Không Tên 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cho dù tớ ôm đầu, tự trấn an bản thân rằng tất cả chỉ là một giấc mơ

Thì những tiếng cười nói ngoài kia vẫn khẳng định đó là sự thật

Dòng người đông đúc, không ai để ý đến tớ ngồi bên vệ đường

Không ai, không một ai.

...

„Thằng ch*! Thằng ch*!! Tao đã làm gì mày? Nói đi tao đã làm gì mày? Nói đi? Chuyện kinh doanh của tao không liên quan đến tập đoàn nhà mày! Tao có trước có sau, chưa từng đụng vào thằng bố mày! Nói đi tao đã làm gì chúng mày hả thằng ch*?!"

Gã đàn ông đã mất trắng tất cả chỉ sau một đêm, hơn nữa còn bị xã hội đen chặt mất hai ngón tay, hiện đã bị lột hết quần áo và đang lồng lộn trong một chiếc lồng sắt cỡ lớn.

Hắn không tin và sẽ không bao giờ có thể tin được, đứng sau tất cả chỉ là một thằng nhãi vừa tròn hai mươi tuổi.

Thiên An nhàm chán xé miếng khô mực trên tay, nhai giống như nhai kẹo cao su. Nhìn xem khung cảnh bấn loạn của gã đàn ông béo mập, bụng phệ phía bên trong chiếc lồng giống như một vở kịch.

Mãi một lúc lâu, An mới chậm rãi lên tiếng, miệng vẫn nhai khô mực. „Không liên quan đến ba tao, đừng nhắc đến ông ấy tội nghiệp..."

Đột ngột, cậu đưa ngón tay cái quệt ngang miệng, đồng thời đôi môi mỏng vẽ lên một nụ cười độc ác. „Còn nhắc nữa tao chặt thêm ngón nữa!"

Câu nói giống như đùa cợt của An khiến gã béo sợ tái mặt. Bởi vì gã biết, thằng nhãi con hai mươi tuổi này không nói đùa.

Gã không có bất một ký ức nào về một thằng nhãi thiếu gia ngạo mạn, gia thế đồ sộ lại độc ác thủ đoạn có thừa như Vũ Thiên An. Gã không biết mình đã làm gì để cho thằng nhãi này thù ghét đến như vậy. Gã chợt rùng mình. Chiếu theo tính cách của thằng nhãi này, rất có thể nó sẽ chưa buông tha cho gã. Nó sẽ cho người lóc xương rút tủy gã và ngồi xem một cách thích thú.

Nghĩ đến đây, gã quỳ sụp xuống.

„Tôi xin lỗi! Cắn rơm cắn cỏ xin lỗi cậu. Có thể tôi đã làm gì sai. Tôi rất xin lỗi. Tôi còn mẹ già con nhỏ. Mong cậu hãy tha cho tôi."

Nhìn bộ dáng gã đàn ông trần truồng đổ sụp thành một cục thịt vô cùng thảm hại, Thiên An không tránh khỏi che miệng bật cười thành tiếng. „Mẹ già con nhỏ cơ đấy. Ghê nhỉ?"

Cười xong, gương mặt cậu lại thoắt biến đổi, trở lại vẻ đáng sợ.

Cậu tiến đến gần song sắt. Từng bước, mỗi bước đều thong thả nhưng mỗi âm thanh đế giày lạnh toát đều khiến cho gã đàn ông kia co rúm lại.

Cuối cùng, Thiên An nửa ngồi nửa quỳ. Cách gã đàn ông chưa đầy một gang tay và tấm song sắt.

Cậu lại nhếch môi, hơi thở lạnh toát như băng giá chầm chậm phát ra lời định tội.

„Dĩ nhiên là mày chẳng làm gì sai cả. Tao hành hạ mày bởi vì... tao thích thế. Có vậy thôi!"

Dứt lời, An phá lên cười.

Ẩn bên dưới bộ dạng lạnh như băng. Nỗi hận thù trong lòng cậu cháy bỏng hơn bao giờ hết.

Trên thực tế, Thiên An làm ra như vậy, cũng có chút nặng tay.

Cậu chắc chắn sẽ nương nhẹ hơn, thậm chí tha bổng cho bọn chúng.

Với một điều kiện, bọn chúng. Chỉ cần một trong bọn chúng nhớ ra việc mình đã từng làm.

Nhưng không, tất cả những kẻ thù của cậu. Tất cả bọn chúng không ai nhớ mình đã gây ra chuyện gì.

Tôi đã làm gì? Tôi đã làm gì? Tại sao lại trừng phạt tôi? Chúng kêu gào thảm thiết, như thể người vô tội.

Đó chính là lý do, An không thể nào tha thứ.

Đúng như vậy. Không giống như ba mẹ cậu là những con người thánh thiện, Thiên An sở hữu tính thù dai. Trong từ điển của cậu không có hai chữ gọi là tha thứ.

...

Xong hết. Cuối cùng đã xong rồi.

Thiên An rửa tay ở vòi nước công cộng. Tất cả những tàn tích dơ bẩn trong cuộc hành hạ tra khảo ở khu nhà bỏ hoang đó, đều được rửa trôi.

Cuối cùng Thiên An đã thực hiện được mục tiêu, trả thù trọn vẹn trước năm hai mươi tuổi.

Cậu thật thỏa mãn. Rất thỏa mãn. Cậu thế mà đã diệt sạch không còn một mống. Tất cả những bọn người kinh tởm đó. Cậu không trực tiếp ra tay giết bọn chúng, nhưng đã làm chúng sống không bằng chết, nếm trải nỗi đau khổ.

Hai bàn tay vẫn đưa ngang, đặt dưới vòi nước chảy. Cảm giác thỏa mãn.

Lẽ ra phải rất thỏa mãn. Không còn gì để vương vấn.

Thế nhưng, những giọt nước mắt lại tự động lăn dài.

An đưa tay áo quệt nước mắt. Nhưng chúng vẫn tự động chảy ra.

Cậu biết, chuyện trả thù này có một ý nghĩa quan trọng, là việc cậu phải làm bằng được.

Nhưng xét đến cùng, cậu vẫn thất bại.

Không, ngay từ đầu An đã không phải người chiến thắng.

Bởi vì không ai, không một ai trong số những kẻ tồi tệ đó, nhớ ra cậu bé Thiên An tám tuổi năm nào. Một cậu bé không cha, không mẹ, không nguồn gốc, đã bất lực và bị dày vò đến thế nào giữa thế giới bẩn thỉu của người lớn.

Bọn chúng sẽ không nhớ, không bao giờ nhớ.

Cậu sẽ mãi mãi bị lãng quên.

Không ai, không một ai.

...

Đột ngột, tiếng chuông điện thoại vang lên.

„Tớ đây." Thiên An ngồi bệt xuống bãi cỏ cạnh vòi nước công cộng. Rồi như cảm thấy mệt mỏi, cậu nằm bệt ra luôn.

„Cậu đang ở đâu đấy? Xong việc chưa?" Một giọng nói dịu dàng, quan tâm thăm hỏi.

„Cậu đoán xem." An nói. „Tớ thua rồi. Lão già đó trang bị quá kỹ. Lão đã bắt được tớ. Nhốt tớ vào trong một cái lồng sắt. Chặt của tớ hai ngón tay. Bây giờ tớ đang nằm đây. Chắc lão chuẩn bị giết tớ."

„Hả?" Giọng lo lắng.

„Đùa đấy. Ngược lại mới đúng." An bật cười.

Yên lặng. Yên lặng rất lâu. Giữa bầu trời mùa thu và hoa sữa thơm ngan ngát rơi trên mặt hồ.

„Thiên An, cậu đừng đùa như vậy." Chi Lan ngập ngừng lên tiếng. „Cậu biết là tớ dễ tin mà."

„Ừ, xin lỗi." An khẽ gật đầu. Cậu cũng chưa bao giờ đùa kiểu đó với Chi Lan. Đây là lần đầu tiên. Có lẽ vì đầu óc đang hỗn loạn. „Mọi việc xong hết rồi. Cậu không cần lo lắng."

„Thật may là cậu không sao." Lan thở ra nhẹ nhõm.

„Nhưng rốt cuộc thì không ai trong số bọn người đó nhớ ra chuyện trong quá khứ." An thành thật. „Tớ có thể dự đoán trước được. Nhưng nếu nói không hụt hẫng, thất vọng thì là nói dối."

„Thất vọng quá đi chứ!" Chi Lan nhíu mày. „Nhưng cậu đã làm hết sức rồi. Và cậu làm đúng."

„Kể cả việc chặt hai ngón tay của lão ta?" An hỏi lại.

„Kể cả chặt tay." Lan khẽ gật đầu.

Yên lặng. Những cơn gió nhẹ khiến cho Thiên An cảm thấy hơi buồn ngủ.

„Chi Lan này, tớ đang nằm ở dưới vòi nước công cộng. Bãi cỏ ven hồ. Tớ đang buồn ngủ. Lỡ đâu tớ ngủ rồi, có bọn nào đó đến khoét nội tạng đem bán thì sao? Khi tỉnh lại chỉ còn bộ da bọc xương." An nói, nửa tỉnh nửa mơ. Trong đầu cậu hiện lên những hình ảnh kinh hoàng mờ ảo trong quá khứ.

„Có thể lắm." Lan chớp mắt, chân thành nói. „Nhưng cũng có thể có công chúa này nọ đến hôn trộm cậu. Khiến cho cậu sống lại như bình thường."

„Sau đó tớ sẽ ném công chúa này nọ xuống hồ vì tội xâm phạm thân thể trái phép."

„Cậu máy móc quá."

„Kệ tớ."

„An này, hôm nay tớ đã gặp một bà cụ rất tốt. Bà ấy..."

...

Cứ như vậy, Thiên An chìm vào giấc ngủ trưa, giữa giọng nói dịu dàng, giữa những câu chuyện linh tinh không đầu không cuối.

Mùa thu năm ấy, Chi Lan hai mươi tuổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net