Chương 2: Lai nhật dưỡng nhất thụ. Thụ trường uất mang mang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một hồi quay cuồng như ngồi thú nhún trong công viên. Cậu lặp tức mất đi ý thức. Không biết là qua bao lâu, Vân Tích Vũ từ từ chuyển tỉnh nhìn xung quanh. Cậu có thể nhận ra, Nơi này là một căn phòng nhỏ, cách này trí khá lạ, còn cậu đang nằm trên một cái giường đệm cũng khá mềm. Có thể đại khái đoán được hiện tại cậu ăn toàn. Tiếp theo nên kiểm tra hệ thống của cậu. Khi nghĩ đến đây, trong đầu Vân Tích Vũ đột nhiên phát ra một giọng nói tựa đồng âm của trẻ em: "xin chào chủ nhân, tôi là hệ thống phục vụ cho ngài cho đến khi ngài không cần tôi nữa. Tôi sẽ tự động trở về hệ thống chủ để tự hủy."

Vân Tích Vũ khá là giật mình. Cậu không nghĩ tới khi chủ nhân hệ thống không cần nó nữa nó sẽ bị tiêu hủy. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, sau một thời gian sử dụng hệ thống chắc chắn sẽ có mang rất nhiều bí mật của chủ nhân nên việc bị tiêu hủy hay bị reset lại là yếu tố cần thiết. Bất quá...để sau rồi tính đi.
"hệ thống, cậu có tên không. Cũng không thể bắt tôi cứ gọi cậu là hệ thống chung chung thế được?"

"Chúng tôi không có tên cũng không có số hiệu. Chỉ nhân muốn gọi tôi là gì thì đó chính là tên của tôi." Hệ thống dùng đồng ngôn đáp lại Vân Tích Vũ.

Cậu hơi chau nhẹ mày. "Theo nhân loại tên chính là do phụ mẫu đặt. Nếu bản thân không có bố mẹ thì tên nên do chính mình đặt. Không nên giao nhân sinh quyền cho người khác tới nắm giữ. Bây giờ tôi hỏi lại. CẬU TÊN LÀ GÌ?"

Vân Tích Vũ nói xong còn chưa nghe thấy hệ thống đáp lời. Cậu đang đánh cuộc, nếu hệ thống có trí tuệ có tư duy độc lập thì cậu ở nơi hoàn cảnh xa lạ này sẽ có một người bạn đồng hành, sau này cũng có thể trở thành thân thuộc của cậu. Dù sao thân nhân, bạn bè của nguyên chủ là của nguyên chủ. Cậu còn chưa tiếp xúc nên chưa biết bản thân có thể ở bên cạnh họ mà không lòi đuôi hay không. Linh hồn khác nhau, tính cách chắc cũng sẽ khác nhau không thể biết trước được. Hệ thống thì khác, nó theo cậu tới đây biết rõ cậu không phải nguyên chủ cậu sẽ không phải câu nệ chuyện này nữa. Còn nếu hệ thống chỉ là một hệ thống thông mình một chương trình tạo ra để tìm kiếm và trao đổi, cất chứa, cậu sẽ coi nó như một công cụ đến một ngày nào đó, có lẽ cậu sẽ... bất quá chưa để Vân Tích Vũ nghĩ tiếp đã nghe tiếng hệ thống: "Nhất Mang. Xin hay gọi tôi là Nhất Mang. Thưa chủ nhân." Vân Tích Vũ có thể cảm giác được giọng nói đã có thêm rất nhiều nhân khí. Vui sướng tựa như đứa trẻ được người lớn cho khen thưởng.

Vân Tích Vũ câu môi cười, cậu cược đúng rồi, bất cứ vật gì chỉ cần là "sống" cũng sẽ có tư duy tình cảm độc lập của nó. "Vậy sau này cậu không cần gọi tôi là chủ nhân nữa, gọi tôi là Tích Vũ hoặc Vũ là được, chúng ta sau này sẽ là đồng bạn của nhau cùng nhau vượt qua những ngày tháng sau này. Tồn tại của cậu là độc nhất, tồn tại của tôi cũng là vô nhị."

Nhất Mang thật sự rất cảm động. Nó vừa mới từ hệ thống chủ đi ra. Dù là vậy, nó vẫn biết được bản thân mình chỉ là một công cụ hỗ trợ một người mà nó đi theo. Cho đến một ngày nó lại được đưa về hệ thống chủ, bị tiêu hủy toàn bộ dữ liệu sau đó "nó" chính là không còn là nó nữa. Bây giờ có người nói với nó, nó là cá thể độc lập có tự do tình cảm, sẽ giống như một con người, được đối xử bình đẳng.

"Được, Tích Vũ sau này tôi sẽ cùng cậu cả đời." Cũng sẽ vì cậu mà làm bất cứ việc gì. Nhất Mang không nói hết câu sau. Nhưng đó là hứa hẹn của nó. Cả đời này nó sẽ không tiếc bất cứ giá nào giúp cậu đi lên đỉnh cao nhân sinh trong thế giới này.

"Ừm, thật tốt. Bất quá bây giờ tôi cần hiểu rõ nguyên thân cũng như những thứ liên quan trọng yếu để sinh tồn, cậu hiểu ý tôi chứ?"

"Tôi hiểu mà, cậu yên tâm, chỉ là đợi tôi một chút, tôi phải rà soát toàn bộ thông tin tổng của thế giới này nên cũng khá mất thời gian. Nhưng trước đó, kiến nghị cậu nên bổ sung năng lượng cho cơ thể đi. Trải qua tôi đo lường thì cơ thể này thiếu hụt năng lượng một cách trầm trọng tạo nên hậu quả tử vong cho nguyên thân, nói cách ngắn gọn là chết đói á. Nếu cậu không muốn vừa mới nhập hồn chưa qua một ngày đã quay lại địa phủ thì tốt nhất vẫn là ăn đi."

Vân Tích Vũ "...." Hèn gì cậu cảm thấy tay chân không có lực, mắt hoa não đau. Không thể ngồi dậy nổi đến việc di chuyển đầu nhìn xung quanh cũng khó khăn. Cậu nãy giờ cứ nghĩ là di chứng nhập hồn, một lát tự hết nữa chứ.

"Nhất Mang, cho tôi xem cửa hàng đi." Lập tức trước mặt cậu hiển thị một bảng điện tử kiểu trong suốt có một loạt các danh mục gồm thực phẩm, tiêu dùng, dược phẩm, vũ khí, công pháp, chợ trao đổi. Trước hết cậu chọn mục thực phẩm, cậu bây giờ chưa có tâm lực xem các mục khác. Sau khi nhấn vào bảng điện tử lập tức hiển thị một loạt danh sách các thứ có thể ăn. Thượng vàng hạ cám cái nào cũng có. Trong khi cậu đang còn hoa mắt chóng mặt trên bảng hiển thị đột nhiên nhảy vào mục dinh dưỡng dịch tiếp đó là phần dinh dưỡng dịch hạ cấp được ấn chọn nhảy ra. Kèm theo đó là tiếng nói quan tâm của Nhất Mang: "cậu chọn cái này đi, cậu bây giờ quá yếu không thể ăn những cái khác. Tuy vị của nó không dám khen tặng nhưng là lựa chọn tốt nhất lúc này."

Cậu không do dự lặp tức nghĩ chọn mua. Không nghĩ tới giá còn rất tiện nghi. 1 thùng giá 1 điểm năng lượng. Sau đó, cậu không còn sức để lấy ra uống a.

Hệ thống thấy thế tự chủ trương cho dịch dinh dưỡng truyền thẳng vào miệng Vân Tích Vũ. Cậu có thể cảm giác có một chất lỏng đang từ miệng chảy xuống thực quản rồi đến dạ dày xong hóa thành năng lượng chạy khắp cơ thể cậu. Dòng năng lượng đi đến đâu nơi đó như thể sống lại, cảm giác rất vi diệu, bất quá vị của nó thật sự phải nói là quá kinh khủng rồi. Hệ thống sau khi thấy cơ thể Vân Tích Vũ đã không còn đang ngại nói một câu xong lủi đi tìm thông tin. Còn Vân Tích Vũ thì thấy bản thân đã có thể cử động, cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn xung quanh xác định vị trí thì từ từ kết cái thân tàn vào nhà tắm. Nhà tắm không lớn nhưng thiết bị đầy đủ, phong cách bày trí cũng na ná như những nhà vệ sinh thông thường tuy nhiên có một số thứ kỳ lạ mà cậu nhận không ra là gì. Phải chờ Nhất Mang sau khi thu thập thông tin xong mới có cái để đối chiếu. Cậu đi đến bông rửa mặt, nhìn bản thân trong gương. Cậu giật mình mở to mắt... di... nhan sắc này cũng quá phạm quy rồi. Nhìn xem mắt này, mũi này, miệng này kết hợp hoàn hảo với nhau hài hòa một cách tuyệt đối như thể chỉ cần lệch một li cũng làm hỏng cả một tuyệt tác. Cậu chấn kinh rồi. Khuôn mặt trước kia của cậu đã được xem là đẹp rồi, bây giờ thấy khuôn mặt này thì thật là không có trình độ để so. Chỉ là tóc mái hơi dài rồi thì phải, xỉa xuống thì che luôn cả mắt, muốn thấy tổng thể khuôn mặt phải dùng tay vén tóc như vén rèm là sao. Nguyên chủ nghèo tới nỗi không có cơm ăn đến tiền cắt tóc cũng không có sao? Thôi, chờ Nhất Mang quay lại vậy. Vân Tích Vũ rửa mặt một chút xong đi ra. Cậu thử lục tìm dấy tờ tùy thân của nguyên chủ xem có tìm được thông tin gì không. Sau khi xoay một vòng, cả một căn phòng lại không có đến một tờ giấy nào cả. Kỳ lạ một cách bất thường. Phong cách trang trí hiện đại lại không xuất hiện giấy hay máy tính, điện thoại gì. Xem ra cậu chỉ có thể chờ Nhất Mang quay lại. Cậu không có một thông tin cơ bản nào dựa vào mà ra khỏi căn phòng này. Lỡ như bị người quen bắt gặp thì cậu rất dễ bị lòi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net