Trời ơi - Tám Tình Tang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời ơi

Truyện ngắn . Tác giả Tám Tình Tang

    Lê Phùng Thời lật tay xem đồng hồ , mới 5 giờ sáng . Trời còn sớm bửng , thôi ngủ thêm chút nữa rồi hãy thức cũng chưa muộn mà . Nghĩ đoạn hắn nhắm mắt lại định ngủ tiếp . Nhưng với số tuổi xấp xỉ lục tuần , bộ nói ngủ là ngủ liền được sao . Đêm qua , vui vầy với mấy em quá độ nên lên giường trễ , nhưng mới ngủ chưa được 4 tiếng đồng hồ , sức lực phung phí chưa được phục hồi thì Thời đã giật mình thức giấc . Đôi mắt thì cay xè , miệng thì ngáp muốn trẹo quai hàm nhưng muốn nướng thêm chút nữa lại chẳng thể nào . Tiếng máy lạnh trên đầu giường chạy vù vù , tiếng còi xe bóp inh ỏi từ phía dưới đường vọng lên , cộng thêm tiếng con tim giục giả khiến cho hắn chẳng còn thấy buồn ngủ chút nào .

  Không ngủ được thì thức cho xong , nằm làm cái gì cho uổng phí thì giờ chớ . Thời mò mẩm mở vali tìm áo quần để đi tắm . Tắm xong rồi thả đi tìm ly cà phê sáng , ngồi nhâm nhi cho tươi tỉnh để chờ giờ kêu Taxi ra phi trường đón người đẹp nữa chớ .

  Nếu ở những thập niên trước , một ông lão tuổi ngóp nghép lục tuần như Thời thì kể như được tôn lên hàng lão làng , mặt nhăn má hóp da dẻ đồi mồi , đi đứng chậm chạp lắm rồi . Nhưng Lê Phùng Thời có lẽ vì sống ở hải ngoại mấy mươi năm , nhờ trời cho sức khỏe cũng khá tốt nên đi làm đều đều . Có sức , có làm ra tiền thì tất nhiên cuộc sống dư dật đẻ ra thêm những nhu cầu lỉnh khỉnh khác . Cũng vì mấy cái thứ lỉnh khỉnh này mà lão Thời có lúc phải làm tới hai ba chỗ cùng một ngày . Nhờ hoạt động nhiều cho nên đầu óc và sức khỏe của lão chưa hề suy suyển dù mái tóc đã ngã màu , muối nhiều hơn tiêu .

   Sau khi tắm rửa xong con người Thời như tươi tỉnh hẳn đi . Đứng trước trước tấm gương soi , ngắm đi ngắm lại và lấy làm hài lòng cho mái tóc đen mới nhuộm của mình . Thuốc nhuộm thứ tốt có bán đầy trong shopper drugmart , chỉ mua về tự nhuộm cũng xong . Nhưng Thời đâu có chịu , một hai phải vô tiệm cho mấy em chải nhuộm và săn sóc mái tóc của mình . Làm gì thì làm , hễ nói tới thẫm mỹ là phải có bàn tay của mấy em rớ vào mới coi được . Thời thường tuyên bố như thế và luôn cho ý nghĩ của mình là đúng .

