Chương 14: Úc Lâm Phi và Tô Duy Hi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Úc Lâm Phi tại thời điểm nhìn thấy Tô Duy Hi không biết phải nói cái gì.

Hắn đặt giỏ lên bàn, sau đó cứ như vậy trầm mặc nhìn Tô Duy Hi. (Cứ nhìn đi cho bé mèo chết trong rổ à!)

Đột nhiên nhìn thấy Úc Lâm Phi, Tô Duy Hi hiển nhiên gặp áp lực với cảm xúc kịch liệt của chính mình, tuy rằng ngoài mặt làm như không có gì, nhưng hai tay run rẩy đã làm bại lộ nội tâm bất an của anh.

Úc Lâm Phi và Tô Duy Hi là thanh mai trúc mã.

Có thể nói ngay từ khi còn mặc quần thủng đã ở bên cạnh nhau, cho nên trước khi phát sinh sự việc khiến bọn họ khó chịu kia, Tô Duy Hi có thể nói chính là người bạn thân nhất của Úc Lâm Phi.

Mà sự việc không thoải mái kia, đã đem quan hệ giữa Úc Lâm Phi và Tô Duy Hi hủy diệt gần như không còn.

Ngọn nguồn dẫn tới việc này là Mạnh Bạch Tình.

Từ khi biết tính hướng của mình, Úc Lâm Phi liền trực tiếp nói cho Tô Duy Hi, hắn biết cho dù Tô Duy Hi ngay lập tức không thể tiếp thu được, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ đá xuống giếng*, nói không chừng tại thời điểm mấu chốt còn có thể giúp hắn một phen, dù sao ở bên cạnh nhau đã nhiều năm như vậy, hắn có thể thấu triệt lý giải tính cách của bạn thân hắn.

(*: người ta đã khó khăn mình còn hại thêm. Cám ơn Yami Ryu đã góp ý ^^.)

Không giống với hắn tươi cười để ngụy trang, Tô Duy Hi có thể nói là một người thực sự hiền lành.

Anh ôn nhu, thiện lương, đối xử với tất cả mọi người vô cùng lịch thiệp, cho dù người khác làm điều gì quá phận với anh, chỉ cần giải thích, anh nhất định sẽ cố gắng tha thứ.

Không thể không nói tính tình như vậy ở xã hội hiện tại sẽ gặp không ít khó khăn, nhưng Úc Lâm Phi biết rõ Tô Duy Hi không quan tâm, bởi vì theo quan niệm của Tô Duy Hi, chỉ cần không thẹn với lương tâm chính mình là được.

Vui vẻ sáng sủa như vậy, thanh niên giống như ánh mặt trời khiến cho người người cảm thấy ấm áp lại tự sát? Chỉ sợ hiện tại nếu nói với Úc Lâm Phi hắn sẽ cho những lời này là trò đùa.

Nhưng Văn Trình đang lâm vào mê man lại biết, điều này không phải là trò đùa.

Tô Duy Hi chết, chết ngay trước mặt Úc Lâm Phi.

Anh ta né tránh đôi tay vươn ra cứu viện hướng về phía mình của Úc Lâm Phi, từ trên tầng cao rơi xuống, tựa như một cánh chim, sắc đỏ thê lương khiến Úc Lâm Phi cũng suýt nữa trực tiếp nhảy theo Tô Duy Hi từ trên tầng xuống dưới.

Văn Trình lúc ấy chỉ vừa mới quen biết Úc Lâm Phi, đối với sự kiện người bạn thân của Úc Lâm Phi không thể lý giải được, cậu về sau mới biết, Tô Duy Hi là bởi vì một người đàn ông mà chết.

Đáng cười cỡ nào, tại thời điểm Úc Lâm Phi vẫn đang rối rắm với vấn đề của mình, người bạn tốt nhất của hắn lại một lần trải qua, không thể vượt qua kiếp nạn lớn này, cuối cùng buông tha cho sinh mệnh.

Văn Trình đại khái đoán ra được Tô Duy hi đã trải qua việc gì, nhưng cậu không dám đi hỏi Úc Lâm Phi, bởi vì ở đoạn thời gian Tôi Duy Hi chết đi, Úc Lâm Phi thậm chí còn có khuynh hướng mặc kệ bản thân.

Hiện tại Văn Trình không cần phải lo lắng về việc này, bởi vì cậu đã hôn mê bất tỉnh, mà Tô Duy Hi cùng Úc Lâm Phi, vẫn đang vướng vào một vấn đề nhỏ... Mạnh Bạch Tình.

Đúng vậy, Mạnh Bạch Tình Tô Duy Hi và Úc Lâm Phi đã bởi vì thiếu niên này mà xung đột một trận lớn, Tô Duy Hi rất ít khi thất thố lại trực tiếp hỏi Úc Lâm Phi lựa chọn coi anh là bạn hay chọn Mạnh Bạch Tình.

Úc Lâm Phi lại cảm thấy Tô Duy Hi cố ý gây sự, hắn và Mạnh Bạch Tình đang trong một tình yêu cuồng nhiệt, nghĩ tới ánh mắt nôn nóng cùng thống khổ của người bạn tốt này, hắn chống cằm, biểu tình vô cùng bình tĩnh: "Tô Duy Hi, cậu có biết cái bộ dạng này rất giống phụ nữ ghen tuông không?" Sau đó bọn họ đánh nhau.

Tô Duy Hi ngay sau khi nghe câu vui đùa này của Úc Lâm Phi liền đánh hắn một quyền, tự dưng bị đánh, Úc Lâm Phi cũng phát hỏa, hắn xem ra, Tô Duy Hi không hề nghe ra ngữ khí trêu đùa trong lời nói của hắn, huống hồ nếu Tô Duy Hi bình tĩnh một chút nói với hắn vụ việc của Mạnh Bạch Tình, Úc Lâm Phi tuyệt đối sẽ không có thái độ này.

Kết quả cuối cùng của cuộc chiến vẫn là Úc Lâm Phi thắng, khóe môi hắn bị rách, mắt còn bầm xanh một mảng, hắn gắt gao đè Tô Duy Hi dưới thân mình, nhìn bộ dáng vô lực thở hổn hển của anh mà hỏi, Tô Duy Hi, cậu cmn rốt cuộc là làm sao?

Tô Duy Hi không đáp lại, chỉ là đôi mắt đỏ lên.

Úc Lâm Phi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được, vì thế hắn chỉ có thể buông người bạn tốt đột nhiên phản bội mình ra, nhìn anh trầm mặc chỉnh lại quần áo trên người, mặt không chút đổi sắc rời đi.

Sau đó, Tô Duy Hi xuất ngoại.

Không để lại cho Úc Lâm Phi một lời nhắn nào, Tô Duy Hi quả thực giống như né tránh hắn, không nói một tiếng bỏ ra nước ngoài gần một năm, đôi lúc Úc Lâm Phi cũng có ý định liên lạc với anh, nhưng lại không tìm được chút tin tức nào.

Gặp phải loại tình huống này, Úc Lâm Phi cũng phát hỏa, ngay từ đầu là Tô Duy Hi thần kinh trước mặt hắn, cùng hắn đánh một trận xong cái gì cũng không nói mà rời đất nước, thậm chí không để lại cho hắn bất cứ cách thức liên lạc nào, một loạt hành vi như vậy, trong mắt Úc Lâm Phi quả thực chính là muốn đoạn tuyệt với hắn.

Hà Dịch cũng biết rõ tính tình Úc Lâm Phi, tuy rằng anh không biết Tôi Duy Hi và Úc Lâm Phi rốt cuộc đã nháo cái gì để thành cục diện hôm nay, nhưng anh cũng lý giải được tính cách của Tô Duy Hi, nếu không phải là vấn đề gì lớn, Tô Duy Hi sẽ tuyệt đối không làm ra việc như vậy.

Cho nên đoạn thời gian trước vô tình nghe được từ người khác tin tức Tô Duy Hi về nước, lại thừa cơ hội mèo con sinh bệnh này, Hà Dịch liền gọi cho Úc Lâm Phi nói, còn về phần có đi hay không, là chuyện của Úc Lâm Phi.

"Giúp tớ xem xem con mèo bị làm sao." Đến phòng khám không tính là lớn này, cũng không ôn chuyện với Tô Duy Hi, Úc Lâm Phi chuyển cái giỏ trước mặt qua.

"Ừ." Thản nhiên lên tiếng, Tô Duy Hi che giấu cảm xúc kích động trong mắt, tiếp nhận chiếc giỏ trong tay Úc Lâm Phi.

"Chinchilla?" Xốc tấm thảm lên. Tô Duy Hi ôm con mèo đang ngủ mơ màng ra: "Bao nhiêu tuổi?"

"Vừa cai sữa, vẫn chưa thay răng, cụ thể mấy tháng thì hỏi Hà Dịch." Úc Lâm Phi bình tĩnh nói, nhìn qua không có chút chuẩn bị ôn chuyện cùng với Tô Duy Hi.

"Vậy à, có triệu chứng gì?" Vốn Tô Duy Hi muốn mở miệng, nhìn tới biểu tình lạnh nhạt của Úc Lâm Phi thì hơi mím môi, anh chuyển đề tài sang hướng con mèo.

"Nôn ra sữa, bị dính nước, còn bị lạnh, tớ không cẩn thận cho nó uống sữa." Úc Lâm Phi có chút phiền não muốn hút một điếu thuốc, nhưng nhìn tới mèo con trong tay Tô Duy Hi thì lại nhịn xuống.

Tô Duy Hi cẩn thận kiểm tra toàn bộ thân thể Văn Trình một lượt, sau đó lấy cái bút trong túi áo, bắt đầu khai đơn thuốc: "Tại sao lại không cẩn thận như thế, sức đề kháng của mèo con rất yếu, hiện tại còn chưa thể tắm rửa, hơn nữa cũng không thể uống sữa."

"Ừ." Úc Lâm Phi đem ánh mắt dừng trên người Văn Trình, ngữ khí nghe phi thường có lệ.

"Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy!" Có chút bất mãn với thần sắc mơ hồ của Úc Lâm Phi, Tô Duy Hi dùng bút gõ xuống mặt bàn: "Mèo không phải dễ nuôi, nếu cậu cứ có loại thái độ này không chừng còn có thể tiếp tục xảy ra chuyện, hiện tại nó chỉ phát sốt không có vấn đề gì, nhưng tiếp theo có chuyện gì ai biết được!"

"Này, Tô Duy Hi." Nghe được lời nói mang theo ý bất mãn, Úc Lâm Phi lộ ra nụ cười kinh điển của hắn: "Tớ còn nghĩ cậu ra nước ngoài có khả năng sẽ có thay đổi nhiều, kết quả cuối cùng vẫn lải nhải như thế, thế nào, ra nước ngoài lâu đến vậy cũng không có điểm tiến bộ?"

Sắc mặt Tô Duy Hi lập tức đen lại: "Úc Lâm Phi, cậu đừng có đùa với tớ, cười cái gì mà cười, có chuyện thì nói ra đi."

"Mạnh Bạch Tình rốt cuộc đã làm gì cậu khiến cho cậu nháo tôi như vậy?" Úc Lâm Phi rốt cuộc hỏi ra vấn đề mấu chốt.

"Cậu và cậu ta vẫn đang ở cùng một chỗ?" Tô Duy Hi không đáp lại lời nói của Úc Lâm Phi, ngược lại đưa ra một câu hỏi.

"Đã bỏ." Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nói: "Cậu có thể yên tâm nói."

"Bối cảnh của cậu ta không sạch sẽ." Tô Duy Hi châm chước từ ngữ của mình: "Hơn nữa còn ở sau lưng cậu..."

"Sau lưng tớ quan hệ với người khác đúng không?" Úc Lâm Phi đem lời nói kế tiếp của Tô Duy Hi nói ra, hắn bình tĩnh nói: "Cậu ngay từ đầu đã biết?"

"Ừ." Tô Duy Hi nói: "Lúc tớ đi quán bar vô tình nhìn thấy."

"Vậy vì sao cậu không trực tiếp nói cho tớ biết?" Úc Lâm Phi nhăn mày: "Nếu lúc trước cậu nói rõ cho tớ biết, chúng ta đã không cãi nhau?"

Bởi vì tớ không thể nói, Tô Duy Hi trong lòng âm thầm trả lời câu hỏi của Úc Lâm Phi, ngoài mặt lại miễn cưỡng cười: "Lúc ấy không phải cậu vẫn đang trong giai đoạn đầu của tình yêu sao?"

"Vậy vì sao cậu lại xuất ngoại?" Cũng không định tiếp tục rối rắm vấn đề này với Tô Duy Hi, Úc Lâm Phi tiếp tục hỏi điều khiến hắn quan tâm nhất: "Cậu gặp phải chuyện gì?"

"Không có." Tô Duy Hi lạnh đạm trả lời: "Chỉ tính toán xuất ngoại để giải sầu mà thôi."

"Được rồi, đến khi nào muốn nói thì hãy nói cho tớ biết." Úc Lâm Phi hiểu rõ người bạn tốt của mình đang không nói thật, nhưng hắn cũng không tiếp tục hỏi thêm, tính tình Tô Duy Hi tuy không nóng không lạnh, nhưng nếu nổi nóng lên thì thật sự so với hắn còn đáng sợ hơn.

"Thế nào cậu lại nghĩ tới nuôi mèo?" Tô Duy Hi nghi hoặc nhìn Úc Lâm Phi, theo như anh biết, Úc Lâm Phi không có kiên nhẫn giống như vẻ bề ngoài của hắn vậy.

"Chắc là duyên phận, mèo nhà Hà Dịch sinh ra một ổ mèo con, nuôi không xuể, đưa cho tớ một con, bất quá... Dùng thuốc đó như thế nào? Cho nó ăn?" Úc Lâm Phi nhìn Tô Duy Hi viết đơn thuốc mà hỏi.

"Dựa vào cách sử dụng ấy. Sau này trăm ngàn lần đừng để nó dính nước vào mùa đông, phát sốt đối với vật nuôi mà nói đôi khi rất trí mạng, hơn nữa thuốc ăn vào có sinh ra ảnh hưởng với thận, nếu cậu muốn nuôi mèo, vậy nuôi cho tốt vào." Tô Duy Hi dặn dò nói.

"Nó vẫn đang ngủ thế kia là không có vấn đề gì đi?" Úc Lâm Phi ngược lại có phần lo lắng đối với trạng thái tinh thần của mèo con.

"Tớ vừa rồi đã nhìn qua, hẳn là không phải vấn đề lớn, nếu uống thuốc không có hiệu quả cậu lại mang qua đây tớ xem." Tô Duy Hi suy nghĩ rồi nói.

"Được." Úc Lâm Phi đáp lại: "Hôm nay mang theo mèo không tiện, lần sau đi uống với tớ một chén, tớ mời."

"Ừ." Rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, Tô Duy Hi gật gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy