TRỌN ĐỜI TRỌN KIẾP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Hầm mỏ Tứ Xuyên (2)

Xảo quyệt, giả dối, tàn khốc, vô tình.

Nam Bắc bỗng nhiên nhớ lại những lời đánh giá của Ba Đông Cáp về hắn.

Nhưng cô tưởng tượng không ra, Trình Mục Dương trước mắt, có thể tàn khốc vô tình đến mức nào, giả dối ngược lại thì có một chút.

Lạch cạch một tiếng, Trình Mục Dương thả quân cờ xuống.

“Em nghe nói, anh đối với vụ làm ăn này, rất có ưu thế.” Nam Bắc cầm lấy quân trắng.

Hắn nói: “Cũng được.”

“Người Trung Quốc rất coi trọng thể diện, kiếm bao nhiêu tiền cũng không quan trọng,” cô nói khẽ, “Cẩn thận khiến cho nhiều người tức giận.”

Cô nói xong mới bắt đầu xem bàn cờ. Bởi vì lâu rồi không đụng đến cờ vây nên cô chỉ nhớ một chút, mỗi bước đi đều phải dừng lại suy nghĩ.

Ngay khi Nam Bắc đang mê mẩn nhìn bàn cờ, Trình Mục Dương bỗng nắm tay cô khiến cho quân cờ cô đang cầm rơi xuống.

Tay hắn rất ấm, bởi vì phòng này nhiệt độ rất thấp, mà cô chỉ mặc chiếc áo sườn xám nhỏ sát người nên tay chân sớm đã lạnh lẽo. Da thịt đột nhiên tiếp xúc như vậy hắn mới phát hiện cô rất lạnh, hắn liền nắm chặt tay cô một chút: “Muốn trở về thay một cái áo dài tay hay không?”

Nam Bắc theo ánh sáng liếc mắt nhìn đến người con lớn nhất của Thẩm gia, cha của Thẩm Gia Minh, từ phía sau bức rèm đứng dậy đi ra.

“Phạm Tây Bình cùng Thi Tương Hạ, thành danh cả đời chỉ nhờ ván cờ này.” Cô lặng lẽ rút tay về, nhìn Trình Mục Dương nói: “Kỳ thật lúc ấy bọn họ đánh đến mười ba bước, nhưng lưu truyền đến bây giờ chỉ có “ván cờ mười bước,” chẳng qua là một phần của ván cờ mà thôi.”

Bên cạnh có bóng dáng một người cao lớn đang đứng.

Cô ngửa đầu nhìn, ngoan ngoãn nở nụ cười: “Có phải hay không, bác Thẩm?”

Cha của Thẩm Gia Minh cười cười: “Ván cờ mười bước”, tuy rằng thắng 5 điểm, nhưng Tây Bình lại chấp quân trắng đi trước sáu bước, đây là không hợp quy củ. Cho nên mới có mười ba nước cờ, nhưng ngoại trừ hai người đó ra, chỉ sợ không ai biết ba bước kia là thắng hay thua.”

Cô thuận miệng nói: “Hai danh thủ lớn này đều là đồng hương, có lẽ quan hệ rất tốt, không muốn tranh thắng thua.”

Trình Mục Dương khoát tay lên đầu gối, nhận chén trà từ cô gái nhỏ kia đưa tới, nghe Nam Bắc cùng trưởng bối nói chuyện về ván cờ nhà Thanh này, ánh mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi gương mặt cô.

Buổi diễn gần kết thúc thì có khách mới đến.

Là người đàn ông trung niên trên bến tàu nhìn Trình Mục Dương trừng trị nội gian ngày hôm đó. Phía sau ông ta ngoại trừ hai tùy tùng, vẫn là hai người phụ nữ, còn đang ôm một đứa bé trai.

Khi mọi người nói chuyện, cô chỉ lễ phép gật đầu rồi tiếp tục xem bàn cờ của mình.

