Đơn phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có ai từng trải qua cảm giác đơn phương chưa, cái thứ cảm giác ấy nó rất thốn luôn ý, ĐAU nữa. Chỉ dám nhìn người từ đằng xa, nhiều lúc còn ngại không dám nhìn thẳng vào mắt người ấy.

Crush 1 người là khi họ vui vẻ bên người khác, muốn ghen lắm nhưng tự nghĩ lại mình làm gì đủ tư cách, chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn cắn răng chịu đựng, nghĩ họ hạnh phúc mình cũng vui theo nhưng một nụ cười cũng chẵng nở nổi trên đôi môi

Tự nghĩ mình làm gì có tư cách bên người ấy, muốn vươn tới ư??? cao quá không với tới được, chỉ sợ khi với tới rồi họ lạnh nhạt phủi đi bao nhiêu công sức ấy.

Quan tâm người mọi lúc người lại nói "phiền lắm, mày đừng đi theo tao nữa" nó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, lúc ấy trái tim như bị ai bóp lại, cổ họng cứ nghèn nghẹn, nước mắt cứ thi nhau tuôn ra thành dòng.

Nhiều lúc cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc khi yêu người, thương người cho lắm vào, đơn phương người không mệt mỏi. Cứ nghĩ cố gắng sẽ đạt được kết quả, nhưng mọi nỗ lực ấy mấy ai thấu, mấy ai hiểu, hay là cả thế giới đều biết tôi đơn phương người còn người thì không.

Đơn phương là trong tâm trí tôi có hình bóng người. Ăn cũng nghĩ về người, ngủ cũng nghĩ về người, đến nỗi đi wc hình bóng người cũng ám tôi. Nhiều lúc nhớ người nhưng chẳng dám nói.

Đến cuối cấp 2 tôi mở miệng ra tỏ tình với người, người ngạc nhiên lắm nhưng lại tặng cho tôi câu ' xin lỗi nhưng tao không yêu mày' chỉ là một lần thôi người giả vờ nói dối cho tôi vui mà người cũng không làm được sao hả người. 

Vì người tôi khóc rất nhiều. Có thể nói tôi với đêm là tri kỉ còn nước mắt của tôi rơi vì người là thứ gắn kết cái tri kỉ ấy, người có hiểu được lòng tôi không ??? .Nhiều lúc muốn quên người lắm nhưng không tài nào làm được, máy tôi hễ cứ bật lên là hình người, kho ảnh của tôi cũng chỉ chứa ảnh người, người như idol của tôi vậy.

Tưởng như đã quên được người, nhưng ông  trời thật trớ trêu. Lên cấp 3 vô tình gặp lại người, ôi muốn độn thổ luôn. Những kí ức ùa về, giữa tôi và người, cái ngày tôi nói lên tình cảm của mình với người. Người nhìn tôi, người cười. Cái cách cười của người làm tôi đau tim quá, người có biết mỗi lần người cười, làm mấy hành động cute là tim tôi bị lệch nhịp không, người làm tôi mất máu nhiều quá đấy. Người ạ 

Tôi bị nhạy cảm với tên người đấy, hứa với lòng mình rằng không quan tâm đến người nữa, nhưng cứ thấy người đau, ốm tôi là người lo hơn cả, tôi khổ quá mà. Đã hứa là không quan tâm đến người nữa nhưng, mỗi lần người lên nhận giải của trường, môi tôi bất giác cười, lòng tự nhiên thấy ấm áp.

Người biết không ? người là động lực để tôi đi học đấy, dù không ngồi gần nhau nhưng nhìn thấy người là đủ, mỗi tiết học tôi tranh thủ nhìn lén người, khoảng 3-5 phút một lần. Người là tổ trưởng, nên mỗi lần cậu kiểm tra bài về nhà, tôi đều cố gắng làm đầy đủ, không phải vì người là tổ trưởng mà vì tôi sợ người, lời người nói như mệnh lệnh của vua chúa cần phải thực hiện. Lúc nghe tin người nâng điểm cho tôi, vớt vát tôi lên hạng giỏi trong tổ để khỏi tụt hạnh kiểm , người biết không tôi mừng lắm, tự ảo tưởng mình còn hy vọng. Nhưng đâu phải, chẳng qua là thấy tôi tội nên vớt lên thôi. Tôi giống cần sự thương hại của người lắm à. 

Tôi không hiểu sao người né tôi, gặp tôi là người tránh đi, tôi buồn lắm người ạ ! Người có hiểu được lòng tôi. Người xem tôi như khí cacbonic hại cho sức khỏe sao??? Nhưng có oxi mới có thể đi đôi với cacbon người ạ. Không có lửa làm sao có khói. Giá như người đừng xuất hiện trước mặt tôi, đừng làm tôi rung động thì chắc bây giờ chúng ta thành người dưng rồi cũng nên, người nhỉ.

Người là ai giữa cuộc đời này ?
Người từ đâu bước đến nơi đây ?
Làm tôi say, làm tôi ngất ngây...

Có thể người lạnh nhạt với tôi, nhưng tôi xin người, xin người cho tôi được quan tâm, được chăm sóc, hỏi han, quan tâm người thôi. Được không ??

Người biết không. Hạnh phúc lớn nhất của tôi là được người đối xử bình thường ,thay vì ngươi xa lánh tôi, coi tôi như kẻ lập dị. Thì xin người làm ơn nói chuyện với tôi như những người khác, gặp nhau là chào hỏi như những người bạn. Chỉ những điều đó thôi cũng đã làm tôi phát điên đến mất ngủ rồi 😊😊

Nhiều lúc người thất tình, nhìn người buồn mà tôi cũng buồn theo. Chạy lại an ủi thì người nói cần yên tĩnh, người đau tôi biết chứ. Người đau - tôi đau vì người. Ước gì tôi có thể gánh giúp người cái nỗi đau ấy thì vui biết nhường nào, người nhỉ.

Nhiều lúc cảm thấy bản thân thật đần độn khi đơn phương người nhưng tôi tuyệt đối không hối tiếc về điều đó. Đơn phương người là một thú vui của cuộc sống tôi. Nhưng nặng lắm người ạ, cục đá đau thương, buồn tủi tôi mang trên vai sao mà nó nặng thế. Nặng đến gãy vai nhưng vẫn lặng lẽ chịu đựng đi sau hình bóng của người, những nỗi đau của người tôi nguyện có thể gánh hết.

Cảm ơn người đã là người tôi đơn phương để tôi biết cái cảm giác ấy như thế nào
Đau : có
Thương : có
Những giọt nước mắt về người : có
Thốn : có
Hạnh phúc cũng có nốt.

                                                       Tuổi thanh xuân của tôi có cậu
                                                                                                     vì cậu mà trở nên tươi đẹp

# đọc thôi đừng khóc
           

          vote nhóe tại có một phần không vote cũng phí

                

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC