18. Bức màn bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bên cạnh chăm sóc cho Hằng vài hôm cho đến khi cô xuất viện trở về nhà Tuấn mới yên tâm giao lại cho chị Diễm những lúc bản thân vắng mặt thay thế chăm sóc cho cô và con gái. Anh chẳng muốn rời mắt khỏi mẹ con cô nhưng chuyện với Yên Lam không thể kéo dài,nói rõ càng sớm càng tốt,kéo dài chỉ khiến tổn thương thêm sâu. Khi anh trở về nhà,mọi thứ vẫn như thế Tố Hoa chưa nói gì với Hà Trung hay bất kì ai. Nhưng hôm nay Yên Lam không như mọi hôm,luôn đợi anh ở cửa. Khi anh bước vào nhà người chào đón chính là người giúp việc đang chăm chị dọn dẹp phòng khách.
- Cậu chủ mới về ạ.- nữ giúp việc đặt khăn lau xuống đứng thẳng người chỉnh lại trang phục.
- Uhm! Mợ có ở nhà không?
- Dạ có. Sáng nay mợ nói có chút mệt không đưa cậu Vĩ Lâm đến trường,hiện tại đang nghỉ ngơi trên phòng,.
- Cô ấy đỗ bệnh sao?
- Dạ thưa tôi cũng không biết. Chỉ thấy tâm trạng mợ không tốt thôi. Sáng nào trước khi cậu Vĩ Lâm đi học mợ vẫn rất vui vẻ,khi về nhà xong lại không vui. Mấy hôm nay ngày nào cậu đi mợ cũng như vậy.
- Uhm!
"Cô ấy chắc đã biết điều gì đó? Những ngày qua đều không gọi đến,cô ấy chưa từng như vậy. Biết cũng tốt,mọi thứ sẽ dễ dàng nói ra hơn." Tuấn hít thật sâu rồi bước lên lầu,chỉ cần qua cửa ải này thì mọi thứ đều sẽ qua, những đau khổ sẽ không xảy ra nữa.

Phía bên trong phòng ngủ,Yên Lam đang ngồi trên bàn trang điểm nhìn mình trong gương,trên tay là thỏi son đỏ. Gương mặt của cô ta tiều tụy vì mất ngủ mấy đêm liền mỗi ngày trôi qua đều trang điểm kĩ càng để giấu đi. Ngay khi Yên Lam chuẩn bị dùng son điểm tô lên đôi môi nhợt nhạt của mình thì cánh cửa phòng cũng mở ra,từ trong gương cô ta thấy anh đang bước vào. Nhìn thấy Tuấn trở về,Yên Lam vẫn như cũ ngồi yên ở đấy chỉ đặt thỏi son lại trên bàn.
- Cuối cùng anh cũng chịu trở về. Cô ta biết cách giữ anh bên cạnh đến thế sao? Em cứ tưởng mọi thứ đã kết thúc từ nửa tháng trước khi cô ta quyết định đi Mỹ rồi.
Sau tất cả mọi thứ thực sự đã quá sức chịu đựng của một người phụ nữ,Yên Lam không thể thêm nhẫn nại cố xem như không biết gì.
- Em đã quá dại khờ đợi chờ giây phút anh biết mình sai,dại khờ khi nhẫn nại tưởng khi cô ta rời đi anh sẽ quay về. Em đã cố gắng thật nhiều để hiểu anh muốn sao trong tình yêu nhưng một cơ hội anh cũng không dành cho em. Có bao giờ anh nhìn thẳng vào mắt em một lần chưa?  Đã có lúc nào em tồn tại trong anh?
Tuấn nhắm mắt hít thật sâu,anh vẫn không nhìn thẳng vào mắt Yên Lam một lần nào. Những cố gắng của cô ta anh cảm nhận được chứ,mọi lỗi lầm đều thuộc về anh nhưng tình yêu là thứ duy nhất lý trí không thể kiểm soát.
- Dù anh có lạnh lùng thế nào em vẫn luôn tự trấn an mình chỉ là vừa trở về sau mười lăm xa cách nên chúng ta mới xa lạ như thế,em vẫn nghĩ em chưa mất anh bởi "mười năm anh đau khổ tìm em" đã cho em hi vọng,cho em sức mạnh,cho em niềm tin hoang đường.
Khóe mắt Yên Lam đã ửng hồng, nước mắt đã đong đầy nhưng tuyệt nhiên không rơi. Cô ta vặn thỏi son lại,đặt xuống bàn rồi quay người lại trực tiếp nhìn về phía Tuấn.
- Em đã tin mình chưa mất anh cho đến khi chính mắt trông thấy anh ôm lấy cô ta trao ánh mắt,cử chỉ ngọt ngào. Anh có biết nhà của chị Vy đối diện với nhà của cô ta không? Ngày hôm đó em cùng với người khác chứng kiến chồng mình bên người phụ nữ khác,cảm xúc sẽ thế nào đây?
- Nhà của chị Vy đối diện với nhà của Hằng?
- Uhm! Chỉ sau khi anh rời khỏi nhà,em đã biết anh ở bên cô ta nhưng em lại quá nhu nhược không trực tiếp giành anh trở về. Em đã nói với Thanh Hằng em không tin năm năm của hai người lại chiến thắng cả thời thanh xuân của chúng ta để cô ta rút lui nhưng anh có biết bên trong em chính là nỗi sợ hãi tột cùng,em sợ khi em đến mang anh trở về anh lại khướt từ nói rằng cô ta mới là người anh yêu.
- Anh xin lỗi! Anh biết anh nợ em rất nhiều và cả con trai nữa. Nhưng Yên Lam à...anh không thể...không thể để Hằng trở thành em thứ hai.
Trái tim Yên Lam như ngừng đập bởi vì quá đau,cô không thể tin vào điều mình vừa mới nghe bởi nó quá tàn nhẫn.
- Cô ta được hạnh phúc còn em không đáng được như vậy sao? Mười lăm năm xa cách anh có từng nghĩ em sống cực khổ thế nào không? Vì yêu anh,em buộc phải rời xa đến khi có thể ở bên cạnh thì anh nói không còn yêu em nữa. Còn nhớ ngày anh rời khỏi Đà Lạt tìm cô ta cũng chính là ngày em trở về nơi đó. Đó là ông trời muốn nói duyên phận của chúng ta đã hết sao? Em không thể chấp nhận điều đó bởi vì Vĩ Lâm,vì anh là người em yêu nhất.
- Nếu chúng ta ở cạnh nhau,kiên trì thêm vài năm thì trái tim anh không thể thay đổi nữa rồi.
- Không thể thay đổi? Có lẽ như vậy. Có người đã nói: Bên nhau lâu ngày không nhất định nảy sinh tình cảm nhưng nhất định sẽ nhìn thấy được một tấm chân tình. Vĩ Lâm cần một người bố,em vì con mà cố gắng giữ anh đánh đổi bao nhiêu cũng được. Anh chỉ nhìn thấy được những đau khổ Hằng gánh chịu còn em mãi mãi không. Em sẽ không chấp nhận ly hôn.
Lời nói chắc như đinh đóng cột,Yên Lam đứng lên nhìn thẳng vào mắt của Tuấn. Cho đến phút cuối cùng cô ta nhất định sẽ không buông tay.
- Anh có thể không yêu em,em không quan tâm nữa. Em thật sự quá mệt mỏi rồi!
- Ở bên cạnh nhau chỉ khiến cả hai thêm tổn thương. Yên Lam mà anh biết đâu cố chấp như lúc này.
- Nếu anh từng trải qua tất cả những gì em từng trải anh sẽ hiểu vì sao em kiên quyết không ly hôn,vì sao em chịu đựng như vậy. Em nhắc lại,em sẽ không ly hôn!
- Em hãy bình tâm suy nghĩ thật kĩ vì anh mà em tự ép mình như thế có thật sự xứng đáng không. Hằng vừa mới sinh con,cô ấy cần có người ở bên chăm sóc. Anh sẽ dọn qua đấy. Còn con trai anh sẽ nói chuyện với thằng bé sau.
Nói dứt câu Tuấn liền xoay người đi,nhìn thấy sự phẫn uất của Yên Lam anh hoàn toàn nhận tất cả lỗi lầm về mình. Mười lăm năm trước chính anh không đủ dũng khí,đủ mạnh mẽ đã phụ cô,mười lăm năm sau lại vì trái tim đã đổi hướng mà phụ tấm chân tình ấy một lần nữa. Anh đã quyết định sau ly hôn sẽ dùng hết tất cả tài sản của mình để lại cho mẹ con Yên Lam hi vọng điều gì đó bù đắp còn bản thân cùng gia đình nhỏ của mình sống một cuộc sống bình thường là đủ.

Người giúp việc ở dưới lầu vẫn đang dọn dẹp thì thấy Tuấn từ trên đã vội vã đi xuống trên tay cầm chìa khóa chuẩn bị rời khỏi thì dừng tay lại. Mấy ngày nay cậu chủ không ở nhà vừa về rồi lại đi,người giúp việc cũng thay Yên Lam mà xót xa.
- Cậu chủ,cậu lại đi nữa sao?
Từ ở trên lầu giọng của Yên Lam hét lớn,cô ta vội đi xuống giữ chân anh.
- Hà Anh Tuấn! Anh không được rời khỏi. Em không thể tiếp tục mắt nhắm mắt mở để anh cùng cô ta ở bên ngoài. Nếu Vĩ Lâm biết bố mình ở ngoài sống với người khác thằng bé sẽ nghĩ thế nào chứ? Anh tổn thương em là đủ rồi,đừng thêm thằng bé!!!!
Chân Tuấn khựng lại,đối với Vĩ Lâm anh có trách nhiệm của một người bố,anh không thể làm tổn thương gây ra cho con trai bất kì ám ảnh tâm lý nào.

Không khí trở nên căng thẳng,người giúp việc hiểu chuyện rời khỏi để lại không gian cho hai người nhưng lúc này từ bên ngoài phòng khách Yên Lam và Tố Hoa nghe lớn tiếng liền đi đến,hai người đều nghe rõ từng lời một của Yên Lam.
- Để Tuấn rời khỏi đi,đối với Vĩ Lâm em ấy hoàn toàn không có trách nhiệm gì phải hoàn thành cả. Em thừa biết mà Yên Lam. Chuyện năm đó chị đều biết.
Câu nói của Vy khiến cho không khí càng trở nên căng thẳng,cả bà Hà đnag đứng bên cạnh và Tuấn đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô ta. Còn Yên Lam đã không đứng vững nữa mà trực tiếp khuỵu xuống sàn,nước mắt cuối cùng cũng rơi. Bí mật này cô luôn tự gạt chính mình đó không phải là sự thật,đó chỉ là một giấc mộng trong suốt mười lăm năm nhưng cái kí ức kinh hoàng ngày hôm đó cả đời này cô ta tuyệt nhiên không thể xóa ra khỏi tâm trí.
- Yên Lam chị nói như vậy là sao chứ? Chuyện năm đó là chuyện gì?
- Không được nói!- giọng nói trầm lạnh lùng vang lên,khí thế khiến tất cả đều giật mình.
Đó là ông Hà,ông với bộ vest xám nét mặt giận dữ bước vào. Hà Trung bước đến đỡ Yên Lam lên,đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Tuấn.
- Con vì một người phụ nữ mà vứt bỏ đi gia đình này,bố mẹ,vợ và con trai mình,con cảm thấy đáng sao? Con có xứng làm bố người khác không?! Bố biết con bây giờ vì cô ta có thể từ bỏ hết mọi thứ,cả bản thỏa thuận ly hôn cũng đã soạn sẵn điều khoản sau ly hôn để lại toàn bộ tài sản cho mẹ con Yên Lam. Con cảm thấy mình cao thượng lắm phải không? Con là một người ích kỉ,chỉ biết sống vì bản thân mình.
Trước lời chỉ trích của bố mình,Tuấn một câu cũng không bào chữa cho bản thân mà chỉ đứng yên ở đấy. Bà Hà ở bên cạnh hiểu rõ những gì con trai mình gánh chịu liền đứng ra phẩn uất thay.
- Anh hoàn toàn không hiểu con trai chúng ta. Thằng bé đã gánh chịu rất nhiều thứ anh có biết không? Tại sao anh lại không thể ủng hộ khi thằng bé lựa chọn đi theo hạnh phúc của mình chứ. Lúc trước bằng mọi gia anh bắt Tuấn phải chia tay với Yên Lam khiến con trai sống trong dày vò,cô độc,đau khổ suốt mấy năm đến khi con tìm được hạnh phúc một lần nữa anh lại không chúc phúc lại một lần nữa chia rẻ.
- Anh làm tất cả chính là vì cái gia đình này,vì hạnh phúc của con. Anh cũng mệt mỏi lắm rồi Tố Hoa à.
- Tất cả chúng ta đều mệt mỏi,tại sao không buông tay đừng quá cố chấp vào những điều khiến người bên cạnh tổn thương.
Hà Trung gạt tay của Tố Hoa ra,ông bước đến mặt đối diện với Tuấn.
- Con đã từng sống vì cái gia đình này ngày nào chưa? Năm đó người yêu việc chơi đàn không chỉ có mình con mà còn có anh trai con. Con nói bố không quan tâm,không yêu thương con. Đúng! Bố không yêu thương con nên không ép buộc con làm bất kì điều gì,chỉ cần là điều con muốn bố đều mắt nhắm mắt mở cho qua để con tùy ý. Còn anh trai con,bố luôn ép nó phải học cái này,cái kia để nối nghiệp cái gia đình này. Anh Đức nó thật ra sống thay cho con mới đúng. Nó chưa từng thích việc kinh danh,thiên phú không có nhưng bố luôn cố chấp ép nó. Cái ngày mà nó xảy ra tai nạn giao thông mất đi không phải do sự cố mà là do nó đã cố tình tự sát. Bao năm qua một mình bố giữ bí mật này quá mệt mỏi rồi. Mệt mỏi như thế nhưng bố không bao giờ chọn cách yếu đuối hèn nhát như con.
Trong nhà họ Hà mỗi người đều có một bí mật của riêng mình vì che giấu những bí mật đó mà mỗi ngày họ đều tự dày vò mình,sống trong mệt mỏi nhưng miệng vẫn luôn gượng cười. Người ngỡ như cố chấp,ích kỉ nhất là ông Hà cuối cùng lại là người chịu nhiều tổn thương nhất.
- Anh đang nói gì vậy? Tại sao Anh Đức lại tự sát chứ? Con chết là do sự cố chẳng phải cảnh sát đã nói như vậy sao?
Ông Hà cười chua chát,tay tháo mắt kính xuống,cố giữ nước mắt không rơi nhưng đã có một dòng nước lăn dài từ khóe mi. Đây chính là lần đầu tiên ông khóc trước mặt của Tuấn,từ nhỏ đến lớn trong mắt anh bố luôn là người lạnh lùng,mạnh mẽ chẳng điều gì có thể đánh gục.
- Là tự sát,chính là anh đã ép nó đi đến bước đường đó. Cả cuộc đời của thằng bé chẳng một phút sống cho mình. Dù biết Anh Đức không có thiên phú kinh doanh,đam mê của nó là việc trở thành một nghệ sĩ chơi đàn nhưng anh đã ép nó. Áp lực công việc có lẽ đã khiến nó quá mệt mỏi,sau khi Anh Đức qua đời anh đã nhận được đoạn ghi ấm thằng bé gửi. Anh không muốn để em nghe,anh không muốn em đau lòng.
- Đoạn ghi âm của con trai ở đâu? Anh mau đưa cho em. Người mẹ như em sao lại không chăm sóc tốt để thằng bé tự sát chứ? Có phải em đã không đủ yêu thương nên thằng bé cảm thấy em không xem nó là con ruột của mình không?
- Không...không phải do em...là do anh...anh đã ép buộc con...mỗi lỗi lầm là do con.
- Mau lấy đoạn ghi âm đó cho em...em muốn biết tại sao thằng bé lại tự kết liễu cuộc đời mình khi còn quá trẻ như vậy...- Tố Hoa khóc nức nở,cả người như không còn sức lực mà khuỵu chân xuống đất.
- Nếu anh không để em nghe...cả cuộc đời này em không thể yên lòng...con trai của chúng ta...thằng bé đã đau khổ thế nào chứ?
Ôm lấy vợ mình Hà Trung đã không kiềm được nước mắt nữa,bao nhiêu năm qua ông đã ôm tất cả một mình,bây giờ đã quá mệt mỏi. Hà Trung lấy điện thoại của mình trong túi tìm đoạn ghi âm mà bản thân luôn giấu thật kĩ mỗi năm vào ngày giỗ của con trai lại lấy ra nghe rồi tự trách bản thân.
" Gửi bố mẹ người mà con yêu nhất. Cảm ơn bố mẹ đã cho con những năm tháng tuổi thơ êm ấm nhất,cảm ơn mẹ dù đã không sinh ra con nhưng luôn dành cho con tình yêu lớn nhất. Con biết hai người đều vì con sinh ra đã bị chính người mẹ ruột bỏ rơi nên luôn bù đắp,yêu thương con nhiều hơn. Cũng vì tình yêu đó đã mang đến cho con những hạnh phúc vô bờ nhưng cũng song hành cùng những mệt mỏi,ràng buộc. Đôi khi con ước mình được như em trai,tuy bố luôn tỏ ra không quan tâm mặc em ấy muốn làm điều gì nhưng bố luôn âm thầm ủng hộ tất cả em ấy làm,còn mẹ mẹ vẫn luôn yêu thương con không khác gì em trai nhưng con vẫn rất ghen tị với em ấy vì mẹ là mẹ ruột của em ấy còn người sinh ra con lại bỏ rơi con lúc con vừa chào đời,bỏ rơi bố lúc bố khó khăn nhất. Vì những điều đó mà những năm tháng lớn lên trong con luôn có điều gì đó ghen tị với em trai,chẳng thể hòa nhập được với nhau. Cuộc đời này những điều tốt nhất luôn dành cho Tuấn đôi khi con nghĩ con sinh ra để làm gì,cả người con gái con yêu,con nghĩ cô ấy cũng yêu con cũng lại yêu Tuấn...."
Đến đây mọi ánh mắt đều hướng về phía Vy. Tuấn chính là người bất ngờ nhất. Mọi thứ sao lại trở nên như thế này?
"...Bố yêu thương Tuấn hơn,mẹ người con yêu mến nhất lại là mẹ của Tuấn,người con gái con yêu cũng yêu Tuấn,giấc mơ được trở thành một nghệ sĩ chơi đàn cũng chỉ có Tuấn được thực hiện. Con cảm thấy tất cả mọi thứ mà đáng ra con nên có thì đều dành hết cho em trai,con luôn cảm thấy em ấy nợ con. Vì điều đó mà con đã làm điều có lỗi với Tuấn. Chính vì điều đó mà bố đã luôn trách cứ,càng thêm nghiêm khắc,lạnh lùng với con. Những lời bố nói,cảm giác tội lỗi đã khiến con sống không bằng chết. Tại sao bố lại thay con giấu bí mật đó rồi lại dày vò con? Thà bố cứ nói ra với mẹ với Tuấn còn hơn để con phải sống với tâm thế tội lỗi mình gây ra cả đời không thể rửa sạch nếu Tuấn không sống hạnh phúc. Con không thể sống như vậy,con thật sự quá mệt mỏi. Vĩnh biệt bố mẹ! Xin lỗi vì con đã lựa chọn kết thúc cuộc đời mình một cách hèn nhát như thế này. Nhưng giây phút con lựa chọn chết đi cũng là giây phút con cảm thấy nhẹ nhàng nhất. Kiếp sau hi vọng con được mẹ sinh ra,được mẹ yêu thương nhiều như vậy. Cảm ơn mẹ rất nhiều! Con yêu mẹ!"

Đoạn ghi âm kết thúc,Tố Hoa dùng tay đánh mạnh vào lồng ngực Hà Trung kích động oán trách:
- Anh đã nói gì với con trai chứ? Nó đã gây ra tội lỗi gì mà anh phải dày vò thằng bé đến mức tự sát như vậy?
Ông Hà nhìn Tuấn đang thẩn thờ sau khi nghe những lời từ đoạn ghi âm. Bao nhiêu năm nay ông đã âm thầm chịu đựng một mình chính là không muốn nhìn thấy giây phút này,tất cả đều tổn thương.
Yên Lam hiện tại đã tuyệt vọng,chẳng hi vọng cứu vãn nữa. Khoảng khắc đoạn ghi âm bật lên cô biết cuối cùng bản thân phải đối diện vấn đề này,không thể trốn tránh những kí ức năm đó nữa.
- Anh Đức năm đó đã cưỡng bức con sau khi uống say.
Tuấn lập tức xoay lại,anh mở to mắt,hai tay ghì chặt lấy cánh tay của Yên Lam đến phát đau nhưng cô ta không hề phản ứng.
- Em nói cái gì?
- Năm đó anh trai của anh đã cưỡng bức em. Sau khi bố biết được chuyện đó nên đã bắt anh rời xa anh vì không muốn anh tổn thương,không muốn tình cảm anh em hai người sứt mẻ. Chính em là người đã xin bố giấu đi chuyện này. Vĩ Lâm không phải là con trai của anh, thằng bé chính là con của anh Đức. Bây giờ anh đã nhẹ lòng có thể ly hôn mà không áy náy rồi đúng không?
- Đó không phải là sự thật...em nói cho anh biết đi...
Yên Lam chua chát gạt đi nước mắt,đôi mắt ngập tràn thất vọng nhìn Tuấn rồi cười lạnh.
- Bị chính anh trai người mình yêu cưỡng bức sau đó phải rời khỏi người mình yêu nhất,hai mươi tuổi một thân một mình nơi đất khách sinh con. Em đã sống những tháng ngày tồi tệ nhất của cuộc đời khi không có gì trong tay,có những hôm còn không có gì ăn để có sữa cho Vĩ Lâm uống. Thằng bé từ lúc hai tháng tuổi đã phải uống sữa lon mà sống. Em đã phải làm biết bao công việc,từ bỏ đam mê,ngày tháng mộng mơ khi còn rất trẻ. Vừa đi làm vừa chăm con đến khi Vĩ Lâm lớn lại phải quan tâm đến bạn bè xung quan nó là ai,xấu hay tốt,việc học hành của nó ở trường có tốt không,tiền học tháng này bao nhiêu. Hàng nghìn thứ khiến em mệt mỏi nhưng em chưa từng nghĩ đến cái chết một cách yếu đuối như anh. Chỉ vì không được sống bên người mình yêu thương thì anh liền tìm đến cái chết sao? Anh như lời bố nói quá ích kỉ,quá hèn nhát rồi.
- Tại sao mọi thứ lại trở nên thế này? Anh hai ngưỡng mộ mọi thứ của anh,người chị Vy yêu từ đầu đến cuối là anh,con trai của chúng ta hóa ra lại là của anh hai còn bố,bao năm qua lại âm thầm ủng hộ mọi thứ anh làm. Mọi người rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật nữa đây?
Tuấn đã không giữ được bình tĩnh,mỗi bí bật của một người đều gây cho anh tổn thương. Anh nhìn từng người một bố,mẹ,Yên Lam,Vy.
- Chị yêu em,chuyện từ bao giờ? Chẳng phải chị và anh hai mới là một đôi sao?
Nước mắt Vy lăn dài trên má khi nhìn thấy đau khổ từ đôi mắt Tuấn. Cô ta giá như giây phút đâu đừng bằng mọi cách giữ anh cho riêng mình mà vén màn bí mật này. Nếu cô không mang tin tức Yên Lam có con với Anh Đức nói cho ông Hà biết thì có lẽ người đàn ông mình yêu sẽ không tổn thương đến như thế này.
- Còn bố,có phải từ ban đầu bố đã biết Vĩ Lâm vốn không phải con trai của con?
Ông Hà không nói gì cúi đầu ngầm thừa nhận. Lúc đầu khi nghe tin Yên Lam có con ông đã biết đứa trẻ đấy vốn là con trai của ai. Đứng ở vị trí vừa là một người bố,một người ông Hà Trung vừa phải bảo vệ cho con trai và cả cháu trai. Nếu nói bí mật năm đó ra thì khiến cả gia đình tổn thương nhưng nếu giấu đi bí mật đó thì mọi thứ sẽ tốt hơn,Yên Lam cũng không bị thiệt thòi.
- Bố làm như thế là vì bảo vệ danh dự anh trai hay vì sợ con tổn thương?
- Bố vì hai đứa! Bố có lỗi với Anh Đức và cũng có lỗi với con nhưng bố đã cố gắng hết sức để bảo vệ từng đứa một. Vậy một trong hai đứa có đứa nào nghĩ cho nỗi lòng của bố không? Có người bố nào không mong con mình hạnh phúc chứ?
Nói đến đây ông Hà trở nên kích động,tim đập nhanh hơn,bắt đầu cảm thấy khó thở đột nhiên tay chân chẳng còn sức lực rồi ngã ra sàn. Bà Hà trông thấy liền hốt hoảng lây người chồng mình.
- Anh...anh...anh làm sao vậy?
- Bố...bố...bố có làm sao không?

#22/2-24/02/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net