Nhìn cũng có thể đoán ra, người đàn ông trung niên hai bên tóc mai bạc trắng này là người của Chu gia, Chu Sinh. Đáng tiếc trong việc buôn bán tranh đấu gay gắt này, cô không có quan hệ gì, đương nhiên cũng không cần phải trò chuyện.

Bốn dòng họ, vốn là sinh sống ở vùng đất khác nhau.

Bởi vì quy mô cùng sức ảnh hưởng mà cả bốn đều nổi danh, ngoại trừ Nam gia cùng Thẩm gia vì giao tình nhiều năm trước mà có tình hữu nghị, các dòng họ còn lại thực ra là không liên quan gì với nhau.

Cô không ăn cơm chiều mà chỉ uống một ly sữa nóng, ngồi đến giờ đã thấy đói bụng.

Nam Bắc tùy tiện tìm một cái cớ để rời khỏi phòng, nhưng cuối cùng, người đàn ông trung niên Chu Sinh kia rốt cuộc cũng cười và nói với cô câu đầu tiên: “Nghe nói Nam Hoài gần đây đã bán một lô gỗ tử đàn Đông Nam Á, đều là gỗ quý lâu năm. Tôi nghe tin tức này hơi chậm, không biết lần sau có còn cơ hội hay không?”

Nam Bắc bất ngờ.

Khách hàng mua gỗ tử đàn lần này thân phận rất kiêng kị, chỉ mua để bỏ thêm vào bộ sưu tập cá nhân. Vụ làm ăn này, Nam Hoài còn tặng thêm cho người đó một bậc thầy điêu khắc gỗ, nghe nói là vì muốn đem vật liệu này dựa theo Cố Cung (Tử Cấm Thành) điêu khắc ra hoàng thành cỡ nhỏ.

“Tin tức của bác Chu thật nhanh,” Nam Bắc vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ một chút mới nói, “Lô gỗ này cất chứa đã lâu. Bác cũng biết là những lô này chỉ cần có người chịu mua sẽ lập tức bán. Nhưng mà gần đây quả thực cũng có một khách hàng muốn bán một lô hoàng hoa lê Hải Nam.”

Người đàn ông trung niên vuốt cằm cười: “Hoàng hoa lê Hải Nam? Tôi cầu còn không được.”

“Đúng vậy,” cô mỉm cười, “Hoàng hoa lê Hải Nam qua tay Nam gia, cho dù độ dày của gỗ hay hình dạng có đốm lấm chấm, đều thuộc loại trân phẩm cao cấp, đáng giá để cất giữ. Nhưng mà khách hàng lần này muốn đổi chính là được chính phủ cho phép gia nhập vào thị trường ôtô ở Iran.”

Người đàn ông trung niên vỗ tay cười: “Thật là ý tưởng táo bạo, đây không phải là muốn đến Triều Tiên bán vật phẩm xa xỉ sao?” Ông vừa cười, vừa quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên phía sau, “Uyển Nương, như thế nào? Có cơ hội hay không?”

Người phụ nữ khẽ nhếch khóe miệng , ôn nhu nói: “Thị trường Trung Đông có một chút khó khăn, nhưng có thể hùn vốn thử. Tôi nhớ rõ, tập đoàn ôtô lớn nhất ở Iran chính là Iran Khodro, bất kể là kỹ thuật hay lượng tiêu thụ đều rất thấp. Nếu lựa chọn hùn vốn với chính phủ để phát triển tập đoàn ôtô này, hẳn là có cơ hội từ từ gia nhập.”

Người đàn ông trung niên nghe đến đó liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay của người phụ nữ, quay đầu nhìn Nam Bắc cười: “Không biết Nam Hoài có hứng thú hay không, cùng tôi tiến hành cuộc làm ăn này? Nhưng mà thị trường Trung Đông lớn như vậy, nếu hùn vốn thành công, tôi cũng muốn nhập cổ phần.”

“Được,” Nam Bắc cong ánh mắt lên, “Cháu sẽ nhớ rõ chuyện này.”

Cô đưa tay xoa bụng của mình, vô tội nói: “Tôi thật sự rất đói bụng, các vị, ông Thẩm, còn có ông chủ Trình, tạm biệt.”

Từ đầu tới cuối, Trình Mục Dương đều hứng thú nghe cuộc nói chuyện này, trong ánh mắt có ý cười nhưng không lộ ra trên mặt. Đến lúc này, hắn mới nhẹ nhàng dùng hai ngón tay chạm vào môi mình, yên lặng tạm biệt cô.

Thật sự là…

Nam Bắc ra khỏi căn phòng, nhớ tới động tác vừa rồi của Trình Mục Dương có chút buồn cười.

Tầng này toilet đều nằm trong phòng, cô đã đi ra rồi cũng không thể vào lại. Cho nên đi dọc cầu thang xuống lầu, mở cửa phòng lầu hai để tìm toilet.

Đẩy cửa đi vào, có ba gian phòng nhỏ, cửa đều mở, không có ai.

Cô để tay sau lưng muốn đóng cửa lại, nhưng bất ngờ lại có lực ngăn cản.

Giây tiếp theo, có người ôm lấy thắt lưng cô, trái tim cô đập mạnh, muốn quay lại đánh trả, lỗ tai lại bị cắn nhẹ nhàng: “Bắc Bắc.”

Là Trình Mục Dương.

Âm thanh như vậy, còn bất ngờ thân mật làm cánh tay cô lập tức mềm nhũn.

Chậm rãi, Nam Bắc thu hồi động tác đánh trả.

Trình Mục Dương yên lặng giữ chặt cổ tay cô, đem cô nửa ôm nửa đẩy mạnh vào căn phòng thứ nhất, khóa cửa lại. Không đợi Nam Bắc mở miệng, hắn đã đặt cô trên tấm cửa gỗ, trực tiếp ngăn chặn môi.

Một bên khủy tay của hắn chống trên cửa, giống động tác đêm hôm đó, dùng thân thể của mình ngăn chặn tay cô, không cho cô chỗ trống, không cho cô cơ hội phản ứng.

Nụ hôn thật sâu và dài.

Đến cuối cùng, hai người đều bắt đầu thở không nổi, hắn rốt cục dùng tay khác ôm cả người Nam Bắc, làm cô có thể nhìn thẳng vào hắn: “Chuyện này chấm dứt cùng anh trở về Moscow được không?”

Khi Trình Mục Dương nói chuyện, đứt quãng như cũ, hôn lấy khóe miệng cô.

Cô nhìn ánh mắt hắn, nhẹ nhàng cắn bờ môi hắn, than thở nói: “Em sợ lạnh.”

“Trong phòng, nhiệt độ lúc nào cũng là 24 độ.”

Cô hô hấp không xong: “Anh muốn mang em theo thật sao?”

“Cầu còn không được.”

Lúc nói chuyện, họ vẫn hôn nhau. Cô loáng thoáng nghe được có người đẩy cửa lớn của toilet, không khỏi bật cười nhéo cánh tay hắn.

Trình Mục Dương chau mày, tựa hồ không vui vẻ khi bị người khác phá đám.

Cho dù là phụ nữ xuất thân thế nào thì khi trang điểm ở toilet cũng rất thích bàn chuyện. Giọng nói của mấy cô gái mang theo chút oán giận vì buổi diễn quá buồn tẻ, sau đó lại bàn luận về những gia tộc trên lầu ba, cuối cùng là nói đến một vài người trẻ tuổi nổi bật trong gia tộc.

“Những gia tộc trên lầu cũng chỉ có Trình Mục Dương là có phong độ một chút. Thật không biết mấy ông già đó nghĩ thế nào, thế kỷ hai mươi mốt rồi còn xem hí khúc nữa.”

“Nghĩ xem, nếu cùng người Thẩm gia nói chuyện cũng không biết câu đầu tiên nên nói gì.”

“Vậy nếu nói chuyện với Trình Mục Dương, chẳng phải là nên thông thạo về vũ khí sao?”

Có người cười: “Nếu anh ta bằng lòng cùng tôi nói chuyện, học một ít về súng ống đạn dược cũng không tính là cái gì?”

Nam Bắc nghe được bật cười.

Ngay giữa cuộc nói chuyện của các cô gái, tay Trình Mục Dương đã đặt trên đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lòng bàn tay ấm áp, có dấu vết do sử dụng súng trong thời gian dài, nhưng không quá thô ráp, làm cho lòng cô càng thêm rối loạn.

Cô bắt lấy tay hắn, không tiếng động dùng khẩu hình nói: lưu manh.

Trình Mục Dương cười rất mơ hồ, chậm rãi hôn môi cô, nhấm nháp hương vị của cô, tay vẫn không dừng lại. Động tác lặp đi lặp lại, lưu luyến trên làn da cô, giống như đang vuốt ve viên ngọc quý vô giá.

Tiếng cười nói dần dần bị cửa ngăn cách, trong toilet khôi phục sự im lặng.

Cuối cùng Nam Bắc cũng có thể mở miệng: “Anh muốn ở trong này đến khi nào?”

Hắn nhẹ giọng nói với cô: “Không biết.”

“Ông chủ Trình,” cô lại bắt lấy tay hắn rời khỏi đùi mình, “Anh đến là vì việc buôn bán hay vì một đêm phong lưu vậy?”

“Không phải một đêm phong lưu,” Trình Mục Dương cách lớp quần áo mỏng manh dùng lòng bàn tay sờ soạng eo cô, “Là hàng đêm phong lưu.”

Lời hắn thật sự là**.

Trong lòng cô mềm mại, lần thứ ba kéo tay hắn ra, khẽ nói: “Nơi này không thích hợp.”

Nam Bắc không phải đơn giản ám chỉ toilet này mà là chiếc du thuyền này.

Sáng sớm, Ba Đông Cáp đã từng ngầm nhắc nhở cô.

Mà cô, sau khi biết sự thật cũng đang tìm một con đường cho mình. Ở đây, bản thân Nam Bắc không phải chỉ là mình cô, mà còn có lập trường của Nam Hoài. Cô nghĩ, Trình Mục Dương hẳn là hiểu được ý của mình.

Chương 12: Hầm mỏ Tứ Xuyên (3)

Nam Bắc thật sự ăn mặc quá phong phanh quả nhiên nhanh chóng phát bệnh.

Lúc Thẩm Gia Minh gọi đến, Trình Mục Dương còn ở trong phòng cô. Nam Bắc đang cầm một ly trà sữa trong tay, khan giọng nói chuyện: “Ván bài tối nay em sẽ không đi, xem không hiểu, cũng không có quan hệ gì với em.”

Cô tựa vào giường, bởi vì lười cầm phone nên điện thoại vẫn đặt ở trên bàn.

“Bắc Bắc,” Thẩm Gia Minh khẽ cười, giọng điệu chế nhạo, “Trước kia anh đã dạy em.”

“Anh cũng nói là trước kia. Lâu lắm rồi, bây giờ thấy bài cửu [1] thì em chẳng còn nhớ gì về luật chơi cả.”

Nam Bắc bĩu môi với Trình Mục Dương, chỉ tấm chăn mỏng sau lưng hắn, Trình Mục Dương hiểu được ý Nam Bắc, với tay lấy tấm chăn mỏng màu trắng đắp lên đùi cô.

“Không sao,” Thẩm Gia Minh thích nhất là đối chọi với cô, dùng giọng điệu rất mờ ám nói: “Bây giờ anh sẽ lập tức, lập tức đến phòng dạy em.”

“Anh tới rất tốt,” Nam Bắc biết Thẩm Gia Minh đùa giỡn nên cũng mặc kệ, “Cẩn thận kẻo em lây cảm cho anh, vài ngày sau đối với người đẹp anh chỉ có thể có tâm nhưng không có lực, một mình mất ngủ đấy.”

Cô nói xong thì nở nụ cười.

Trình Mục Dương nghe cũng hiểu được ý của cô, gập ngón tay không nặng không nhẹ bắn xuống trán cô.

“Sao có thể lây cho anh được?” Thẩm Gia Minh tiếp tục cố ý nói, “Giống như trước đây, em một ngụm anh một ngụm sao?”

Nam Bắc sửng sốt, nhanh chóng đưa tay ngắt điện thoại.

Đáng tiếc, vẫn là chậm một bước.

Tay Trình Mục Dương đã đến bên mặt Nam Bắc, cười như không cười, dùng ngón cái vuốt nhẹ môi của cô: “Cái gì là em một ngụm anh một ngụm?” Dưới ánh đèn tường trong phòng, đôi mắt màu nâu đậm kia hiện rõ giữa đêm khuya, nguy hiểm mà mê người.

“Không có gì.” Nam Bắc dùng tấm chăn mỏng che nửa khuôn mặt, khẽ nói: “Còn 20 phút nữa ván bài sẽ bắt đầu.”

“Trả lời vấn đề của anh,” Trình Mục Dương nhìn ánh mắt cô, “Những cái khác đều không quan trọng.”

“Rất quan trọng, ván bài liên tiếp trong ba ngày này sẽ quyết định người nào có quyền khai thác hầm mỏ.”

“Đó chỉ là trò chơi, giao dịch thật sự không phải là những quân bài trên bàn.”

“Nhưng mà, anh không xuất hiện cũng không tốt đâu,” cô cười tránh né tay hắn, “chỉ còn 18 phút.”

“Cái gì là em một ngụm anh một ngụm?”

Hắn đem vấn đề kia hỏi trở lại, nụ cười giống như một con cáo xinh đẹp đang thèm thuồng con mồi của mình.

Nam Bắc nhìn hắn.

Trình Mục Dương cũng nhìn cô, đưa tay kéo tấm chăn đang che nửa khuôn mặt của cô xuống: “Bị cảm còn che như vậy, không ngột ngạt sao? Nói cho anh biết, em và Thẩm Gia Minh có quan hệ gì?”

Nam Bắc nhịn không được nở nụ cười, nộp vũ khí đầu hàng: “Khoảng  mười tuổi em bắt đầu sống tại Thẩm gia, ở đó được sáu năm, chỉ có em và Thẩm Gia Minh là xấp xỉ tuổi nên quan hệ tốt nhất.” Khi cô nói chuyện, tay của Trình Mục Dương bắt đầu không nghiêm túc, từ cánh tay của cô trượt vào bên trong tay áo: “Tiếp tục nói.”

“Anh ấy là bạn trai đầu tiên của em,” cô thở dài, “Đến khi em đi Bỉ thì chia tay. Lúc ấy em cho rằng anh ấy không thích hợp với em, bởi vì khi đó gia tộc của em đang bị loại trừ trong phạm vi lớn.”

Nam Bắc nhớ rõ lúc mình nói chia tay, Thẩm Gia Minh trầm mặc qua điện thoại khoảng bốn, năm phút, cô lại nói với hắn lý do muốn chia tay, Thẩm Gia Minh thậm chí xin cô đừng ngắt điện thoại. Khi đó, trái tim cô rất yếu đuối, đúng là còn trẻ tuỳ ý quyết định, chỉ cảm thấy hắn không thích hợp với cô.

Cậu thiếu niên tên là Thẩm Gia Minh kia hoàn toàn khác với cô.

Năm đó, nếu không phải Thẩm gia từ đại lục rút xuống Đài Loan gặp phải tổ chức ám sát, được cha mẹ của Nam Bắc cứu một lần, cũng sẽ không cùng Nam gia có giao tình như bây giờ. Cũng vì giao tình này, mà đã sảng khoái thu nhận cô khi còn nhỏ.

Nam Bắc biết rất rõ ràng, mặc dù nổi danh hơn vài thập niên, nhưng trong dòng họ Thẩm gia, giữ được chỗ đứng duy nhất đến ngày hôm nay, là không giao thiệp với các gia tộc buôn bán vũ khí cùng thuốc phiện. Điểm mấu chốt là bảo vệ chính mình, vì con cháu đời sau mà mở ra một con đường bằng phẳng.

Cho nên, khi Nam Hoài biến mất một thời gian, cô bàng hoàng không biết xoay sở, cảm thấy mình như đang sống lưu lạc nơi đất khách.

Mà Thẩm Gia Minh cũng không nên cùng ở một chỗ với cô.

Lúc đó, Nam Bắc suy nghĩ như thế.

May mắn, khi gặp lại, Thẩm Gia Minh trong bộ quân phục đeo quân hàm, trở thành một thiếu tá phong lưu phóng khoáng, thời gian sáu năm cùng nhau trưởng thành cũng đủ để hóa giải những tổn thương mà cô đã gây ra cho hắn.

Thật may mắn, Nam Bắc không mất đi người bạn này.

“Tiếp tục nói.”

“Không còn gì để nói,” cô nâng khuôn mặt hắn, hôn nhẹ vào bờ môi, “Lúc đó mới mười tuổi, rất đơn thuần, vừa mới bắt đầu, em thậm chí nghĩ đến hôn môi cũng sẽ mang thai, nên thật sự rất đơn thuần.”

Trình Mục Dương nâng khuôn mặt cô, muốn cô nhìn hắn.

Cô cười né tránh: “Cẩn thận coi chừng em lây cảm cho anh ——”

Đáng tiếc Trình Mục Dương thật sự rất kiên trì, không chút do dự hôn cô, xâm lược dây dưa đầu lưỡi của cô. Nam Bắc không thể dùng mũi hô hấp, hôn lưỡi cũng là một loại tra tấn.

Cuối cùng ngực cũng bắt đầu đau.

Cô dùng hết sức lực toàn thân, đẩy hắn ra một chút, há to miệng thở dốc, không ngừng ho khan: “Em không thể, không thể, hô hấp.”

Bởi vì kịch liệt ho khan, gương mặt cô rất nóng, trong ánh mắt còn có dấu vết của những giọt nước mắt.

“Anh thật là,” Nam Bắc oán hận cúi đầu, cách lớp áo sơmi cắn bờ vai hắn, “Đồ hẹp hòi, ở Nga, có bao nhiêu phụ nữ đã từng ngủ trong phòng anh hả, về sau em sẽ từ từ thanh toán với anh.”

Trình Mục Dương lắc đầu.

Nam Bắc buông bờ vai hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn. Trình Mục Dương cười cười, hôn nhẹ lên trán cô: “Không có, chưa từng có, anh không thích họ.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Cô cười.

“Ở Nga, muốn tìm phụ nữ để ngủ tựa như đi siêu thị mua bánh mì, tùy ý lựa chọn. Văn hóa bọn họ rất khác chúng ta, cho rằng phụ nữ chỉ cần chưa kết hôn, chuyện tình dục hoàn toàn tự do cởi mở. Các cô ấy gien rất tốt, chân dài, tóc mượt, rất mê người.”

Nam Bắc trầm mặc cười, ý bảo hắn tiếp tục nói.

“Nhưng mà anh không thích. Những phụ nữ mà anh đã nói, anh cũng không thích.” Môi Trình Mục Dương dừng trên môi cô, triền miên hôn, thanh âm mang theo ý cười: “Cho nên chưa bao giờ có người khác.”

Tay hắn luồn vào mái tóc đen, nghiêng người áp sát trên cơ thể cô. Nam Bắc hầu như không có gì để tránh né, giường này căn bản là vì một đêm điên loan đảo phượng mà chuẩn bị, to lớn, nhưng rất mềm mại.

“Vui vẻ không?” Hắn hỏi cô, ngón tay linh hoạt cởi bỏ cúc áo.

Cúc áo bằng gỗ, không giống loại plastic bóng loáng, muốn mở ra phải tốn chút công sức.

“Nghe qua thật là giả, nhưng anh nói lại khiến người ta có phần tin tưởng.” Cô nhẹ giọng cười, không chỉ muốn dùng miệng hô hấp, còn muốn ứng phó với động tác càng ngày càng quá đáng của hắn: “Ô, Trình Mục Dương—–.” Tay hắn thuận lợi luồn vào trong áo sơmi, nắm lấy ngực của cô.

Lòng bàn tay thô ráp vuốt ve ngực cô, Nam Bắc thở hổn hển, muốn né tránh.

“Anh muốn em.” Âm thanh hắn cọ xát bên tai cô.

Lòng bàn tay mơn trớn vẫn không dừng lại.

“Không được…” Nam Bắc bị hắn làm cho hỗn loạn, thanh âm càng ngày càng thấp: “Anh vừa rồi đồng ý với em…”

Trình Mục Dương nhẹ nhàng ngắt lời cô: “Anh muốn em, ngay bây giờ, ở chỗ này.”

Tầm mắt Nam Bắc đã không thể nhìn tới mặt hắn.

Trình Mục Dương dùng tay phải nâng thân thể của cô lên, nhìn chăm chú vào làn da phiếm hồng dưới ngón tay, hơi hé miệng ngậm lấy ngực cô, như là con mèo bắt được mồi, dùng đầu lưỡi và răng chậm rãi liếm mút.

“Gọi tên anh.”

“…”

“Bắc Bắc?” Tay kia của hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng cô.

Nam Bắc cúi đầu mà đáp lại, rên rỉ nhẹ nhàng, ý thức hỗn loạn.

Tay Trình Mục Dương âu yếm những nơi mẫn cảm trên người Nam Bắc, thậm chí lưu luyến ở phía trong đùi. Cô đè nén không được, ở dưới người hắn trằn trọc, cam chịu kêu tên hắn. Nam Bắc muốn nói, Trình Mục Dương, anh từ đầu đến đuôi đều là đồ khốn, nhưng cổ họng bị tắc lại, căn bản không nói nên lời.

Cô chưa bao giờ biết, thân thể hai người lại có thể hấp dẫn nhau đến như vậy.

Là trí mạng, thu hút lẫn nhau.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, đinh tai nhức óc. Như là điện thoại truy đuổi của Thẩm Gia Minh.

Cô mông lung suy nghĩ, nếu tên kia đầu óc không rõ ràng chạy tới đây, không chừng sẽ bị Trình Mục Dương một phát bắn trúng. Trình Mục Dương rốt cuộc ngẩng đầu lên, hôn môi cô, trên đầu lưỡi hắn có mùi vị mặn chát nhàn nhạt, hẳn là do mồ hôi trên người cô. Nam Bắc nhíu mi, bị hắn ngăn chặn nơi duy nhất có thể hấp thu dưỡng khí.

Không ngừng hôn môi, hắn cởi bỏ quần áo của Nam Bắc, dùng đầu gối mạnh mẽ tách hai chân đang gắt gao khép chặt của cô, cách lớp vải quần mềm mại mà cọ xát bên trong đùi của cô.

Cảm nhận được dị vật của hắn, Nam Bắc nhịn không được mà run rẩy, đồng thời trong nháy mắt cũng khiến cô lấy lại lý trí.

Nam Bắc đẩy mạnh hắn ra, bởi vì động tác rất bất ngờ nên cả hai người cùng ngã xuống thảm. Bàn tay Trình Mục Dương lót sau đầu Nam Bắc nhưng cô vẫn cảm nhận được sự chấn động mạnh.

Cô bị ngã có chút mông lung, chỉ biết nhìn ánh mắt của hắn.

“Ngã có đau không?” Là tiếng Trình Mục Dương đang hỏi.

Nam Bắc lắc đầu, ngực phập phồng thở mạnh, dưới ánh đèn đã thấy làn da đầy mồ hôi.

Không phải không muốn nói chuyện mà do thiếu dưỡng khí nên cô gần như hít thở không thông.

Kháng cự kịch liệt này, hắn không phải không biết.

“Được rồi, được rồi,” Trình Mục Dương ôm lấy Nam Bắc, nhẹ nhàng mà vỗ sau lưng cô, thầm nói: “Em đang bệnh, là anh không đúng, anh hơi quá đáng. Chờ chuyện này kết thúc anh sẽ dẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net