Chương 12: Mèo con sinh bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Bạch Tình chưa bao giờ nghĩ tới Úc Lâm Phi sẽ đi làm cái việc như nuôi mèo.

Cậu ta thấy Úc Lâm Phi bận rộn như vậy, sao có thể có thời gian cùng sức lực để nuôi thú cưng, quan trọng hơn là, cậu ta đã từng nghe Úc Lâm Phi nói qua về sau trong nhà hắn chỉ có thể nuôi chó.

Bởi vì nguyên nhân đó, phản ứng đầu tiên của Mạnh Bạch Tình khi nhìn thấy Văn Trình là, đây là một con mèo hoang sao? Đương nhiên, cậu ta rất nhanh đánh mất ý tưởng này, bởi vì cậu ta nhớ tới đống thức ăn đặt ở trong góc phòng bếp.

"... Thật sự nuôi mèo." Khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh, Mạnh Bạch Tình bước về phía Văn Trình, muốn bắt lấy cậu.

Nhưng Văn Trình sao có thể để Mạnh Bạch Tình dễ dàng đạt được mục đích như vậy, những việc Tần Tâm làm với cậu đã khiến cậu tràn ngập đề phòng đối với những người xung quanh Úc Lâm Phi, lại càng không nói tới gặp phải Mạnh Bạch Tình có tính cách thật sự không thể tính là tốt này.

Đương nhiên mèo cũng không phải là giống loài có thể dễ dàng đụng đến, tứ chi linh hoạt cử động vài cái đã tránh được bàn tay của Mạnh Bạch Tình, thoải mái chui xuống dưới sofa.

Mạnh Bạch Tình không có cách đối với việc này, cậu ta cũng không có hứng thú rối rắm với một con mèo lâu như vậy, nhưng con mèo vì sao lại phóng qua nhanh như vậy? Ánh mắt đột nhiên đưa tới ống nghe điện thoại đã bị đẩy ra ở trên bàn, sắc mặt Mạnh Bạch Tình trắng nhợt.

Cầm lấy ống nghe, Mạnh Bạch Tình hít sâu một hơi cẩn thận ấn nút phát lại lịch sử cuộc gọi, nhìn màn hình điện thoại hiện ra một dãy số, trong tâm Mạnh Bạch Tình lạnh đi một nửa... Con mèo này vậy mà lại gọi điện thoại cho Úc Lâm Phi?? Nó là mèo hay là quái vật vậy??

Ở dưới sofa chỉ có thể nhìn thấy chân Mạnh Bạch Tình, Văn Trình không biết việc làm của mình đã bị người ta phát hiện, Văn Trình chú ý tới chân của Mạnh Bạch Tình để biết hướng đi, chỉ thấy Mạnh Bạch Tình có vẻ buông tha cho Văn Trình, đi tới nơi khác.

Ngay khi Văn Trình nghĩ rằng Mạnh Bạch Tình đã rời đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm, một dòng nước lạnh băng đột nhiên theo gầm sofa chảy về phía Văn Trình.

"Meow!" Bị dòng nước lạnh lẽo tức khắc chảy tới người, Văn Trình kêu thảm một tiếng, bên ngoài đang có tuyết rơi, nước do hệ thống quản lí cung cấp không có độ ấm cao lắm, cho nên Văn Trình lập tức bị dòng nước lạnh này kích thích tới nhảy dựng lên.

"Ha ha ha, con mèo chết tiệt, không phải là mày gọi điện thoại cho Úc Lâm Phi sao? Mày cho là trốn ở dưới sofa thì tao sẽ không có biện pháp? Nực cười! Tao đi đây, mày cứ ở dưới sofa chờ chết đi!!" Trong giọng nói tràn ngập oán độc khó tả, Mạnh Bạch Tình dường như muốn đem hết toàn bộ buồn bực với Úc Lâm Phi phát tiết trên người Văn Trình, giọng cậu ta vô cùng sắc bén, hoàn toàn không thoải mái ôn nhu giống ngày xưa.

... Đại khái đây chính là bộ mặt thật của Mạnh Bạch Tình đi, Văn Trình cả người không ngừng phát run, trong đầu lại nghĩ mắt nhìn của Úc Lâm Phi quả là sai lầm, người như vậy cũng có thể nhìn tới? Thật sự là mắt chó đui mù mà...

Mạnh Bạch Tình dường như cũng không tính toán làm gì nhiều, cậu ta biết nếu Úc Lâm Phi trở lại thấy cậu ta ở trong này nhất định sẽ không cho cậu ta sắc mặt hòa nhã, nhưng Úc Lâm Phi đâu có năng lực làm gì cậu ta? Mạnh Bạch Tình cười lạnh, dùng khăn lau sạch sẽ nước chảy ra ngoài sofa, cậu ta tin tưởng Úc Lâm Phi sẽ trở lại bên cạnh cậu ta, chẳng qua là nhất thời buồn bực mà thôi, có khả năng duy trì được bao lâu?

Mang theo ý nghĩ như vậy, Mạnh Bạch Tình liền rời đi trước khi Úc Lâm Phi về tới nhà, lưu lại Văn Trình đang lui tại gầm sofa lạnh run.

Bởi vì Úc Lâm Phi sợ nhiệt độ thấp không tốt đối với thân thể mèo con, cho nên trước khi đi đã bật máy sưởi lên, khiến Văn Trình cũng không cảm thấy quá lạnh, nhưng thời điểm rời đi, Mạnh Bạch Tình còn thuận tay tắt máy sưởi, mở cánh cửa sổ đang đóng chặt ra, cậu ta cũng không quá ghét con mèo kia, nhưng nếu đã làm, thì phải làm đến tốt nhất, đây là chuẩn mực của cậu ta.

Vì thế Văn Trình đáng thương không chỉ bị dính nước lạnh đóng băng, mà máy sưởi trong phòng cũng bị tắt đi, nếu lúc trước cậu không thông minh gọi điện thoại cho Úc Lâm Phi, chỉ sợ sẽ cứ như vậy chết ở dưới sofa cũng nên.

Thật nhiều sự cố nha... Khái niệm về thời gian của Văn Trình dừng lại sau đó, cũng không biết đã qua bao lâu, ngay tại thời điểm Văn Trình cảm thấy cậu sắp lạnh tới mức chết đi, trong phòng truyền đến một tiếng gọi quen thuộc.

"Tiểu Hắc? Tiểu Hắc, nhóc ở đâu?" Sau một hồi Úc Lâm Phi cuối cùng cũng về tới nhà, trong nháy mắt mở cánh cửa ra không còn cảm thấy được một tia ấm áp, toàn bộ nhiệt độ trong phòng đều lạnh lẽo dị thường, Úc Lâm Phi cau mày nhìn máy sưởi đã bị tắt đi cùng với bông tuyết bay vào phòng qua cửa sổ đang mở, còn nhìn qua thấy một vài... giọt nước... Hả? Giọt nước? Úc Lâm Phi nhất thời đen mặt, mặc kệ bụi bẩn có thể dính vào quần áo trên người, vội vàng quỳ gối ngó xuống dưới gầm sofa.

"Tiểu Hắc!!!" Theo khe hở dưới sofa chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một phần Văn Tình, nhưng cũng đủ khiến tâm trí Úc Lâm Phi hoàn toàn dựng lên, hắn vội vàng kêu: "Tiểu Hắc, mau ra đây!! Tiểu Hắc!!"

Anh ta là đang gọi mình...? Thần chí đã có phần không thanh tỉnh, Văn Trình lảo đảo bò ra ngoài, thật vất vả rời khỏi gầm sofa, một đôi tay ấm áp liền nhanh chóng ôm lấy Văn Trình đã muốn đông cứng, ôm cậu thật chặt vào trong lòng.

"Mẹ nó!!" Rất ít phát ra một câu chửi thề, Úc Lâm Phi nhìn mèo con nhà mình vốn một thân vui vẻ sau một hồi không thấy lại biến thành như vậy, dường như sắp nổi điên.

Bất quá hắn cũng không vội đi tìm hiểu rốt cuộc là ai đã vào nhà hắn, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất là... mang Tiểu Hắc đi sưởi ấm.

Vội vàng bận rộn tìm trong phòng tắm một cái khăn mặt sạch sẽ, Úc Lâm Phi một bên lau khô thân thể ướt nhẹp của Văn Trình, một bên mở máy sưởi, hắn nhìn bộ dáng suy yếu của Văn Trình, tâm tình phức tạp tới cực điểm, để ở trong nhà cũng có thể gặp được sự việc như vậy... Hắn quá không xứng chức chủ nhân.

"Meow..." Hơi lấy lại được một phần sức sống, Văn Trình mới bắt đầu có chút thần trí, cậu meo một tiếng mỏng manh, lại bị Úc Lâm Phi ôm chặt vào ngực, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Úc Lâm Phi qua áo sơ mi mỏng truyền đến người cậu.

"Tiểu Hắc, là ai bắt nạt nhóc?" Tuy biết rằng mèo con sẽ không trả lời, nhưng vẫn không nhịn được buột miệng hỏi ra, Úc Lâm Phi nhanh chóng cau mày, ngữ khí lạnh tới cực điểm: "Đợi ca ca tìm được người kia rồi giúp nhóc trả thù được không?"

Văn Trình hiện tại cũng không có sức lực đáp lại Úc Lâm Phi, một hồi vừa rồi cậu ngây ngốc dưới sofa, quả thực chính là lạnh đến tận xương tủy, lạnh tới mức cậu đã nghĩ bản thân sẽ nhanh chóng chết dưới sofa... Lại không nghĩ tới, ngay tại thời điểm cậu nghĩ mình sắp chết, Úc Lâm Phi trở lại.

Một khắc được hắn ôm chặt vào trong lòng kia, Văn Trình ủy khuất quả thực muốn khóc lên, đều là do Úc Lâm Phi tên vương bát đản này cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không phải vì hắn, mình sẽ không chết, cũng sẽ không gặp phải sự việc như vậy!! Thật sự rất quá đáng!

Từ trong con mắt màu vàng của Văn Trình nhìn ra sự ủy khuất cùng khổ sở, tâm Úc Lâm Phi nhuyễn ra, hắn không ngừng an ủi Văn Trình, ôm cậu vào trong ngực, sau đó đi đến phòng bếp chuẩn bị sữa ấm cho cậu uống.

Văn Trình vẫn nằm im không nhúc nhích trong lòng Úc Lâm Phi, thẳng đến khi mùi hương của sữa bay vào mũi cậu, mới meo một tiếng.

Đổ sữa đã đủ ấm vào trong bát, Úc Lâm Phi trực tiếp cầm bát đưa đến bên mặt Văn Trình.

'Sụp soạt sụp soạt' liếm đĩa sữa, dòng sữa ấm áp dường như hâm nóng lại thân thể đã cứng ngắc, thần kinh Văn Trình vốn buộc chặt hơi lỏng ra, cậu phẫn hận chùi chỗ sữa dính trên miệng vào áo Úc Lâm Phi, sau đó mới vừa lòng lảo đảo ngủ đi.

Dở khóc dở cười nhìn động tác đầy tính đùa giỡn của Văn Trình, Úc Lâm Phi bước đi nhẹ nhàng rồi đặt Văn Trình đang tiến vào giấc ngủ lên giường, đương nhiên, trước khi đặt lên đã làm ấm giường trước.

Sau khi dàn xếp mọi việc ổn thỏa, Úc Lâm Phi mới đem lực chú ý đặt lên người đã xâm nhập vào nhà hắn, hắn bước tới thư phòng mở máy tính ra, sau đó bật một chương trình...

Thực ra, trong nhà Úc Lâm Phi có thiết bị giám sát.

Không thể nói hắn biến thái, bởi vì có một đoạn thời gian, hắn ném này ném nọ lung tung, tuy rằng thứ bị mất không phải là những văn kiện quan trọng, nhưng cũng đủ để khiến Úc Lâm Phi tăng cao cảnh giác... Nhưng sau một hồi quan sát video giám thị trên màn hình, không thấy được kẻ đột nhập, ngược lại ngoài ý muốn nhìn thấy Mạnh Bạch Tình.

Nhìn cậu ta nằm trên chính chiếc giường của mình làm tình với người khác, phát ra âm thanh rên rỉ, Úc Lâm Phi thật sự khó có thể miêu tả được tâm trạng của mình... Hắn kì thật muốn nói với Mạnh Bạch Tình, nếu đã muốn vụng trộm ngoại tình, vậy chuyên nghiệp một chút không được sao...

Mở video của hôm nay ra, Úc Lâm Phi bắt đầu cẩn thận nhìn chăm chú.

... Được rồi, đầu tiên nhìn thấy không phải là có người khi dễ Văn Trình, mà là thân ảnh nghịch ngợm của mèo con nhà mình, nhìn cậu lao lực muôn vàn gian khổ mở cánh cửa tủ lạnh trộm đồ ăn, Úc Lâm Phi thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, bực là do mèo con thật sự không phải nghịch ngợm bình thường, còn buồn cười là... Cậu rõ ràng đang làm chuyện xấu mà còn trưng ra bộ dáng mặt đầy giảo hoạt.

Xem ra mèo con nhà mình quả thực chính là yêu quái, trên mặt mang theo biểu tình cổ quái, Úc Lâm Phi thấy có người mở cửa chính nhà mình ra... Quả nhiên là Mạnh Bạch Tình.

Thu vào mắt quá trình tiến người kia vào thư phòng chính của hắn sao chép này nọ, Úc Lâm Phi đột nhiên bị dọa hoảng sợ... Đương nhiên, thứ dọa hắn không phải là hành động của Mạnh Bạch Tình, mà là... mèo con nhà hắn đang gọi điện thoại.

Mèo đi gọi điện thoại? Lặp lại đoạn phim một lần nữa, phát hiện mình không có gặp ảo giác, Úc Lâm Phi rất khó để hình dung được tâm tình phức tạp trong lòng, mi nói một con mèo đi gọi điện thoại... Nhưng tại sao nó lại biết số điện thoại của mình?

Thế nhưng loại tâm tình cổ quái này đã rất nhanh bị chuyện tiếp theo làm lu mờ, Úc Lâm Phi nhìn Mạnh Bạch Tình dội nước lã về phía Văn Trình trốn dưới sofa, nhìn cậu ta tắt máy sưởi đi, nhìn cậu ta mở cánh cửa sổ vốn đóng chặt khiến cho gió lạnh thổi vào trong, sắc mặt Úc Lâm Phi rất bình tĩnh, quả là vậy... Không tự giác phát hiện bản thân đang siết chặt cây bút trong tay, hắn cười lạnh, Mạnh Bạch Tình, chõ mũi vào loại việc này, cũng chỉ có cậu không tự biết giới hạn mới có thể làm được.

Bất quá điều này cũng đã đánh tan một băn khoăn của Úc Lâm Phi... Xem ra mèo con không phải là quỷ mèo rồi, nếu thấy sự là yêu quái, còn có thể để cho Mạnh Bạch Tình khi dễ như vậy? Đã sớm một tay đập chết cậu ta!

Ầy, nếu là yêu quái... Thật ra cũng không tệ nha... Không biết suy nghĩ của mình lại lâm vào một vòng luẩn quẩn... Úc Lâm Phi chống cằm nghĩ, có một tình nhân ngây ngây ngốc ngốc nhưng cũng rất ngạo kiều như Tiểu Hắc, dường như... Cũng rất tốt? (Ố ồ ~~)

Nhưng không đợi hắn nghĩ lại, Úc Lâm Phi đã bị tiếng meo meo từ phòng ngủ truyền tới quấy rầy tâm trí, hắn bước tới phòng ngủ, nhìn thấy Văn Trình không biết tỉnh từ khi nào đang đứng trên giường, thân thể nhỏ bé khẽ run rẩy, từng ngụm từng ngụm, đem chỗ sữa vừa uống lúc nãy, toàn bộ nôn ra!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy