gsms591-615het

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 591: Hung thủ chân chính (2)

Khi tin từ Tâv Kinh đến trẽn tay Lý Thế Dân, thì đà qua nửa tháng.

Trước mắt thiên hạ hồn chiến, chiến cuộc giao thoa, quán Tâv Lương từ Hà Bắc xuvên qua Thái Hành sơn nhập vào Sơn Tây. đem thế lực Đường quán phán chia làm hai bộ phận, vô hinh chung khiến cho u châu cùng Quan Trung liên lạc càng thêm khó khăn. Lý Thế Dân khi nhận được thư của Trường Tôn Vô Ky. thi đang ờ trong trạng thái dùng dẳng.

Hòm nav đà là cuối mùa thu.

Lá rụng khôn cùng rơi xuống, ưu sầu vô cùng cũng hạ xuống. Lý Thế Dân lúc này đang vui buôn lẫn lộn. Vui là. Liêu Đông xuất ba vạn binh, hôm nav đà qua Trường Thành. Yến Sơn, dưới sự ngẩm hứa của Đường quân, nhanh tới cố An, đã gần kể Cự Mà Hà. Buồn lại là. quân Đột Quvết dùng hơn hai mươi vạn quân, lại vẫn không làm gi được quân Tây Lương củ Tiêu Bố Y.

Trước mắt tại Hà Bắc. Sơn Tây binh lực hai bên cài răng lược, thẳm thấu làn nhau, để xem phương nào phá được cục diện bế tắc trước mắt. nhưng Lý Thế Dân đă đối với chiến cuộc tại Sơn Tây cảm thấv bắt tưỡng. về phẩn Hà Bắc. hắn trong lúc nhắt thòi cũng rất khó thủ thắng. Trước đây khi đối chiến Tiết Cử. Lưu Vũ Chu, khi Lý Uyên mệnh lệnh Lý Thế Dán phòng thủ phản công, vẫn có thể có lợi dụng ngoại viện để lôi kéo tinh lực của đổi thủ. nhưng lần nàv tình thế đã khác, ngoại viện mà Lý Uyên có thể huy động đều đà tham chiến, mà những ngoại viện này. lại không có phát huy ra tác dụng như tưởng tượng.

Nhưng mà Liêu Đông tuy chi xuất ba vạn binh, lại có thể tính là quán tinh nhuệ, Lý Thế Dân đã từng đích thân tiép kiến qua chủ tướng Liêu Đông Uyên Cái Tô Văn, cảm giác người nàv rất có kiến thức.

Thì ra gia tộc Uyên thị xuất phát là từ Địa Thuận Nò Bộ ỡ Ngũ Bộ Liêu Đông, đến Uyên Thái Tộ phụ thân của Uyên Cái Tô Văn. thi đà là gia tộc hiển hách, càng trớ thành Đại Đối Lô của Liêu Đông, nắm giữ binh quvền Liêu Đông. SaukhiUvên Thái Tộ qua đời. Uvên Cái Tô Vãn kế thùa phụ vị, cũng tay cầm binh quyền. Liêu Đông vương Cao Kiến Vũ phái Uyên Cái Tô Văn tiến đến. có thể thấy được coi trọng đối với lằn xuôi nam xâm lấn nàv.

Binh lực Hà Bắc mặc dù tăng, nhưng phía quán Đột Quyết đà hiện lên thế nò mạnh hết đà. Lý Thế Dân đang nghĩ làm thế nào đánh vờ thế phong tỏa của Tẩn Thúc Bảo. thì nhận được thư của Trường Tôn Vô Ky.

Sau khi đưa thư lên đọc. Lý Thế Dán mim cười, các tướng nhìn thấy, trong lòng đều an tàm. cảm thấy Quan Trang hắn là vô sự. Lý Thế Dân đem thư thu hồi. tiếp tục cùng mọi ngưỡi thương thảo đối sách, chỡ thương nghị đà định, các tướng sau khi lui ra. lúc nàv mới một mình ngồi xuống. Lại lấy thư ra đọc. lửa giận mà Lý Thế Dân kiềm chế rốt cục dâng lên. vươn tay rát kiếm, một kiếm đem bàn chém thành hai nửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Nguyên Cát. ta niệm tinh huvnh đệ. nhường nhịn mãi rồi, ngươi lấn ta quá đáng! Ta không thể giết ngươi, mặt mũi nào mà nhìn hậu thế?”

Màn cửa vén lẻn, Lý Thế Dân trong lòng cảnh giác, chuyển mắng: “Quản Tây Lương.. Ngẩng đẩu thấv là Trường Tôn Hẳng An, Lý Thế Dân thu hồi trường kiếm, cười khổ nói: “Hằng an. thì ra là ngươi, ta đây cùng không cần làm trò”.

Trường Tòn Hẳng An thấv Lý Thế Dân đùng đùng nồi giận, cùng cười khồ. “Tằn vương, ta nếu là ngươi, chi sợ càng nóng nảy hơn, biểu hiện của ngươi vừa rồi, đã làm cho ta giặt mình”.

Lý Thế Dân nhìn chẳm chẳm vào cái bàn gãv. phảng phất như nhìn thi thể của Lý Nguyên Cát. “Có thể nhẫn, cũng không có thể nhẫn! Hắn nhục ta thì có thể. nhưng mà hắn dám khi nhục Vô cấu. ta sẽ khôngtha. cho. hắn!” Lý Thế Dân cắn răng từng chữ nói ra. Càu nói sau cùng, có thể thấv được sự thống hận trong lòng.

Trường Tôn Hẳng An thờ dài nói: '‘Thánh Thượng đổi với Nguyẻn Cát. quả thực quá mức cưng chiều” Một càu tẳm thường của hắn, lại xúc động tiếng lòng của Lý Thế Dân. Hắn bỗng nhiên ngang đầu lên nói: “Hằng An, ngươi muốn nói gì?”

Trường Tôn Hẳng An đưa mắt nhìn mọi nơi. cười khổ nói: ‘‘Không biết ngươi có biết, hiện tại Tâv Kinh có một lời đồn đãi”.

Lý Thế Dân nhướng mày, “Lòi đồn đài gì? Ta ỡ xa tại Hà Bắc. làm sao mà biết?”

Trường Tôn Hẳng An giận dữ nói: “Thật ra vỏ Kv còn mang đến một tin tức... Tẳn vương, ngươi nghe xong chớ có kích động”.

Lý Thế Dân thờ ra một hơi. trầm tĩnh lại, “Chẳng lẽ hiện tại còn có chuyện gì so với chuvện vừa rồi càng làm cho ta phiền lòng hơn?Hẳng An, ngươi nói mau!”

Trường Tôn Hẳng An vẻ mặt phúc tạp. thật làu mới nói: “Tây Kinh ngẩm truyền, Huyền

Bá cũng không phải là con ruột của Thánh Thượng!'’

Lý Thế Dân cả kinh, thoáng qua giận dữ nói: “Lại là tạp chủng Lý Nguyên Cát này rải lời đồn. hắn nói Huyền Bá không phải con của phụ hoàng, đó không phải là nói ta cũng không phải? Hắn một mực vu oan ta. ta cùng hắn quả thực có thâm cừu đại hận gì sao?” Hắn dưới cơn thịnh, nộ, không lựa lời nói. đà không để ý ngôn ngữ cùng nhục mạ cả Lý Uvẻn.

Trường Tôn Hẳng An sầu lo nói: ‘'Hấn nói mặc dù không phải thật... nhưng là...” Trường Tôn Hẳng An muốn nói lại thôi. Lý Thế Dân chợt run lên, “Hắn nói không phải thật?” Đột nhiên nghĩ đến Lý Uyên đối với Lý Nguyên Cát cùng khen ngợi đối với đại ca, còn đối với mình xưa nay đều là trách móc răn dạy nặng nể. Loại vẻ mặt này của Trường Tôn Hẳng An. giống như cùng có chút bán tín bán nghi, chẳng lè lời đồn đài nàv...

Trong lòng có một thanh âm hô lớn. tất cả chi là lời đồn, ngươi không cằn tin tường. Nhưng nghĩ lại cùng một chồ. càng tụ càng nhiều, thẩm nghĩ Lý Nguyên Cát gắt gao cắn chặt chủ để này, khi từ Đông Đò đà bắt đầu. chẳng lẽ một điểm nguyên do cũng không có? Càng nghĩ càng loạn, Lý Thế Dân trên trán thậm chí có mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống.

Trường Tôn Hẳng An cực kỳ kinh ngạc, khi hắn nói ra đồn đài. thật không có nghĩ phúc tạp như Lý Thế Dãn. càng chưa bao giờ nghi ngờ qua thân phận của Lý Thế Dân. hắn ngược lại cho rằng trước mắt Lý Kiến Thành là Thái tử, lại ỡ Tày Kinh, đối với hành vi của Lý Nguyên Cát chẳng quan tâm, đà có sự phóng túng. Tuy nói Lý Kiến Thành tại tranh đấu giành thiên hạ đều quy củ, nhưng nếu luận chiến công, còn chưa bẳng Lý Thế Dân. Kinh thành còn có đồn đài. nói Tần vương càng nên là Thái tử kế thùa ngòi vị hoàng đế. thiên hạ chưa định, loại sự tinh này ngược lại bị bàn tán xôn xao, Trường Tôn Hẳng An thầm nghĩ cùng Lý Thế Dân thương luận đổi sách, nhưng thấy được tinh hình của hắn trước mắt. như thế nào mà khuyên được?

Không biết qua bao làu. Trường Tòn Hẳng An thử thăm dò nhẹ giọng hò: “Tằn vương..Không ngờ một tiếng hô này lại làm cho Lý Thế Dân nhảy dựng lên. hắn hai mắt đò hồng, phẫn nộ quát: “Ngươi cũng tin tưởng lời đồn sao?”

Trường Tòn Hẳng An nói: “Tằn vương, ta nếu tin tường, thì sao còn có thể ờ lại bên cạnh người?”

Lý Thế Dân tâm tình an tâm một chút, lẳm bẳm nói: “Làm sao bâv giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ?” Lời đồn nổi lên bốn phía, hắn tâm tư đà không ỡ tại chiến trường Hà Bắc. hận không thể mọc ra hai cánh bav trờ về Quan Trung, nhưng dù sao hiểu rẳng phương pháp nàv không ồn. hắn thân là Tần vương, thống lình Đường quân, làm sao có thể nói đi là đi?

Trường Tòn Hẳng An thấy Lý Thế Dân phi thường hoang mang, trong lòng cùng đang suy nghĩ,‘Làm sao bâv giờ. đền tột cùng làm sao bây giờ?' nhưng chuyện mà hắn nghĩ đến. so với Lý Thế Dân suy nghĩ còn nhièu hơn nhiều! Nhưng hắn dù sao vẫn tuồi còn trẻ. đối mặt với tinh thế rắc rối p húc tạp như thế. trong lúc nhất thời cũng khó có thể đưa ra lựa chọn, không biết làm sao. nhịn không được nghĩ tới thúc phụ, mồi lẩn quyết sách trọng đại đều cũng có thúc phụ thản nhiên, thong dong nói ra phương pháp ứng đối. hóa hiểm thành an, nhưng hiện tại Trường Tôn Thuận Đức. rốt cuộc ở nơi nào?

***

Trường Tòn Thuận Đức hiện tại đang ung dung ngồi ỡ trong một gian thạch thất.

Thạch thất rất cao. rất lớn, bốn phía vách đá bóng loáng như ngọc, có thể soi lên đó. Trong thạch thất dị thường ôn hòa. đặt đầy những vò rượu, có phong kín, có trống không. Những chỗ khác tắt cả lại đều là sách vờ.

Trường Tôn Thuận Đức ngồi ờ trước vách đó chứa rượu, tiện tav lấy ra một vò rượu, mùi rượu tòa ra bốn phía. Hắn cằm lên nhấp một ngụm, chậm rãi thưởng thức dư vị. mấv tháng này, hắn thoạt nhin ngoại trà uống rượu, cũng không còn có làm chuyện gi khác.

Trường Tôn Thuận Đức thoạt nhìn gầy hon rắt nhiều, mà trong thạch thất cũng không phải là chi có một minh hắn.

Bùi Minh Thúy cũng ờ trong thạch thất, nhẹ nhàng ho. đang đứng ờ chỗ có sách vờ; đọc sách vờ ỡ đó. thạch thắt thật lớn. rượu nhièu sách cũng nhiều, nàng xem cũng cực nhanh, nhưng thưtịch cũng rất nhiều, nàng trong lúc nhất thòi cũng khó có thể đọc hết được.

Ngoại trà Bùi Minh Thúv. Trường Tôn Thuận Đức ra. Vũ Văn Chi cũng ờ trong thạch thất. Nàng ngồi ỡ trẽn xe lăn. cúi đẩu xuống, thoạt nhìn như là ngủ say. bên ngưỡi nàng ánh lửa hừng hực. ánh lửa chiếu lên trên khuôn mặt bị đao chém của Vũ Văn Chi. có sự đáng ghê tởm dữ tợn nói không nên lời.

Ba người nàv thân ờ một phòng, tuy bình an vô sụ, nhưng ngoại trà ba người nàv. cả gian thạch thất to lớn. cùng không còn người nào khác nữa. Ba người trầm mặc giống như không nói gi, mang đến cho thạch thất sự thê lương lạnh lùng. 

Chương 591: Huna thủ chân chính (3)

Bùi Minh Thúy rốt cuộc cất tiếng thờ dài. không lặt sách xem nữa, đi đến lò sưởi trong tường hơ hơ bàn tay lạnh như băng, nhẹ nhàng ho.

Vũ Văn Chi mỡ mắt ra, mang trẽn nụ cười quỷ dị trẽn mặt. “Tim được đáp án chưa?”

“Những sách này thật ra rất hấp dẫn người, chuyện ghi lại cũng không tệ, nhưng cùng đáp án ta muốn biết không quan hệ” Bùi Minh Thúy nói: '‘Bất quá ta phát hiện những sách này trong có một vài chồ. sử dụng văn tự khá cồ quái ghi lại, hoặc là có thể nói. đã sử dụng vãn tự trên thiên thư ghi lại?”

Khi nghe được hai chữ Thiên thư, Trường Tôn Thuận Đức cánh tav cẩm bình rượu hạ xuống, rượu chảy xuống ngực, khóe miệng lộ ra nụ cười tự giễu.

Vũ Văn chi lắc đầu. “Ta không biết Thiên thư gì đó. bởi vì ta chưa từng đọc qua những sách này”.

Bùi Minh Thúv đôi mi thanh tú cau lại, “Vặy ngươi nói đáp án có quan hệ tới Vũ Văn Tinh là ở trong những cuốn sách này? Ngươi xua đuổi mọi người, lưu ta cùng Trường Tôn Thuận Đức giúp ngươi phán tích sự tinh năm đó, tìm hung thủ giết chết tỷ tỷ ngươi, điều kiện của ta là muốn biết chuyện của muội muội Vũ Văn Tinh của ngươi, nhưng đến hiện tại... ngươi lại nói chưa bao giờ đọc qua những sách này?”

“Ta chi nói trong sách có khả năng có đáp án. ta cùng không nói gi nhắt định sè có đáp án” Vũ Văn Chi lộ ra nụ cười khô héo. “Những sách này, thật ra là muội muội của ta lưu lại, cái này cũng không sai chứ?”

Bùi Minh Thúy nói: ‘‘Không sai là không sai. nhưng ghi lại đểu là chuyện của Thái Binh đạo. cùng ta muốn biết không quan hệ”.

“Ngươi muốn biết cái gi?” Vũ Văn chi hòi.

“Ta muốn biết, muội muội của ngươi sau khi ròi khòi Tiêu Đại Bẳng, thì làm cái gì!” Bùi Minh Thúy chậm rãi nói.

Vũ Văn Chi nỡ nụ cười. “Ta làm sao biết được?”

Bùi Minh Thúy lạnh lùng nhìn sang Vũ Văn chi nói: “Ngươi khẳng định hiểu rò, bời vì ta những ngàv nàv đọc qua thư từ Vũ Văn gời cho ngươi, phát hiện có đoạn thời gian bị thiếu, từ sau khi Vũ Văn Tinh rời khỏi Tiêu ĐạiBẳng, đến khi Vũ Văn Tinh trước khi chết viết thư cho ngươi, thì lại thiếu những lá thư ờ những ngàv ỡ giữa”.

“Có lẽ muội muội của ta ỡ đoạn thòi gian nàv. không có một lằn nào viết thư cho ta nữa” Vũ Vãn Chi nói.

Bùi Minh Thúv đưa tay ra. lộ ra một phong thơ nói: “Vậy phong thư cuối cùng này nói ‘Ngô nhi đến lớn. có thể trợ phục quốc!’ ngô nhi trong đâv là ai?”

“Ngươi thông minh như vậv, đương nhiên biết đó là Tiêu Bố Y!” Vũ Vãn Chi không vội không chậm nói.

Bùi Minh Thúv lắc đấu. lại đưa ra một phong thu, “Trong thư đà nói. ‘Đại Bẳng đi xa. thương tâm gần chết. Đã làm áo vài, thì làm gì được nữa? Bố Y đi theo cha. tâm mặc dù ưu tư. lại chi trông mong Bổ Y bình an. cuộc đời này không dính ân oán! Văn khấp thư' Tiêu Đại Bẳng tuân thủ lời hứa, không tranh thiên hạ. mang Tiêu Bố Y ẩn cư. Tiêu Bố Y một mực đi theo Tiêu Đại Bẳng, Vũ Văn Tinh lại không muốn Tiêu Bố Y lại liên lụv ân oán đến phục quốc, cho nên ngô nhi trong phong thư này nhắt định không phải Tiêu BÓ Y! Nói như vậy... Vũ Vãn còn có con trai, hắn là ai?”

Bùi Minh Thúy hòi ở đây. tav cẩm thư khẽ rung động, hiển nhiên tâm tình kích động. Trường Tòn Thuận Đức nàng vò rượu lẻn. ngửa đầu uống rượu. Rượu tùv ý chảv xuôi, nhỏ lên gò má, phán không rò là rượu hay là lệ.

Vũ Vãn Chi nghe Bùi Minh Thúy chất vấn, lạnh lùng nói: “Ngươi có tư cách gì hòi ta. ngươi nói là tim hung phạm giết tỷ tỷ ra, rốt cuộc đà tìm được hav chưa?”

“Ta nếu tìm được, ngươi sẽ nói cho ta biết đáp án?” Bùi Minh Thúy thản nhiên nói.

Không biết tại sao. trong mắt Vũ Vãn Chi lóe lên tia kinh hoàng, thoáng qua quật cưỡng nói: ‘‘Đúng, ngươi tim được thủ phạm giết tỷ tỷ ta. ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án!”

Trường Tôn Thuận Đức còn đang uống rượu, tựa như sự tình gì cũng không để ở trong lòng.

Bùi Minh Thúy quav đầu lại liếc nhìn Trường Tôn Thuận Đức nói: “Trường Tôn tiên sinh giải thích, ngươi đương nhiên đà nghe qua rất nhiều lẩn. Hắn bị đại ca Trường Tôn Thịnh lừa quay lại Trường An. khi trỡ lại thảo nguyên, Thiên Kim còng chúa đà bị Đô Lam giết”.

Vũ Văn Chi chi vào vết sẹo trên mặt nói: “Vậy hắn vì sao chém ta một đao? Chẳng lẽ ta là mù mắt? Ta tận mắt nhin thấy hắn xuất đao. vô luận như thế nào cũng đểu không sai được!”

Bùi Minh Thúy nói: “Ngươi nói Trường Tôn Thuận Đức sau khi xếp đặt khiến cho Đô Lam hại chết đại tỷ ngươi, lại dẵn người tới bắt người bẽn cạnh Vũ Văn Phương, muốn trảm thảo trừ căn Vũ Văn gia. Hắn không có che mặt. cho nên ngươi có thể nhận ra hắn. Hắn  

chém chết nha hoàn ngươi, đao nàv trên mặt ngươi, cũng là do hắn chém, ngươi dưới sự liều chết bảo vệ của hộ vệ, lúc này mới đào thoát đến Xích Tháp, rồi chạy trốn tới nơi đâv, có đúng hay không?”

Vũ Văn chi không chút do dự nói: “Không sai. chính là như vậy. ta tận mắt thấv là hắn, tuyệt đối không sai”.

Bùi Minh Thúy chậm rãi nói: “Ngươi cũng đã biết, trên đời này có một loại phương pháp dịch dung, có thể thav đổi dung mạo?”

