể cảm nhận được sát ý còn chưa kịp bộc lên của hắn. Hắn lạnh lùng nhìn

Oanh!
Này nhất kiếm rơi xuống, đáng sợ Túng Kiếm Thuật đối oanh mở ra, trực tiếp đem thiếu nữ kia đánh lui về phía sau vài bước.
"Đây là Túng Kiếm Thuật?" thiếu nữ lúc này mới phát hiện, bởi vì vừa rồi cùng Cái Nhiếp giao thủ thời điểm, người sau căn bản không có sử dụng Túng Kiếm Thuật."Hiện tại nhìn thấy một màn này thời điểm, tự nhiên là có chút giật mình.
"Ngươi là Quỷ Cốc truyền nhân?" nàng có chút không quá xác định nói.
Quỷ Cốc truyền nhân, giận dữ mà chư hầu sợ, an cư tắc thiên hạ yên! Đây là Quỷ Cốc truyền nhân.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net