05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







le2si @sususu_cheol for our magazine cover
#Br0kenH3arts #Le2Si #TiedDied

user1 ô anh này hay chụp cho cty này qs nhỉ
-> user6 dr b ck tui mak
-> user1 để tui xin vào làm vk nha
-> user6 biến

user9 anh này ng nc nào dtrai qs
-> user2 ng hàn á bạn
-> user9 ok tui có cơ hội

user29 HE ATE THATTT
-> user62 IKRRR HE ALWAYS EATS
-> user46 N HES MINE
-> user19 NO???

sususu_cheol inlove with @le2si
#Br0kenH3arts #Le2Si #TiedDied

user56 thề ô này k chỉ có gu mà còn đc cái cty này chọn dc nx
-> user77 nhờ!!!!

user4 ai chụp ảnh cho mà ngầu rứa
-> user73 tui nek c
-> user89 tui mà?
-> user90 tui mà mn ơ

user47 anh này single hả mn
-> user35 k có tin j nma chắc z á b
-> user48 thế tui có cơ hội r mn





threwemall NEW ARRIVAL "THREWEMALL JACKET"
with @sususu_cheol
#threwemall #gettogether

user47 hãng gì may vl lấy dc cả anh này
-> user79 tiền k đó b

user66 ô hay lại gặp định mệnh r ni
-> user27 ui b tui cũng gặp nek

-> user9 của t nha khỏi giành

user40 MUA ÁO TH
-> user46 ké nhé

sususu_cheol @threwemall 's new arrival
#threwemall #gettogether

user36 tôi yêu những ng tóc vàng 👍
-> user73 còn tôi yêu cheolsu
-> user84 tôi yêu hết

user92 ngầu vcut

user49 mn ơi xin tiền mua áo cheap moment với a này dc k
-> user56 ko e

user20 TÔI ỨNG LÀM NG MẪU CÙNG B NÀY ĐÂY BAI MN NHÉ

***





- mày bệnh gì à?

- cảm thấy không khỏe trong người thôi.

yoohyun lấy tay áp lên trán bạn mình, nhưng nhiệt độ vẫn ổn, không có gì là giống như là sốt cả.

- tao không có sốt, chỉ là mệt trong người thôi.

- đừng có ráng sức học quá sunoo, sức mày yếu mà. giữ thân giữ xác cho tốt vào, thi xong phải đi chơi ngoại khóa với tụi này đó.

- ừm.

sau ngày thi hôm đó, sunoo ngày nào cũng về sau khi thi xong. anh bảo là bệnh, nhưng bệnh gì thì không nói, ai hỏi thì trả lời lảng tránh. không ai moi móc được gì từ sunoo, với cả ít ai biết được nhóm bạn mà anh chơi, vốn chỉ loanh quanh với đám hội học sinh mà thôi, còn ngoài ra thì không ai biết nữa. riki thấy anh không đi học, không đi không đứng ghi sổ vi phạm nữa, nó chả thèm nói gì tới. nói không lo là nói dối, nhưng nó vẫn không hỏi thăm gì.

không trách được riki, cũng không trách được sunoo, cả hai đều có ý tốt cho nhau cả mà. thôi thì, để thuận theo ý trời, chuyện gì tới thì tới.

kể từ hôm cự lộn với anh em, riki đi học bình thường đầy đủ, chả vắng buổi nào mặc cho nhìn nó rất chán đời, buồn ngủ (hoặc nghiện ngập), nó không đi làm nữa bởi có muốn cũng không có việc làm, heeseung cắt lịch trình của nó hai tuần rồi. riki cũng không muốn nói gì thêm với họ lee, kẻo lại bem đầu nhau thì chết. nhìn nó thì bạn bè cũng nhận ra là có chuyện, nhưng không ai hỏi gì, tụi nó biết riki không thích bị hỏi cung nên hôm nào trời không mây gió thuận thì nó kể, không thì khỏi biết.

***

sau hai tuần thi đầy áp lực, thì cuối cùng cũng xong. đứa nào đứa nấy đều thở phào nhẹ nhõm, vứt đi đống đề cương vào xọt rác. bây giờ thì không còn gì phải lo nữa, chỉ còn chuyến đi chơi ngoại khóa đang đợi ở phía trước thôi.







không phải là không muốn đi, nhưng mà nó không còn tâm trạng nào để đi cả. nói thật thì riki không muốn đi chơi với bạn bè mà cái mặt chù ụ suốt cả chuyến, mang tiếng nữa lại khổ. vả lại bây giờ nó cũng không muốn tiêu tiền, mặc dù không còn gì để lo lắng nữa nhưng tiền có lẽ vẫn là một vấn đề nhạy cảm đối với riki.

sau thi được nghỉ một tuần nên cậu sang thăm mẹ nhiều hơn, đúng hơn là sống luôn ở bệnh viện luôn rồi vì nó cũng không nỡ rồi đi.

- riki à, con có thể về mà.

- con muốn ở đây mà mẹ.

- về chơi với bạn với bè đi con, đến thăm mẹ mãi.

riki không nói gì, chỉ cười mỉm mà đút mẹ ăn. nó cũng không kể mẹ nó nghe bao giờ về chuyện đời sống của nó, hoặc có mà là nói dối để mẹ yên lòng. mẹ riki chỉ biết một vài người bạn của nó mà thôi, điển hình là sunoo và heeseung, mẹ cũng cưng hai anh lắm, thỉnh thoảng hỏi thăm.

- riki thi tốt không con?

- nắm chắc điểm mười trong tay luôn mẹ.

- con trai mẹ giỏi quá ha.

- con mà mẹ.

...

- để con đi vứt rác cái nhé.

- ừa.

biết mẹ vẫn còn ở đây để mà đến thăm, để mà nói chuyện, riki cũng vui. cầm bịch rác ra vứt vào thùng rác ở phía trước bệnh viện, cho đến khi nó quay lại thì thấy cảnh tượng vài ba bác sĩ cùng y tá đứng xung quanh giường bệnh mẹ cậu mà cuống cuồng hết cả lên.

mẹ riki co giật, sủi cả bọt mép. nhìn thấy từ xa, nó hốt hoảng chạy lại giường mẹ mình ngay dù cho bị người khác chặn lại.

mẹ nó đã liệt tứ chi kể từ ngày hôm đó cũng như là không nói được nữa, bác sĩ còn dặn riki rằng, nên chuẩn bị tâm lý cho cái ngày mẹ cậu rời đi là vừa rồi. cả thế giới của nó như sụp đổ, hết chuyện này lại đến chuyện khác mà chồng chất lên nhau. riki lúc bấy giờ chỉ muốn ông trời sẽ đưa mình đi cùng mẹ mình mà thôi, ở lại làm gì nữa đây.

riki hôm nào cũng khóc, khóc thút thít, khóc nức nở, mắt sưng húp cả lên, tay chân làm việc còn bủn rủn không đâu vào đâu. đã có đêm nó lên ban công bệnh viện, nhìn xuống dưới đất mà nghĩ quẩn định làm thật, nhưng lại không dám (hoặc không muốn) mà rời đi về lại với mẹ mình.

nishimura chẳng thèm đi học nữa, sau một tuần nghỉ thì tuần sau nó vắng hết. điện thoại nó cũng không muốn mở lên coi, bật luôn cả chế độ không làm phiền. hiện giờ, nó chỉ muốn ở bên mẹ mình, được nhiêu thì hay bấy nhiêu thôi. nay mẹ không rầy nữa, riki có thể ở với mẹ bao lâu tùy thích, chỉ là, nó không được nghe giọng mẹ nó nữa thôi, không còn được mẹ ôm, không còn được mẹ hôn, nhưng ít ra nó còn biết được mẹ nó vẫn còn yêu nó rất nhiều.

- ăn xong, mẹ ngủ ngon nhé. con yêu mẹ lắm.

đặt một nụ hôn lên trán mẹ, riki lại đi ra ngoài dạo phố, xem như là hít thở không khí trong lành. tưởng sẽ được thư giãn một chút, thế mà, nước mắt nó lại rơi. nó khóc đến nỗi gục xuống ngay giữa đường, thở không bình thường được.

một thằng bé mười lăm tuổi, tại sao lại phải chịu đựng những khổ cực này đây chứ? cậu nhiều lúc cũng tự hỏi, liệu kiếp trước có làm gì sai trái không mà để kiếp này chịu những hậu quả này đây. vốn đã luôn là một đứa bé tốt bụng, riki muốn biết liệu ông trời có phải đã chọn sai người để trừng phạt hay không? nó sắp chịu không nổi nữa rồi.

nó khóc, rồi lại khóc, một mình trên con phố vắng với từng đợt gió lạnh luồn qua tóc riki. không phải khóc vì riêng mình chuyện của mẹ, nó còn khóc vì chuyện của anh sunoo, của anh heeseung, đều do lỗi nó mà ra. thật thì, nó ước gì có anh sunoo ở đây để nó tựa vai vào mà khóc, có anh heeseung để mà khuyên lơn nó, nhưng mà, riki đã lỡ to tiếng cãi lộn với hai người rồi, cũng không phải lần đầu. nó nghĩ chắc hẳn hai anh ghét nó lắm, cậu đã bướng bỉnh, vô lễ đến thế cơ mà. khó mà có chuyện tha thứ được.

- em xin lỗi mà...

...

- anh cheolsu?

ngẩng đầu lên, dù là nhìn không thấy rõ nhưng nó vẫn biết là có người ở đó.

- anh cheolsu? anh có sao không?

mãi đến khi người lại gần, cậu mới nhận ra đó là ai. dù đứng ngược với ánh đèn đường, riki vẫn biết đó là cô hội trưởng hội học sinh của trường mình. nhưng tại sao cô lại gọi nó bằng nghệ danh nó dùng khi làm việc chứ?

- anh bị sao thế? em... gọi cho anh heeseung nhé?

nghe cô nói, nó chả chối từ mà chỉ tiếp tục thút thít khóc. nó cũng muốn được gặp anh heeseung mà, chỉ là không có lí do chính đáng nào để gọi thôi.

yoohyun vừa ngồi bên cạnh xoa lưng, vỗ vai riki vừa bấm điện thoại gọi ngay cho số anh heeseung. mấy tuần nay cô đi làm đã không gặp cậu, cô thấy lạ nhưng dù có hỏi anh heeseung thì anh cũng trả lời qua loa, nên cô cũng không quan tâm là mấy nữa. nay đi dạo phố, định mệnh lại gặp trúng cái người mà cô đang muốn gặp. ý là, vì cô là makeup artist riêng của cậu mà, mới làm việc được một ngày mà lại không gặp suốt hai tuần, việc cô muốn gặp lại cậu là điều dĩ nhiên rồi.

đợi anh heeseung tới, cô cũng chỉ ngồi kế bên mà nghe cậu khóc, không dám nói gì thêm. riki một hồi sau cũng bình tĩnh lại, ngưng khóc mà từ từ thở. nó ngửa đầu về phía sau, yoohyun im lặng đưa cậu vài tờ khăn giấy.

một chiếc xe đỗ trước mặt, và bước ra khỏi xe là anh heeseung nhưng đồng thời còn có một người khác nữa.

- ri-- yoohyun?

- sunoo?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net