Chương 10: Đạp mi xuống giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì thế, đến ban đêm Văn Trình thực sự buồn bực.

Bữa tối Úc Lâm Phi làm cá, cũng không biết có phải cố ý hay không, thật sự cho rất ít muối, bất quá xét theo tổng thể mà nói, so với thức ăn mèo khô khốc... tốt hơn rất nhiều.

Nhồi căng bụng nhỏ của mình xong, Văn Trình ghé vào trên bàn nhìn Úc Lâm Phi ăn cơm, liếm liếm móng vuốt của mình làm sạch, coi như nhàn rỗi.

Úc Lâm Phi chậm rãi ăn bữa tối vẫn còn ấm nóng của mình, nhìn bộ dáng thỏa mãn thấy rõ của Văn Trình, nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu cậu: "Nghĩ cho tốt ngủ ở đâu chưa?"

... Đương nhiên là ở... phòng ngủ. Văn Trình liếc xéo Úc Lâm Phi một cái, chẳng lẽ lại muốn cậu ngủ trong phòng khách? Trời lạnh như vậy nói không chừng vừa đứng lên đã bị đông chết...

"Vì vậy, nhóc ngủ cùng tao đi." Đã quen việc Văn Trình có nhân tính, Úc Lâm Phi nhún vai: "Cá ăn ngon không?"

"Meo." Đẩy cái đĩa tới trước mặt Úc Lâm Phi, Văn Trình từ trên bàn đứng lên, cậu ngáp một cái, nhảy sang đầu gối Úc Lâm Phi.

"... Ăn no rồi ngủ, nhóc là heo hay là mèo vậy?" Nhìn một đoàn lông nhung nhung ở đầu gối mình, Úc Lâm Phi nở nụ cười, chọc chọ chóp mũi Văn Trình: "Tiểu Hắc ngốc."

Anh mới ngốc! Cả nhà anh mới ngốc! Một ngụm ngậm lấy đầu ngón tay Úc Lâm Phi, Văn Trình dùng răng nanh mới mọc nhẹ nhàng nhai nhai, nhưng vô lực... Ai biết nếu thực sự cắn Úc Lâm Phi, hắn sẽ làm gì cậu.

Không biết hình tượng của mình trong mắt mèo con đã biến thành người hai mặt, Úc Lâm Phi không rút ngón tay ra, tùy ý để Văn Trình ngậm vào, cảm thụ được đầu lưỡi nộn nộn nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay, còn có răng nanh bé nhỏ chạm vào da. Úc Lâm Phi nở nụ cười, sau đó với tay ôm Văn Trình đứng lên. (Tuyệt không nghĩ gì hếtt!!!!)

"Nhóc vẫn còn chưa cai sữa hử? Còn ngậm ngón tay?" Búng vào trán Văn Trình một cái, biểu tình Úc Lâm Phi dị thường cưng chiều: "Muốn tao đi tìm bình sữa cho nhóc uống không?"

"... Meo ô." Sau khi ăn uống no say, cơn buồn ngủ ập tới khiến Văn Trình cũng lười cãi lại Úc Lâm Phi. Cậu tìm một tư thế thoải mái trong lòng Úc Lâm Phi, rồi cứ như vậy khò khè ngủ, chỉ mơ hồ cảm giác được Úc Lâm Phi đặt mình đặt lên một nơi mềm mại.

"... Nhóc nói xem nếu buổi tối tao nằm đè lên nhóc, có lẽ nhóc sẽ bị đè bẹp." Nhìn Tiểu Hắc cuộn thành một khối cầu đen nằm ở chính giữa giường, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ, hắn nhẹ nhàng đem mèo con đang ngủ say về phía gần cạnh giường, nhưng không đợi hắn rút tay lại... Vật nhỏ vốn đang ngủ say lại đột nhiên hé hé mắt bò về phía giữa giường rồi nhắm hai mắt lại.

... Đây là cái tình huống gì? Tỏ vẻ thập phần khó hiểu với hành vi này của mèo nhà mình, Úc Lâm Phi thở dài, giống như nói với Văn Trình, lại càng như tự làu bàu: "Nhóc đây là gián tiếp chiếm lấy giường của tao sao? Tao rốt cuộc đã làm gì đắc tội với nhóc chứ?"

Tự nhiên không có tiếng đáp lại, cho dù có trả lời phỏng chừng cũng chỉ là một tiếng meo meo mà thôi. Nhìn con mèo ở giữa giường, Úc Lâm Phi quyết định đi tắm rửa trước, sau đó mới tiếp tục hao tổn tâm trí với mèo con nhà mình.

Trên thực tế, Úc Lâm Phi cũng không biết bản thân vì sao lại cho phép thú cưng trèo lên giường mình, tuy rằng chưa từng nuôi qua thú cưng, nhưng Úc Lâm Phi cũng có nghe nói qua trên người thú cưng có vi khuẩn và kí sinh trùng, rõ ràng đã nghĩ cho con mèo lười biếng này ngủ trên ghế sofa, nhưng khi thực sự đến lúc ngủ, Úc Lâm Phi lại luyến tiếc.

Một đoàn nằm ở sofa như vậy chắc rất lạnh, hơn nữa Tiểu Hắc nhỏ như vậy, lại ngu ngốc nữa, nếu hắn mặc kệ, chẳng phải là xảy ra chuyện gì cũng không biết sao?

Tự mình tìm cớ trong lòng, dùng khăn lau mái tóc ướt sũng, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ, Hà Dịch thật đúng là tống lại đây cho hắn một đống phiền toái mà... Bất quá phiền toái này... Hình như cũng rất tốt.

Ngồi lên giường, bật đèn đầu giường lên, Úc Lâm Phi đeo kính vào, bắt đầu đọc văn kiện trong tay. Một ngày vừa rồi sử dụng hầu hết thời gian cho Tiểu Hắc, rất nhiều công việc quan trọng đều bị chậm trễ.

Nhưng ngay khi Úc Lâm Phi tập trung tinh thần nhìn tài liệu, một đống lông nhung nhung gì đó cư nhiên theo áo ngủ chui vào trong quần áo hắn...

"A." Bị kinh hách, văn kiện trong tay Úc Lâm Phi rơi tán loạn xuống giường, hắn trừng lớn mắt, theo ánh đèn kinh ngạc phát hiện... Mèo con đang ngủ say không biết trời đất kia... Vậy mà lại chui vào trong áo ngủ của hắn.

"Tiểu Hắc!" Bị động tác của Văn Trình làm cho dở khóc dở cười, Úc Lâm Phi không thể không cởi bỏ khuy áo, lôi Văn Trình đang khò khè mơ giấc ngủ ngọt ngào trong áo ra.

"Tư thế ngủ này... Nhóc là đang ép tao nhanh làm ổ cho nhóc hả?" Úc Lâm Phi vốn muốn gọi Văn Trình tỉnh dậy, nhưng do dự một hồi vẫn không làm như vậy... Nhìn Văn Trình ngủ thoải mái, cái mũi nhỏ sắp tạo ra bong bóng, Úc Lâm Phi lại ngoài ý muốn mềm lòng, hắn đặt Văn Trình lên cái gối bên cạnh, kéo chăn đắp lên người Văn Trình.

"... Chỗ nào cũng loạn được ấy." Lần đầu tiên phát hiện hóa ra mèo cũng có thể mộng du, Úc Lâm Phi cài áo mình cài lại, sau đó nhặt đống văn kiện rơi trên giường lên.

... Sự tình cứ giải quyết đơn giản như vậy? Úc Lâm Phi mi quá ngây thơ rồi...

Đang nằm mơ thấy mình đuổi theo một con bướm, Văn Trình lại bắt đầu dụi a dụi a, sau nhiều lần trải qua vạn ngàn cực khổ cuối cùng cũng đến... trong áo Úc Lâm Phi.

Lần thứ hai Úc Lâm Phi bình tĩnh hơn, hắn mặt không chút thay đổi xốc chăn lên, nhìn Văn Trình đang tùy ý dụi dụi ở phía dưới, lại còn tỏ ra vô cùng lao lực... Thấy thật vô lực.

Tuy rằng xúc cảm của lông nhung cũng không khiến hắn ghét, nhưng muốn cho mèo nhà mình ngủ trên bụng mình cũng quá là... Cái gì nhỉ? Không thể tìm được từ ngữ để hình dung, Úc Lâm Phi thấy vô cùng nôn nóng, hắn cứ im lặng như vậy lại khiến Văn Trình theo theo bụng chui lên lồng ngực, cuối cùng cái miệng thở hổn hển, lộ ra một cái đầu nho nhỏ chỗ cổ áo hắn .

Thở dài... Nó rốt cuộc là mơ thấy cái gì... Úc Lâm Phi lấy tay dụi khóe mắt, quyết định không quản mèo con nữa, nếu như lại ép nó đi xuống giống lúc nãy, công việc hôm nay khẳng định không thể xong.

Mặc kệ Tiểu Hắc tìm được một tư thế thoải mái ở lồng ngực mình, Úc Lâm Phi lại cầm văn kiện lên đọc, hiện tại biện pháp đối xử tốt nhất với Văn Trình có lẽ là... Mặc kệ nó.

Mà trong mơ, Văn Trình rốt cục vui vẻ bắt được con bướm của mình, bắt đầu nhét con bướm vào miêng... (A!!!) Mùi vị thật tốt... Ưm... chẹp chẹp... Ưm... Ăn thật ngon... A?

Úc Lâm Phi lại phát hiện thời điểm bản thân dung túng cho Văn Trình... Văn Trình đã liếm ướt sũng lồng ngực hắn... Đầu lưỡi nho nhỏ vươn ra liếm lấy liếm lấy từng hơi, ánh mắt nheo lại cong lên ạột đường sung sướng, bộ dáng kia đích thực là coi ngực Úc Lâm Phi thành món mỹ vị, hận không thể liếm một ngụm... nuốt vào.

"Hô." Trừ bỏ dở khóc dở cười, quả thực không biết làm ra biểu tình gì, Úc Lâm Phi cởi áo ra, lại bỏ mèo con nghịch ngợm trong áo ra.

"Tao thật sự muốn tẩn cho nhóc một trận..." Nhìn Văn Trình khò khè ngủ say trước mắt, Úc Lâm Phi cảm thấy mình giống như một đấm đánh vào đống bông.

Vứt Văn Trình sang bên cạnh, Úc Lâm Phi hít sâu một hơi, tự nói với mình... Nếu Văn Trình lại bò lên người hắn... Hắn liền đem mèo con có tướng ngủ xấu xí này... đá tới sofa...

Trong giấc mơ Văn Trình dường như cũng cảm giác được Úc Lâm Phi ngoài kia sắp bùng nổ cảm xúc, vì thế ngoan ngoãn cuộn chăn lại thành một ổ nằm im, còn vui vẻ chép miệng.

Úc Lâm Phi đương nhiên không biết Văn Trình đã ăn xong con bướm mà mình đuổi theo thật lâu, hắn nhìn thiệp mời trong đống báo cáo trên tay, hơi hơi nhíu mày...

"Alo." Nối tín hiệu điện thoại, ngữ khí Úc Lâm Phi vô cùng lạnh: "Đằng Phong Vũ, đây là chuyện gì?"

"Là phân phó của cha cậu." Đằng Phong Vũ nhận được điện thoại của Úc Lâm Phi vào lúc đang chuẩn bị ngủ, trong giọng nói vẫn còn mang theo chút bực mình: "Cái vũ hội gì đó, không muốn đi thì đừng đi, cũng không có người ép cậu."

"Nhẹ nhàng thôi." Úc Lâm Phi trào phúng cười: "Ngay cả nếu tôi không muốn cho cha tôi chút mặt mũi nào, ông ta muốn bắt tôi đi, tôi có thể không đi sao?"

"Cậu nói Tần Tâm rốt cuộc là tốt ở chỗ nào?" Đằng Phong Vũ cũng có chút khó hiểu đối với cha của Úc Lâm Phi: "Vừa ngu đần tính cách lại kém, trừ bỏ dáng người cùng diện mạo... Ầy, sẽ không phải là ông già nhà cậu nhìn trúng cô ta mông to dễ sinh con đi??"

"..." Nghe lời nói có phần trêu đùa của Đằng Phong Vũ, Úc Lâm Phi hơi hơi nhíu mày:" Tôi đoán là cha của Tần Tâm cùng cha tôi đã hứa hẹn cái gì đó."

"Hứa hẹn cái gì?" Đằng Phong Vũ sửng sốt: "Chẳng lẽ nếu Tần Tâm được gả vào nhà cậu, bọn họ sẽ cho cậu lợi ích gì sao?"

"Không biết." Úc Lâm Phi hiển nhiên không quan tâm tới điều này: "Tôi muốn hỏi cậu cái ổ mèo kia đâu?"

"Hả...?" Có chút phản ứng không kịp đối với việc Úc Lâm Phi đột nhiên chuyển đề tài, Đằng Phong Vũ nói: "Không phải đã đưa cho Tần Tâm sao? Cô ta chưa mang đến cho cậu?"

"Cậu mua lại một lần nữa đi." Nghe đến tên Tần Tâm sắc mặt liền đen lại, Úc Lâm Phi nói: "Ngày mai mang lại đây cho tôi."

"Cậu thật sự tính toán nuôi mèo?" Đằng Phong Vĩ kinh ngạc nói.

"Ừ." Thuận miệng đáp lại, Úc Lâm Phi hướng ánh mắt tới Tiểu Hắc đang ngủ trên giường, trong giọng nói lộ ra tia nhu hòa mà ngay cả hắn cũng không nhận ra: "Mèo con màu đen rất đáng yêu, có cơ hội cho cậu xem."

"Được, ngài vẫn là nhanh để tôi đi ngủ đi cái." Ngáp một cái, Đằng Phong Vũ cười khổ: "Ngày mai còn phải dậy sớm."

"Ờ, ngủ ngon." Cúp điện thoại, Úc Lâm Phi đem tư liệu xem xong vứt tới đầu giường, sau đó tắt đèn đi... Buổi tối hôm nay còn phải chú ý tới tư thế ngủ, nhỡ đem chân gác lên mèo con nhà mình, chỉ sợ người đau lòng chính là hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy