Chương 17: Bắt nạt mèo con - đáng chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Bạch Tình hung tợn nhìn Úc Lâm Phi, chờ lời nói tiếp theo của hắn, cậu ta nghĩ, nếu Úc Lâm Phi còn nói thêm cái gì kích thích cậu ta nữa, cậu ta sẽ xông lên cho Úc Lâm Phi một quyền!

Úc Lâm Phi ngược lại giống như không thấy bộ dáng sắp phát điên của Mạnh Bạch Tình, hắn vuốt ve Văn Trình tâm tình đang kích động trong lòng, dấu đi biểu cảm chân thực hỏi: "Cậu đã làm cái gì với Tô Duy Hi?"

"Hả?" Nghe được cái tên Tô Duy Hi, Mạnh Bạch Tình sửng sốt, trên mặt lập tức xuất hiện một tầng bối rối, nhưng cậu ta rất nhanh áp chế phần bối rối xuống, làm bộ như không rõ ý Úc Lâm Phi: "Anh ta làm sao?"

"Mạnh Bạch Tình." Nụ cười của Úc Lâm Phi thu liễm lại, giọng Úc Lâm Phi tuy không dao động, nhưng lại có thể khiến Mạnh Bạch Tình cảm thấy lãnh khốc vô tình, hắn nói: "Tôi không có hứng thú đi uy hiếp người khác, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không có năng lực làm như vậy, nói cho tôi biết cậu đã làm gì Tô Duy Hi, nếu không tôi không đảm bảo được sẽ làm ra cái gì với cậu đâu."

"Tôi nói là không có làm cái gì hết!!!" Mạnh Bạch Tình không khống chế được kêu to, trong giọng dường như còn mang theo tiếng khóc: "Úc Lâm Phi anh bị điên rồi! Anh dựa vào cái gì mà vu oan cho tôi như vậy!"

Xem ra việc Tô Duy Hi gặp phải rất nghiêm trọng, Úc Lâm Phi nhìn bộ dáng sống chết không muốn nói này của Mạnh Bạch Tình có chút cau mày, đến mức đó mà Mạnh Bạch Tình còn không chịu nói ra... Chẳng lẽ Tô Duy Hi đã chọc tới người nào?

Thấy bộ dáng trầm mặc không nói chuyện của Úc Lâm Phi, Mạnh Bạch Tình càng nóng nảy, cậu ta phi thẳng đến chỗ Úc Lâm Phi gào thét: "Anh đừng tưởng rằng có đoạn băng ghi hình tôi thì anh có thể làm bất cứ việc gì! Úc Lâm Phi, tôi nói cho anh biết, anh dám công khai đoạn bằng này, tôi tuyệt đối không tha cho anh!"

Úc Lâm Phi mặt không biểu tình nói: "Cậu không tha cho tôi, vậy cha cậu biết chuyện của cậu cũng được?"

"Anh!" Nghe thấy Úc Lâm Phi nhắc tới cha mình, sắc mặt Mạnh Bạch Tình càng kém, đúng vậy, tuy cậu ta ở ngoài vô cùng không có tiết tháo, nhưng tuyệt đối không dám để cha cậu ta biết chuyện này, không giống với mẹ và anh trai chiều cậu ta một cách mù quáng, nếu cha cậu ta thấy được đĩa CD của Úc Lâm Phi, cậu ta tuyệt đối sẽ bị lão già dùng roi quất chết tại chỗ!

"Nếu như chuyện này thật sự không sao đối với cậu, vậy cậu có thể không nói." Úc Lâm Phi hoàn toàn không nhìn Mạnh Bạch Tình phát điên, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Mạnh Bạch Tình, thản nhiên nói: "Nhưng nếu tôi điều tra ra sự việc có quan hệ với cậu... Mạnh Bạch Tình, tôi sẽ khiến cậu triệt để hối hận."

"Là Tô Duy Hi tự mình đi tìm phiền phức!" Mạnh Bạch Tình rốt cuộc cũng không nhịn được nói ra miệng, cậu ta căm hận nhìn thoáng qua Úc Lâm Phi: "Úc Lâm Phi anh vẫn còn không phân rõ trái phải, chính anh ta tự đi bar chọc tới người không nên dây vào, liên quan gì tới tôi hả!"

"Người không nên dây vào, là ai?" Úc Lâm Phi nghe thấy Mạnh Bạch Tình mở miệng, lông mày nhướn lên.

"Tôi sao biết được là ai." Nghe vấn đề Úc Lâm Phi hỏi, mặt Mạnh Bạch Tình đầy bực bội: "Chuyện này từ đầu tới cuối căn bản không liên quan tới tôi, Úc Lâm Phi, anh có thể đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi được không, những gì tôi biết đều đã nói cho anh, anh còn dám lấy băng hình uy hiếp tôi, thì đừng trách tôi xé rách da mặt với anh!"

Úc Lâm Phi ngược lại không trả lời, trên thực tế, hắn cảm thấy Mạnh Bạch Tình đang nói dối.

Với tính tình của Tô Duy Hi sẽ chọc đến người không nên dây vào? Điều đó nói ra quả thực so với mèo nhà mình thực ra là người còn khó tin hơn, huống hồ sự chột dạ trong mắt Mạnh Bạch Tình nhìn thế nào cũng thấy khả nghi, hơn nữa quan trọng nhất là... Tô Duy Hi rõ ràng đã từng muốn Úc Lâm Phi và Mạnh Bạch Tình chia tay.

Có thể làm một người bạn tính cách không lạnh không nóng nói như vậy, Úc Lâm Phi thật sự tin tưởng được sự việc của Tô Duy Hi và Mạnh Bạch Tình không có quan hệ gì? Nhưng Úc Lâm Phi cũng tinh tường dù tiếp tục hỏi cũng không thu được cái gì, hắn nhìn Mạnh Bạch Tình thở hổn hển, bộ dạng tươi cười theo thói quen lại treo lên mặt.

"Mạnh Bạch Tình." Úc Lâm Phi đột nhiên mở miệng.

"Cái gì..." Từ ngữ vẫn còn trong miệng, Mạnh Bạch Tình đã bị một bát nước lạnh đổ lên đầu đến choáng váng, cậu ta há to miệng, trong lúc nhất thời không hiểu được đến cùng là xảy ra chuyện gì.

"Tôi đã đổi khóa nhà." Úc Lâm Phi bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi không muốn khi về nhà nhìn thấy mèo của tôi bị ngâm nước lạnh trốn dưới ghế sofa, hiểu không?"

"Úc Lâm Phi, anh làm cái gì thế!!!" Kịp phản ứng lại, Mạnh Bạch Tình rốt cuộc khóc thành tiếng, cậu ta còn chưa tới hai mươi tuổi hoàn toàn không thể giải thích vì sao mình lại bị Úc Lâm Phi dội một bát nước lạnh, huống chi, lý do Úc Lâm Phi làm như vậy chỉ là vì một con mèo, một con mèo nuôi chưa được đến một tuần!!!

"Ờ, cậu có thể đi rồi, cần tôi gọi xe giúp không?" Úc Lâm Phi cười rất lịch thiệp lại không che dấu được một tia mạt ý trong ánh mắt, chăm chú nhìn bộ dáng Mạnh Bạch Tình đầu ướt nhẹp nước lạnh, lửa giận trong lòng dấy lên khi nhìn thấy Văn Trình bị khi dễ dập tắt được một chút.

"Úc Lâm Phi, anh tên vương bát đản!!" Trực tiếp đẩy cửa khóc lóc chạy ra ngoài, Mạnh Bạch Tình thậm chí còn quên lấy chiếc đĩa CD đặt trên bàn trà, có thể thấy rõ cậu ta rốt cuộc tức giận tới mức nào.

"... Hệt như phụ nữ, mình thế nào lại coi trọng cậu ta chứ." Úc Lâm Phi nhìn bóng dáng Mạnh Bạch Tình, không tự chủ được thì thào, lập tức quăng ánh mắt về phía Văn Trình nãy giờ luôn xem kịch vui.

Hắn vươn tay giơ Văn Trình lên trước mặt, cười nói: "Thế nào, Tiểu Hắc, cái này đã làm hết giận đi."

"Meow." Văn Trình xác thực đã hết giận.

"Ai nha, nói chuyện yêu đương với cậu ta, còn không bằng nói chuyện với Tiểu Hắc nhà ta đâu, đến, ca ca hôn một cái." Úc Lâm Phi như vui đùa xong, hôn một cái ngay tại cái miệng nhỏ nhắn mang theo hương sữa của Văn Trình, cũng không để ý đến con mèo đang giãy dụa lợi hại, Úc Lâm Phi nói: "Hử, còn thẹn thùng sao?"

Úc Lâm Phi anh thật đúng là sắc quỷ! Biến thái! Ngay cả với động vật cũng có thể phát bệnh thần kinh! Văn Trình đột nhiên bị tập kích không ngoài dự đoán xù lông, cậu kêu meo meo, có ý đồ dùng móng vuốt cào Úc Lâm Phi.

"Ai nha thân mật một chút thì có sao đâu, Tiểu Hắc, nhóc thế nào lại nhỏ mọn như vậy." Lời nói tựa như còn mang theo nhiều ủy khuất, Úc Lâm Phi nhéo nhéo phần thịt ở móng vuốt Văn Trình.

Tôi là người có thể tùy tiện thân thiết sao! Nói đùa! Văn Trình khinh thường hừ một tiếng, ở trong tay Úc Lâm Phi vùng vẫy chui ra.

"... Vậy là hết bệnh rồi?" Nhìn bộ dáng Văn Trình giương cái đầu nhỏ của mình làm bộ vênh váo tự đắc, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ: "bộ dáng yên lặng nằm sấp ngủ mới vừa xong đâu rồi, sao đột nhiên tinh thần lại tốt vậy? Tiểu Hắc, nhóc không phải là giả bệnh đấy chứ."

"Meow meo." Anh mới giả bệnh! Tôi đây là chức năng phục hồi tốt có được không, là có kinh nghiệm, đồ thiển cận, hừ, biểu tình của Văn Trình vẫn là khinh thường.

"... Hử, tinh thần dường như rất tốt rồi." Úc Lâm Phi nhìn đồng hồ một chút: "Đã trễ thế này... Nên đi ngủ đi, Tiểu Hắc còn chưa khỏi bệnh hẳn, nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi, rồi sau đó cho tốt... Phải đi bệnh viện chích." Nói rồi Úc Lâm Phi vỗ vỗ cái mông nhỏ mượt mà bên cạnh: "Chích ở chỗ này này."

"..." Văn Trình một đầu đầy hắc tuyến, vì sao trước kia cậu lại không phát hiện Úc Lâm Phi có thể đáng khinh như vậy?

"Được rồi, không được chạy loạn, lần này nếu lại gây ra việc gì ca ca sẽ tức giận." Ôm Văn Trình đứng ở đầu gối hắn vào trong ngực, Úc Lâm Phi đi vào phòng ngủ, chuẩn bị ngủ...

Giường lớn mềm mại nhìn qua vô cùng tốt, trước đó đã từng ngủ qua, Văn Trình tự nhiên cũng biết giường của Úc Lâm Phi có chất lượng tốt, cậu bị Úc Lâm Phi dùng chăn vây lại, lộ ra mỗi khuôn mặt đầy lông nhung mềm mại, quả thực nhìn từ phía trên chỉ giống như một món đồ chơi được con người chế tạo.

Được nhiên, Văn Trình giờ phút này tự nhiên không biết bộ dáng hiện tại của mình manh tới mức nào, cậu thừa dịp Úc Lâm Phi đi tắm lại bắt đầu ý đồ sắp xếp mạch lạc mấy sự việc đang phát triển – Úc Lâm Phi vì cậu mà dội cho Mạnh Bạch Tình một cốc nước lạnh? Cảm giác hàm răng có chút ngứa, Văn Trình không tự chủ được bắt đầu cọ xát răng vào cái chăn bên trên, ai chà, chẳng lẽ Úc Lâm Phi thật sự thích mèo? Nhưng cũng rất không thích hợp nha... Nhớ rõ lúc ấy khi Úc Lâm Phi và cậu yêu nhau cũng không bởi vì một con mèo mà tạo nên sự khác biệt mà... Cậu khi ấy bị dị ứng lông mèo, chỉ từng thấy Úc Lâm Phi nuôi mèo một lần... Lại nói, con mèo kia trông thế nào?

Cố gắng nhớ lại bộ dạng con mèo Úc Lâm Phi nuôi lúc ấy, lại phát hiện bản thân hoàn toàn không có ấn tượng, Văn Trình không khỏi thở dài... Cậu rất mẫn cảm với lông mèo, sao có thể nhớ kĩ một con mèo không hề có quan hệ?

Bất quá sự tình vẫn khiến cho Văn Trình cảm thấy có điểm nào đó không thích hợp, thế nhưng vô luận thế nào cậu cũng không bắt được một vòng suy nghĩ kia.

Lúc Úc Lâm Phi tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy mèo con nhà mình lại lâm vào trầm tư, bị cuốn thành một cục lông, cậu trừng đôi mắt ngập nước, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thật giống như đang suy nghĩ tới một chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng cái mặt lông nhung nhung kia lại khiến cho cảnh tượng nghiêm túc biến thành buồn cười dị thường.

... Nó sẽ không lại nghĩ tới việc làm thế nào để chui vào trong tủ lạnh đi? Trong đầu thình lình nảy ra một ý nghĩ, Úc Lâm Phi đột nhiên có loại cảm giác cực kì vô lực...

"Tiểu Hắc, nghĩ gì đấy?" Nằm xuống bên cạnh Văn Trình, Úc Lâm Phi đưa mặt đối diện với Văn Trình, giọng điệu tuyệt đối có phần hứng thú, hắn nhéo nhéo tai Văn Trình hỏi.

Hừ, nói ra anh cũng không hiểu, con người ngu xuẩn! Văn Trình trực tiếp xoay người dùng ót đối diện với Úc Lâm Phi... Nhưng lại không phát hiện, bản thân đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật mèo con.

Bị mèo con nhà mình khinh bỉ một lần nữa, Úc Lâm Phi quả thực càng bất đắc dĩ, hắn cũng không thể lôi Văn Trình trong chăn ra tẩn cho một trận nhỉ? Hơn nữa hiện tại đã quá muộn... Ngày mai còn phải đi làm...

"Được rồi, ngày mai lại nói chuyện với nhóc." Nhỏ giọng thì thầm một tiếng, Úc Lâm Phi không quản Văn Trình nữa, cứ như vậy nhắm nghiền hai mắt.

... Úc Lâm Phi ngủ rồi... Cảm giác được người phía sau dần dần không còn động tĩnh, Văn Trình hít hít cái mũi, cậu quyết tâm vào buổi tối hôm nay sẽ tìm hiểu rõ được hết thảy là đã có chuyện gì xảy ra!

A... Thế nhưng mà cái chăn thế nào lại ấm áp như vậy... Ô... Mí mắt thật nặng nha... Ừm, vậy thì nhắm mắt một lúc, nhắm mắt một lúc rồi tiếp tục suy nghĩ...

Sau đó? Vốn không có sau đó, Văn Trình đã ngủ khò khè sao còn thời gian đi quản cảm xúc ưu thương của cậu.

Văn Trình đã dùng sự thật xương máu chứng minh, ăn và ngủ, vĩnh viễn là kẻ thù lớn nhất của loài mèo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy