Chương 441 - 450

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 441: Đám người

Edit: Tuyết Y      

Beta: Sakura


An Quận Vương nói: "La đại tướng quân, ngươi uy phong như vậy, có khả năng chịu đựng như vậy, trung tâm hộ chủ như một con chó, cha ngươi có biết không?"

An Quận Vương quẳng xuống một câu nói như vậy rồi tiêu sái chết đi. Trên mặt La Thiên Trình bất động thanh sắc, dường như không nghe hiểu thâm ý trong lời nói đó, nhưng trong lòng đang phát điên lên rồi, mà hết lần này đến lần khác hắn vẫn không thể biểu lộ ra, sợ Chiêu Phong Đế nghi ngờ.

Chân Diệu đẩy hắn một cái: "Thế tử, chàng đi tắm trước đi, cả người đầy mùi máu tươi."

"Ừ." La Thiên Trình gật đầu, xoay người đi vài bước lại dừng lại, hơi không yên tâm hỏi, "Tường ca nhi và Ý ca nhi đâu?"

"Đều ngủ ở noãn các kìa."

Nghe Chân Diệu trả lời xong, lúc này hắn mới giãn mày ra, quay đi tịnh phòng rửa mặt.

Có thể mùi máu trên người quá nồng, nên La Thiên Trình tắm rửa một lúc lâu cũng chưa quay lại. Không biết sao Chân Diệu, có chút đứng ngồi không yên, trước tiên bảo Bách Linh đến phòng khách truyền tin tức cho Huyện chủ Trọng Hỷ, tránh để nàng lo lắng mà không ngủ được. Sau đó vòng về tản bộ vài bước, rốt cuộc đã nghĩ ra việc để làm.

"Thanh Cáp, trong phòng bếp nhỏ còn thịt gì?"

"Còn nửa con gà, mấy miếng thịt nai và thịt heo còn thừa lại ạ."

Chân Diệu nhấc chân đến phòng bếp nhỏ, thịt heo chọn miếng hơi mỡ, thái hạt lưu, tán nhuyễn cùng thịt nai, thêm gia vị rồi vo thành một đám viên tròn xinh xắn, cho vào trong cái nồi đã sớm đun nóng, bỏ thêm nước súp gà cùng các lọai hành lá, gừng, lại thả mộc nhĩ vào. Mùi thơm rất nhanh đã tỏa ra.

Thanh Cáp vội cầm một cái bát sứ men xanh to, đổ vào đó rồi đi theo sau Chân Diệu trở về phòng.

"Cái gì thơm vậy?" La Thiên Trình tắm rửa xong trở về không thấy Chân Diệu, vốn đang dựa trên giường nghỉ ngơi, bỗng ngửi thấy mùi thơm, rốt cuộc ngồi không yên, mang giày vào từ phòng trong đi ra.

Chân Diệu cười một tiếng: "Ta làm canh suông (*) viên thịt nai, hôm nay chàng cũng vất vả rồi, nhanh đến uống một chút đi."

(*) canh suông: canh không có rau

Sắc mặt La Thiên Trình có chút quỷ dị, cảm thấy dùng hai từ vất vả để hình dung hắn thì không hợp thích lắm, dù sao giết người quá vất vả cũng không phải là chuyện vinh dự gì, có phải tâm vợ mình hơi rộng một chút không?

Nhưng mà trong lòng hắn vẫn ấm áp, đi nhanh tới ngồi xuống, nhận lấy bát đũa Chân Diệu đưa rồi bắt đầu ăn.

Chân Diệu cũng ngồi xuống cạnh hắn, hai người rất nhanh đã ăn xong một bát canh thịt viên lớn, chóp mũi đền rịn mồ hôi, cùng nhau về phòng trong nghỉ.

La Thiên Trình tâm sự nặng nề, vốn tưởng rằng sẽ là một đêm không ngủ, không ngờ canh nóng vào bụng, lại ngủ một giấc say, lúc mở mắt thì thấy Chân Diệu đã dậy rồi.

Hắn bật dậy một cái.

Chân Diệu cười nói: "Đừng hoảng, chưa muộn đâu, do ta dậy sớm thôi."

La Thiên Trình định thần nhìn lại, triều phục, giày đen (*) các thứ đã sớm chuẩn bị xong, trong lòng không khỏi ấm áp, chỉnh đốn thỏa đáng rồi ra cửa.

(*) giày tạo: là giày quan lại thời xưa thường mang (https://img.alicdn.com/bao/uploaded/i4/TB1XLsHIpXXXXc1XVXXXXXXXXXX_!!0-item_pic.jpg_240x240.jpg)

Huyện chủ Trọng Hỷ cũng dậy sớm, không kịp dùng cơm đã tới cáo từ, Chân Diệu giữ lại nói: "Không bằng chờ một chút nữa rồi về, sợ rằng bên ngoài rất loạn."

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta hơi lo lắng cho mẫu thân, mẫu thân cũng nhớ ta, về sớm mới an tâm."

Chân Diệu không có cách nào, chỉ đành phải sai Dao Hồng tiễn nàng đi.

Mấy ngày kế tiếp, trong kinh lòng người bàng hoàng, ngay cả người bán hàng rong trên đường cũng ít đi, người bình thường thì trừ phi bất đắc dĩ, còn lại rất ít khi ra ngoài, chỉ có từng đoàn Cẩm Lân Vệ và quan binh Binh Mã Tư Ngũ thành tới lui bốn phía, luôn không hỏi nguyên do đã trói người đi.

Về sau Chân Diệu mới biết được, tuyệt đại đa số người ngày đó đến phủ An Quận Vương dự tiệc đều bình yên vô sự, một số ít bị thương nhẹ hoặc kinh hãi. Chỉ có Công chúa Phương Nhu vì mang thân phận cao quý, lúc ấy bị trở thành con tin của nghịch thần, khi giải cứu được thì thương thế ở đầu gối rất nặng, theo như lời đồn thì hình như chân bị thọt.

"Thế tử, công chúa Phương Nhu bị thọt chân thật ư?"

La Thiên Trình lơ đễnh gật đầu: "Đúng vậy, ta không để ý lắm, chuyện này không phải trọng điểm, mà hôm nay Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, trong tử lao đã sắp chứa không nổi rồi, ba ngày sau lại muốn mang vài kẻ liên quan quá sâu ra chém đầu răn chúng."

Hắn nói xong, lưu ý thần sắc Chân Diệu.

Chân Diệu đúng là có lòng ưu sầu, thở dài nói: "Mưu nghịch là tội lớn giết cửu tộc, An Quận Vương là tôn thất, nên người liên quan còn ít một chút, nhưng khẳng định không ít vong hồn dưới đao."

Nàng nói xong, thở dài than thở, cầm khung thêu đặt ở bên cạnh lên.

La Thiên Trình ngẩn người.

Kiểu Kiểu không quan tâm Quân Hạo sắp bị chém đầu chút nào sao? Phải biết rằng trong kinh rất nhiều người đều âm thầm đến đây cầu hắn, muốn hắn thỉnh cầu với Hoàng thượng, loại trừ tội danh của cái kẻ gọi là Quân đại gia kìa.

Hừ, người kia có gì tốt, lại có nhiều người cầu tình như vậy.

Chân Diệu không nhắc chuyện Quân Hạo, La Thiên Trình rất cao hứng, lại có chút thấp thỏm.

Chắc Kiểu Kiểu không nghĩ đến rồi. Nếu sau này biết được, trong lòng có thể có ý kiến gì không? Không được, hắn không thể để tiểu tử kia trở thành nốt ruồi son trong lòng Kiểu Kiểu được.

Nếu Quân Hạo cứ chết như vậy, mà hắn không nói với Chân Diệu, trong lòng chung quy có vướng mắc.

Có lẽ hắn có tự tin Kiểu Kiểu sẽ không để ý Quân Hạo, hoặc nói, hắn muốn Kiểu Kiểu cho hắn sự tự tin này.

La thế tử mâu thuẫn lại xoắn xuýt cả buổi, ho khan một tiếng, gọi: "Kiểu Kiểu?"

Chân Diệu đẩy đẩy hắn: "Dịch ra một chút, chắn hết áng sáng rồi."

La Thiên Trình nghe lời dịch mông qua một bên, thấy Chân Diệu thêu hết sức chuyên chú, không nhịn được mở miệng: "Kiểu Kiểu, trong đám người chém đầu ba ngày sau còn có Quân Hạo, nàng có muốn đến xem một chút không?"

Tay Chân Diệu run lên, kim may lập tức đâm vào đầu ngón tay, nàng đau kêu ai u một tiếng, trơ mắt nhìn đầu ngón tay nhỏ máu, nén giận nhìn chằm chằm La Thiên Trình.

La Thiên Trình vội nắm tay Chân Diệu, cúi đầu mút ngón ngay chảy máu, có phần cảm thấy khó chịu nói: "Kiểu Kiểu, nàng hoảng hốt như vậy làm gì?"

Chân Diệu đã vén lên quan hệ kiếp trước của ba người này, nghe La Thiên Trình nói như vậy, tức giận lườm hắn một cái, giận nói: "Ta hoảng hốt sao? Cho dù là ai bỗng nhiên nghe chàng nói như thế cũng muốn giật mình đấy."

Nói xong, than nhẹ một tiếng, trên mặt có mấy phần ngưng trọng: "Quân tiên sinh cùng An Quận Vương là bạn tốt, ta đã nghĩ đến từ trước, lần này hắn không thoát khỏi liên quan. Cũng không quen biết, lại không giúp được gì, còn muốn đi nhìn hắn chết sao? Ta nào có rãnh rỗi như vậy?"

Vả lại, một người tựa như thần tiên thế kia, đầu thân phải chia lìa, bất luận là ai cũng sẽ sinh lòng thương cảm. Nhưng với nàng mà nói, cũng chỉ là thương hại thôi, nàng cũng không phải là người hắn chờ đợi đâu.

La Thiên Trình cẩn thận đánh giá Chân Diệu, thấy nàng thật sự không phải nghĩ một đằng nói một nẻo, lúc này mới chân chính yên lòng.

Ba ngày sau, trời đổ tuyết, đầy người vây ở cổng chợ. Người Đại Chu trời tính thích xem náo nhiệt, nhất là náo nhiệt mất đầu.

Từng đoàn phạm nhân bị đẩy tới, quỳ thành một hàng, trong đó có con cháu tôn thất ngày xưa phong quang vô hạn, cũng có quan lại có năng lực hô phong hoán vũ trên triều, lúc này đều mặc quần áo tử tù, sắc mặt chán chường không rõ mặt mày.

Trong đó, chỉ có một người khí chất trác tuyệt, bộ quần áo tù không thể che hết vẻ tao nhã tuyệt đại của hắn.

Nha dịch đưa cơm chém đầu cùng rượu ly biệt tới, có tù phạm ăn cả ngụm lớn, có người lại bị dọa kêu la, hất đổ cơm chém đầu, như thể nếu không ăn miếng cơm này thì sẽ không phải chịu một đao kia.

Quân Hạo cười cười, nâng cốc lên uống, nói: "Còn một chút thời gian, ta muốn chờ một người."

------------------------

Chương 442: Chuyện cũ


Ánh mắt Quân Hạo lướt qua đám người, nhìn về một hướng.

"Quân đại gia, Quân đại gia ——" không biết người nào hô lên trước, sau đó đã có rất nhiều người hô theo, trong đó, nữ tử lại chiếm tuyệt đại đa số, nhất thời có chút không khống chế được tình hình.

Quan Giám trảm vừa thấy hình hình không hay, vội hô: "Canh giờ đã đến ——"

Lúc này có giọng nói truyền đến: "Chờ một chút!"

Một nữ tử mặc áo xanh giục ngựa đến, đám người tự động tách ra, đến phụ cận nàng tung mình xuống rồi chạy tới.

Nha dịch vội cản người lại, nữ tử áo xanh giận quát một tiếng: "Lớn mật, ta là nữ quan bên cạnh Công chúa Phương Nhu, phụng mệnh Công chúa đến tiễn Quân đại gia."

Bọn nha dịch hai mặt nhìn nhau, thấy nữ tử áo xanh lấy lệnh bài ra, thì quay đầu nhìn về phía Quan Giám trảm.

Quan Giám trảm mở miệng nói: "Xin nắm chặt thời gian."

Nữ tử áo xanh lướt qua nha dịch đi tới cạnh Quân Hạo, cất giọng nói: "Quân tiên sinh, Công chúa chúng ta tạ ơn ân cứu giúp của ngài, bảo nô tỳ mang rượu ngon đến cho ngài."

Nàng nửa quỳ xuống, bàn tay trắng nõn rót rượu đưa tới, nhanh chóng thấp giọng nói: "Quân tiên sinh, rượu này có thể khiến người thất khiếu chảy máu tạo thành bộ dáng chết giả, giữ được toàn thân của ngài, còn chuyện sau đó tự có người an bài ."

Quân Hạo ngây ngốc, nhận lấy rượu lại đặt sang một bên, mỉm cười nói: "Cô nương, có cầm tiêu không?"

Nữ tử áo xanh sửng sốt.

Quân Hạo tự giễu cười một tiếng: "Là ta loạn trí rồi, ai lại thường mang cầm tiêu bên mình đây."

Hắn chỉ một ngón tay : "Nếu được, cô nương có thể hái đến cho ta một lá sồi xanh kia không."

Nữ tử áo xanh chần chừ một chút, rồi hái mấy lá sồi xanh đưa cho Quân Hạo.

Trên lá sồi xanh còn vương tuyết, Quân Hạo chọn một lá rồi nhẹ lau đi, tay chạm vào lạnh buốt.

Từ nhỏ, hắn đã là nhân vật có khả năng hấp dẫn ánh mắt người khác, nhất cử nhất động tự thành phong cảnh, dẫn tới vô số người nhìn chăm chú.

Hắn lại hồn nhiên không cảm thấy, đặt lá sồi xanh trên môi, từ từ thổi lên.

Đó là một khúc "Đăm chiêu"

Hắn vừa thổi, vừa nhìn về một hướng, mãi đến khi khúc đã xong, mọi người vẫn còn trong cảm giác như si mê say sưa, hắn lại khẽ cười một tiếng, cuối cùng thất vọng buông tầm mắt xuống.

Nữ tử áo xanh như ở trong mộng mới tỉnh, cảnh giác thời gian đã không nhiều lắm, có vài phần khẩn trương nói: "Quân tiên sinh, ngài nên uống rượu rồi."

Quân Hạo cười nhạt: "Rượu ly biệt đã uống, không cần uống nữa."

"Quân tiên sinh, ngài ——" Nữ tử áo xanh khẩn trương.

Mặt ngoài là nàng phụng mệnh Công chúa Phương Nhu đến đưa tiễn, kỳ thực là Thái Hậu phân phó nàng đi chuyến này, chính vì giữ mạng cho Quân tiên sinh. Mặc dù nàng không hiểu ý chủ tử, nhưng cũng biết không làm xong chuyện, trở về chắc chắn sẽ bị phạt.

Vốn tưởng rằng chuyện này là chuyện nắm chắc, ai ngờ trên đời đúng là có người xúc động đi chịu chết!

"Quân tiên sinh, thời gian đã không nhiều lắm rồi!" Nàng không dám nói quá rõ ràng, chỉ phải mịt mờ nhắc nhở.

Quân Hạo lại chỉ nhìn một chỗ, cũng không để ý tới.

Cảm giác say dâng trào, hắn chỉ cảm thấy đáy mắt nóng lên. Trong mông lung có một nữ tử cực kỳ quen thuộc nhìn sang, giọng nói mềm mại trong trẻo vang lên bên tai: "Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp, thì thật tốt."

Lúc này Quan Giám trảm hô lớn nói: "Mời người không phận sự ra ngoài sân."

Nữ tử áo xanh tái mặt lui ra ngoài, đã nghe một tiếng "Canh giờ đã đến, hành hình!" truyền đến, trong chớp mắt mấy chục cái đầu người rơi xuống đất.

Trong đó có một cái đầu xinh đẹp nhất, nhanh như chớp lăn dến một chỗ, sắc mặt bình tĩnh, cũng không có chút vẻ sợ hãi nào, miệng còn mang theo vui vẻ.

Trong đám người vang lên tiếng thét chói tai liên tiếp, còn có tiếng khóc anh anh, sau cùng được dọn sạch sẽ, cả những thi thể kia đều bị lấy đi, chỉ còn lại máu tươi giàn giụa, nhuộm tuyết dưới mặt đất thành một mảng đỏ thẫm.

Mùa đông năm này, vì chuyện lớn này, nên trôi qua đặc biệt tiêu điều, Chiêu Phong Đế lại bắt đầu thời gian triền miên trên giường bệnh, ngay cả La Thiên Trình cũng ít triệu kiến vào, chỉ có Phù Phong Chân nhân thân thuộc với vua không đổi, thỉnh thoảng tiến cung đàm luận chuyện đan đạo trường sinh với vị Thiên tử ngày càng già nua hồ đồ.

Chuyện cũ đã dấu ở chỗ sâu nhất trong năm tháng dài dằng dặc, trong lòng La Thiên Trình vẫn nghi ngờ câu nói trước khi chết kia của An Quận Vương, bắt đầu âm thầm dò xét, nhưng không có chút tiến triển nào.

Hắn đã từng hoài nghi, nói không chừng An Quận Vương ăn nói lung tung, muốn gieo vào lòng hắn một cái gai, chờ đến một ngày quân thần bất hòa.

Thật ra thì, chỉ sợ An Quận Vương phải thất vọng về điểm này rồi, với trạng thái hiện tại của Chiêu Phong Đế, thì đợi không được rồi.

La Thiên Trình thử dò xét hỏi lão phu nhân: "Tổ mẫu, rốt cuộc phụ thân con năm đó làm sao mà mất?"

Lão phu nhân cũng không dấu giếm nữa, nói từ chuyện con trai trưởng trúng tên bắn lén của đối phương, Lão Quốc Công ngã ngựa, La Tứ thúc điều tra rồi mất tích vài năm, kể từng chuyện, La Thiên Trình nghe thấy thì đáy lòng phát lạnh.

Lão phu nhân do dự hồi lâu, lại nói thêm một câu: "Ngay cả mẫu thân con, ta cũng hoài nghi không phải nhảy xuống nước tự vẫn, khi đó con còn nhỏ, mẫu thân con là người mạnh mẽ nhất, ta nghĩ đi nghĩ lại, thì vì con thì mẹ cháu cũng sẽ không tìm cái chết đâu."

Nói một phen khiến ngực La Thiên Trình phát đau, chỉ hận mình không nhớ chút gì về ký ức lúc còn bé.

Một ngày kia hắn gặp Phù Phong Chân nhân.

Tuy Phù Phong Chân mượn tay hắn leo lên tới vị trí Quốc sư hôm nay, nhưng thật ra vẫn có chút bản lĩnh thật.

Hắn liền hỏi: "Chân nhân, ta không có chút ấn tượng về chuyện trước năm tuổi, có cách nào có thể nhớ lại không?"

Không biết vì sao hắn muốn tìm lại ký ức khi còn bé, nhưng trực giác hai đời trước và nay đều đang nhắc nhở hắn, vậy nhất định rất quan trọng .

Có lẽ, muốn cho hắn nhớ lại hình dáng mẫu thân ư?

Phù Phong Chân nhân vuốt vuốt chòm râu nói: "Theo lý thuyết, ký ức bốn năm tuổi có lẽ vấn có một chút, đặc biệt Thế tử vốn thông minh."

La Thiên Trình gật đầu.

Hắn chính là lạ ở điểm này a, hắn thông minh như vậy, làm sao lại không nhớ chút ký ức nào?

Tổ mẫu nói sau khi mẫu thân đi hắn bị bệnh một trận, nhưng vậy thì đầu óc cũng không nên bệnh đến mơ hồ đi?

"Bần đạo có một biện pháp, có lẽ có thể thử một lần."

La Thiên Trình gật đầu đáp ứng.

Hai người sắp xếp mật thất, Phù Phong Chân nhân lấy ra một đồng tiền, một bó chỉ đỏ, treo đồng tiền lắc lư trước mặt La Thiên Trình, miệng nói lẩm bẩm.

Ánh mắt La Thiên Trình dần mơ hồ, như đi vào trong một mảnh hỗn độn vô biên vô hạn, hắn đi không biết bao lâu, trước mắt bỗng rõ ràng.

Phụ thân qua đời, mẫu thân luôn âm thầm rơi lệ, ban đêm dỗ hắn xong, thường một mình lặng lẽ ra cửa, đến Đình Linh âm ngắm trăng.

Hắn rất nhỏ, nhưng mơ hồ hiểu được tâm tình của mẫu thân, mỗi khi thấy mẫu thân đi ra ngoài, lại lặng lẽ theo sau.

Đình Linh Âm là một nơi cảnh trí đẹp nhất phủ Quốc Công, bên cạnh là một mảng lớn cây ngọc trâm cùng thược dược, hắn trốn trong đó, mẫu thân không phát hiện được.

Một đêm kia trăng rất tròn, như bánh nướng hắn vừa ăn, mẫu thân rất đẹp, vừa nhìn trăng vừa khóc.

Hắn nghĩ, nếu hắn lớn nhanh một chút thì tốt rồi, người khác nói hắn giống phụ thân, mẫu thân nhìn hắn lớn, thì cũng sẽ không buồn như vậy nữa.

Gió hơi lớn, thổi qua bụi hoa thược dược, hắn có phần sợ hãi, muốn đến bên cạnh mẫu thân, nhưng bỗng nhiên có một người nhảy ra, ôm lấy mẫu thân ném xuống hồ.

Khi mẫu thân giãy dụa, đã kéo khăn che mặt của người kia xuống.

------------------------------

Chương 443: Bản lĩnh thần kỳ của Phù Phong Chân nhân

La Thiên Trình giật mình một cái, từ trong chuyện cũ hệt như sương mù thoát ra, nhìn qua chính là Phù Phong Chân nhân đã đọc sắp rách cả miệng.

"Thế tử có nhớ được?" Phù Phong Chân nhân thử dò xét hỏi.

La Thiên Trình bất động thanh sắc gật đầu: "Nhớ tới chút chuyện, đa tạ Chân nhân."

"Thế tử không cần phải khách khí."

La Thiên Trình đánh giá Phù Phong Chân nhân.

Ban đầu tìm thấy ông ta, ông gầy gò khô khốc, một nắm râu còn dính lại với nhau, không hơn dân chạy nạn bao nhiêu, nếu ông ấy dám nói mình là Chân nhân đắc đạo, chỉ sợ sẽ bị người ta đánh một trận tơi bời. Lúc này ông mặc đạo bào, cầm phất trần, ngược lại bộ dáng có vài phần tiên phong đạo cốt rồi.

"Chân nhân còn có kỹ năng thần kỳ bực này?"

Trong lòng Phù Phong Chân nhân sợ hãi, vội ho một tiếng nói: "Bần đạo cũng dùng lần đầu tiên thôi, đây là phát hiện trong sách tổ sư gia lưu truyền lại."

Dĩ nhiên ông không dám nói, trước kia ông ngứa ngáy trong lòng, bộ dáng lụi bại lại không ai tin tưởng, chỉ có thể nhằm vào con gà một hộ nhà nông nuôi cạnh miếu đạo sĩ cũng lụi bại mà luyện tập.

Kết quả có một lần kia con gà trống đã bị thôi miên, cho rằng mình là một con gà mái, sáng không gáy, cánh cũng không đập, cả ngày cục ta cục tác hóa thành gà mái đẻ trứng. Ban đầu phụ nhân nhà kia vui mừng chạy đến, xem xét thấy chỉ là gà trống chen lấn gà mái sang một bên rồi tự đẻ trứng thì tức giận mắng mẹ nó, cứ liên tục ba lần như vậy, ông tận mắt thấy phụ nhân kia vặn gãy cổ gà trống, thêm đồ ăn trong nhà, thì trong lòng ông lạnh run một trận.

Nhưng rõ ràng ông chỉ thôi miên con gà trống kia, để mỗi lần thấy sư huynh ông thì mổ một cái thật đau, ai ngờ lại xảy ra sự cố chứ. May là La Thế tử không xảy ra chuyện gì, khụ khụ, coi như vạn hạnh rồi.

La Thiên Trình hoàn toàn không biết giới tính của mình suýt nữa đã xảy ra vấn đề đang khá khách khí tiễn Phù Phong Chân nhân đi, khi trở về lập tức trầm mặt.

Dung nhan người bịt mặt kia, hắn thấy có vài phần quen mắt. Nhất định đã gặp ở đâu rồi!

Nhưng đôi khi, ký ức như bị chắn bởi một lớp giấy mỏng, chọc thủng thì cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, chọc không thủng thì lại như ngắm hoa trong sương mù, khiến lòng người ngứa ngáy, nhưng vẫn chỉ có thể lo lắng suông.

Tâm thần La Thiên Trình đã không tập trung rất nhiều ngày, cuối cùng Chân Diệu không nhịn được hỏi: "Thế tử, mấy hôm nay chàng làm sao vậy?"

Mấy ngày nay, cổng chợ chém từng cái từng cái đầu người như cắt lúa mạch, đất nơi đó đã không còn bộ dáng vốn có trước kia, vẫn luôn bị nhuộm đỏ.

Giết chóc tập trung như vậy, dân chúng Đại Chu thích xem náo nhiệt cũng chịu không nổi nữa, đến chạng vạng tối đã nhao nhao đóng cửa, cũng không ít người bị dọa đến phát sốt sinh bệnh. Nhưng Thế tử nhà nàng hiể nhiên cũng không nên chịu ảnh hưởng chứ.

La Thiên Trình nghĩ, bản thân mình cũng không phải vì chuyện này mà chui vào chỗ bế tắc, bèn nói: "Kiểu Kiểu, nếu có một người nàng nhìn quen mặt. Nhưng hết lần này tới lần khác không nghĩ ra gặp ở đâu, vậy phải làm thế nào?"

"Quen mặt? Vậy nhất định rất lâu rồi không gặp?"

"Ừ, có lẽ khoảng hai mươi năm?" La Thiên Trình không xác định mà nói.

Chân Diệu bật cười: "Thế tử. Nếu đã hai mươi năm, khi đó chàng mới lớn bao nhiêu, có thể nhớ là quen mặt, nói không chừng người nọ ở trong phủ."

La Thiên Trình chợt cảm thấy thể hồ quán đính, có chút kích động sáp lại, hôn mạng một cái vào má Chân Diệu: "Kiểu Kiểu, nàng đúng là giúp ta việc lớn đấy."

Chân Diệu vội vàng đẩy hắn ra: "Coi chừng con thấy đấy! Ta thấy chàng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường mà thôi."

La Thiên Trình đã ngồi không yên, đứng lên nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến trước, không cần chờ ta ăn cơm đâu."

Chân Diệu thấy hắn đi rất gấp gáp, vội vàng đưa áo choàng tới: "Bên ngoài tuyết lớn đường trơn, chàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net