  Cái tên Lê Phùng Thời tưởng ông già hắn ngày xưa chắc cũng đoán biết vận mệnh của đứa con trai mình ngày sau sẽ ra sau , hắn được thời ăn nên làm ra kể từ ngày bước vào vùng đất mới có tên gọi là đệ tam quốc gia sau những tháng ngày bấp bênh nơi trại tị nạn . Thời sang Canada vào những năm cuối thập niên 70 . Lúc ấy người tị nạn Việt Nam rất ít . Chàng trai trẻ hăm mấy tuổi đời cùng người tình mới gặp ở trại Bi đông , cả hai ráp chung lô ca rồi cùng chọn Canada làm vùng đất hứa . Phải đi Canada thôi , bởi vì hắn đâu còn chọn lựa nào khác . Là một gã trốn quân dịch trước 75 nhưng lại khai gian là đi lính , khi gặp phái đoàn Hoa kỳ phỏng vấn , họ hỏi số quân thì Thời té ngữa . Trốn quân dịch thì làm gì có số quân mà khai , ấm ớ trả lời không xong bị gã Bẹt Na , một nhân viên đại diện phái đoàn Hoa kỳ hỏi một câu xốc hông hết sức . Tay này từng làm việc ở Sài gòn , tiếng Việt rành sáu câu cho nên đừng có thấy hắn tóc vàng mắt xanh mà ngồi đó nói lén hắn bằng tiếng Việt . Hắn nghe và hiểu hết trơn . Nhiều người khi đi vào phỏng vấn đã bị hố to với gã này rồi . Bẹt Na dòm Phùng Thời , trước là khen cái tên đẹp rồi sau đó nó cười hề hề hỏi :

  - Cha nội , hạng tuổi của cha nếu không phải Vi Xi thì trốn quân dịch thôi . Chớ đi lính thì ai mà quên số quân của mình chớ hả ? Thôi , nói thiệt đi cha . Đừng có xạo !

  Phán xong Bẹt Na dếnh cho Thời cái mọc “xù” to tổ bố . Hễ Hoa Kỳ xù thì coi như Úc đại lợi cũng chẳng thèm phỏng vấn cho mất công , cái thứ khai man thế này có cho vô nước Úc làm  giống gì chớ . Thế là vợ chồng Phùng Thời hân hoan ôm hai cái mọc xù của hai quốc gia nhận người tị nạn đông nhất vào thời điểm này . Còn lại Canada thì tương đối dễ dãi hơn . Bởi xứ của họ lạnh quá , ít người quá cho nên họ rất cần nhân lực . Nghe nói dân Mít là dân chịu sương gió cần mẫn dử lắm cho nên phái đoàn Canada sang nhận người tị nạn Việt Nam không cần điều kiện gì ráo . Nhưng chuyện đời nghĩ cũng ngộ , đất nước của người ta dang tay chờ đợi mà người tị nạn mình thì lại lắc đầu chê bai . Xứ gì mà lạnh thấy mồ , ở đó một ngày chắc bị đong đá chết mất . Thôi , ở đây nằm dài , ăn supply chờ đi Mỹ sướng hơn !

  Phùng Thời thì biết chờ tới mọc râu cũng không được Mỹ cứu xét , thôi thì nhắm mắt đưa chân cho con tạo nó xoay vần , Canada cũng là một đất nước văn minh chớ bộ .

  Hai vợ chồng Thời sang Canada vào một ngày cuối Thu buốt giá . Họ được gia đình người bảo trợ tử tế đón rước từ phi trường về và an bài nơi ăn chốn ở . Sau khi cuộc sống mới được ổn định , họ còn được cho đi học ESL (English as a second languge) hết mấy tháng . Ngôn ngữ Ăng Lê vốn là một thứ ngôn ngữ khó nuốt , nhưng gặp dân tị nạn Việt Nam , biển Đông mênh mông trong khi cái ghe thì có chút xíu mà còn dám vượt , thế thì nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ học tiếng nói của xứ người chớ . Nói không được thì ra dấu , ra dấu không hiểu thì nói đại tiếng Việt , nó hổng hiểu thì mình hiểu . Đâu có chết thằng Tây nào mà sợ .

  Thời và Ngọc , vợ hắn lao vào cuộc sống mới với bầu nhiệt huyết đầy tràn giữa cái tuổi đời đang độ xung mãn . Họ hội nhập vào xã hội xa lạ rất dễ dàng . Phùng Thời chưa học xong khóa Anh ngữ đã vội đi tìm việc làm , mặc dù người bảo trợ tốt bụng , khuyên hắn nên chờ học xong cái đã . Ngày rộng tháng dài có chi đâu mà phải nôn nóng . Người Việt mình , ai cũng vậy chớ có phải chi chỉ một mình Phùng Thời . Sống không nổi với Việt cộng nên mới bỏ nước ra đi , bán sống bán chết mới tới được bến bờ tự do . Tới được rồi thì phải đi làm kiếm tiền để gởi về gia đình còn đang ngất ngư bên ấy chớ . Có ai nhẫn nại tạm quên gia đình dù là vài tháng để ngồi nhai tới nhai lui hoài mấy từ ngữ lạ hoắc . Thời vốn là một gã chữ không đủ để làm thầy , nghề không thạo để làm thợ , thứ bá nghệ tùy thân thì cần gì chữ nghĩa . Hắn nghe người bảo trợ khuyên liền cười hề hề bảo :

  - Ối , vịt ở chung với gà lâu ngày vịt nó cũng biết gáy !     

  Vốn tiếng tiếng Anh có hạn cho nên khi dịch sang tiếng xứ người để cho cái ông già bảo trợ hiểu thì khó quá cở , Thời cứ duck duck chicken chicken rồi đập cánh gáy ò ó o .

  Người bảo trợ lõ con mắt trắng giã chẳng hiểu mô tê gì ráo , nhưng khi thấy Thời cười hì hì thì nó cũng cười hì hì , nó nói :

-        You guys want to eat chicken ! No problem (Bộ tụi bây muốn ăn thịt gà hả ? Chuyện nhỏ)

  Thời chẳng biết nó nói gì nhưng thây kệ cứ mở miệng đáp bừa :

  - Ya , Ya . Thank you . Thank you very much .

  Thế là buổi cơm chiều hôm ấy , gia chủ tức là người bảo trợ đãi vợ chồng Phùng Thời một bửa thịt gà no óc ách !

  Sau một thời gian cày bán mạng , vợ chồng tị nạn này mới sắm được một chiếc xe hơi . Xe là nhu cầu cần thiết hàng đầu ở cái xứ lạnh lẻo tuyết giá , không có xe coi như hai chân bị bó chặc chẳng nhúc nhích gì ráo . Có việc làm , có xe , có tiền mướn nhà ra riêng rồi thì người bảo trợ coi như hết trách nhiệm .

  Vào những năm đầu mới cho người Việt vào , chính phủ Canada rất tử tế , họ biết dân Mít ta mới vào xứ lạ thì cái gì cũng lạ cũng mới cho nên cần người đứng ra hướng dẫn từng chút . Người hướng dẫn này đa số là những người dư dả hão tâm , họ bỏ tiền bỏ công và bỏ ra một hai phòng trong tư gia của mình để cho người mới tới ở . Ở không lấy tiền mà đôi khi còn phải mua sắm vật dụng cho , nếu khoảng chi tiêu chính phủ cấp không đủ theo nhu cầu của người mới đến . Ấy là chưa nói đến công của họ đưa rước đi mua sắm , đi học hoặc thậm chí có ông bà Việt Nam nào đó ngày ngày cứ ăn bánh mì bơ sữa hoài đâm ngán , đòi ông bảo trợ chở đi chợ Tàu mua chai xì dầu hay chai nước mắm . Nếu nhà ở gần thành phố lớn thì đở , bằng xa quá thì mất cả mấy tiếng đồng hồ lái xe là chuyện thường . Dân Canada quả thật cũng lắm người tốt bụng , họ hiếu khách và chiều khách quá xá . Một dân tộc xa lạ khác hẳn từ màu da , từ ngôn ngữ và văn hóa mà lại từ tâm giàu lòng như thế kể ra người tị nạn và những thế hệ tiếp nối được ra đời nơi đất nước này cũng nên nhớ ơn họ lắm .

   Khi được ra ở riêng rồi thì hai vợ chồng Thời mới cảm thấy buồn và nhớ Việt Nam quá , nhất là mùi nước mắm quê hương ôi sao nó xa vời quá đổi , cả năm rồi chưa được một lần nếm qua . Bởi sợ buồn , sợ bị quên tiếng mẹ đẻ và sợ không còn được một lần trong đời nếm lại mùi vị nước mắm thân yêu nên hai người bàn với nhau dọn về thành phố lớn để ở . Nghe nói Toronto có phố Tàu , có hàng quán Việt Nam và có bán nhiều loại nước mắm nữa . Thế là họ giã từ cái làng hẻo lánh mang tên  Stoney Creek để dọn về thành phố Toronto dựng xây cuộc đời mới như hầu hết người Việt tị nạn lúc bấy giờ .

  Hai vợ chồng tạo dựng cơ nghiệp từ đây . Chỉ mới mấy năm mà họ phát lên vù vù . Phùng Thời ban đầu còn làm công cho thiên hạ , từ chùi cầu tiêu , rửa chén , bỏ báo v.v nhưng sau đó nhờ dành dụm được chút đỉnh , hắn quyết định nhảy ra làm riêng . Có chút vốn liếng nên thầu xe trùng rồi chở người đi bắt để bỏ mối , vốn một lời ba bốn . Lúc này là lúc đỉnh điểm vượt biển lên cao nên dân tị nạn ta ùn cục tại các trại tị nạn , Canada lập ra chương trình “hốt rác” , ai bị các quốc gia kia đóng mọc xù rồi thì cái anh chàng xứ lá phong hốt hết . Rác là thế đó . Từ ngữ Rác này do dân ta đặt ra để tự châm biếm cho thân phận tị nạn , thân phận mất nước của mình . Cũng nhờ chương trình nhân đạo này mà người Việt bắt đầu đổ xô sang nhiều lắm so với số định cư nhỏ giọt như những năm trước .

  Người Việt mình thì quen chân lấm tay bùn , sống với xã hội chủ nghĩa , lao động là vinh quang quen rồi mà . Cái nghề bắt trùng , bùn sìn lầy lội thức khuya dậy muộn nó rất thịnh hành cho những tay mới tới lắm . Phùng Thời chở người được vài mùa trùng kiếm bạc kha khá , đời của hắn phất lên từ đó .

   Trong những thập niên 80 , nhà cửa còn rẽ rề , sẳn có tiền nên Thời down mua vài căn , vừa để ở vừa cho mướn . Cho ai mướn thì khó chớ cho thanh niên độc thân thì dễ ợt . Cứ chia phòng ra cho nhiều , dồn vào cả chục mạng trong một căn hộ cũng đâu có sao . Vừa rẻ vừa vui , được lợi cho chủ mà cũng vừa túi người mướn mà .

  Phải công nhận Phùng Thời có con mắt nhìn xa , đầu thập niên 90 , kinh tế Canada xuống dốc thê thảm . Người ta khốn đốn , mất việc mất nhà , thậm chí có người từng ôm hai ba căn hộ lại trở thành kẻ vô gia cư , nợ như chúa chổm phải ôm mền gối vô ngủ trong xe , mà chiếc xe cũng đang bị nhà băng hăm kéo . Thời lợi dụng cơ hội giá nhà xuống rẻ mạt , hắn mua lại của những người mất việc , thiếu tiền bán túng bán tháo . Sang đến giữa những năm 90 , kinh tế ổn định , giá nhà theo đó mà tăng lên khủng khiếp . Thế là Phùng Thời cho bán tất cả bất động sản , ôm về một số tiền khổng lồ mà dân Việt tị nạn vào thời này ít có ai sở hửu nhiều như hắn .

  Có tiền , có cơ hội thế là Phùng Thời bắt đầu lao vào kinh doanh bất động sản . Con người lúc có thời thật mà nói , làm chơi mà ăn thiệt . Thời trúng nhiều mối lớn nên không mấy chốc hắn đã trở nên giàu có một cách không ngờ . Ông John , người bảo trợ ngày nào khi nhìn thấy cái thằng tị nạn Việt Nam đen thùi lùi ốm nhách ốm nhom từ đảo mới sang mà bây giờ trắng trẻo mập mạp , lái chiếc Cadilac tới rước gia đình ông bà đi ăn cơm Tàu thì ổng giật mình muốn té xỉu . Hổng ngờ mấy thằng Việt Nam tụi bây lại tài tình như thế , mới có mấy năm , tiếng Anh tiếng U nói dở như hạch mà nó đã giàu gấp chục lần tụi tao rồi ! Hoan hô dân tộc tài giỏi Việt Nam mi tụi mầy !

  Phùng Thời có tiền bạc , có vóc dáng ngon lành thì khỏi nói , khi ở nhà Thời vợ vợ con con nhưng bước ra đường thì giai nhân mèo mỡ cả đống . Cô vợ lúc đầu biết chồng mình sanh chứng lạng quạng , nàng cũng nhằn nhử dử lắm . Nhưng đàn ông mà , khi họ sanh tật thì trời biểu cũng chẳng thèm nghe huống gì con vợ già ở nhà . Giàu đổi bạn , sang đổi vợ , thế gian là chuyện thường tình mà . Không khí trong gia đình Phùng Thời bắt đầu đi vào trở nên ngột ngạt khó thở kể từ đó .

  Thế rồi chuyện tình đẹp mang sang từ trại tị nạn của hai ông bà đi đến một kết cục là chia tay . Anh đường anh tôi đường tôi , tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi . Gia tài , nhà cửa con cái cứ theo luật pháp hiện hành mà phân chia cái rụp .

  Ly dị xong , tuy chịu thiệt thòi hơn vợ vì cái tội ham vui nhưng Phùng Thời vẫn còn một căn nhà và một cơ sở làm ăn , cũng còn phát đạt lắm chớ chưa đến nổi nào .

  Lúc còn sống chung với vợ , bị gò bó trong khuôn khổ gia đình nhưng Thời đã bay bướm quá cỡ , bây giờ được trở lại đời độc thân , độc lập tự do hạnh phúc , sung sướng quá , hắn như con ngựa hoang tung vó giữa vùng đại mạc , có cái gì ngăn trở đâu mà sợ chớ .

  Là một tay ăn chơi bất biết như thế thì làm gì chẳng có bạn bè , anh em đàn đúm . Bu quanh Phùng Thời là những gã đàn em sẳn sàng ăn bám , uống ké . Lê Kế Tài , một tay đàn em thân tín mà cũng là một Gia Cát Lượng cho hắn . Dòm thấy đàn anh ở trong cái nhà mênh mông nhưng có một mình ên , cơm nước quét dọn chẳng có ai lo , Xuân hạ thu đông bốn mùa , mùa nào trông cũng bừa bộn dơ dáy quá . Tài bèn hiến cho Thời một kế mọn , nên tìm một người giúp việc trong nhà , là con sen hay gọi theo bộ phim dài tràng giang đại hải của Nhật là nàng Osin đó mà .

  Chuyện đời có lúc cũng buồn cười , cờ bạc gái ghiếc và ăn nhậu , mấy cái mục thâu đêm suốt sáng này thì Thời vung tay , coi tiền như rơm rác . Nhưng khi bàn tới việc bỏ ra chút đỉnh để mướn người dọn dẹp nhà cửa , cái đầu của hắn lại lắc lia lắc lịa , miệng thì chắc lưỡi như thằn lằn , cho đó là phí phạm vô ích . Mướn một em Phi luật tân thì dễ thôi , ở Canada di dân Phi luật tân hành nghề này cả đống , nhưng mỗi tháng phải chi cho ẻm trên hai ngàn . Uổng thiệt !

  Thấy đàn anh giàu quá , chơi ngon quá nhưng sao có lúc lại hà tiện quá . Kế Tài ra vẻ đồng tình tội nghiệp cho túi tiền của đàn anh mình , hắn liền đi một đường giới thiệu bà dì của hắn đang ở Việt Nam , chỉ cần làm giấy bảo lãnh bà sang đây , mỗi tháng quăng cho bả hai ba trăm coi như trả công thì bả mừng hết lớn . Được lợi cho đàn anh mà cũng đở khổ cho bà dì của mình nữa . Bà này thuộc loại nữ công gia chánh , nấu nướng dọn dẹp nhà cửa khéo léo một cây nhưng có lẽ vì đường tình duyên nó hẹp té cho nên tới giờ , tuy đã sồn sồn nhưng thuyền vẫn còn lênh đênh chưa có bến nào để ghé lại . Đã vậy thôi sao , bả còn nghèo sặt máu mới đáng tội nghiệp và nên giúp đở

  Nghe thằng đàn em cứ rù rì rủ rỉ mãi bên tai nên riết rồi Phùng Thời cũng gật đầu đồng ý . Những năm này luật di trú của Canada còn khá dễ dàng , chỉ cần ký giấy bảo lãnh dạng fiance sang rồi mới tổ chức đám cưới thành vợ chồng chính thức cũng được . Thế là Thời giao khoán mọi việc cho đàn em Tài . Hắn hân hoan lãnh lệnh thi hành . Có gì khó đâu nà , thì cứ giao hết cho dịch vụ người ta làm là xong ngay .

  Vài tháng sau thì Lý , dì của Tài đã có mặt ở Canada . Sau cái đám cưới cho ra vẻ đám cưới trên mặt pháp lý để hợp thức hóa , bà Lý là hôn thê của Lê Phùng Thời từ đó .

  Bà phu nhân chỉ có trên danh nghĩa này kể ra thì cũng như lời giới thiệu lúc ban đầu của Kế Tài , bà làm việc rất siêng năng . Làm từ trong bếp ra tới ngoài sân , từ trên lầu xuống dưới basement , làm quần quật cả ngày . Bảy ngày một tuần , bốn tuần một tháng , nhưng mỗi ba mươi ngày Thời chỉ quăng ra cho bà có ba trăm , thỉnh thoảng thêm hai ba chục gọi là tình cảm thưởng riêng . Phùng Thời thưởng thức ngày ba bửa cơm canh lạ miệng , dòm xung quanh thấy căn nhà sạch bóng sáng sủa thì hả hê lắm . Mèn ơi , đúng là diệu kế của Khổng Minh Gia Cát , chỉ mất có ba trăm mỗi tháng mà được như vầy sao ta . Lợi quá xá rồi còn gì . Chưa nói tới thỉnh thoảng , một tháng hai ba lần mở tiệc tùng ăn nhậu , những món nhậu đặc biệt ngon do chính tay bà Lý làm thì hết phản , nhậu tới chết bỏ luôn . Vừa là đầu bếp vừa là con sen dọn dẹp , Phùng Thời bây giờ chỉ ngồi không mà hưởng thụ thôi , thế này là nhất rồi . Nhà cửa bề bộn dạo nào của hắn từ ngày có bà Lý sang , có bàn tay của phụ nữ sắp xếp rồi thì coi như gọn gàng ngăn nấp không chê vào đâu được .

  Quay về kiếp sống độc thân , ăn chơi thỏa thích quá thét rồi Thời cũng đâm chán . Kiếp phù du mà , trên đời có cái gì vui mãi đâu chớ . Hồi chưa ly dị , Phùng Thời cũng đã có dan díu với vài ba cô nhân tình . Nhưng yêu nhau theo cái kiểu nhà anh nhà em , thỉnh thoảng hẹn hò đi bát phố . Và dĩ nhiên là đâu có thiếu cái màn dẫn nàng vào shopping mua sắm , sau đó kéo nhau đi ăn rồi kết thúc buổi hẹn ở trên giường . Sau khi ly dị phân chia tài sản xong thì mấy ả nhân tình này một hai đòi dọn về ở chung với hắn cho bằng được , lẽ đơn giản là vì anh còn giàu quá , hổng về ở chung để giử tiền cho ảnh sợ con nhỏ khác nhào vô hưởng ngang , uổng lắm . Phùng Thời đâu có dại , mấy con mẹ này bộ tưởng ngon ăn lắm à , của có sẳn nhưng còn lâu mới tới tay mấy mẻ . Ngu sao . Phùng Thời này xưa nay có dại gái bao giờ .

  Thế là từ từ Thời cho dẹp cái đám nhân tình nhân ngãi nửa chừng xuân đó qua một bên . Một lý do dễ hiểu là tình để chơi qua đường mà đòi hỏi nhiều quá , bỏ là phải , một phần cũng vì chàng vừa bị tiếng sét ái tình đánh trúng trái tim mùa đông trong một chiều tuyết giá .

  Mỹ Huyền là cô gái mới từ Việt Nam sang . Mới sang thì cái gì cũng còn Việt Nam lắm , từ cách ăn mặc đơn giản đến giọng nói tiếng cười , nhất là nét e ấp của một cô gái vườn chưa vướng chút bụi đường thành phố . Phùng Thời lao vào cuộc tình mới với trái tim hừng hực giữa mùa tuyết lạnh . Một trung niên tuổi ngoại tứ tuần kiêu hảnh bát phố bên cạnh người tình chưa quá đôi mươi . Ôi , tình tứ mê ly quá khiến cho cái đám nhân tình bị bỏ rơi của chàng đâm ra ngứa mắt , họ tìm cách phá đám để trả mối hận lòng . Cái thằng già chơi chạy , để coi mày hống hách với con ngựa cái này được bao lâu cho biết . Thu Đan , một cô nhân tình muộn bị Phùng Thời cho de cách đây không bao lâu là một cô ả mưu mẹo đầy đầu . Thị âm thầm theo dõi tiến triển cuộc tình mới của gã sở khanh . Khi biết họ đang ở giai đoạn mùi mẫn sắp tiến tới hôn nhân thì Thu Đan quyết định ra tay phá đám .

  Là một bà mẹ độc thân đang sống share phòng dưới tầng hầm căn nhà của gã mưu sĩ Gia Các Lượng Lý Kế Tài . Ở nhà của đàn em Phùng Thời mà muốn biết chuyện gia đạo của Thời thì đâu có khó chi . Cần chuyện gì thì cứ hỏi Kế Tài là rõ hết . Mà cũng chẳng cần hỏi han làm gì cho mất công , Tài vốn mê Thu Đan lắm cho nên lúc vắng vợ nhà , hắn thường hay cà rà chuyện vãn với Thu Đan . Chuyện vào lời ra thì tin tức gì nàng muốn biết mà hắn không phun ra cho bằng hết chớ .

  Cũng nhờ cái miệng thài lai của Kế Tài mà Thu Đan còn biết thêm nhiều chi tiết trong cái vụ bảo lãnh dì Lý sang giúp việc nhà cho Phùng Thời với đồng lương chết đói . Giúp việc nhà mà được ổng rước qua Canada theo diện hôn nhân chính thức mới lạ . Cha chả , thằng già cà chớn có mới nới cũ . Ông chơi tui qua đường rồi bỏ để đi với con khác . Mối nhục này ai chịu nổi chớ tui thì chẳng thể nào cam . Phen này ông gặp rắc rối to rồi Phùng Thời ơi . Thu Đan không ra tay thời thôi , chớ muốn hại cho ông điêu đứng thì chuyện dễ như trở bàn tay . Ông cứ chờ mà coi tui hành động đi cái thằng già sở khanh .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net