Chương 1MỸ NAM CỦA HỌC VIỆN ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sự xuất hiện của Cố Bình Sinh đã trở thành hiện tượng trong trường.

Vốn là học viện nổi tiếng và khoa học kỹ thuật, thuộc tốp các trường dẫn đầu trong khoa Luật của trường này là khoa mới nên không đước đánh giá cao. Vậy mà, chỉ nhờ sự xuất hiện của một Cố Bính Sinh đã khiến khoa Luật nổi tiếng rồi.

Trời rất nóng, Đồng Ngôn nằm sấp trên giường.

Cô nhằn vỏ, ăn từng quả nhãn, thì thoảng lại vén màn, ném vỏ nhãn xuống đất, nói với Thẩm Dao:" Một khoa có ba lớp, đếm đi đếm lại cũng chỉ có 60 sinh viên, so với một trường hơn vạn người đúng là chẳng có gì đáng nói."

"Đừng tự coi thường mình thế chứ!" Thẩm Dao đứng lên, hiên ngang nhìn về phía toàn nhà của khoa Luật, tự hào nói: "Chúng ta có khoa Luật, lại có cả thư viện Luật lớn nhất thành phố, tính riêng khoa Luật quốc tế đã có mất chục người tốt nghiếp trường Oxford, Yale."

"Chính vì thế nên chúng ta mới bị cả trường săn lùng. Chỉ hơn 60 mống mà chiếm cả tòa nhà to, nguyên giáo viên đã đến 40 người, sắp thành 1 thầy kèm 1 trò rồi đấy. Bình thường chúng ta rất kiêm tốn, vậy mà trong 1 tuần đã trở thành những ngôi sao, tất cả đều do Cố Bình Sinh..." Cô nàng mơi nói được một nửa, phát hiện mình bỗng dưng nhắc đến cái tên đó, lập tức chấn chỉnh. " Vì thầy Cố mà rước họa."

Thẩm Dao cười hì hì, nói: "Đó và vì chúng ta được học ở khoa mới, lại được học thầy giáo đẹp trai nhất trường."

Đồng Ngôn suýt thì nuốt chửng hạt nhãn.

Khuôn mặt Cố Bình Sinh trắng nhưng hơi gầy, các đường nét tinh tế, các ăn mặc đôi khi cũng hấp dẫn người ta nhưng nếu dùng từ " đẹp trai nhất" cho thầy giáo khoa Luật vốn nghiêm túc kia thì quả thật... không phù hợp lắm.

Nhưng cô cũng không thể phủ nhận sức hút của Cố Bình Sinh. Cứ xem giờ Luật Trọng tài thương mại quốc tế ở giảng đường số 3 tuần này thì biết, sinh viên đến dự chật cả giảng đường, khiến cô và lớp trưởng tới muộn không còn chỗ mà ngồi, pải đứng ngây ra ngoài cửa.

Giảng đường pải có ít nhất hơn 60 người nhưng lớp cô chỉ có 19 sinh viên, những người còn lại từ đâu đến vậy?

Cố Bình Sinh bước vào, nhanh chóng phát hiện bèn nhẹ nhàng nói với hai nữ sinh ngồi bàn đầu: "Phiền bạn..."

Anh vừa mở lời, hai nữ sinh đó đã đứng lên nhường chỗ: " Vâng, thưa thầy, không vấn đề gì, chúng em đứng cũng được ạ!"

Đồng Ngôn nhịn cười, thời buổi này vẫn có người tình nguyện đứng nghe giảng sao? Thật may, mỗi tuần anh chỉ dâyh có ba tiết thôi.

Cuối cùng, để bảo vệ quyền lợi của sinh viên lớp mình, lớp trưởng pải mở cuộc họp kín, yêu cầu không ai được tiết lộ thời khóa biểu của học kỳ này, nếu tiết lộ sẽ trở thành kẻ thù chung của cả lớp. Không thể để thầy Cố bán sắc như vậy mãi được.

Đồng Ngôn ăn nhãn xong trèo xuống giường dưới, thấy Thẩm Dao đang ngồi trước màn hình máy tính. Thẩm Dao nhẹ nhàng ấn chuột, mở mục có tiêu đề "Kiên quyết ngăn chặn tình yêu thầy trò, trả lại sự trong sạch cho trường chúng ta."

"Trong lễ tốt nghiệp ở Học viện xây dựng năm ngoái, chẳng pải đã có một cặp thầy trò kết hôn ngay trong ngày đó sao? Sao không thấy ai nói gì? Sao chỉ nói chúng ta mà lại bỏ qua bọn họ chứ?"

Đồng Ngôn không nói gì, lảng sang chuyện khác: "Chẳng pải chiều nay cậu học môn tự chộn à?"

Cô nhảy khỏi giường, rõ ràng đã quên béng đống vỏ và hạt nhãn mình ném xuống nến nhà ban nãy nên giờ mới nhăn nhó khi giẫm phải chúng.

"Học đàn piano á?" Thẩm Dao nhìn cô. "Chắc chắn tớ sẽ được điểm cao, cón đi học làm gì?"

Đồng Ngôn đốp lại: "Là sinh viên tuyển thẳng nhờ piano, lại chọn học piano, cậu muốn ăn đòn lắm hả?"

Đã thế ngay tiết học đầu tiên, cô nàng còn kéo tay thầy giáo, xin xỏ để được miễn lên lớp. Đúng là trêu tức người khác mà!

Thẩm Dao không buồn quay đầu lại, đáp: "Cậu thì sao?Chẳng pải học kỳ này câu chọn môn phác họa à? Sinh viên khoa Luật thì học môn phác họa làm gì chứ?"

Cô không muốn lôi thôi với Thẩm Dao nữa, thay quần áo xong liền đi ra ngoài.

Vì hôm nay là thứ 6 nên đa số sinh viên để đã trốn môn tự chọn để về nhà, cho nên, sân trường rất vắng. Cô ngồi nghỉ trên ghế đá trong sân trường. Đang lúc đầu óc trống rỗng, mệt mỏi, cô nghe thấy có người gọi tên mình. Khi quay đầu lại, cô vô cùng king ngạc, ngây người ra một lúc.

Dưới ánh mặt trời cô thấy Cố Bình Sinh, người đang nổi tiếng khắp trường, bước xuống từ một chiếc xe.

Do ngược sáng, cô không nhìn rõ sắc mặt anh, chỉ có cảm giác anh đang nhìn mình. Không hiểu sao cô lại nhớ tới buổi tối hôm đó, anh lặng lẽ ngồi trên sàn nhà bên ngoài phòng cấp cứu, vài y tá đi qua nhưng không một ai dám nhìn anh.

Đồng Ngôn bước đến cạnh chiếc xe, cô gắng nói thật chậm: " Sao hôm nay thầy lại đến trường vậy?"

Cố Bình Sinh bật cười, nhìn cô: "Không cần nói chậm vậy đâu, khiến tôi có cảm giác nhưng đang xem phim quay chậm vậy. Em đi đâu đấy?"

Giọng anh rất hấp dẫn, nghe thật gần gũi, giống như một người bạn hơn là một thầy giáo.

Đồng Ngôn cười ngượng nghịu. "Em tơi thư viện mượn sách."

Cô chứ nghĩ chỉ hàn huyên vài câu thôi, không ngờ đã ngồi lên xe của Cố Bình Sinh từ lúc nào chẳng rõ. Anh nói là sẽ đưa cô đến thư viện. Chỉ có ba, bốn phút mà cô đã không kìm được lén nhìn anh hai lần rồi, nói thật, từ lúc gặp lại anh, cô tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào anh.

Khi Đồng Ngôn xuống xe, anh cũng xuống theo. Đồng Ngôn vẫn còn e ngại khi đi cùng anh đến chỗ đông người nhưng lại không tiện nói ra, chỉ có thể hỏi dò anh: "Thầy cũng đến mượn sách à?"

Anh bấm khóa xe rồi trả lời: "Em không biết hnay có buổi tọa đàm sao?"

Đồng Ngôn cô gắng nhớ lại, hình như hôm thứ Tư vừa rồi, lớp trưởng có nhắc đến việc buổi tọa đàm này sẽ mời một diễn giả nổi tiếng về Luật giao dịch quốc tế đến dự. Lúc này cô mới để ý đến vẻ ngoài của Cố Bình Sinh. Anh mặc bộ âu phục với cà vạt đen, ánh mắt vẫn rất bình thản, nụ cười vẫn đọng trên môi, chỉ riêng dáng vẻ của anh là có phần nghiêm chỉnh hơn đôi chút.

"Đừng nói với em là hôm nay thầy giảng chính đấy nhé?" Cô buột miệng hỏi.

"Là bạn tôi" Cố Bình Sinh mỉn cười trả lời. "Tôi đến quan sát hội trường thôi. Em đã ăn cơm chưa?"

"Chưa ạ!"

"Giờ đã hơn 6 giờ rồi!" Anh hơi do dự rồi nói tiếp: "Buổi tọa đàm bắt đầu lúc 7 giờ, bây giờ tôi sẽ đi mua và chiếc sandwich và đồ uống, em ở đây đợi tôi," Anh nhìn về phía hồ Tư Nguyên trước thư viện, đề nghị: "Chúng ta sẽ ngồi bên hồ ăn nhé!"

Kỳ thực, Đồng Ngôn không muốn đến dự buổi tọa đàm này.

Cô vô thức lẩn tránh ánh mắt anh, xoay mặt đi nói: "Em rất muốn đi nhưng buổi tối em còn có giờ tin học nữa..."

"Em có thể nhìn tôi để nói không?"

Khuôn mặt cô nóng bừng, vội quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt của anh.

Anh khẽ mỉn cười, nói: "Vừa nãy không nhìn được em nói gì."

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, lời nói dối ban nãy bỗng tan biến, cô đành trả lời: "Em nói, em pải lên tầng 5 mượn sách, có thể thầy phải đợi em thêm một lúc."

Cô cắn một miếng bánh sandwich, liếc nhìn Cố Bính Sinh đang xem tài liệu bên cạnh. Có thể vì lần đầu hai người gặp nhau trong hoàn cảnh khá đặc biệt, hoặc có thể do Cô Bình Sinh có điểm gì đó không giống thầy giáo... Cô tự trấn an mình. Thấy hình như anh đã xem xong tài liệu và quay sang nhìn mình, cô lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt đầy vẻ kính cẩn.

"Mẹ em vẫn khỏe chứ?" Anh xé bao đựng bánh sandwich, cắn một miếng.

"Vẫn khỏe ạ!" Cô nghĩ ngợi một lúc, cũng muốn hỏi anh câu tương tự: "Mẹ thầy..."

"Mất rồi!"

Cô hơi bất ngời với câu trả lời đó, vội nói lời xin lỗi anh.

Ăn hết sandwich, hai người uống cà phê, lúc này cô mới dám hỏi thẳng anh: "Thầy Cố, em nhớ trước đây thầy làm bác sĩ đúng không ạ?"

Hơn nữa, còn là bác sĩ kho Tim mạch bệnh viện Hiệp Hòa.

Lúc cô hỏi câu đó, phía trước có 2 nữ sinh đi tới, nhìn hai người bằng ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ.

Đồng Ngôn cảm thấy hơi lúng túng. Lúc nãy, cô đã định nói cho Cố Bình Sinh biết rằng, hồ Tư Nguyên này là hồ tình yêu nổi tiếng trong trường. Vào những tối mùa hè gió mát như thế này, hầu hết các băng ghế đều có những cặp tình nhân ngồi dựa vào nhau.

Cô đã cố ý để đống sách mới mượn ở giữa hai người, nhưng sao có thể che đước Cố Bính Sinh nổi bật như thế chứ!

"Chưa hẳn là bác sĩ, khi đó tôi chỉ thực tập ở bệnh viện của mẹ tôi thôi." Anh nói. "Sau đó, vì bị mất thính giác nên không thể làm bác sĩ phẫu thuật, tôi đành chuyển sang học luật."

"Sao thầy có thể học xong tiến sĩ trong thời gian ngắn như vậy ạ?" Điều này quá khó tin với cô.

"Khi tôi học ở Mỹ, trường Luật hay trường Y đều yêu cầu sinh viên pải tốt nghiệp chính quy rồi mới đủ điều kiện dự tuyển." Anh cười ăn nốt miếng bánh sandwich cuối cùng, rút túi giấy ướt đưa cho cô, nói tiếp: "Khí đó, tôi mới học trường Y được 2 năm chưa kịp tốt nghiệp đã sảy ra 1 số chuyện. Một người chị họ đã giới thiệu tôi với thầy hướng dẫn, vì thế, tôi được sang Anh học Luật, không lãng phí chút thời gian nào."

Cô đã hiểu rõ phần nào, rút tờ giấy ướt rồi nói tiếp: "Nhưng tại sao thầy pải về nước ạ? Ở lại trường cũ chẳng tốt hơn sao?"

Cố Bình Sinh cũng rút 1 tờ giấy, lau sạch tay, uống ngụm caphe rồi mới nói: "Năm ngoái, tôi vừa tốt nghiệp thì về nước nghỉ ngơi. Một hôm đi ăn cơm, tôi gặp viện trưởng của trường các em, ông ầy mời tôi đến dạy thử 1 học kỳ. Tôi cũng có bạn ở đây, cô ấy khuyên tôi nên thử sức, bản thân tôi cũng muốn xem mình có thể làm giáo viên được không." Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp; "Tôi mới kỳ hợp đồng một học kỳ thôi."

"Một học kỳ thôi sao?"

Anh gật đầu. "Có thể chưa quen với việc được gọi là "thầy" thì tôi đã pải đi rồi cũng nên."

Đồng Ngôn khẽ gật đầu, quay mặt đi, uống cà phê trong cố giấy. Cô vẫn chưa quen với việc nhìn chằm chằm vào người khác nói chuyện như thế này.

Thông thường không có buổi tọa đàm nào tổ chức vào thứ Sáu, ví đa số sinh viên về nhà nên sẽ rất vắng, nhưng khi bức vào hội trường, Đồng Ngôn không khỏi ngỡ ngàng. Hội trường có sức chứa hơn 500 người mà không còn một chỗ trống, ngay cả hành lang cũng chật kín người. Từ trước tới nay, ngoài ngày hội việc làm ra, cô chưa từng thấy buổi tọa đàm nào lại đông người như vậy. May mà Thẩm Dao đã giữa cho cô 1 chỗ ngồi.

Cố Bình Sinh đóng vai trò là người dẫn chương trình suốt tọa đàm.

Cậu bạn người Mỹ của anh cũng thuộc hàng thần tượng, nói tiếng Trung rất lưu loát, lúc giảng về Luật thương mại, thi thoảng anh ta lại đá sang chuyện anh ta vượt qua vùng lửa đạn ở Trung Đông như thế nào, lại còn đích thân cứu một bé gái... Cả hội trường lập tức xôn xao, có người còn xuýt xoa kinh hãi.

Cố Bình Sinh thì thoảng thêm vào vài ba câu. Anh nói không nhiều nhưng hình như kinh nghiệm của anh còn nhiều hơn thế nữa.

Hai người phối hợp rất ăn ý, lát sau, anh bạn người Mỹ chuyển chủ để sang Cố Bình Sinh, nói: "Trước đây ở ĐH King, thầy giáo Cố của các bạn đích thị là "mỹ nam sát gái" đấy."

Cả hội trường 500 người im phăng phắc...

Anh bạn người Mỹ không những nói sõi tiếng Trung mà còn vận dụng một cách điêu luyện. Đồng Ngôn thấy Cố Bình Sinh chỉ lắc đầu, im lặng mỉm cười. Đến khi anh bạn người Mỹ đinh nhắc lại một lần nữa, anh mới chuyển mic, ngắt lời: "Bây giờ đã đến lúc đặt câu hỏi, các bạn sinh viên có câu hỏi gì không?"

Anh vừa dứt lời, cả hội trường đã náo nhiệt hẳn lên.

Một lưu học sinh người Hàn Quốc ngồi bên cạnh cô nghe không hiểu nghĩa của từ "mỹ nam sát gái: là gì, bèn tò mò hỏi "Từ "mỹ nam sát gái" mà thầy người Mỹ vừa nói có nghĩa là gì vậy?"

Thẩm Dao cười hì hì, giải thích: "Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, hiểu chưa?"

Lưu học sinh người Hàn Quốc vẫn luôn tự hào về khả năng nói tiếng Trung của mình, tự tin khẳng định: "À, đó là chỉ người con gái đẹp, khiến cá và chim phải ngây ra, quên cả bơi và bay."

Đồng Ngôn nghe xong thì không nhịn được cười. Ý thì đúng rồi, nhưng sao nghe lạ vậy nhỉ?

"Gần như vậy đó, ý thầy giáo kia muốn nói, thầy Cố đẹp đến mức mỹ nhân pải hổ thẹn đó."

Thật không ngờ tối đó, trên BBS của trường tràn ngập những tiêu đề về "Mỹ nam sát gái".

%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net