Vũ Văn Chi lên tiếng cười điên cuồng nói: '‘Bùi Minh Thúy, đều nói ngươi là Đại Tùy đệ nhất kỳ nữ từ, ta cũng cảm thấy ngươi phi thường thông minh, không ngờ ngươi cuối cùng lại cho ta một đáp án buồn cười như vậy. Không sai. trên đời nàv có phương pháp dịch dung, nhưng cặp mắt của An Thích Gia kia. ta vô luận như thể nào cũng sẽ không quên! Một người cho dù dung mạo có thể biển đổi. nhưng cặp kia mắt tuyệt đổi sẽ không biến. Ngươi xem...” Chi một ngón tay vào Trường Tôn Thuận Đức, lạnh lùng nói: “Đôi mắt nàv của hắn vẫn như năm đó. cái gì cùng không để ở trong lòng, vô luận hắn biến đổi ra sao. ta chi cần nhìn thắv cặp mắt này của hắn, là có thể nhặn ra hắn”.

Bùi Minh Thúy thản nhiên nói: “Ngươi đối với Trường Tôn Thuận Đức nhớ rõ ràng như vậy, có phải là bời vì ngươi năm đó... cũng đà yêu hắn?”

Trường Tôn Thuận Đức sặc một ngụm rượu, liên tục ho khan, Vũ Văn Chi thân hình run lên. hoảng sợ nhìn sang Bùi Minh Thúy nói: “Ngươi nói bậy bạ cái gi đó?”

Bùi Minh Thúy cười lạnh nói: “Ngươi muốn ta cho ngươi đáp án. tốt lắm. ta sẽ cho ngươi đáp án! Ta không nói. là không đành lòng nói. mà không phải không biết được! Ngươi bức ta nhất định nói ra, ngươi chớ có hối hận!'’

Vũ Văn Chi khàn cả giọng nói “Ngươi muốn nói cái gi?”

Bùi Minh Thúy nói: “Vũ Văn Chỉ. ngươi cho 1'ẳng lời nói dổi của ngươi là có thể gạt được tất cả mọi người sao? Ngươi đà nhận định người chém ngươi một đao là Trường Tôn Thuận Đức. Trường Tôn Thuận Đức lại nói sau khi quay lại Vũ Văn Phương đà chết, căn bản là không có gặp qua ngươi, ngươi đà không tin dịch dung cải trang gi đó, vậy hai người các ngươi nhắt định có một người nói đối!”

Vũ Văn Chi thethé nói: “Là Trường Tôn Thuận Đức đang nói dối!”

Bùi Minh Thúv lạnh lùng nói: “Trường Tôn Thuận Đức cho dù nói dổi. cùng sè tìm lý do cao minh hơn chút, không ngu ngốc kém còi giống như ngươi. Ngươi nói Trường Tôn Thuận Đức lúc giết ngươi thi không có che mặt. ngươi liếc đã nhận ra là hắn. Khi đó Thiên Kim công chúa tại Đột Quvết nha trướng, người đi theo bẽn người nàng, đều là trong phạm vi thế lực của Đô Lam. lúc ấy chuyện của Vũ Văn Phương cùng Trường Tòn Thuận Đức đã bại lộ. Trường Tôn Thuận Đức đă là nơi các mùi tên chĩa vào, người gặp là giết, nếu là kế sách của hắn, với suy nghĩ của hắn, thì làm sao có thể ngu xuần đến mức không để ý tới an nguy bản thân, mà đi Đột Quyết nha trướng giết ngươi, chẳng lẽ Đô Lam cùng những người Đột Quvết kia đều là mù mắt hết hay sao?”

Vũ Văn chi sửng sốt, trong lúc nhất thời không phản bác được. Bùi Minh Thúy nói: “Ta vốn đối với ngươi vẫn chi mới là nghi ngờ. nhưng ngươi một mực chắc chắn là Trường Tôn Thuận Đức, ngược lại làm cho ta càng nổi lên hoặc. Những ngày này ta thấy ánh mắt của ngươi nhìn Trường Tôn Thuận Đức không hoàn toàn là cừu hận. thế là ta suy nghĩ, năm đó khi Vũ Văn Phương cùng Trường Tôn Thuận Đức yêu nhau, còn có một người cũng vêu mến Trường Tôn Thuận Đức. Chi tiếc người nọ tuy là một lòng si tâm, nhưng lại không được Trường Tòn Thuận Đức để ở trong lòng. Có lè Trường Tôn Thuận Đức cùng đổi với Vũ Vãn Phương một lòng si tâm. nên đà cự tuvệt tình cảm của người nọ...”Thấy Trường Tôn Thuận Đức đã buông vò rượu xuống, khóe miệng run rầy, Bùi Minh Thúv trong lòng đau xót, lại vẫn kiên trì nói: “Người nọ do yêu quá sinh hận, làm ra hành động điên cuồng. Trường Tôn Thịnh trước khi chết, đều nói không có phát động kế hoạch, nói như vậy tin tức không phái Trường Tôn Thịnh sai người tiết lộ. vậy ngưỡi tiết lộ tin tức nọ là ai?” Nhìn chẳm chẳm vào Vũ Văn Chi. Bùi Minh Thúv thản nhiên nói: “Vũ Văn Chi, ngươi nói người nọ là ai?”

Vũ Văn Chi ánh mắt lộ ra vẻ kinh hài. nhìn Bùi Minh Thúv như thấy quv vậv, nhu nhược nói: “Ta làm sao biết được là ai?”

Bùi Minh Thúy nói: “Người kia chính là Vũ Văn Chi ngươi có đúng hay không? Ngươi cũng yêu Trường Tôn Thuận Đức có đúng hay không? Ngươi không có được Trường Tôn Thuận Đức. ghen ghét tỷ tỷ chiểm được tinh yêu của Trường Tòn Thuận Đức. cho nên đà thùa dịp khi Trường Tôn Thuận Đức quay lại Trường An. trộm đem tin tức của tỷ tỷ tiết lộ cho Đô Lam Khả Hãn có đúng hay không? Ngươi cho rẳng tỷ tỷ chết đi, Trường Tôn Thuận Đức sè lấy ngươi có đúng hay không?"

Trường Tôn Thuận Đức cơ nhục trên mặt thống khồ giặt lẻn. Vũ Văn Chi rốt cục hét lớn: “Ngươi nói bặy. ngươi nói bậy. không phải ta. không phải ta!” Nàng trong mắt đà có sự điên cuồng, Bùi Minh Thúv nói: “Nhưng ngươi hại chết tỷ tỷ, lại đợi không được Trường Tôn Thuận Đức. rốt cục trong lòng lo sợ. hoặc là sợ người khác phát hiện bí mặt của ngươi, cho nén chém chết thiếp thân nha hoàn, lại chém lên trên mặt minh một đao. nói dối là Trường Tõn Thuận Đức ra tay, có đúng hay không? Ngươi cho rẳng chuyện này người khác sẽ không phát hiện, nhưng không có nghĩ đến qua. nha hoàn bị ngươi chém vào ngực kia không có chết! Nàng...”

“Ngươi nói dối!” Vũ Văn Chi vội la lên. “Một đao kia của ta rõ ràng chém vào..Nàng còn muốn nói tiếp, lại bỗng dưng im tiếng, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.

Bùi Minh Thúy nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, “Một đao kia của ngươi là chém vào trên cổ nàng, không phái trẽn ngục, có đúng hay không?’'

Chương 591: Hung thủ chân chính (4)

Nàng liên tiếp có đúng hay không giống như sét đánh, đánh đến Vũ Văn Chi căn bản không có đường tránh né. Bùi Minh Thúv lúc này mới có chút ít ủ rũ, “Nha hoàn kia xác thực bị ngươi chém vào trên cổ, một đao chém chết, sống không được".

“Vậy ngươi làm sao biết được tinh huống lúc trước?” Vũ Vãn Chi nghiêm răng nói.

Bùi Minh Thúy nói: “Bỡi vì lúc trước Hộc Luật Thế Hùng vì tránh họa. đà ờ thảo nguyên, hơn nữa trà trộn vào trong người Đột Quyết, lúc này đâv ta mới biết được sự tinh năm đó, cũng biết được nha hoàn bị một đao chém vào trẽn cồ. về phẩn những chuyện còn lại. ta chi là tường tượng ra mà thôi” Lộ ra nụ cười mệt mòi, Bùi Minh Thúv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC