Chương 85: Gây hấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lý Minh Kỳ kéo Kiếm Hâm rời khỏi Thu Vận cư, tản bộ trên cầu trúc, nhìn nước hồ xanh biếc, kể chuyện lúc chia xa. Nói đến chỗ đau lòng, Kiếm Hâm ngẩng đầu nhìn trời, khẽ mím môi, cười kiên cường, "Minh Kỳ, phải nói, ta là đang mượn hào quang của ngươi đó." Bằng không với tính tình của Trầm Ngạn Khanh sao có thể ra tay giúp đỡ? Nếu bọn họ không ra tay cứu giúp, sao nàng có thể sống tới ngày nay. Không thể ngờ chỉ một hành động vô tâm lúc trước lại cứu được mình nhiều lần, Minh Kỳ chính là quý nhân trong vận mệnh của nàng ta.

Lý Minh Kỳ vô cùng đồng tình với nàng ta, đồng thời cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện trong đó, thì ra chuyện Trầm Ngạn Khanh muốn cưới nàng ta làm vợ là một hiểu lầm lớn, đều do Phong Thiển Ảnh gây loạn, làm hại nàng bận lòng thật lâu. Lại nói, nếu không có chuyện này, không biết đến khi nào nàng mới bằng lòng nhìn thẳng vào lòng mình, "Hâm nhi, ngươi không biết đâu, hiện tại có rất nhiều người đang bàn luận nói Trầm Ngạn Khanh muốn cưới Kiếm Hâm của Vạn Kiếm sơn trang làm vợ đấy." Nói xong chính bản thân lại nở nụ cười trước tiên.

"Không phải đều là lỗi của Phong Thiển Ảnh sao, dám nói dối tên họ." Kiếm Hâm khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt có chút linh hoạt, "Kỳ Kỳ, lúc đầu khi ngươi nghe thấy, có ghen không?"

Lý Minh Kỳ trừng mắt nhìn, "Ghen chứ, sao lại không ghen." Nàng thật hào phóng thừa nhận, vội kéo cánh tay Kiếm Hâm, nghiêng đầu hỏi: "Hâm nhi, ngươi thích Phong Thiển Ảnh à?"

Kiếm Hâm nghiêm túc nghĩ nghĩ, thực khẳng định lắc đầu, "Ta không thích, có nữ nhân nào nhịn được tướng công còn xinh đẹp hơn cả mình không, còn chưa nói, nếu hắn mà mặc quần áo nữ, chúng ta đều sẽ xấu hổ."

Lý Minh Kỳ phì một tiếng nở nụ cười, lời này nếu bị Phong Thiển Ảnh nghe thấy, chắc sẽ chẳng hay đâu nhỉ? "Hâm nhi ngoan à, ngươi đừng vì gương mặt hắn quá yêu nghiệt mà ghét bỏ hắn chứ."

"Vì sao không thể?" Kiếm Hâm cũng cười lên, nắm tay Lý Minh Kỳ thật chặt, nhỏ giọng hỏi: "Minh Kỳ, ngươi nói xem có phải Phong Thiển Ảnh đã từng bị tổn thương không? Hơn nữa ta phát giác hình như sư huynh đệ bọn họ cũng thực không bình thường." Thật sự đúng với câu châm ngôn kia, vật hợp theo loài.

"Không bình thường mà ngươi còn dám ở gần bọn họ như vậy, không sợ bọn họ kéo ngươi xuống nước sao?" Quả thật là không bình thường, nàng thầm than nhỏ, ai mà không có quá khứ chứ.

"Trên đời này đã không còn việc ta phải sợ nữa, đời ta chỉ có một tâm nguyện, ta muốn trọng chấn Vạn Kiếm sơn trang, vì thế bảo ta làm gì ta đều nguyện ý." Phụ thân bị hại, Sơn Trang bị hủy, uất hận trong lòng nàng đã ngập trời, còn có thể xem là người bình thường sao?

"Hâm nhi, hết thảy đều sẽ tốt đẹp, ta tin tưởng ngươi." Có cơ hội phải nói một tiếng với Trầm Ngạn Khanh, nếu có thể nhất định phải giúp nàng ấy.

"Minh Kỳ, hai người kia nhìn chằm chằm ngươi đã nửa ngày, ngươi quen chứ?" Kiếm Hâm kéo nàng đến trước mặt mình, một tay vòng qua ôm bả vai nàng, cằm nâng nâng chỉ về phía chiếc du thuyền trên hồ, nàng ấy cũng vì nghi hoặc mới không nhịn được mà hỏi ra miệng.

"Sao? Phải không, sao ta lại không phát hiện?" Lý Minh Kỳ giương mắt nhìn lại, lập tức ngây ngẩn cả người, đúng là người quen, nhưng hiện tại nàng không muốn nhìn thấy bọn họ, cũng không muốn giở thủ đoạn đối phó với tâm tư của bọn họ, cánh tay giữ chặt Kiếm Hâm kéo trở về, "Hâm nhi, chúng ta đi."

"Hả? Minh Kỳ, ngươi làm sao vậy?" Đây là thái độ khi gặp người quen sao? Sao lại có cảm giác như đang trốn ruồi bọ vậy, "Ngươi thực có quen biết?"

Hai người trên hồ vừa xác định thân phận của nàng liền không nhìn nữa, mà đều đứng dậy khỏi thuyền, bay người đến chặn đường đi của các nàng, giọng điệu của một người trong đó vô cùng không ổn, bước nhanh hai bước, có chút buồn bã có chút tức giận còn có chút nóng lòng, nói, "Biểu muội, đúng là muội rồi."

Lý Minh Kỳ theo bản năng lui về sau hai bước, thấy không tránh thoát, cũng chỉ có thể đối mặt, gượng tươi cười, hỏi: "Biểu ca, sao ca lại ở đây?"

Sao lại ở đây? Còn không phải vì đến tìm muội sao. Trương Tử Tuấn ngẫm lại cả chặng đường gió bụi của mình, sầu khổ đầy bụng lại không thể kể, lúc này thấy biểu muội xinh đẹp như hoa, ngay cả ánh mắt cũng vằn đỏ, thấy thân hình nàng lui về phía sau, vẻ mặt của hắn có chút tổn thương,"Biểu muội, muội thật muốn xa lánh ta đến tận đây sao?" Ngay cả chút gần gũi cũng không cho hắn?

"Biểu ca, từ nay về sau ta và ca chỉ có tình nghĩa huynh muội không còn tư tình nam nữ." Lý Minh Kỳ nói rõ ràng từng chữ một, không chút mềm lòng.

Kiếm Hâm đứng cạnh nghe, như lọt trong sương mù, sao lại có cảm giác thật phức tạp vậy? Gã nam tử áo đỏ bên cạnh làm sao vậy? Sao lại có bộ dạng như muốn ăn thịt Minh Kỳ? Nàng ta vội kéo Lý Minh Kỳ ra phía sau mình, nhỏ giọng hỏi: "Minh Kỳ, số đào hoa của ngươi tốt vậy sao?" Hơn nữa còn tới hai người.

Lý Minh Kỳ rất muốn trợn trắng mắt, cô nương ta cũng không muốn mà, ai biết tại sao một gã rồi hai gã đều đến trêu chọc nàng?

"Biểu muội, muội thật sự phải gả cho người kia?" Trương Tử Tuấn đương nhiên biết lễ thành hôn của nàng, bằng không cũng không thể tìm tới đây, hắn không cam lòng, rõ ràng biểu muội vẫn luôn ngoan ngoãn với mình, nay lại bỏ mình mà đi? Rốt cuộc người kia đã làm gì biểu muội?

"Cô nương yêu quí, nàng thật sự phải gả cho gã ma đầu núi băng kia sao?" Rốt cục nam tử áo đỏ đứng bên cạnh cũng đã mở miệng, đôi mắt hoa đào rất uất ức nhìn nàng, "Kỳ Kỳ, lời nàng nói ngày ấy có thật hay không?" Ngày đại hôn phải đưa nàng bỏ trốn.

Giọng nói này thật quen thuộc, Kiếm Hâm đen mặt, giơ ngón trỏ lên, hỏi:"Minh Kỳ, người kia là biểu ca của ngươi, vậy hắn là ai?"

"Phong Nhã Tụng, đệ đệ của Phong Thiển Ảnh." Lý Minh Kỳ giải thích, tiếp đó ung dung cười hỏi: "Hai người kết thành đồng minh rồi sao? Hôm nay là đến lấy hai đánh một? Tụng gia, da của ngươi cứng hơn rồi sao?"

Phong Nhã Tụng gãi gãi đầu, "Không phải vì ta nhớ nàng sao, ta không muốn đánh nhau, chỉ muốn tới thăm nàng một chút, kẻ muốn đánh là hắn."

Trương Tử Tuấn quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, "Phong Nhã Tụng, ngươi có ý gì? Ngươi quen biết biểu muội ta lúc nào?" Nghe bọn hắn nói chuyện có vẻ thật thân thiết, sao hắn chưa bao giờ biết vậy? Khi biểu muội sống trong khuê phòng thì chưa thấy gì, vừa rời nhà trốn đi liền kéo theo cả đám người theo đuổi.

"Đây là tình huống gì?" Ánh mắt Kiếm Hâm tỏa sáng, có chút hung hăng quơ quơ nắm tay, "Minh Kỳ, ngươi nói xem bọn họ có đánh nhau không?"

Lý Minh Kỳ đen mặt, quan tâm bọn họ có đánh nhau không làm gì, nàng vẫn sẽ nói câu kia, đánh chết một người thì bớt đi một người, thế giới của nàng cũng theo đó mà yên tĩnh rất nhiều, "Hâm nhi, ngươi là một cô nương, đừng quá thô lỗ, chúng ta đi thôi." Đợi chút nữa bị Trầm Ngạn Khanh nhìn thấy, sự việc sẽ càng phiền phức, hiện tại cái nàng sợ nhất chính là phiền phức.

"Tử Tuấn, giờ chúng ta đã là đồng minh, vậy đi, ngươi lên trước, ta hỗ trợ cho ngươi." Phong Nhã Tụng trông mong nhìn giai nhân xoay người bỏ đi mà không dám tiến lên ngăn bước, hắn cũng không dám làm nghịch ý nàng.

Trương Tử Tuấn tức giận nhưng cũng chẳng quan tâm so đo nhiều với hắn, bước lên định kéo cánh tay Lý Minh Kỳ, "Kỳ Kỳ, muội đừng đi."

Lý Minh Kỳ sớm đã không còn là nàng trước kia, tránh thoát tay hắn, ngoái đầu nhìn lại, cười nói: "Biểu ca, biết rõ là không thể sao lại càng muốn dấn sâu vào, đây cũng không phải là phong cách của ca."

Kiếm Hâm luôn đứng ở phía sau xem náo nhiệt, cũng không định nhúng tay, lơ đãng ngẩng đầu nhìn nơi nào đó liếc mắt một cái, khóe môi lại giương lên chút ý cười, thầm nghĩ biểu cảm của Thẩm đại cung chủ thật dọa người.

Phong Nhã Tụng liếc liếc Kiếm Hâm bên này, cười lấy lòng nói: "Ngươi hẳn là có quen biết Lý cô nương?"

"Ngươi có gì muốn chỉ bảo?" Không ai đánh người chạy lại, Kiếm Hâm lập tức cười hỏi.

"Không... tiểu nhân không dám, ta tên Phong Nhã Tụng, là đệ đệ của Phong Thiển Ảnh." Phong Nhã Tụng xoay người rướn đầu đến gần thêm một chút, "Ngươi có phải là chị dâu tương lai của ta không?"

Ánh mắt Kiếm Hâm lập tức trừng lớn, với tay nhéo lỗ tai của hắn, "Nhóc con, ngươi vừa mới nói gì?"

"Ui ui, đệ chưa nói gì hết, chị dâu, đệ sai rồi."

"Có gan ngươi nói lại lần nữa thử xem." Kiếm Hâm bóp chặt nắm tay kêu răng rắc, ánh mắt lại vẫn dừng trên người Lý Minh Kỳ, một khi phát hiện không đúng lập tức sẽ bước đến cứu viện.

Lý Minh Kỳ cười nói với Trương Tử Tuấn: "Biểu ca, ca không chúc biểu muội hạnh phúc sao?" Đôi mắt đen ánh như sao, tựa như tỏa ra hàng loạt bong bóng hạnh phúc, chớp lóe chớp lóe.

Lòng Trương Tử Tuấn bị lời của nàng làm đau đớn, ánh mắt dần u ám. Hắn và Lý Minh Kỳ là thanh mai trúc mã, cùng chơi đùa từ bé, nếu không một lòng một dạ yêu say đắm có lẽ vẫn phải có chút tình cảm thực lòng thực dạ. Từ khi biểu muội rời nhà trốn đi, hắn luôn đau khổ truy tìm, quá trình này đã khắc sâu ý muốn quyết kết hôn với nàng, sao có thể cam lòng buông tay như vậy?

"Biểu muội, vì sao? Mọi thứ đều tốt đẹp, sao muội muốn bỏ ta mà đi, vì sao lại chọn ma đầu kia?" Những lời chất vấn tuông ra liên tục, khí thế của hắn ta cũng thay đổi theo, mang theo tiếng leng keng của đao kiếm ra khỏi vỏ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net